Năm sáu ngày liên tiếp trốn học không đến thư viện, Phương Tranh có điểm áy náy, cô phụ tâm ý của công chúa không quan trọng, cô phụ kỳ vọng của Trần phu tử đối với hắn, thật có chút ngần ngại, người ta còn tha thiết mong chờ hắn thi đỗ cử nhân, vậy mà đi học buổi đực buổi cái, nếu thay
đổi là kiếp trước, sớm đã bị đuổi khỏi trường.
Mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa, Phương Tranh lại nhàn rỗi. Nhàn rỗi thì đi tới thư viện thăm các bạn đồng học.
Ngày kế, sáng sớm Phương Tranh đã tới thư viện, mọi người nhìn thấy Phương
Tranh đến đều rất ngạc nhiên, cái gã đồng học này, thỉnh thoảng lại trốn học vài ngày, Trần phu tử lên lớp đã từng hỏi qua vài lần, nhưng không
ai biết Phương Tranh vì sao lại không đến học đường. Mập Mạp biết, nhưng đánh chết hắn cũng không nói…..
Ngạc nhiên qua đi, mọi người
lại chú tâm đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra, dường như Phương
Tranh không tồn tại, khiến cho hắn cười khổ không thôi. Tính tình của
hắn rất hiền hòa, với ai cũng có thể nói chuyện, nhưng đám đồng học
trước mặt này thì ngoại lệ, không hiểu vì cái gì, thái độ của những
người này, luôn tỏ vẻ lạnh lùng đối với hắn, bất luận hắn hỏi chuyện gì, mọi người đều không để ý đến hắn, thật sự là một chuyện quái lạ.
Chứng kiến Mập Mạp đang gục đầu xuống bàn viết chữ, từ xa nhìn lại trông hắn
giống như một đống thịt béo nằm trên thớt, chờ đồ tể phân chia cân
lượng, bộ dạng này nhìn rất ấm áp.
Phương Tranh đi qua tới, hung hăng vỗ vào bả vai Mập Mạp, lớn tiếng nói: “Mập Mạp, khỏe không?”
Mập Mạp giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy là Phương Tranh không khỏi mừng rỡ,
nói: “Tiểu tử ngươi, mấy ngày hôm nay đi chết ở nơi nào vậy? Ta còn
tưởng rằng ngươi khẩn trương làm chưởng quầy, không có ý định đi học
nữa.”
Phương Tranh cười nói: “Sao có thể như vậy, kiếm tiền là
việc đáng quý, nhưng đọc sách viết chữ cũng không được bỏ bê, ta gọi cái này là vật chất đi đôi với tinh thần, bắt cá hai tay….”
“….Cái gì gọi là vật chất đi đôi với tinh thần?”
“Ách, chuyện này rất uyên thâm, lấy chỉ số thông minh của ngươi, ta không thể giải thích rõ ràng cho ngươi hiểu được vấn đề này. Mấy ngày hôm nay thế nào? Có chuyện gì không?”
“Cũng không tệ lắm, đúng rồi, muội muội của ta cũng rất tốt….”
Phương Tranh buồn bực nói: “Đừng nói tới chuyện này, làm cho ta mất hứng, được không?”
Mập Mạp trừng mắt nói: “Nói tới muội muội của ta, tại sao lại làm cho ngươi mất hứng?”
“Muội muội của ngươi đối với ta có ý tứ gì, đại khái ngươi cũng biết phải không?”
Mập Mạp cười xấu xa, nói: “Biết, ân, rất rõ ràng.”
Phương Tranh nhìn chung quanh thấy không có người, ghé vào tai Mập Mạp nhẹ
giọng nói: “Muội muội của ngươi là công chúa a, kim chi ngọc diệp*, ở
trong nhà ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Rốt cuộc, tại sao
lại muốn gả muội muội của ngươi cho ta, ngươi không thấy ủy khuất cho
nàng hay sao?” ( là người cao quý, giống như câu lá ngọc cành vàng)
Mập Mạp cười nói: “Nào có như ngươi nói, Phương huynh ngươi ngàn vạn lần
không nên tự xem nhẹ bản thân mình, bất luận nhân phẩm hay tài hoa của
Phương huynh, ta đều cảm thấy rất xứng đôi với muội muội của ta….”
Mập Mạp chết bầm này muốn ta làm muội phu của hắn? Không có cửa đâu! Phương Tranh lườm hắn một cái, nói: “Thôi đi, ta chịu không nổi, vạn nhất ngày nào đó cãi nhau, nàng nổi điên đòi giết cả nhà ta thì làm sao đây? Thay đổi ngươi là ta, ngươi có dám rước lão bà như nàng ta về nhà hay
không?”
Mập Mạp nghĩ ngợi, im lặng không nói, xem ra hắn cũng không muốn lấy một lão bà có tính tình điêu ngoa như vậy!
Phương Tranh vỗ bả vai Mập Mạp nói: “Trang tử viết: kỷ sở bất dục, vật thi vu
nhân*, đại khái ngươi có thể hiểu được ý nghĩ của ta chứ?” (*: bản thân
mình đã không muốn, chớ bày cho người khác)
Mập Mạp lườm hắn một cái, ấp úng nói: “Khổng tử….”
“Khổng tử cái gì?”
“Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân, những lời này là của Khổng tử nói….”
“Uy?” Phương Tranh ngượng ngùng, cười khan nói: “Tùy tiện vậy, dù sao cũng
đều có một chữ “tử”, ha hả, giống nhau cả mà, đều giống nhau…..”
Mập Mạp ấp úng nửa ngày, tai đỏ mặt hồng nói: “Kỳ thật… Muội muội của ta cũng có ưu điểm….”
“Nga? Ưu điểm gì?”
“….Ách, nàng ăn không nhiều lắm…”
“…”
Sau khi tan học, Mập Mạp thần bí giữ chặt tay Phương Tranh nói nhỏ: “Phương huynh, đừng vội trở về, ta dẫn ngươi đi tới chỗ này…”
Trước cửa thư viện đã có một cỗ xe ngựa đứng chờ sẵn, chung quanh có mấy gã thị
vệ đang đứng canh gác, có một người nhìn rất quen, ân, Phùng Cừu Đao.
Phùng Cừu Đao thấy hai người đi ra, cùng đám thị vệ cung kính hướng Mập Mạp
ôm quyền hành lễ, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Tranh, coi như là chào
hỏi.
Mập Mạp cười khổ nói: “Thấy không? Từ sau khi gặp nạn, phụ
hoàng đã hạ chỉ, bất luận ta đi đến chỗ nào, bên người đều phải mang
theo thị vệ, nếu không phụ hoàng liền cấm túc. Aiii…Ngay cả đi vệ sinh
cũng có mười mấy thị vệ đứng canh gác bốn phía…”
Dứt lời, Mập Mạp ghé vào bên tai Phương Tranh nói nhỏ: “Báo hại ta bốn ngày hôm nay chưa có đi đại tiện….”
Phương Tranh thông cảm vỗ vai Mập Mạp nói: “Ta có thể hiểu được nỗi thống khổ
của ngươi, loại chuyện tình đại tiện, chủ yếu còn phải dựa vào linh
cảm….”
“…”
Hai người bước lên xe ngựa, hướng phía cửa
tây thành mà đi, đám thị vệ chạy theo phía sau, ước chừng khoảng một nửa canh giờ thì xe ngựa dừng lại. Phương Tranh vừa bước xuống xe ngựa liền trông thấy, ân, nơi này thật thanh tĩnh!
Nơi này yên tĩnh hơn
phía thành Nam rất nhiều, không có tiếng xe ngựa đi lại tấp nập, cũng
không có nhiều người ồn ào buôn bán. Mặt đường không rộng lắm, trên mặt
đường trải một tầng đá xanh, hai bên đường đều là một dãy đại viện tường cao*, cạnh đó cây cối sinh trưởng tươi tốt, cành lá rậm rạp, bóng râm
che phủ hơn một nửa mặt đường. ( nhiều nhà kín cổng cao tường)
Thời điểm này, là lúc hoàng hôn, mặt trời chậm rãi lặn xuống, mọi người đều
đắm chìm vào khung cảnh yên tĩnh hiếm có tại nơi đây, từng tia nắng cuối ngày đỏ rực hòa quyện cùng một ít khói bếp của những gia đình chung
quanh, nhất thời tâm trạng cảm thấy vui vẻ sảng khoái, Mập Mạp phá vỡ sự yên lặng, nhẹ giọng cười nói: “Phương huynh, nơi đây như thế nào?”
Phương Tranh hít sâu một hơi, tự đáy lòng chậm rãi nói: “Đứng ở trên cao mới
có thể nhìn rõ được núi non trùng điệp, đời người lắm phong ba bão táp,
nếu có thể sống ở một nơi như thế này, thật là thoải mái!”
Mập
Mạp cười trừ, ý bảo Phương Tranh đi theo hắn, hai người dừng chân trước
một cánh cửa đại môn được sơn màu đỏ, Mập Mạp gõ cửa, rất nhanh một vị
tiểu nha hoàn niên kỷ chừng mười ba mười bốn tuổi mở cửa đại môn, ngó
đầu ra, đôi mắt to tròn đánh giá hai người trước mặt.
Ngay tức thì, tiểu nha hoàn cất giọng nói: “Các vị tìm ai?”
Mập Mạp cười nói: “Phiền ngươi vào bẩm báo cho tiểu thư, Phương công tử đã tới.”
Tiểu nha hoàn kinh ngạc “a” một tiếng, đôi mắt to tròn, nhất thời lúng liếng nhìn vào Phương Tranh.
Phương Tranh xấu hổ vuốt mũi, nói: “Mập Mạp….Sao lại thế này? Chủ nhân nơi này nhận biết ta sao?”
Mập Mạp cười híp mắt nói: “Đương nhiên, hơn nữa ngươi cũng nhận biết nàng.”
Tiểu nha hoàn quan sát một lát, liền xoay người chạy vào trong nhà, tiếng
bước chân đi xa dần, mơ hồ còn truyền đến tiếng cười như chuông bạc của
tiểu nha hoàn.
Phương Tranh liếc mắt nói: “Nghe được không? Bộ
dáng của ngươi nhìn không kham nổi, tiểu cô nương người ta đang cười
chính ngươi đó.”
Mập Mạp cũng không tức giận, làm như không có
việc gì nói: “Ha ha, ta mà đẹp trai như ngươi, con gái nhà lành sớm đã
đi theo ta đầy đường.”
Phương Tranh cười to nói: “Tri kỷ a, ta sớm muộn gì cũng sẽ như thế….”
Hai người đứng ở trước cửa nói chuyện, chẳng qua bao lâu, vị tiểu nha hoàn
vừa nãy đã chạy ra mở cửa, cười duyên nói: “Tiểu thư nhà ta, mời Phương
công tử cùng bằng hữu đi vào.”
Mập Mạp xòe tay cười nói: “Ta
không vào đâu, ngươi vào một mình đi thôi, đúng rồi, cho ngươi một cỗ xe ngựa, mấy gã hộ vệ, một vị quản gia, thêm vài người hầu, còn thiếu cái
gì, ngươi tự mình mua thêm, tiểu tử ngươi giàu có hơn ta, ta cũng không
muốn mất thêm bạc cho ngươi nữa.” Nói xong, Mập Mạp hướng Phương Tranh
nháy mắt vài cái, biểu tình trên mặt hắn thật đáng khinh bỉ.
Phương Tranh sốt ruột nói: “Uy, Mập Mạp, chuyện này là thế nào đây? Ngươi đi rồi ta phải làm sao bây giờ?”
Mập Mạp không giải thích, chỉ hướng Phương Tranh cười bí hiểm, tức thì xoay người rời đi.
Phương Tranh như rơi vào đám mây mù, mơ hồ đi theo tiểu nha hoàn bước vào
trong nội viện, căn nhà này không nhỏ chút nào, phía sân trước còn có
một bãi cỏ xanh, một chiếc ao nhỏ, nếu ở tại kiếp trước, căn nhà này
cũng thuộc loại nhà cao cấp. Phương Tranh vừa đi vừa cân nhắc, rốt cuộc
chủ nhân của nơi này là ai? Nếu không quen biết mà mạo muội xông vào nhà của người ta, thật là một chuyện đáng xấu hổ. Mập Mạp chết bầm không
nói rõ ràng đã đẩy ta đi vào chỗ này, ngày mai nhất định phải tẩn cho
hắn một trận ….
Vòng qua bức tường, xuyên qua hành lang gấp
khúc, dọc theo đường đi gặp không ít người hầu kẻ hạ, nhìn thấy Phương
Tranh, vội vàng ngừng làm việc, cung kính hướng Phương Tranh hành lễ vấn an. Bước qua nguyệt lượng môn bên trong nội viện, đã nhìn thấy một vị
mỹ nhân áo trắng đứng ở bên trong, chứng kiến Phương Tranh đã tới, nhẹ
nhàng hành lễ, dịu dàng nói: “Nô gia bái kiến Phương công tử.” ( nguyệt
lượng môn : bức tường phân cách nội viện và ngoại viện, thường có một
lối ra vào hình mặt trăng)
Phương Tranh định thần nhìn lại, không khỏi chấn động: “Là cô nương!”
Trong thiên hạ có rất nhiều người không thể định nghĩa nổi hai từ “ mỹ nhân”, thời cổ đại công nhận Dương quý phi là một trong tứ đại mỹ nhân, nhưng
nếu truy cứu danh hiệu của các nàng, căn bản đều là do bối cảnh chính
trị cùng các sự kiện gây ra, hơn nữa quan niệm thẩm mỹ từng thời đại
cũng khác nhau, Dương quý phi trông như vậy, nếu ở thời hiện đại, không
phải cũng chỉ là một nữ nhân béo phì hay sao?
Tuy nhiên, vị nữ
nhân trước mặt này, bất luận từ góc độ nào mà nói, chỉ có thể đánh giá
nàng là bậc quốc sắc thiên hương, cho dù mọi người không thừa nhận cũng
không được, nàng thật sự là một mỹ nhân, tìm trong hàng vạn vạn người
mới có được một.
Vị mỹ nhân này có một cái tên cũng mỹ lệ như nhan sắc của nàng------Yên Nhiên.
Phương Tranh chứng kiến Yên Nhiên, ngay lập tức đã hiểu mọi chuyện tình. Gia
hỏa Mập Mạp này, không đạt được mục đích thật sự là không chịu bỏ qua.
Hơn nữa, nàng có thể xuất hiện trong căn nhà này, cũng chứng minh rằng
Mập Mạp đã chuộc thân cho nàng, từ lúc này trở đi, vị tuyệt sắc mỹ nhân
này, từ đầu ti cho đến mười đầu ngón chân đều hoàn toàn thuộc quyền sở
hữu của Phương đại thiếu gia.
Về phần Mập Mạp dùng thủ đoạn gì,
đem nàng chuộc thân mang về đây, Phương Tranh cũng không quan tâm, có
thể cứu giúp được một vị mỹ nhân thoát khỏi cảnh phong trần ong bướm,
đây chính là một loại nghĩa cử cao đẹp, Mập Mạp đáng được khen ngợi.
Yên Nhiên thấy Phương Tranh ngẩn ngơ đến xuất thần, không khỏi cười khẽ,
nói: “Phương công tử, vào nhà của mình, vì sao còn khách khí như thế?”
Thanh âm của Yên Nhiên đã đánh thức Phương Tranh, hắn nghi hoặc nói: “Nhà của ta? Đây là …Nhà của ta? Chuyện này là sao?”
Yên Nhiên cười nói: “Bằng hữu của ngài, Chu công tử không nói cho ngài sao? Căn biệt viện này, cùng toàn bộ mọi thứ trong căn nhà này, đều thuộc
quyền sở hữu của ngài.”
“Uy?” Mập Mạp quá khách khí rồi, trong
lòng Phương Tranh có chút cảm động, ngày sau phải khen bộ dáng của hắn
là suất ca mới được, dù sao người ta cũng tốn nhiều tiền vì mình, không
phải chỉ là khen một câu thôi hay sao?
Yên Nhiên quay sang nói
với tiểu nha hoàn: “Cúc nhi, Phương thiếu gia tới đây nghỉ ngơi, phân
phó cho người hầu mang thức ăn lên đây đi.”
Cúc nhi dịu dàng đáp ứng một tiếng, xoay người lui ra ngoài.
Yên Nhiên nhẹ nhàng khoát ống tay áo của Phương Tranh, dắt hắn vào trong
nhà, bên trong vẫn cách bài trí đơn giản ngăn nắp, một bộ bàn bát tiên
làm bằng gỗ lim, một bàn trang điểm, trên tường treo mấy bức tranh chữ,
phía bên trái còn đặt một chiếc giường rất lớn làm bằng gỗ tử đàn.
“Đây…là khuê phòng của cô nương?” Phương Tranh hỏi một câu dư thừa.
Yên Nhiên kinh ngạc mở to mắt, tức thì cười “phì phì” một tiếng, nói: “Đây
có phải khuê phòng của nô gia hay không, vậy còn phải xem trong lòng của Phương thiếu gia đem người ta trở thành người nào.”
“Nga? Xin chỉ giáo cho?”
“Nếu cho rằng nô gia là nữ nhân của ngài, thì nơi này chính là khuê phòng
của nô gia, chính xác mà nói, đây cũng là phòng tân hôn của nô gia cùng
Phương thiếu gia ngài. Nếu ngài chỉ nghĩ người ta là thân phận nô tỳ, nô gia đành phải dọn ra ngoại viện, cùng ở một chỗ với những nha hoàn
kia….”
“Ách, khiêm tốn, quá khiêm nhường, ai có thể mời được một người tài mạo song toàn như cô nương làm nô tỳ đây…..” Phương Tranh
toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm tức giận: “Con mẹ nó… Phải chăng nữ nhân này muốn thử phẩm chất đạo đức của ta.”
Yên Nhiên còn chưa buông tha cho hắn, nghe vậy cười quyến rũ nói: “Phương thiếu gia, nếu
không muốn người ta làm nô tỳ, như vậy ngài muốn nô gia làm nữ nhân của
ngài hay sao?”
Ta như thế nào lại cảm thấy nữ nhân này, dường
như đang muốn trêu đùa ta? Trêu đùa cùng nữ nhân chính là một niềm vui,
nhưng bị nữ nhân trêu đùa lại là một cái ý nghĩa khác. Phương Tranh cười híp mắt, phản kích nói: “Vậy, nàng muốn làm nô tỳ, hay muốn làm nữ nhân của ta?”
Yên Nhiên vô tội, trợn mắt tròn xoe nói: “Ngài nguyện ý để cho người ta làm nô tỳ hay sao?”