Phương Tranh ôm chân hoàng thượng khóc lóc kể lể hồi lâu, cũng không
thấy hoàng thượng tỏ thái độ muốn ban thưởng cho hắn nên phẫn nộ đứng
dậy.
Nhìn xung quanh trái phải, phụ mẫu, lão bà còn có rất nhiều
người hầu trong phủ đều có mặt, Phương Tranh lại cao hứng nở nụ cười,
tâm trạng chợt thoải mái không ít. Không cho bạc thì thôi, thiếu gia tự
mình đi tham ô, chỉ cần tính mạng người thân không sao là tốt rồi, rốt
cục có tính là đại đoàn viên hay không?
Nhìn Trường Bình đang mỉm cười đứng một bên, trên người còn mặc nguyên hỉ phục tân nương chưa kịp thay, khuôn mặt xinh đẹp bị lửa hun khói đen trắng lẫn lộn, cực kỳ khả
ái. Phương Tranh đi ra phía trước, kéo tay nàng, nói nhỏ: “ Mật nhi,
chúng ta tìm một chỗ không ai lo động phòng đi thôi…”
“
Ngươi…Ngươi là hỗn đản! Phản quân bên ngoài còn chưa giải quyết, ngươi
lại đi nghĩ loại sự tình này, quả thực cực kỳ hỗn trướng!” Trường Bình
đỏ bừng mặt, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
Phương Tranh trợn mắt: “ Bọn họ đánh nhau là chuyện của họ, chúng ta đánh nhau là
chuyện chúng ta, ai có việc người đó, chúng ta cũng đánh…”
“ Chúng ta đánh cái gì?” Trường Bình nghi hoặc nói.
Phương Tranh cợt nhả: “ Chúng ta đánh nha, hắc hắc, yêu tinh đánh nhau, rất đặc sắc nga…”
“ ….”
“ Phương Tranh, trẫm biết ngươi đã khổ cực, nhưng bây giờ ngươi còn chưa
thể nghỉ ngơi…” Niềm vui sướng sau khi thoát khốn qua đi, hoàng thượng
trầm giọng nói.
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói: “ Hoàng thượng, ngài biết ta khổ cực thì để ta nghỉ ngơi đi…”
“ Di, Phan nghịch còn chưa bắt được, ngươi không thể nghỉ ngơi.”
Phương Tranh cả kinh nói: “ Hoàng thượng, ngài không phải muốn vi thần mang
binh tiếp tục chiến đấu đó chứ? Không đi không đi, chết cũng không đi.
Thật quá dọa người, vi thần nhát gan…”
Hoàng thượng mỉm cười nói: “ Đêm tối ra phủ, điều binh cứu giá, luận công, tính ngươi là công lớn
nhất. Trẫm còn muốn tống cho ngươi một phần công lao lớn nhất, mới có
thể tiện thăng quan cho ngươi, gia phong tấn tước cho ngươi. Phương đại
nhân ngươi được thăng quan cũng là danh chính ngôn thuận.”
Phương Tranh vẫn lắc đầu: “ Hoàng thượng, bên ngoài rất nguy hiểm. Vi thần yếu đuối như vậy, dù là bị bọn họ làm bị thương một sợi lông, cũng là rất
đau đó…”
Hoàng thượng bắt đầu không nhịn được nữa: “ Trẫm hạ chỉ, giao tám vạn đại quân bên ngoài cho ngươi chỉ huy, Phan nghịch tặc đã
cố thủ tại hoàng cung, còn lại mấy ngàn người cũng chỉ là hơi tàn. Ngươi có gì phải sợ? Không nên cùng trẫm tiếp tục cò kè mặc cả!”
Phương Tranh còn định cự tuyệt, chợt thấy Phương lão gia đang trợn mắt nhìn
hắn, dáng dấp dữ tợn như muốn ăn thịt người. Phương Tranh sợ đến rụt cổ, trong lòng không cam tâm lầm bầm nói: “ Vi thần tuân chỉ…”
Không muốn chút nào liếc mắt nhìn các lão bà, ai, ta còn chưa kịp cùng các nàng hảo hảo ôn tồn đâu…
Bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì, Phương Tranh xoay người ngạc nhiên nói: “ Tám vạn đại quân? Long Vũ quân chỉ có sáu vạn…Ách, hoàng thượng, trước
lúc Long Vũ quân vào thành, đã có một chi quân đội hai vạn nhân mã dẫn
đầu công phá thành nam, lẽ nào chi quân đội đó…”
Hoàng thượng mỉm cười: “ Bọn họ là Long Tương quân, là tinh nhuệ chi sư trẫm đã bí mật thành lập vài năm trước.”
Phương Tranh chợt hiểu, thảo nào tối hôm qua trước khi mình lao ra khỏi phủ,
hoàng thượng lại trấn định như vậy, nguyên lai hắn đã lưu lại một tay từ lâu, đã tính được Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao tới không được, hắn
cũng có thể đem phản quân tiêu diệt trong tay. Lại nghĩ tiếp, hoàng
thượng nói vài năm trước hắn đã bắt tay bố trí đối phó Phan thượng thư,
chỉ sợ lợi thế lớn nhất của hắn, đó là chi quân đội này mà không ai biết đi? Quả nhiên ở thời khắc then chốt đã đánh bại phản quân, cứu hắn.
“ Sai nha, tối hôm qua bốn cửa thành đóng chặt hộ vệ sâm nghiêm, là ai ra khỏi thành hướng Long Tương quân báo tin?”
Hoàng thượng mỉm cười nhìn hắn: “ Ngươi làm sao ra khỏi thành?”
Phương Tranh ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “ Vi thần là dựa vào trí tuệ!”
Hoàng thượng cười ha ha nói: “ Hắn cũng dựa vào trí tuệ…Đừng hỏi nữa, thời gian không nhiều lắm, nhanh đến hoàng cung đi.”
Phương Tranh rầu rĩ đi ra ngoài, trong lòng nổi lên vô số nghi vấn.
Hoàng thượng bí mật thành lập Long Tương quân, là vì đối phó Phan thượng thư
đã nhẫn nhiều năm, một kích liền trí mạng. Không hổ là đế vương, rắp tăm tàn nhẫn, sát chiêu luôn lưu lại sau cùng. Chẳng hay ngoại trừ Long
Tương quân, hoàng thượng còn bí mật huấn luyện chi quân đội nào khác nữa hay không? Quân đội bí mật nhiều như vậy, ai dám tạo phản với hắn, đều
xem như không còn cơ hội rồi.
Nếu nói nguy hiểm kỳ thực cũng vô
cùng nguy hiểm, thiếu chút nữa hoàng thượng cũng đã bị chết cháy, hay là chính hắn cũng không nghĩ tới, Phan thượng thư lại động thủ nhanh như
vậy, thế cho nên suýt nữa bị thất bại trong gang tấc.
Vấn đề lớn
nhất chính là, tối hôm qua ngoại trừ mình trà trộn chạy ra khỏi thành,
còn có một người cũng trà trộn chạy ra, hướng Long Tương quân báo tin,
người kia là ai? Nghe khẩu khí của hoàng thượng, người này cũng thông
minh như ta, có thể sao? Thiên hạ không ngờ còn có người thông minh được như ta sao?
“ Phương Tranh.” Hoàng thượng bỗng nhiên gọi hắn lại.
“ Vi thần tại.”
“ Hiện tại là giờ Thìn, nhớ kỹ, lúc giờ Tỵ, trẫm phải lâm triều tại Kim
Loan điện.” Hoàng thượng nhìn hắn, nói như đinh đóng cột.
Ngụ ý, hoàng thượng muốn Phương Tranh ở trước giờ Tỵ, thu thập toàn bộ dư nghiệt của Phan thượng thư và phản quân cho xong.
“ Vi thần tuân chỉ.”
Cõi lòng đầy phiền muộn tiêu sái ra khỏi phủ, Phương Tranh nhìn phủ viện đã biến thành một mảnh khô cằn, xót xa thở dài, một lần nữa phải tu sửa,
chẳng biết lại phải tốn bao nhiêu bạc. Phương Tranh khẳng định sẽ không
để cho lão cha phải xuất tiền túi, thế nhưng phải đi đâu mà kiếm bạc để
sửa nhà đây…
Một gã tướng quân thân mặc khôi giáp màu bạc đi đến, quỳ một gối, giọng nói như chuông đồng: “ Long Tương quân đại tướng
lĩnh binh Hàn Đại Thạch, bái kiến Phương đại nhân! Phụng thánh dụ, Long
Tương quân đã hoàn tất tập kết, nghe theo Phương đại nhân điều khiển.”
Phương Tranh nhanh tay nâng hắn dậy, tỉ mỉ quan sát, thấy hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, vóc người hơi thấp, nhưng có vẻ rất khỏe
mạnh. Trong ánh mắt toát ra thần sắc kiên nghị và trung thành, hoàng
thượng có thể đem việc bí mật thành lập Long Tương quân giao cho hắn
thống lĩnh, xem ra hắn chính là tâm phúc thân tín của hoàng thượng.
Phương Tranh lộ ra khuôn mặt tươi cười, mang theo vài phần lấy lòng nịnh bợ,
chắp tay nói: “ Tướng quân tâm phúc, a, sai rồi, Hàn tướng quân, ngưỡng
mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, mới vừa rồi chuyện quá khẩn cấp, tiểu đệ mới vào thành có chỗ đắc tội, mong tướng quân chớ trách.”
Lúc Phương Tranh vào thành bởi vì nóng ruột cho an nguy của người nhà, lúc đó
không biết Long Tương quân là địch hay bạn, cho nên Phương Tranh không
quan tâm mệnh lệnh cho Long Vũ kỵ binh phóng ngựa xung phong, ngộ thương không ít binh sĩ.
Hàn Đại Thạch tính tình cũng không quá cứng
nhắc như Phùng Cừu Đao, nghe vậy khẽ cười nói: “ Phương đại nhân nói quá lời, lúc đó không ai biết rõ gốc rễ của nhau, đại nhân lại vội vã cứu
giá, ngộ thương quân đội bạn cũng là việc rất bình thường, đại nhân
không cần lưu tâm.”
Phương Tranh cười nói: “ Tướng quân không
trách tiểu đệ là tốt rồi, tiểu đệ cùng tướng quân vừa thấy đã hợp ý,
thật tốt, đêm nay tiểu đệ mời khách, bao một con thuyền hoa, thỉnh Hàn
tướng quân đến uống rượu..” Nói tới đó Phương Tranh nháy mắt với Hàn Đại Thạch: “ Tướng quân mang binh lâu ngày, sợ là thật lâu cũng không nếm
thử mùi vị đó phải không?”
Hàn Đại Thạch do dự nói: “ Mạt tướng
thì không thành vấn đề, nhưng mạt tướng nghe nói Phương đại nhân và công chúa điện hạ đang lúc tân hôn…không tốt lắm đâu?”
Phương Tranh
chợt giật mình cả kinh, đúng rồi, đêm nay chính là đêm động phòng với
Trường Bình, vạn nhất bị Trường Bình biết được mình bỏ lại nàng, chạy đi Tần Hoài ôm kỹ nữ uống rượu hoa, nữ hầu vệ bên thân Trường Bình còn
không tươi sống chỉnh chết mình?
Phương Tranh lau mồ hôi, cười gượng nói: “ Ha ha, lần sau, lần sau…”
Lúc này Phùng Cừu Đao cũng đã đến, chào hỏi xong, Phùng Cừu Đao nói: “
Phương lão đệ, tàn quân bên trong thành cơ bản đã quét sạch, dư nghiệt
phản quân đã lui thủ hoàng cung, Long Vũ quân đã vây quanh hoàng cung,
chừng nào tiến công, ngươi hạ lệnh đi.”
“ Tần phi cùng hoàng tử công chúa còn ở trong hoàng cung sao?” Phương Tranh hỏi.
“ Tối hôm qua khi phản quân công vào hoàng cung thì những tần phi được
cấm quân bảo hộ hướng Chính Dương môn chạy ra khỏi cung rồi.”
Phương Tranh hung hăng vỗ tay, hưng phấn kêu lên: “ Còn đợi cái gì? Đi! Đem
lão già họ Phan kia bắt lại, sau đó mang hắn đến cơ quan quản lý âm nhạc thôi.”
“ Đi cơ quan quản lý âm nhạc là làm gì?” Hai vị tướng quân cùng kêu lên hỏi.
“ Tiếp khách!” Phương Tranh hung hăng nói.
………..
Trong hoàng cung.
Mấy ngàn phản quân thần thái lo sợ bất an thủ Tây cung môn, bởi nạn binh
đao khói lửa, thái giám và bọn cung nữ đều đang chạy trốn khắp nơi. Cấm
quân thủ vệ hoàng cung đã bảo vệ các tần phi chạy ra khỏi cung, cũng có
kẻ đã chết trận. Cả tòa hoàng cung có vẻ im ắng, giống như một tòa phần
mộ thật lớn, yên tĩnh như tòa thành chết.
Hoàng cung là địa
phương tụ tập trân bảo tài phú của thiên hạ, có thể nhìn thấy chỉ là mấy ngàn phản quân đang hoàn toàn mất đi hứng thú với những tài vật này,
biểu tình chết lặng dựa vào vách tường mà ngồi, ánh mắt đại ra nhìn tòa
cung điện nguy nga hùng vĩ, trang nghiêm đẹp đẽ quý giá trước mặt, nhưng lại không nảy sinh nổi một ý niệm tiến lên cướp đoạt ở trong đầu.
Bọn họ đang tuyệt vọng.
Chiếm hoàng cung, là mộng tưởng cuối cùng của người mưu triều soán vị, bởi vì nó đại biểu cho thành công cuối cùng. Từ trước đến nay thay đổi triều
đại, hoàng cung là hướng đi huy hoàng tận cùng.
Nhưng tình huống
hiện tại lại khác hẳn, đối với mấy ngàn phản quân tàn dư này mà nói, tòa hoàng cung tráng lệ này, là nơi cuối cùng mai táng sinh mệnh của bọn
họ.
Triệu Hổ đỡ Phan thượng thư, từng bước một hướng Kim Loan điện đi đến.
“ Lão đại nhân, chúng ta hay là nên lao ra, thuộc hạ nguyện liều mạng của mình, bảo hộ lão đại nhân ra khỏi thành!” Đại nạn đã lâm đầu, Triệu Hổ
vẫn khổ sở khuyên bảo.
Phan thượng thư vừa thở hổn hển, vừa lắc
đầu cười khổ: “ Ra khỏi thành? Dù là ra khỏi thành thì lại làm sao? Vội
vàng thoát thân kinh hoàng sợ hãi chờ bị bắt?”
Triệu Hổ vội la lên: “ Ngài có thể đi phương bắc, môn sinh của ngài trải rộng thiên hạ, đều có cơ hội đông sơn tái khởi…” Phan thượng thư uể oải xua tay: “ Đừng nói nữa, lão phu sống không được
bao lâu, không muốn sống cuộc sống mỗi ngày chật vật chạy trốn, mệt mỏi
kinh hoàng.”
Triệu Hổ lặng lẽ không nói gì, kỳ thực trước khi
khởi sự, hắn đã dự cảm sẽ thất bại. Lão đại nhân quá nóng ruột, nóng
lòng đẩy hoàng đế xuống ngôi vị, nóng lòng đánh bại vị địch thủ cả đời
này, nóng lòng chứng minh mình có thể làm một hoàng đế tốt, nhưng việc
gì cũng dục tốc thì bất đạt, lão đại nhân vì nóng ruột mà để lại quá
nhiều kẽ hở, rốt cục làm chính mình phải thất bại.
Triệu Hổ cũng
không hối hận, hắn biết, ở ba mươi năm trước lẽ ra hắn đã chết, đã biết
mạng của hắn là được lão đại nhân cứu, lão đại nhân không chỉ cứu hắn,
trả lại cho hắn danh lợi, địa vị, âm thầm dìu hắn lên chức vị cao, làm
một vị tướng quân chấp chưởng một phương binh quyền. Được rồi, vậy là đủ rồi, hiện tại hắn có chết đi, cũng chết không oán không hối, hắn, vốn
chính là tử sĩ của lão đại nhân.
Bên ngoài cửa cung truyền vào
tiếng kèn, cửa cung thật lớn nặng nề bị phá khai mãnh liệt, binh sĩ như
nước thủy triều hét vang liều mạng tràn vào, giống như trời long đất lở, cấp tốc bao phủ mấy ngàn phản quân còn tàn dư. Sĩ khí của phản quân đã
hạ đến mức thấp nhất, dù lực lượng phản kháng cũng đã biến mất, đều đem
binh khí ném xuống mặt đất, quỳ rạp xuống đất đầu hàng.
“ Tướng
quân, tướng quân! Bên ngoài…Cửa cung đã thất thủ!” Một gã thuộc tướng y
giáp xốc xếch quỳ gối trước mặt Triệu Hổ, gấp giọng bẩm báo.
Triệu Hổ nhìn lướt qua các tướng sĩ cần vương đang rậm rạp lao tới, lạnh lùng cười: “ Vậy thì sao?”
Nói xong, Triệu Hổ đỡ Phan thượng thư, cũng không quay đầu lại từng bước một tiến vào Kim Loan điện.
Kim loan điện vẫn trang nghiêm túc mục như ngày thường, trong đại điện, đối diện với cửa lớn, chính là chiếc long ỷ hoàng kim, vắng vẻ, lóng lánh
ra kim quang lóa mắt.
Phan thượng thư quật cường đẩy Triệu Hổ ra, ánh mắt tham lam mà si mê nhìn chăm chú vào ngai vàng, trong miệng phát ra tiếng thì thào không thể nghe thấy, lại chậm rãi hướng ngai vàng đi
đến.
Triệu Hổ yên lặng cung kính quỳ xuống sau lưng Phan thượng
thư, hướng hắn dập đầu ba cái, sau đó đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn
bóng lưng già nua tập tễnh của Phan thượng thư thở dài một tiếng, lại
khua bước tiến kiên nghị, đi ra cửa điện.
Bên ngoài đại điện,
hằng hà Long Vũ quân và Long Tương quân binh sĩ đã bao quanh kim loan
điện, thấy Triệu Hổ đi ra, đều giơ cao trường mâu, cảnh giới theo dõi
hắn.
Triệu Hổ lạnh lùng đảo mắt qua, toàn bộ phản quân hoặc chết trận hoặc đầu hàng, hiện tại chỉ còn lại hắn và Phan thượng thư.
Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch vây quanh Phương Tranh, tách chúng binh sĩ đi tới trước mặt Triệu Hổ.
Phương Tranh đồng tình nhìn Triệu Hổ, thiếu chút nữa đã bị hắn làm mình mất đi tính mạng, trong lòng không biết vì sao, đối với hắn không khởi lên
được chút hận ý nào.
Hay là, hắn so với Phan thượng thư càng đáng thương cảm.
“ Triệu Hổ, đầu hàng đi, đại thế đã mất, các ngươi thất bại rồi.” Lời nói của Phương Tranh giống như đang nói chuyện cùng không khí, thật bình
thản.
Phan thượng thư run run đi tới trước ngai vàng, đưa bàn tay già nua khô quắt ra, vuốt ve con kim long điêu khắc trên tay vịn ngai
vàng đang dương nanh múa vuốt trông rất sống động, bàn tay lão luyện
dường như đang run rẩy.
Nhìn nhìn, trong đôi mắt mờ đục của Phan
thượng thư rốt cục lão lệ ngang dọc, phác thông một tiếng quỳ gối trước
ngai vàng, khóc không thành tiếng.
Ngoài điện, tiếng bước chân
bọn lính càng ngày càng gần, tiếng rống thảm của Triệu Hổ quanh quẩn bên ngoài điện: “ Ai vào thì chết!”
Phan thượng thư nắm lấy tay vịn
của ngai vàng, gian nan đứng lên điều chỉnh tâm tình kích động, sửa sang lại quần áo xốc xếch, mặt hướng cửa điện, sau đó thong thả ngồi xuống
ngai vàng. Trong nháy mắt ngồi xuống, trên mặt Phan thượng thư lộ ra
dáng tươi cười vui vẻ, phảng phất cả đời này chưa từng được hài lòng như thế. Dáng tươi cười chợt lóe rồi tắt, như phù dung sớm nở tối tàn.
Vung bàn tay ra, đôi mắt chợt mê ly, dường như nhìn thấy cả triều văn võ
đang quỳ trước mặt hắn lớn tiếng hô vàng, làm hắn cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Phan thượng thư chìm đắm trong ảo ảnh, run run vươn hai tay ra, thanh âm
khàn khàn già nua quanh quẩn bên trong đại điện không một bóng người: “
Các khanh… các khanh bình thân, cáp, các khanh bình thân…”
Binh sĩ cùng Triệu Hổ bên ngoài điện nghe được thanh âm của Phan thượng thư sắc mặt đều biến đổi.
Triệu Hổ ngăn ở cửa, giọng mỉa mai hướng mọi người cười xong quát to: “ Hoàng thượng lâm triều, các quan mau xếp thành hàng…”
Phùng Cừu Đao phẫn nộ quát: “ Nghịch tặc! Giết!”
Chúng binh sĩ không chút chần chờ đâm mạnh trường mâu trong tay, trong miệng cùng hô: “ Giết!”
Triệu Hổ không hề chống lại, tùy ý cho trường mâu đâm lên người hắn. Máu tươi từ trên người hắn, trong mũi, trong miệng phun ra, Triệu Hổ còn đang
cười, giãy dụa hổn hển, trong miệng suy yếu đứt quãng nói: “ Có sự..có
sự bảo tấu, vô sự…bãi triều…”
“ Giết!” Phùng Cừu Đao dữ dằn quát to.
Hằng hà trường mâu lần thứ hai không chút lưu tình đâm lên người Triệu Hổ,
thân thể Triệu Hổ kịch liệt co quắp lại, rốt cục mềm nhũn ngã xuống đất, chết ngay trước cửa kim loan điện.
“ Cũng là hán tử, hậu táng hắn đi.” Phương Tranh nhìn thi thể Triệu Hổ, trong lòng nổi lên sự bi thương của anh hùng mạt lộ.
Bọn lính tìm một mảnh bố, bao bọc thi thể Triệu Hổ, khiêng ra ngoài. Đại
tướng quân chấp chưởng binh quyền mấy vạn người, không ngờ dùng một loại phương thức như vậy, cáo biệt nhân thế.
Phương Tranh thở dài một tiếng, bước vào kim loan điện, phía sau đông đảo binh sĩ cùng đi theo.
Phan thượng thư ngồi trên ngai vàng, sống lưng hắn thẳng tắp, trên mặt lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, quát to: “ Họ Phan kia, ngươi mau đi xuống, cái ghế này, ngươi không có tư cách ngồi!”
Phan thượng thư nghe vậy, dáng tươi cười nhất thời biến mất, sắc mặt âm trầm xuống, tức giận nói: “ Lớn mật! Dám nói trẫm không có tư cách ngồi,
không muốn sống nữa! Võ sĩ đâu, bắt người này cho trẫm! Đem ra chém!
Không, tru cửu tộc hắn cho trẫm!”
Phương Tranh ngạc nhiên, nhìn Phùng Cừu Đao nói: “ Lão già kia có phải điên rồi hay không?”
Phùng Cừu Đao không chút biểu tình lắc đầu.
Phương Tranh thấy thế, nhanh gọi đến một gã thuộc hạ Ảnh Tử, phân phó hắn gì đó.
Phan thượng thư ngồi trên ngai vàng dáng vẻ như có bệnh tâm thần, hắn vỗ
mạnh lên tay vịn ngai vàng, cả giận nói: “ Người đâu! Người đâu! Vì sao
không bắt người này? Các ngươi, các ngươi cũng muốn tạo phản sao?”
Phương Tranh không thèm để ý đến hắn, đối với người điên như vậy, Phương Tranh thật sự lười cùng hắn dây dưa. Phất phất tay, bọn lính đều hướng Phan
thượng thư vây quanh.
“ Các ngươi, các ngươi dám can đảm phạm
thượng! Các ngươi dám tạo phản với trẫm…các ngươi, tốt! Trẫm sẽ không
cho các ngươi được như ý!” Phan thượng thư triệt để điên cuồng, đứng dậy đi tới phía sau ngai vàng, chẳng biết từ nơi nào lấy ra một vò đựng dầu điểm lửa, giơ lên khỏi đầu…Đinh, dầu lửa nhất thời đổ khắp toàn thân
hắn, cả người Phan thượng thư nhất thời biến thành người dầu ướt đẫm.
Bọn lính kinh hãi, đều lui ra phía sau vài bước.
Kháo! Lão già này không ngờ lại có tính tình như một cái chày gỗ. Phương
Tranh vui vẻ, đi tới trước mặt Phan thượng thư, nhìn hắn cười cười.
Phan thượng thư cả kinh lui ra phía sau một bước, lắp bắp nói: “ Ngươi…ngươi đừng qua đây, lão phu…lão phu sẽ cùng tòa đại điện này ôm nhau cùng
chết…”
Phương Tranh vuốt cằm, nhìn hắn như nghiên cứu, một lát mở miệng nói: “ Ai, ta nói ngươi rốt cục là điên thật hay giả điên a? Ngồi trên ngai vàng, còn nói các khanh bình thân, giả ngây giả dại, hay
thật, giả vờ thật giống …”
Trong mắt Phan thượng thư hiện lên vài phần kinh hoảng: “ Ngươi…chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm đốt cháy kim loan điện?”
“ Con mẹ nó còn xưng trẫm trẫm! Tin ta tát ngươi không?” Phương Tranh
hung hăng huy tay lên định tát, suy nghĩ một chút lại buông xuống.
Sau đó Phương Tranh lại cười, cười thật hài lòng: “ Ai, theo tư thế của ngươi, chẳng lẽ muốn châm lửa?”
Phan thượng thư kiên trì gật đầu.
“ Nói ngươi ngu, ngươi thật đúng là ngu, dầu đổ lên người ngươi, ngươi dự định dùng cái gì châm lửa?”
“ Dùng…Dùng cái gì châm lửa?” Phan thượng thư bị vấn đề này làm ngây ra,
đúng vậy, cùng đồ mạt lộ, bỏ mạng chịu chết, là thời khắc cỡ nào bi
tráng…thế nhưng, phải dùng cái gì châm lửa?
Phan thượng thư nhìn xung quanh, lúc này đã ban ngày, đèn trong cung đình đã tắt từ lâu, trên tay bọn lính cũng không có đuốc.
“ Dùng mồi lửa.” Phương Tranh hảo tâm nhắc nhở.
“ Đúng, đúng…mồi lửa…” Phan thượng thư run rẩy lục lọi trên người mình.
Một lúc lâu.
Phan thượng thư vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu lên, bi thương nhìn Phương Tranh.
“ Quên mang theo?” Phương Tranh đồng tình hỏi.
Phan thượng thư gật đầu, biểu tình như cha mẹ chết.
“ Ngươi thật là không có trí nhớ!” Phương Tranh cau mày trách móc.
Phan thượng thư ủ rũ, không nói một câu, giống như một hài tử phạm lỗi bị lão sư trách mắng.
“ Ngươi có thể đâm đầu chết a.” Phương Tranh chỉ vào bậc thang bằng ngọc
thạch trước ngai vàng, lại một lần hảo tâm cấp cho Phan thượng thư một
sự giúp đỡ để tự sát.
Phan thượng thư lúng túng mím môi, kinh
ngạc nhìn bậc thang cứng rắn, một lát rốt cục lắc đầu, trong mắt một
mảnh tro tàn tuyệt vọng.
Nguyên lai lão già này sợ chết, vừa rồi chỉ là giả ngây giả dại, Phương Tranh ở một bên lạnh lùng cười.
“ Ngươi đã kiên trì muốn chết ấm áp kiểu này, ta giúp ngươi một tay.” Phương Tranh cười tủm tỉm đưa qua một mồi lửa.
Phan thượng thư hơi giật mình tiếp nhận mồi lửa, ngẩng đầu nhìn thấy trong
mắt Phương Tranh ẩn chứa sự cổ vũ và chờ mong, Phan thượng thư lộ vẻ sầu thảm cười, liền định châm lửa.
“ Chờ một chút!” Một tiếng rống
to, Phương Tranh đúng lúc ngăn trở hắn, Phan thượng thư sợ đến cả người
giật mình, tay run lên, mồi lửa rớt xuống đất.
“ Ngươi…ngươi muốn sao?” Phan thượng thư nhìn về phía Phương Tranh, biểu tình đầy kinh
khủng, như đang nhìn một tên ma quỷ tà ác.
Phương Tranh thân mật
hướng hắn cười cười, lớn tiếng phân phó: “ Người đâu, mau lấy hai cây
sắt nhọn, ghim hai cánh gà vào cho ta…”
Phùng Cừu Đao ngạc nhiên hỏi: “ Phương lão đệ, ngươi muốn làm gì?”
Phương Tranh cười tủm tỉm chỉ Phan thượng thư, sau đó nhìn Phùng Cừu Đao nhe
răng cười: “ Đói bụng chưa? Muốn ăn cánh gà nướng không? Ha hả, ta mời
khách…”