Một phen tranh chấp của Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn hoàn toàn thay
đổi bầu không khí trong tiền sảnh, thế gia mời khách, thế gia gia chủ tự mình nghênh tiếp cùng chiêu đãi, thân phận của người được mời tất nhiên là tôn quý không gì sánh được.
Thân phận của Phương Tranh là đủ
rồi. Ngự phong khâm sai, quan lớn, nhưng vị khâm sai đại nhân thân phận
tôn quý này lại làm ra chuyện có vẻ như phố phường lưu manh, không ngờ
vì một cái cánh gà lại tranh chấp với khâm sai phó sứ, chuyện này nếu
truyền ra ngoài, người ngoài còn không biết sẽ bẩn thỉu Hàn gia keo kiệt đến thế nào.
Sắc mặt Hàn Trúc có chút trắng bệch, hơi ngây ra
nhìn khâm sai Phương đại nhân hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Tiêu
Hoài Viễn, rất có tư thế nếu một lời không hợp liền xông lên đánh nhau,
chỉ vì một cái cánh gà…
“ Người đâu mau đến.” Hàn Trúc không còn chịu nổi.
“ Lão gia.”
“ Đi, đi gọi người chuẩn bị vài phần cánh gà, để…để khâm sai đại nhân hưởng dụng.”
“ Dạ, lão gia.”
“ Còn có…đầu bếp làm thức ăn, loạn côn đánh chết cho ta!”
Xuất hiện một tình cảnh làm kẻ khác xấu hổ, hoàn toàn phải trách đầu bếp Hàn phủ tâm tư không tinh tế, đánh chết.
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn giống như hai con gà chọi, đang trừng mắt nhìn nhau, nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Phương Tranh nhanh miệng cười nói: “ Ai, Hàn lão gia, không cần không cần,
ngài đừng trách đầu bếp. Kỳ thực ta và Tiêu đại nhân đang đùa giỡn thôi, nghe ca vũ nên có chút buồn chán, ha hả, tìm chút việc vui mà làm, chỉ
là đùa giỡn mà thôi.”
Hàn Trúc vừa nghe lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, vô lực phất phất tay, lệnh đám vũ kỹ giữa tiền sảnh lui ra.
Tiệc rượu tiếp tục tiến hành, sau khi uống thêm mấy chén, Hàn Trúc nhẹ nhàng thả chén rượu, mắt nhìn Phương Tranh, bỗng nhiên cười cười.
Sau
một bình phong vẽ dòng thác từ trên núi chảy xuống đi thông tiền sảnh,
một thân ảnh thướt tha yểu điệu không tiếng động xuất hiện ngay trước
mặt mọi người, làm tiền sảnh đang nháo đến ồn ào đột nhiên an tĩnh lại,
mọi người vừa nhìn thấy vị nữ tử này, không khỏi than thở một tiếng tận
đáy lòng.
Nữ tử thân mặc một bộ cung trang màu tím nhạt, gương
mặt trắng như thoa phấn, mịn nhẵn như tơ, đôi mày liễu tinh tế, mái tóc
mây xanh mượt, đúng là một vị tuyệt sắc nữ tử!
Con mắt mọi người
đều si ngốc nhìn nàng, nhưng Phương Tranh lại hơi có chút xấu hổ cười
khan vài tiếng, trong lòng oán thầm không ngớt, nữ tử nhà giàu đều không phải không được xuất đầu lộ mặt hay sao? Hàn lão đầu gọi nữ nhi đi ra,
có ý tứ gì?
Nguyên lai nữ tử kia chính là nữ nhi của Hàn Trúc,
Hàn gia tam tiểu thư Hàn Diệc Chân. Phương Tranh cùng nàng quen biết,
rất có vài phần không thoải mái âm soa dương thác, Phương Tranh vốn có
chút ý với nàng, nhưng từ lúc biết nàng là thiên kim của Hàn gia, liền
thành thành thật thật bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Phương Tranh
rốt cục là một người tương đối háo sắc, nhưng có háo sắc cỡ nào cũng
phải xem người đó là ai, không thể chỉ nhìn thấy mỹ nữ liền xông lên,
lúc này Phương Tranh hạ Giang Nam xác thực định tìm chút diễm ngộ, nhưng tìm diễm ngộ và tìm lão bà là khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hàn Diệc
Chân đúng thật là tuyệt sắc giai nhân, cũng tuyệt đối không phải là diễm ngộ được hắn chọn lựa, ít nhất lão cha của nàng ta cũng sẽ không đáp
ứng.
Bước chân của Hàn Diệc Chân thật nhẹ nhàng, chậm rãi mà đi,
gương mặt mang theo vài phần ý cười, có lẽ nàng đã có thói quen nghiêm
mặt xưa nay, cho nên dáng tươi cười của nàng thoạt nhìn có điểm mất tự
nhiên, thậm chí có điểm giả tạo. Nhưng mặc dù chỉ là nét cười giả vờ,
cũng là khuynh quốc khuynh thành, như hoa mùa xuân nở rộ, làm mọi người
trong tiền sảnh say mê không ngớt, không từ giác ngừng cả hô hấp.
Nếu ai cưới người đàn bà này, chắc chắn nội tiết mất cân đối, nhìn khuôn
mặt nàng ta, đã biết là tính tình lãnh đạm, Phương Tranh không có hảo ý
suy đoán.
Hàn Trúc vuốt râu, thỏa mãn nhìn chính nữ nhi của mình, ha hả cười nói: “ Các vị, đây là tiểu nữ Diệc Chân, đã được nghe Phương đại nhân niên thiếu anh hùng danh chấn thiên hạ, đã mấy lần vì nước lập công, lão phu ngưỡng mộ không ngớt, đặc biệt mệnh tiểu nữ đi ra, hướng
Phương đại nhân kính lên một chén rượu nhạt, để biểu thị tấc lòng của
lão phu.”
Phương Tranh bị một chiêu vỗ mông ngựa hàm súc mà lực
đạo mười phần của Hàn Trúc làm mặt mày rạng rỡ, không khỏi ha ha cười
nói: “ Hàn lão gia khách khí, khách khí, bổn quan thật sự là không dám
nhận, không dám nhận, ha hả, ai nha, chỉ là một chút công lao nho nhỏ,
lại bị người nơi nơi lan truyền, thật làm ta khổ não…”
Gương mặt
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đen thui, người ta tùy tiện nịnh hót ngươi vài
câu mà thôi, ngươi không phải đang xem là thật đó chứ?
Đang khi
nói chuyện, Hàn Diệc Chân đã chậm rãi đi tới trước mặt Phương Tranh,
nhấc lên chén rượu, hướng Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười phong tình
vạn chủng, khẽ mở miệng dịu dàng nói: “ Phương đại nhân là trọng thần
quốc gia, thân phận tôn quý, hôm nay quang lâm hàn xá, làm hàn xá bỗng
như rạng rỡ, đại nhân, dân nữ kính ngài một chén rượu nhạt, mong rằng
chớ ghét bỏ dân nữ thô bỉ.”
Nói xong Hàn Diệc Chân dùng tay áo che miệng, tư thái ưu nhã hơi ngửa đầu, uống cạn một chén.
Tuy Phương Tranh không có hứng thú đối với nàng, có lẽ nói không dám đối
với nàng có hứng thú, nhưng cũng bị khuôn mặt tuyệt sắc và miệng cười
tươi như hoa làm ngẩn ngơ, thần tình rất có vài phần si mê.
“
Không chê, không chê. Hàn tiểu thư tuyệt sắc như vậy, sao lại thô bỉ
chứ? Muốn nói thô bỉ, là bổn quan mới phải.” Phương Tranh liên thanh
cười nói.
Nói xong hắn nhấc lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót rượu, hướng Hàn Diệc Chân chắp tay, nghiêm mặt nói: “
Hôm nay bổn quan đã đắc tội nhiều, ở đây hướng Hàn tiểu thư bồi lễ, thật không phải…”
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, bao quát Hàn Trúc và bọn người hầu Hàn phủ, đều lặng yên dỏng lỗ tai.
Chuyện Hàn Diệc Chân sau khi đi tới khâm sai hành quán trở về liền bộc phát
tính tình, đến tột cùng nàng gặp chuyện gì, làm nàng tức giận như vậy,
vẫn là một điều bí ẩn tại Hàn phủ, hiện tại Phương Tranh lại nói hắn đã
đắc tội Hàn Diệc Chân, mọi người bật người liền ý thức được, việc này có quan hệ đến khâm sai đại nhân. Vì vậy trong mắt mọi người tràn ngập
quang mang kỳ lạ, nhìn chằm chằm hai người không chuyển mắt, lẳng lặng
đợi chờ.
Thời gian trong tiền sảnh chợt yên tĩnh tới mức châm rơi có thể nghe, lặng yên không một tiếng động.
Gương mặt Hàn Diệc Chân thay đổi, lập tức miễn cưỡng cười nói: “ Phương đại
nhân nói đùa, có gì mà đắc tội hay không, dân nữ chuyện gì cũng không
còn nhớ nữa.”
Phương Tranh nóng nảy: “ Ai, chuyện mới phát sinh
ban ngày, lúc này không bao lâu, thế nào lại không nhớ? Tỉ mỉ ngẫm lại,
là chuyện ta đùa giỡn tiểu thư…”
“ Đùa giỡn?”
“ Oanh.” Kinh hãi. Trong tiền sảnh giống như có đạn hạt nhân bị kíp nổ, trên khoảng không dần dần bộc phát lên một đoàn khói mù.
Đây…đây là thật sao? Hàn tam tiểu thư bị khâm sai đùa giỡn.
Nét mặt Hàn Diệc Chân duy trì dáng tươi cười cứng ngắc, hai tay giấu trong
tay áo nắm chặt lại, hai mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Phương Tranh như
muốn phun lửa.
“ Ánh…ánh mắt ngươi là sao vậy? Sao lại có tính
xâm lược như thế? Không phải đã nói xin lỗi với ngươi rồi sao? Ta cũng
không phải cố ý.” Phương Tranh có chút ủy khuất, người khác đều nói xin
lỗi, đều được đổi lại một câu không sao, dường như chưa từng giống như
hắn vậy nha.
Hô hấp một hơi thật sâu, Hàn Diệc Chân cố gắng khắc
chế xung động cường liệt muốn huy quyền đấm thẳng vào mặt Phương Tranh,
khởi lên khuôn mặt tươi cười, giọng nói cứng ngắc: “ Phương đại nhân
uống nhiều rồi, ngài nói gì, dân nữ vốn nghe không hiểu.”
Phương
Tranh nhíu nhíu mày, nữ nhân này chẳng lẽ chơi trò mất trí nhớ? Sau đó
bỗng nhiên cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn tiền sảnh đang lặng
ngắt như tờ, mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, Phương Tranh bật
người chợt hiểu, lập tức liên thanh nói: “ Thật ngại quá, ta không nên
nhắc tới chuyện này, ha hả, uống nhiều, bổn quan thật sự uống quá
nhiều.”
Trước công chúng nhắc tới chuyện này, đây không phải là
bôi nhọ danh tiết của nữ tử sao? Cho dù Phương Tranh không nghiêm túc,
cũng không dám làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Chỉ là,
ánh mắt mọi người nhìn bọn họ vì sao lại tối tăm như vậy? Trong đầu đám
người này đang suy nghĩ chuyện gì? Ta và nàng ấy là trong sạch nha.
Trong nháy mắt khom lưng buông chén rượu, Phương Tranh ghé vào bên tai Hàn
Diệc Chân nhẹ giọng nói: “ Hàn tiểu thư, chuyện đông cung đồ ta sẽ tìm
cơ hội xin lỗi với ngươi, kỳ thực ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không phải
loại người này…ai ai, sao ngươi lại đi?”
Hàn Diệc Chân bất chấp
thất lễ, nắm chặt tay xoay người đi ra hậu viện, nàng không thể không
đi, nếu còn tiếp tục ở lại, nàng sẽ nhịn không được huy quyền thẳng vào
mặt Phương Tranh, cho nên nàng quyết định rời đi, tên tiểu lưu manh vô
sỉ thiếu đạo đức này dù liếc mắt nhìn hắn thêm một lần, đều khiến cho
nàng sản sinh xung động bạo lực thật cường liệt.
Gương mặt của
nàng biến thành một mảnh đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay giận dữ,
thần sắc trong mắt biến ảo vô cùng, một hồi lạnh như hàn băng, một hồi
như lửa cháy thật mạnh, lúc xoay người, cũng không quay đầu lại, hầu như chạy trốn lắc mình đi vào bình phòng, bên trong tiền sảnh còn lưu lại
hương thơm của mỹ nhân phảng phất.
Phương Tranh mấp máy môi thần
sắc có chút ủy khuất, vô tội hướng mọi người xòe tay nói: “ Vì sao nàng
không nghe ta giải thích? Ta thật không phải loại người này…”
Trong tiền sảnh bao quát gia chủ Hàn Trúc bên trong, đều có biểu tình trợn
mắt há hốc, ngây ra nhìn Phương Tranh, một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần. Trong đầu còn đang tiêu hóa tin tức làm cho bọn hắn không dám tin tưởng.
Đây…đây nên làm thế nào mới tốt?
Hàn Trúc nháy mắt vài cái, miễn cưỡng đè xuống nghi hoặc và thất thố, thấy mọi người còn
đang đờ ra, vội vàng cười vang nói: “ Ha ha, tiểu nữ mặt mỏng, làm các
vị chê cười, Phương đại nhân, đến, lão phu kính ngươi một chung.”
Bên trong tiền sảnh rốt cục lại náo nhiệt trở lại, mọi người phi thường
thức thời đem chuyện vừa rồi quên mất, lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ,
chỉ là mọi người cùng bọn người hầu Hàn phủ nhìn phía Phương Tranh ánh
mắt đều là lạ, là giống như đang nhìn vị cô gia tương lai của Hàn phủ,
làm Phương Tranh có chút dựng đứng lông tóc.
Rượu có thể đếm qua
mấy vòng, Hàn Trúc nhìn Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm ngồi bên cạnh Phương
Tranh, bỗng nhiên vỗ vỗ tay, hai nữ tử xinh đẹp dịu dàng đi vào trong
tiền sảnh, Hàn Trúc hơi ra dấu ý bảo, hai nữ tử nhẹ nhàng cười, phân
biệt ngồi xuống bên người Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm, sau đó ân cần bắt
đầu mời rượu.
Hai người được hai nữ tử chuốc mấy chén, không khỏi vui vẻ mặt mày rạng rỡ, ngây ngất chẳng còn biết trời nam đất bắc.
“ Phương đại nhân!” Hàn Trúc hiền lành nhìn Phương Tranh, cười nói: “ Lão phu có một số việc muốn cùng Phương đại nhân đơn độc trò chuyện, chẳng
hay Phương đại nhân có chịu thu xếp bớt chút thời gian?”
Phương Tranh ngây người, sau đó trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Hàn lão đầu không phải muốn ta làm con rể hắn đó chứ? Ta cũng không được,
chuyện La Nguyệt Nương vào cửa còn chưa giải quyết xong đây, lúc này nếu cho Trường Bình thêm một tỷ muội, phỏng chừng nàng sẽ lấy đao chém mình thành tương thịt mất, hơn nữa vị Hàn tiểu thư kia dường như không được
thân mật với ta cho lắm…
Có lẽ nói, Hàn lão đầu muốn tìm một địa phương không người hướng ta đòi lại mớ đồ châu báu kia? Có nên trả lại hắn không?
Đương nhiên là không được! Của ta! Tất cả đều là của ta! Chết sống không tiếp thu nợ, ân, cứ quyết định như thế.
Phương Tranh đứng lên, theo Hàn Trúc đi ra tiền sảnh, đi qua một hoa viên, lại đi qua một hành lang gấp khúc, Hàn Trúc đưa Phương Tranh vào một gian
phòng có dáng dấp như một gian thư phòng, bên trong phòng đốt một trản
nến đỏ, dưới ánh nến, một thân ảnh yểu điệu làm căn phòng thêm rạng rỡ,
chính là Hàn Diệc Chân mới vừa xấu hổ và giận dữ rời khỏi buổi tiệc.
Lúc này trên mặt nàng đã bớt đỏ ửng, thấy Phương Tranh tiến đến, nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn, lãnh ý và hận ý trong ánh mắt làm
Phương Tranh có chút mơ hồ khó hiểu.
Hàn Trúc thu hết thần sắc
của hai người vào trong đáy mắt, quyết tâm phải hỏi ra nghi vấn, khái
hai tiếng, nghiêm mặt nói: “ Phương đại nhân, vừa rồi nhiều người miệng
tạp, nói bất tiện, lão phu muốn thỉnh đại nhân tới đây đàm đạo một phen, mong rằng đại nhân xin đừng trách.”
Phương Tranh nhìn vẻ mặt đầy hận ý của Hàn Diệc Chân, sau đó nhìn Hàn Trúc, gương mặt giãn ra cười
nói: “ Hàn lão gia khách khí, hôm nay Hàn lão gia thịnh tình khoản đãi
bổn quan như vậy, ta phải nên cảm tạ ngươi mới phải, sao trách ngươi?”
Hàn Trúc ha hả nở nụ cười, lập tức nói: “ Phương đại nhân, thân thể lệnh tôn vẫn khỏe mạnh?”
Phương Tranh ngây ra: “ Ngươi nhận thức cha ta?”
Hàn Trúc vuốt râu cười nói: “ Tương giao hơn mười năm, có thể nào không
quen? Hàn gia ta cùng Phương gia ngươi đến nay còn không ít sinh ý đang
lui tới, Phương đại nhân chẳng lẽ không biết?”
Phương Tranh ai
nha một tiếng, vội vàng đứng lên thi lễ nói: “ Nguyên lai là Hàn thế bá, tiểu chất không biết hai nhà lại có sâu xa, thật đã đắc tội.”
Hàn Trúc ha hả cười, thần sắc cũng trầm tĩnh lại, Phương Tranh chủ động
xưng hô hắn là thế bá, điều này nói rõ hắn đối với Hàn gia cũng không có địch ý, kế tiếp phải nói chuyện liền dễ dàng hơn nhiều lắm.
Ai biết Hàn Diệc Chân lại hừ nhẹ một tiếng.
Phương Tranh ngây người, sau đó nhìn Hàn Diệc Chân cười nói: “ Nếu cùng là
người một nhà, ta sẽ không tiếp tục xin lỗi nữa. Ha hả, Diệc Chân muội
muội, hai ta còn trách ai với ai, ngươi nói có đúng không?”
Hàn Trúc nghi hoặc nói: “ Hai người các ngươi rốt cục…”
“ Phi thường thuần khiết!” Phương Tranh và Hàn Diệc Chân trăm miệng một lời biện giải nói.
Hai người vừa nói ra miệng liền ngẩn người, sau đó nhìn đối phương, biểu
tình thật khác nhau, vẻ mặt Hàn Diệc Chân giận dữ, trên mặt lại hiện lên hai luồng đỏ ửng, không biết là xấu hổ hay giận dữ, mà Phương Tranh lại phi thường ngả ngớn cười cười.
Hàn Trúc kỳ quái quan sát hai
người, quyết định trước tiên bỏ qua chuyện này, tìm một cơ hội lén hỏi
nữ nhi cùng Phương Tranh rốt cục lại có ân oán gì, hiện tại nói chuyện
chính sự quan trọng hơn.
Dừng một chút, Hàn Trúc vuốt râu nghiêm
mặt nói: “ Phương…Phương hiền chất, ngươi ta cũng không là người ngoài,
lão phu liền nói thẳng. Lần này ngươi là khâm sai, thay thế thiên tử dò
xét Giang Nam, thế nhưng là vì chuyện thuế án Giang Nam mà đến?”
Phương Tranh cả kinh, lần này hắn xuống Giang Nam, mục đích chỉ có một số ít
người trong kinh thành biết được, vì sao Hàn gia phảng phất như hiểu rõ? Chẳng lẽ vụ án này có dính dáng gì tới Hàn gia?
Hàn Trúc phảng
phất nhìn thấu suy nghĩ của Phương Tranh, đạm nhiên cười nói: “ Hiền
chất không cần đa tâm, Hàn gia đã là thế gia, tự nhiên ở kinh thành có
vài phần nhân mạch, muốn biết chút sự tình đương nhiên không khó.”
“ Không sai, tiểu chất chính vì Giang Nam thuế án mà đến.” Nếu không giấu diếm được, Phương Tranh đơn giản nói thẳng thắn.
Hàn Trúc thỏa mãn nở nụ cười, nếu đôi bên đều có thể mở rộng lòng mà nói thẳng, thì càng dễ dàng câu thông với nhau.
“ Phương hiền chất, lão phu mạo muội hỏi lại một câu, mong rằng hiền chất vui lòng cho biết, ngoại trừ Giang Nam thuế án, hiền chất tới có phải
vì Giang Nam thế gia?”
Hàn Trúc nói xong rất hàm súc, dùng từ
cũng rất chú ý, hắn không nói thẳng là Phương Tranh muốn “ đối phó” thế
gia, mà là dùng từ “ có ý định”, chỉ vì vị trí của Hàn gia là vị trí vi
diệu, đã là một trong “ Giang Nam thế gia”, lại có tình bạn cố tri với
Phương gia tại kinh thành, nói như thế, mới tốt cấp chính mình lưu lại
một con đường.
Phương Tranh tìm kiếm nửa ngày, lúc này mới nhận
ra vị đạo trong lời nói của Hàn Trúc, không khỏi cười nói: “ Hàn thế bá, mặc kệ có phải là thế gia hay không, ở trong lãnh thổ của ngô hoàng,
trong khắp thiên hạ, kể cả vương thổ, hay bờ cõi mở mang, dù là vương
thần, ngươi và ta, bao quát Giang Nam thế gia, đều là thần dân của ngô
hoàng, Hàn thế bá dùng từ “ có ý định” chẳng hiểu là ý gì?”
Tiểu hoạt đầu!
Cha con hai người song song thầm mắng một câu trong lòng.
“ Khái khái, lão phu nói lỡ, chỉ vì trong kinh thành truyền lời xôn xao,
lão phu cũng không thể không lo lắng, hiền chất chê cười.” Hàn Trúc hơi
có chút xấu hổ nói.
Song song hắn cũng hiểu rõ, chuyện thuế án
Phương Tranh có thể nguyện ý nói thẳng cho biết, còn chuyện có đối phó
Giang Nam thế gia hay không, chuyện này thật quá kinh người, truyền ra
tất sẽ khiến thiên hạ đại loạn, Phương Tranh ở trước mặt hắn bảo lưu
không nói, là lẽ đương nhiên.
Nếu không đề cập tới thế gia, Hàn
Trúc lại đề cập tới chuyện thuế án. Dù sao hắn vẫn cho rằng Phương Tranh đang hoài nghi vụ án liên quan tới Hàn gia, hôm nay thừa dịp này, hướng hắn giải thích một phen là cần thiết.
“ Về thuế án, hiền chất có manh mối gì không?” Hàn Trúc chăm chú nhìn Phương Tranh, trong mắt có một tia khẩn trương.
Phương Tranh đương nhiên không phải là người thành thật, người khác hỏi gì hắn đáp đó, thế nào khả năng? Trước đây hắn luôn nói chuyện ma quỷ trước
mặt hoàng đế hết lần này tới lần khác, láu cá vô cùng, huống hồ chi là
Hàn Trúc?
Con ngươi Phương Tranh vòng vo chuyển, bỗng nhiên cười
nói: “ Chẳng hiểu manh mối theo lời thế bá nói là gì? Hắc hắc, tiểu chất từ trước đến nay ngu dốt, đối với loại sự tình tra án dốt đặc cán mai,
thế bá nếu có thể giáo giáo tiểu chất, tiểu chất vô cùng cảm kích.”
“ Hừ!”
Hàn Diệc Chân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, gương mặt như sương: “ Phương
đại nhân khiêm tốn quá, ngươi sao ngu dốt? Dù loại chuyện ma quỷ đệ đệ
sinh đôi mà ngươi đều biên ra được, đương nhiên là thế gian đệ nhất
thông minh.”
“ Cái gì gọi là đệ đệ song sinh?” Hàn Trúc có chút mơ hồ.
Phương Tranh cười hắc hắc: “ Diệc Chân muội muội…”
Gương mặt Hàn Diệc Chân nghiêm lại, lạnh lùng nói: “ Phương đại nhân thỉnh tự trọng, Phương gia cùng Hàn gia là thế giao, nhưng dân nữ cũng đại nhân
cũng không có giao tình, thỉnh đại nhân chớ nên gọi thân mật như vậy,
dân nữ không đảm đương nổi.”
Phương Tranh liếm liếm môi, coi như
không nghe thấy, tiếp tục nói: “ Diệc Chân muội muội, không nghĩ tới
ngươi hiểu lầm ta sâu tới như vậy, kỳ thực hôm nay ca ca đùa giỡn ngươi
cũng không phải là có ý, ta là một khâm sai đại thần phi thường biết tự
hạn chế nghiêm cẩn, hơn nữa tư tưởng có chút bảo thủ…”
Lúc này
Hàn Diệc Chân cũng không sợ đắc tội Phương Tranh, nghe vậy đôi mày thanh tú nhướng lên, cười lạnh nói: “ Nga? Phải? Đùa giỡn dân nữ rốt cục là
tư tưởng bảo thủ? Vậy ngươi cho ta xem đông cung đồ chẳng lẽ là tự hạn
chế nghiêm cẩn sao?”
An tĩnh, trong thư phòng an tĩnh như cõi chết.
Hàn Trúc trừng mắt mở to, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Hàn Diệc Chân, cả người run run, run giọng nói: “ Chân nhi…con…con..và hắn cùng nhau xem
đông cung đồ?”
Trời ạ! Đó là nữ nhi lãnh tĩnh của ta đó sao?
Hàn Diệc Chân nhận ra mình đã nói lỡ, thế nhưng đã muộn, lời nói đã ra,
nước đổ khó hốt, lúc này vẻ mặt nàng đỏ bừng bưng miệng, gương mặt lãnh
tĩnh cơ trí thường ngày lúc này tràn đầy xấu hổ và ảo não cùng giận dữ,
bộ ngực cao vút phập phồng, nhìn Hàn Trúc như đang sắp ngất xỉu, lại
phẫn nộ chỉ vào Phương Tranh: “ Ta…ta…ngươi…”
Phương Tranh nháy mắt vài cái, xòe tay ra, lại nhún vai, vạn phần vô tội nói: “ Ta chưa từng nói cái gì, là ngươi tự nói.”
“ Nhìn đông cung đồ thì có sao đâu? Nhưng nếu đem ra nói thì không tốt
nha. Diệc Chân muội muội, ngươi nói đúng không?” Phương Tranh cười đến
phi thường đáng ghét. Quỷ, nhân huynh thích khoa học viễn tưởng cứ không ngại tưởng tượng mà đánh giá.