Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 361: Chương 361: Diệc chân thượng kinh




“ Sao nàng lại đến kinh thành?” Phương Tranh cảm thấy ngạc nhiên.

Sợ cái gì đến cái đó, khi hắn còn đang vì chuyện cưới Hàn Diệc Chân mà phiền não không ngớt thì Hàn Diệc Chân lại vào kinh, Phương Tranh mơ hồ nghĩ, lần này xem như náo nhiệt, về phần chính mình sẽ chết theo kiểu nào, Phương Tranh nghĩ không còn trọng yếu, dù sao cũng là chết chắc rồi.

Hàn Diệc Chân vẫn mỹ lệ như ngày trước. Nhiều ngày không gặp, khuôn mặt nàng thêm hao gầy, trong ánh mắt có vài phần sầu ý như có như không, nàng ăn mặc một thân quần áo màu lục nhạt, quần áo thật khéo léo làm nổi bật thân thể mềm mại, lại tôn thêm vóc người yểu điệu cùng làn da trắng muốt của nàng. Hơn nữa lại thêm đôi mắt sáng u oán nhu nhược, cả người thoạt nhìn đặc biệt làm kẻ khác sinh lòng thương cảm, khí chất uyển chuyển hàm súc mảnh mai của nữ tử Giang Nam ở trên người nàng hiện rõ không còn sót lại chút gì.

Hàn Diệc Chân hơi nheo mắt lại: “ Hình như ngươi không mấy hoan nghênh ta đến kinh thành?”

Phương Tranh thất kinh, vội vàng bồi cười nói: “ Sao có thể chứ, ta là người không lương tâm như thế sao? Nàng tới kinh thành, ta vui vẻ còn không kịp đây…”

Hàn Diệc Chân lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Phương Tranh, lúc này hơn mười ngày không thấy, nàng nghĩ dường như lâu dài như qua cả đời, ở trong nhà tại Tô Châu mỗi một ngày bằng một năm, rốt cục nàng đã cảm nhận đủ hết.

Nguyên lai đây là lưỡng tình tương duyệt sao? Mỗi ngày nhớ chàng không gặp chàng, cộng lại nước mắt ngập cả sông Trường Giang…

Thật kỳ lạ, viền mắt Hàn Diệc Chân chậm rãi ứa đầy nước mắt, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt mỉm cười, giống như đóa hoa trong cơn gió mùa xuân tràn ra ánh sáng.

Phương Tranh luống cuống, đưa tay vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt, giậm chân nói: “ Nàng nhìn thấy ta lẽ ra nên vui vẻ mới phải, khóc gì chứ, nàng không phải bị dáng dấp của ta làm sợ mà khóc đi? Ta có gương mặt khó coi tới như vậy hay sao?”

“ Phốc xuy…”

Hàn Diệc Chân mang theo nước mắt cười ra tiếng, rút ra khăn tay tùy thân, nhẹ nhàng lau khô nước mắt, sau đó tức giận liếc mắt nhìn Phương Tranh, hừ nói: “ Vui vẻ? Rõ như ban ngày lại bị ngươi khinh bạc, ta nên vui vẻ sao? Phương Tranh, ngươi là tên lưu manh vô sỉ, ở kinh thành và tại Tô Châu cũng y như nhau, ngươi không có làm gì có chút tiền đồ được hay sao?”

Nói đến đây, nhớ tới bàn tay háo sắc của hắn mò mẫm trên mông mình, chợt cảm thấy một trận tê dại truyền đến. Hàn Diệc Chân cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ bừng xấu hổ đến mê người. Ánh mắt nhìn phía Phương Tranh dường như nhộn nhạo hơi nước, đặc biệt mê người.

Phương Tranh nuốt nước bọt, nhiều ngày không gặp, nữ nhân này càng ngày càng tươi ngon mọng nước, mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, nếu ở trên giường cùng nàng điên loan đảo phượng, vu sơn mây mưa một phen, tất nhiên còn có một phong tình khác, cực kỳ tiêu hồn.

Phương Tranh nghiêm trang nói: “ Cái gì khinh bạc? Nàng đừng nói lung tung, ta chỉ không cẩn thận huýt nàng một chút mà thôi, cũng không phải cố ý. Ta ở kinh thành cũng có thanh danh trong sạch, thượng đến triều đình, hạ đến bách tính, mỗi người đều rất kính ngưỡng ta, sùng bái ta…”

Lời còn chưa dứt, bên đường chợt có người nhận ra Phương Tranh, kinh hãi, kinh khủng kêu lên: “ Phương thái tuế lại tới nữa, xem kỹ khuê nữ nhà các ngươi nha.”

Bách tính tiểu thương trên đường cái dường như nhìn thấy thành vệ quân, nhanh chóng tứ tán ầm ầm mà chạy, trong chớp mắt, ngoài đường lớn trở nên vắng vẻ, đặc biệt hiu quạnh.

Gương mặt Phương Tranh đen thui.

Hàn Diệc Chân kinh dị nhìn đường cái vắng vẻ, sau đó lại nhìn về phía Phương Tranh, lập tức khóe miệng hiện ra một đường vòng cung mê người.

“ Phương thái tuế? Ha hả, danh tiếng của ngươi ở kinh thành quả nhiên không nhỏ.”

Phương Tranh mạnh miệng: “ Vang! Ta không để ý cái nhìn của người thế tục đối với ta.”

Bóng đêm lạnh như nước, bầu trời đầy sao làm tôn thêm một vầng trăng sáng, làm đẹp ngàn vạn ánh đèn của nhân gian.

Bên bờ Tần Hoài, nước sông gợn sóng liên miên, chậm rãi từ hướng bắc trôi vào Trường Giang.

Bên bờ một bãi đá lớn, một nam một nữ song song ngồi cùng nhau, ánh mắt thất thần nhìn chăm chú vào nước sông, trong lòng trăm mối tư vị…

Một gã người hầu đứng rất xa, hiếu kỳ đánh giá thiếu gia và vị tuyệt sắc mỹ nhân xa lạ.

“ Không phải ngươi đã đáp ứng sẽ cưới ta sao? Lúc nào cưới ta?” Hàn Diệc Chân u oán nói.

Phương Tranh thật sâu thở dài. Hiện tại hắn nghĩ mình vốn giống như một nam nhân thương cảm bị người hối thúc ly hôn, lúc này nếu có thêm điếu thuốc thì càng tăng thêm không khí thâm trầm trước mắt.

Phương Tranh đưa tay lùa vào trong tóc, đầy mặt thống khổ: “ Nàng cho ta thêm thời gian…”

“ Hừ! Ngươi cứ kéo dài đi, ngày nào đó ta thành già lão, cả đời biến thành người không lấy chồng…”

“ Diệc Chân, ta thực sự cần thời gian, nàng biết đó, mãnh hổ…khái khái, sai, phu nhân trong nhà ta còn chưa chịu, hiện tại nàng lại mang thai hài tử…”

Lời này nói ra sao cứ không được tự nhiên? Từ trong đó lộ ra mùi vị của một kẻ lòng lang dạ sói…

“ Nếu ngươi không chịu cưới ta, ta sẽ hận ngươi đến chết.” Hàn Diệc Chân buồn bã nói.

“ Không! Diệc Chân! Nàng không thể hận ta! Nàng không thể bởi vì ta yêu nàng như vậy mà hận ta, ta biết nàng yêu ta yêu quá khổ đau đau khổ. Ta yêu nàng cũng yêu đến đau khổ khổ đau.” Phương Tranh nắm lấy vai của nàng, vẻ mặt thống khổ nói.

Hàn Diệc Chân xanh cả mặt, cắn răng nói: “ Phương Tranh, ta phát hiện có đôi khi ngươi thực sự rất đáng ghét! Diễn đã ghiền lắm phải không?”

Phương Tranh bật người thu hồi vẻ mặt thống khổ, cười gượng nói: “ Ta chỉ là muốn nếm thử vai diễn của các diễn viên phái hành động mà thôi, được rồi, sao nàng lại đến kinh thành? Một mình nàng tới hay tới với ai?”

Hàn Diệc Chân như cười như không nhìn Phương Tranh, nói: “ Cũng là do ngươi ra chủ ý thiếu đạo đức, chuyện con cháu thế gia nhập kinh làm quan, dùng để trấn an thế gia. Trong tay triều đình lại có thêm một nhóm lớn con tin, cha ta là người thứ nhất hưởng ứng ý kiến của ngươi, đem hai vị huynh trưởng cùng một vị đệ đệ của ta tất cả đều đưa vào kinh, sẽ chờ đợi Lại Bộ phong quan gia tước, phụ thân còn ở tây thành mua một tòa nhà lớn, ta đương nhiên đi theo bọn họ tới rồi.”

Phương Tranh cảm động nói: “ Hàn lão đầu…khái, Hàn thế bá thật có tình, lần này xuống Giang Nam, có thể nhanh chóng hữu hiệu trấn an thế gia, Hàn thế bá có công sức rất lớn trong đó, ta thật tình muốn cảm tạ lão nhân gia.”

Hàn Diệc Chân hừ hừ nói: “ Ngươi dự định làm sao cảm tạ cha ta?”

Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: “ Vốn các con cháu thế gia đều chỉ có được một tước vị, ta thượng tấu hoàng thượng, ngoại lệ cho Hàn gia nàng thêm hai tước vị được không? Giang Nam đệ nhất thế gia, vừa là gia tộc đầu tiên hưởng ứng triều đình hiệu triệu, phong thưởng có thể nặng hơn một ít, người khác cũng sẽ không nói gì được, đến lúc đó gia đình nàng một nhà ba vị bá tước, nói ra cũng là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.”

Hàn Diệc Chân trợn mắt nói: “ Hiếm lạ sao? Ngươi phong mười bá tước thì đã sao? Cha ta chỉ có một yêu cầu, ngươi cũng không dám đáp ứng.”

Phương Tranh xấu hổ lau mồ hôi.

Yêu cầu của lão cha nàng có thể đủ lấy mạng nhỏ của ta, nếu ta đáp ứng hắn, cùng ngày ngươi gả cho ta, ngày thứ hai liền phải thủ tiết…

Hàn Diệc Chân thấy Phương Tranh xấu hổ, không khỏi cười khúc khích, nhịn xuống sự ngượng ngùng trong lòng, thuận thế đặt nhẹ bàn tay lên bờ vai của hắn.

“ Được rồi, vừa rồi là ta nói đùa với ngươi, ta biết chuyện này không gấp được, từ từ sẽ đến, ngươi…ngươi ở trên đường lớn lại khinh bạc ta như vậy, ngươi có chịu cưới ta hay không, thì ta cũng đều là người của ngươi rồi. Hiện tại ta cùng với các huynh trưởng cùng nhau ở tại tây thành, nếu ngươi có thời gian, nhớ kỹ đến thăm ta, đừng làm cho nữ nhân của ngươi mỗi ngày đều phải kiễng chân chờ ngươi đến.”

Phương Tranh bị buổi nói chuyện của Hàn Diệc Chân làm trong lòng đủ loại tư vị xáo trộn.

Nữ nhân thông minh sẽ biết nói chuyện kiểu thông minh, chỉ vài câu ngắn ngủi, đủ kéo trái tim nam nhân, ôm lấy hồn nam nhân, còn làm cho hắn bởi vì tạm thời không thể cưới nàng mà sản sinh sự bứt rứt thật lớn, tình cảm đối với nàng càng phát sinh thêm sâu nặng.

Nữ nhân này là một yêu nghiệt!

Đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hàn Diệc Chân, cả người nàng chợt run rẩy, lập tức liền trầm tĩnh lại. Nàng bình yên y ôi trong ngực Phương Tranh, lúc này bên bờ Tần Hoài, có đôi tình nhân đang ôm nhau gắn bó, trong lòng tràn đầy sự ấm áp nhàn nhạt…

Nhiều năm về sau, chúng ta có thể giống như hiện tại hay không, lẳng lặng ngồi ở bờ sông, cùng nhau cười nhìn dòng nước xiết?

“ Diệc Chân…”

“ Ân?”

“ Chúng ta cùng đếm sao đi.” Ngưỡng nhìn tinh không, trong lòng Phương Tranh đặc biệt yên lặng, đã không biết bao nhiêu năm không làm lại chuyện ngây thơ như thế.

“ Không nên, ta đếm, ngươi đừng đếm.”

“ Vậy ta đếm cái gì?”

“ Ân, ngươi ngốc hơn ta, ngươi đếm trăng đi.”

Phương Tranh tức giận.

Một tháng trôi qua, tháng này Phương Tranh trải qua vừa nhàn nhưng lại mệt.

Nhàn là bởi vì trong triều không có nhiều việc làm, tháng này Phương Tranh cũng không hề lâm triều. Ở trong kim loan điện ngay trước mặt văn võ bá quan, Phương Tranh lẽ thẳng khí hùng hướng Mập Mạp xin nghỉ sanh, lý do là vì chiếu cố hai bà bầu trong nhà.

Phản ứng của quần thần tự nhiên lại là một trận ồ lên, từ cổ đến nay, lần đầu tiên nghe được cách nói “ nghỉ sanh” như thế, hơn nữa người xin nghỉ còn là một nam nhân, vị quốc công gia này nói ra mỗi một câu luôn làm người chú ý.

Mệt là vì Phương Tranh mỗi ngày phải cùng hai bà bầu, bưng trà bưng nước tống khăn mặt, chuyện này người làm trong nhà lại ít làm hơn hắn, nguyên nhân rất đơn giản, nữ nhân mang thai là yêu nghiệt, trong nhà có hai yêu nghiệt, tính tình tùy hứng. Mẫn cảm hay thay đổi thì khỏi cần phải nói, còn đặc biệt thích nhìn Phương Tranh bận rộn vì mình.

Nếu vậy cũng thôi, lão bà mang thai, thân là nam nhân, hầu hạ trước sau cũng là điều nên làm.

Đáng tiếc chính là, bên ngoài Phương phủ còn có thêm một con yêu nghiệt, con yêu nghiệt kia đang ở bên tây thành.

Phương Tranh mỗi ngày bồi xong hai bà bầu, xoay người liền vội vã chạy ra khỏi phủ, lại đi bồi tiếp yêu nghiệt ở tây thành. Ngày qua rất phong phú, phong phú tới mức Phương Tranh thậm chí có điểm thống hận chế độ chung chồng thời cổ đại.

Ca ca đã từng cũng là một nam nhân chuyên tình a.

Bên trong thư phòng tại Phương phủ. Phương Tranh thật vất vả mới thanh tĩnh xuống tới, lúc này mặt trầm như nước, thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hai phần tình báo trong tay.

Đây là hai phần tình báo mới nhất từ phương bắc truyền về.

Phần thứ nhất nghiêm ngặt nói đến cũng không tính là tình báo, đó là một phong thư do chính Mặc Cúc Liên quốc sư của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn chính tay viết cho Phương Tranh.

Bên trong quốc sư Mặc Cúc Liên bày tỏ vạn phần áy náy với Phương Tranh, Phương Tranh nhờ quốc sư tìm kiếm mẫu thân của Tiểu Lục, quốc sư biểu thị là bất lực. Bởi vì người cướp đi mẫu thân của Tiểu Lục là Đồng La bộ lạc, từ ngày trước sau khi cướp đi mẫu thân của Tiểu Lục, vì khuôn mặt xinh đẹp, thủ lĩnh bộ lạc liền trực tiếp dâng bà cho đệ đệ Khả Hãn Mặc Xuyết lúc đó còn chưa làm phản, hôm nay nếu muốn tìm bà về, với bản lĩnh của Cốt Đốt Lộc cùng Mặc Cúc Liên, thật sự không có biện pháp cũng không có năng lực.

Nhìn phong thư, Phương Tranh vốn còn đang suy nghĩ, Hoa triều kết minh cùng hai Đột Quyết Khả Hãn, nếu biết Tiểu Lục ở trong tay Mặc Xuyết Khả Hãn, nhiều lắm phái người gởi cho Mặc Xuyết một phong thư, thỉnh hắn trả người trở về là được.

Nhưng khi nhìn tới phần tình báo thứ hai, trái tim Phương Tranh dần dần trầm xuống dưới.

Đây là một phần chiến báo, Hoa triều thám tử vừa từ thảo nguyên Đột Quyết truyền về.

Đầu tháng tư, thảo nguyên Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn bỗng nhiên tụ tập toàn bộ dũng sĩ có khả năng thiện chiến trong các bộ lạc, mời Cốt Đốt Lộc ở ngay bên ngoài Hắc Sa Thành của vương đình Đột Quyết, song phương nhất quyết sinh tử, nhân đó mà quyết định ai sẽ là chủ tể chân chính của thảo nguyên.

Cốt Đốt Lộc không nói hai lời liền đáp ứng, dân tộc du mục thảo nguyên vốn có thiên tính ngay thẳng dũng cảm, ngươi nói quyết chiến, chúng ta liền quyết chiến, vốn không hề nghi ngờ hắn.

Vì vậy song phương đều tự triệu tập hơn hai mươi vạn đại quân, ở bên ngoài Hắc Sa Thành liều mạng một trời đen kịt, thẳng giết đến mặt trời mặt trăng cũng không còn ánh sáng, núi sông thất sắc, chiến trường thây chất như núi, giống như nhân gian địa ngục thê thảm vô cùng.

Ai cũng không ngờ tới, ở phía sau trận quyết chiến nhìn như chính đại quang minh, còn cất giấu một âm mưu thật lớn.

Lúc hai quân giao chiến căng thẳng kịch liệt nhất, tướng quân Hoa triều Sài Mộng Sơn đã đầu nhập dưới trướng Mặc Xuyết, suất hơn hai vạn Hoa triều binh sĩ trốn chết khỏi Trung Nguyên chạy tới thảo nguyên, nhiễu qua chiến trường chính diện của hai quân đang giao chiến, từ sau lưng hướng vương trướng kim đính của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đột nhiên phát động tấn công.

Hành động công kích lén lút này rất thành công.

Bởi Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đem toàn bộ binh lực điều đến chiến trường bên ngoài Hắc Sa Thành quyết chiến, lưu thủ vương trướng chỉ có hơn một ngàn binh sĩ, vì thế liền thất bại đột tử.

Trận chiến này, Cốt Đốt Lộc đã trả giá thật lớn.

Cái giá phải trả chính là sinh mạng của hắn.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Cốt Đốt Lộc bị Sài Mộng Sơn bộ đội chém giết, mất mạng tại chỗ. Tin tức Cốt Đốt Lộc bị giết chết rất nhanh truyền tới trên chiến trường đang quyết chiến, bởi vậy dẫn đến lòng quân của Cốt Đốt Lộc bên ngoài Hắc Sa Thành toàn bộ mất hết. Binh bại như núi đổ, như nước thủy triều hướng phía đông lui binh, quốc sư Mặc Cúc Liên dù đã nghĩ hết biện pháp, cũng không cách ngăn cản sĩ khí chiến đấu của binh sĩ hoàn toàn mất hết.

Cuộc chiến này Mặc Xuyết Khả Hãn đại thắng, toàn bộ tiêm sạch gần mười vạn người của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn, Mặc Xuyết đại quân mang theo dư uy đại thắng, theo đuổi không bỏ, lại sinh sôi cướp lại được ba phần bãi cỏ màu mỡ trên thảo nguyên, còn có vô số bộ lạc thủ lĩnh cùng dân du mục quy thuận.

Theo thám tử ẩn núp dưới trướng của Mặc Xuyết Khả Hãn hồi báo, lần này hành động công kích đánh lén của Mặc Xuyết hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, không hề có chút tỳ vết nào, mà người dâng lên kế sách âm độc này, chính là con cá lọt lưới đã tìm nơi nương tựa ở Mặc Xuyết Khả Hãn, Thái Vương.

Cốt Đốt Lộc vừa chết, quốc sư Mặc Cúc Liên suất lĩnh hơn năm vạn tàn binh bại lui về hướng đông, một mực thối lui đến Tháp Sơn ở gần Hoa triều U Châu mới dừng lại, nước không thể không vua, quốc sư sau khi cho tàn quân dừng binh trầm ổn liền quyết định thật nhanh, đưa ấu tử chỉ mới mười tuổi của Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đưa lên hãn vị, lại dựa vào danh vọng cao thượng của quốc sư lập được trong nhiều năm qua tại Đột Quyết, tiếp tục chống đỡ với Mặc Xuyết.

Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, Cốt Đốt Lộc vừa chết, trận nội chiến tranh bá trên thảo nguyên suốt ba năm vừa qua, rốt cục dần dần đi tới cuối.

Quốc sư Mặc Cúc Liên cùng vị tân Khả Hãn mới lên ngôi, căn bản đỡ không được lần tiến công kế tiếp của Mặc Xuyết, hiện nay bọn họ có làm ra được sự chống đỡ nào, đơn giản cũng giống như kéo dài tàn hơi mà thôi.

Trong thư phòng, chân mày Phương Tranh cau chặt lại, ngón tay liên tục gõ trên án thư bằng gỗ lim.

Cốt Đốt Lộc vừa chết, tướng sĩ dưới trướng hắn lại bị bại nhanh đến như vậy, đây là điều làm Phương Tranh bất ngờ.

Ngay trước Phương Tranh vốn cho rằng khơi mào trận chiến giữa hai huynh đệ họ, ít nhất cũng kéo dài được tới tám hay mười năm, nhưng hiện tại chỉ mới ba năm, chiến sự thảo nguyên đã nhanh sắp kết thúc, mắt thấy Mặc Xuyết lập tức sẽ tiêu diệt được Mặc Cúc Liên và tiểu Khả Hãn, sau đó nhất thống thảo nguyên, trở thành thiên chi kiêu tử duy nhất trên thảo nguyên.

Nếu thảo nguyên thống nhất, tai nạn của Hoa triều liền nối gót theo sau.

Bất luận là ai thống nhất thảo nguyên, đối với Phương Tranh và toàn bộ Hoa triều mà nói, đều không muốn nhìn thấy, bọn họ mong muốn Đột Quyết nội chiến sẽ tiêu hao thật nhiều binh lực, suy yếu thực lực của chính họ, thẳng đến khi bọn họ tiêu hao tới mức không còn khả năng xâm lược Hoa triều, đây mới là mục đích chiến lược của kế ly gián mà trước kia Phương Tranh đã đề ra.

Mục đích này xem ra cũng không đạt được hiệu quả lý tưởng, sau khi Mặc Xuyết thống nhất thảo nguyên, thậm chí không cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ dựa vào hơn mười vạn đại quân Đột Quyết, liền có thể dễ dàng nam hạ xâm lăng Trung Nguyên.

Thay lời khác nói, hôm nay sự cân đối trên thảo nguyên đã bị đánh vỡ, nội chiến gần kết thúc, Hoa triều, nguy cơ!

Hoa triều không thể ngồi chờ chết!

Phương Tranh ngồi trong thư phòng nắm chặt tay, hung hăng vỗ mạnh lên án thư.

Phụ mẫu của mình, người nhà, bằng hữu, lão bà, còn có hài tử chưa ra đời, bọn họ đều đang ở Hoa triều, quốc gia quốc gia. Có nước mới có nhà, nếu người Đột Quyết nam hạ, quân tiên phong tàn sát bừa bãi, chiến hỏa nổi lên bốn phía, da thịt không tồn, lông tóc còn sao? Người nhà bằng hữu của ta làm sao may mắn tránh khỏi trận binh tai này? Ngôi vị của Mập Mạp còn có thể ngồi được bao lâu?

Rất kỳ quái, Phương đại thiếu gia vẫn luôn rất sợ chết, lúc này trong lòng lại chưa từng bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo vài phần ý tứ hàm súc không hề sợ hãi.

Rất nhiều người đều nói, nam nhân được làm cha, rốt cục mới là nam nhân chân chính, bởi vì chỉ vì như vậy, mới có thể hiểu rõ được thế nào là trách nhiệm không thể trốn tránh.

Có thể dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, đây là bình phán một nam nhân có hợp tiêu chuẩn hay không.

Trên bãi cỏ xanh tươi bên ngoài thư phòng, Trường Bình cùng La Nguyệt Nương đang ôm bụng bầu, đang lười biếng phơi nắng, thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm vài câu, sau đó hai nàng lại che miệng cúi đầu cười ra tiếng. Một bên là Tiểu Lục, Yên Nhiên, Phượng Nương các nàng, đang ngồi bên cạnh hai nàng, ước ao hoặc hiếu kỳ cẩn thận vuốt ve cái bụng lớn của Trường Bình và Nguyệt Nương, ánh mắt tràn đầy hi vọng, còn có vài phần nhàn nhạt sùng kính và cúng bái đối với tân sinh mạng.

Tràng diện ấm áp cỡ nào a, trong lòng Phương Tranh nhàn nhạt cảm động, viền mắt dần dần phiếm hồng.

Một nam nhân cạn kiệt toàn lực làm ra bất luận sự tình gì, mục đích gì, không phải đều là vì cảnh tượng yên lặng tường hòa trước mặt sẽ kéo dài cho đến ngày mình nhắm mắt hay sao?

Phương Tranh không thể tưởng tượng, khi có một ngày đại quân Đột Quyết công phá kinh thành, ở trong thành trắng trợn bắt người cướp của, đám thê tử đang nương tựa vào hắn này, sẽ xuất hiện sự bất an kinh khủng thế nào, lo sợ thế nào. Làm các thê tử phải xuất hiện biểu tình như vậy, đây là thất trách của một nam nhân! Loạn thế, mạng người như chuyện vặt, mình cùng các thê tử luôn ước ao những ngày tháng thần tiên thế ngoại tiêu dao, chẳng phải biến thành hoa trong gương, trăng trong nước? Dù là có thể cùng người nhà chạy trốn tới địa phương không có binh tai, nhưng giang sơn của Mập Mạp lung lay sắp đổ, mình thật sự có thể yên tâm sống qua những ngày tháng tiêu dao được hay sao?

Tuyệt không cho phép ngày đó đến!

Phương Tranh âm thầm hạ quyết tâm, vì chính mình, vì bằng hữu, cũng vì người nhà.

“ Người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung diện thánh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.