Ba người không coi ai ra gì, lớn tiếng đàm tiếu. Dân chúng đứng chung
quanh xem náo nhiệt, không khỏi nghĩ thầm: " Ông chủ cửa hàng đến? Tuổi
còn trẻ, nhìn bộ dạng này, có vẻ như có giao tình không tệ cùng với Phúc Vương điện hạ và Trường Bình công chúa, hậu thuẫn vững chắc như vậy,
sinh ý muốn không náo nhiệt cũng khó khăn a."
Lúc này, trên đầu
đường cái có một cỗ song mã đang chạy đến, mặc dù không phô trường nhưng cũng đủ hào nhoáng, Phương Tranh nhìn lên, nói: "Phụ thân ta đến đây,
Phượng tỷ nhanh nhanh, chúng ta đi nghênh đón."
Mập Mạp ở bên cạnh vội vàng nói theo: "Tất cả chúng ta cùng đi." Trường Bình cũng dùng sức gật đầu.
Không bao lâu, cỗ xe ngựa liền dừng trên bãi đất trống trước mặt cửa hàng,
Phương lão gia thản nhiên từ bên trong bước xuống, Phương Tranh mau
chóng tiến lên khom mình hành lễ. Phương lão gia mỉm cười gật đầu, bỗng
nhiên nhìn thấy Phúc Vương cùng Trường Bình ở bên cạnh, không khỏi ngẩn
người. Tức thì vội vàng hướng huynh muội hắn chắp tay hành lễ, nói:
"Thảo dân, bái kiến Phúc Vương điện hạ, Trường Bình công chúa."
Mập Mạp vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chắp tay hoàn lễ, ở trong
Phương phủ có thể dễ dàng xưng hô con cháu, Mập Mạp cũng đã từng hướng
Phương lão gia chắp tay hành lễ qua. Tuy nhiên tình huống bây giờ bất
đồng, nhiều người đều nhìn chăm chú như vậy, thân là vương gia, không
thể đánh mất quyền uy của hoàng tộc. Nếu Mập Mạp làm trò trước mặt mọi
người, gọi một tiếng "Phương bá phụ", chỉ sợ ngày hôm sau Phương gia bị
cấm vệ quân đến niêm phong tịch thu tài sản.
Phương lão gia hành
lễ, tiếp thụ không nổi nhất chính là Trường Bình. Nha đầu này một lòng
một dạ muốn được gả cho Phương Tranh, nếu để cho lão nhân gia trong
tương lai hướng mình hành lễ, có thể nàng sẽ bị giảm thọ? Sau này còn có thể bước chân vào cửa nhà họ Phương được hay không? Cho nên Phương lão
gia vừa mới chắp tay, nha đầu này liền tránh sang một bên, lẩn đi rất
xa.
Phượng tỷ tuy nói quen biết cùng với Phương Tranh đã lâu,
nhưng chưa từng gặp mặt qua Phương lão gia, dù sao lấy địa vị trong giới thương nhân của Phương lão gia, cũng không phải ai muốn gặp cũng được.
Lúc này Phượng tỷ uyển chuyển hạ bái nói: "Thôi Phượng Nương ra mắt Lão
gia chủ. Lão gia chủ đích thân đến đây, Phượng Nương vô cùng cảm kích."
Phương lão gia hai mắt híp lại, nói: "Người cùng Tranh nhi kết minh buôn bán chính là ngươi sao?"
"Đúng là Phượng nương."
Phương lão gia chậm rãi nói: "Ân, không sai, có đảm lược, có bản lĩnh. Nữ nhân còn thắng cả đấng mày râu, Tranh nhi niên kỷ còn trẻ, tính khí có chút
hồ nháo, nếu có ngươi ở một bên nhắc nhở, lão phu cũng cảm thấy yên
tâm."
Trường Bình ở một bên nghe vậy liền mất hứng, "Phương
bá...Phương lão gia chủ, còn có ta nữa, ta cũng sẽ giúp Phương Tranh,
thiếu bạc hay cần người cứ mở miệng."
Phương lão gia cười nói:
"Công chúa nói đùa, công chúa là kim chi ngọc diệp, há lại có thể đụng
tay vào chức nghiệp hạ đẳng này, nếu như thế, lão phu thật mắc phải
trọng tội."
Trường Bình nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, ủy khuất nhìn Phương Tranh. Phương Tranh không đáp lời, chỉ nhìn
nàng cười cười.
Phượng tỷ nhìn một màn trước mặt này, thu vào tầm mắt. Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, người mặc dù
không nhiều lắm, nhưng ai cũng có tâm tư.
Mọi người đứng ở bên
ngoài cửa hàng nói chuyện phiếm trong chốc lát, lúc này khách nhân cũng
lục đục đến đây. Phương Tranh cùng Phượng tỷ càng thêm rối ren, khách
nhân được mời tới đều là đại lão bản trong Kim Lăng thành, đại gia chủ,
mỗi ngành nghề đều có, tất cả mọi người nếu không nể mặt đứa con trai
của hiệu buôn Phương gia, chỉ dựa vào cái Ngọc Như Trai nho nhỏ này, làm sao có thể mời được bọn hắn?
Phương Tranh cùng Phượng tỷ bận
rộn, Phương lão gia lại càng bận rộn hơn, những khách nhân tới đây trước tiên đều thuận miệng nói mấy câu, khuyến khích bọn hắn vài câu, sau đó
tất cả đều bước tới trước mặt Phương lão gia, đám khách nhân đối với
Phương lão gia đều a dua nịnh hót, ăn nói khép lép. Phương lão gia thái
độ thì ôn hòa, có khi giả bộ cười hai tiếng, có khi thuận miệng qua loa
vài câu.
Phương Tranh ở bên cạnh âm thầm líu lưỡi, không nghĩ tới phụ thân mình trong giới thương nhân ở Kim Lăng lại có mặt mũi đến như
thế, chính mình khi nào mới có thể phong quang được như phụ thân, vậy
mới không uổng công một hồi xuyên việt a.
Phương lão gia thấy mọi người đem Phúc Vương cùng công chúa gạt qua một bên, vội vàng giới
thiệu cho mọi người, nói: "Các vị, mời mọi người gặp qua Phúc Vương điện hạ cùng Trường Bình công chúa điện hạ."
Mọi người nghe vậy cả
kinh, nhanh chóng lễ bái, vừa rồi chỉ lo tâng bốc Phương lão gia, không
nghĩ tới ở đây lại xuất hiện hai đại nhân vật như vậy, càng không khỏi
cảm thấy kiêng kị hiệu buôn Phương gia, khai trương cửa hàng, ngay cả
Vương gia cùng công chúa đều có thể mời đến trợ oai, tính cả các đại
thương nhân trong Hoa triều, cũng không ai có mặt mũi lớn đến như vậy?
Có khả năng hiệu buôn Phương gia được triều đình hậu thuẫn sau lưng, rất không đơn giản!
Mọi người vừa nghe xong, tựa giống như một đàn
cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, " oanh" một tiếng đem Mập Mạp cùng Trường Bình vây quanh vào giữa, không còn nhìn thấy bóng người. Trong chốc
lát, người thì ca tụng công đức, người thì vỗ mông ngựa. Đám thị vệ của
Phúc Vương phủ hoảng sợ lo lắng đề phòng, khẩn trương nắm chặt chuôi
đao, ngưng thần quan sát. Nếu có người thừa dịp tình hình hỗn loạn, ra
tay đâm Phúc Vương một đao, thì muốn phát hiện ra hung thủ cũng không có biện pháp.
Mập Mạp cùng Trường Bình bị một đám người vây quanh,
thân mình không thể nhúc nhích, Mập Mạp tính tình hòa nhã, ngoại trừ gật đầu cười thì không có phản ứng gì khác, nhưng tính khí của Trường Bình
công chúa thì không được tốt như vậy, nha đầu này ngoại trừ Phương
Tranh, chưa từng biết khách khí đối với ngoại nhân.
Thấy mọi
người chen lấn xô đẩy thành một đoàn, Trường Bình giận tím mặt nói: "Đều cút ngay cho ta! Cẩn thận bổn cung tru di cửu tộc nhà các ngươi!" Vừa
dứt lời giật mình tỉnh ngủ, cẩn thận nhìn Phương lão gia liếc mắt một
cái, thấy hắn vuốt râu mỉm cười, tựa hồ không nhìn thấy chuyện gì, lúc
này mới yên lòng.
Đám khách nhân thấy vị công chúa điện hạ tính
tình không được tốt cho lắm, vội vàng thối lui thật xa, ngượng ngùng
tiến lại bên người của Phương lão gia.
Mập Mạp lau mồ hôi, đem
Phương Tranh kéo sang một bên, cười khổ nói: "Phương huynh, trận thế này đúng là ta chưa từng gặp qua bao giờ, hôm nay mới được mở rộng tầm
mắt."
Phương Tranh cười nói: "Cái này thì tốt rồi, ngươi còn chưa thấy qua thương nhân mặc cả, chuyện đó mới được gọi là kinh hồn táng
đởm a."
Mập Mạp hứng thú cười nói: "Tình cảnh ngày hôm nay, làm cho ta nhớ tới thiên đạo mà ngươi đã từng nói cho ta nghe."
Dứt lời, Mập Mạp nhìn đám người bĩu môi, nói: "Nhìn thấy không? Một màn
này, có giống với ngươi đã từng nói với ta...Nga, quy luật tự nhiên? Cá
lớn nuốt cá bé, cá bột ăn tôm khô, hiện tại xem ra, lời của Phương huynh quả nhiên có đạo lý a."
Phương Tranh gật đầu: "Không sai, kỳ
thật con người và động vật ở trên một phương diện nào đó cũng rất giống
nhau, bất luận ở trong cái vòng luẩn quẩn gì, đều có những quy tắc riêng của trò chơi, trái với quy tắc, hoặc là không đếm xỉa tới quy tắc, kết
quả tất nhiên sẽ bị cái vòng luẩn quẩn đào thải."
Mập Mạp bỗng
nhiên ý tứ sâu xa, nói: " Phương huynh, coi như đây là một vòng luẩn
quẩn tự nhiên, ngươi cảm thấy ngươi thuộc loại nào? Là ăn người khác,
hay bị ngươi khác ăn?"
Phương Tranh ngẩn người ,sau đó cười híp mắt nói: "Hắc hắc, ta ăn uống không được tốt lắm, ăn chay."
Mập Mạp thản nhiên nói: "Tiên y nộ mã, hoa gian túc miên, giai hào mỹ tửu,
hồng tụ thiêm hương*. Phương huynh, cuộc sống như vậy cũng cho là phong
lưu tiêu sái, nhưng ngươi có thể sống như vậy được bao lâu? Một năm? Hai năm? Hoặc là ba năm? Phương gia của cải to lớn như vậy, nếu không có
quyền thế, làm sao ngươi bảo hộ được nó? Nhìn tình cảnh của Phương gia
mà nói, ở trong Hoa triều chúng ta, Phương gia đứng ở vòng nào trong cái vòng luẩn quẩn của tự nhiên? Hiện giờ cũng có thể cho là phong quang,
nhưng nếu không có một người nào, có thực lực mạnh mẽ hậu thuẫn ở sau
lưng chống đỡ, ngươi cảm thấy Phương gia còn có thể phong quang được mấy năm? Vấn đề này, có lẽ ngươi không nghĩ tới, nhưng ta dám khẳng định,
Phương bá phụ nhất định đã suy nghĩ qua, hơn nữa nỗi muộn phiền này đã
thâm căn cố đế ở trong tâm tưởng, không tin, ngươi có thể tự mình đi hỏi bá phụ." (* mình giải thích được ý nghĩa thôi : quần áo đẹp mã, nhà cao cửa rộng, món ngon rượu ngon, con cháu đầy đàn.)
Phương Tranh
giật mình, hắn cùng Mập Mạp lúc nào cũng luôn hi hi ha ha, Mập Mạp chưa
từng trịnh trọng nói chuyện với hắn như thế này. Không phải không thừa
nhận, những lời này đúng là rất có đạo lý, hơn nữa Phương Tranh cũng
không phải là chưa từng nghĩ đến, chẳng qua hắn không muốn tưởng, hoặc
là nói hắn không muốn suy nghĩ.
Từ ngày xuyên việt tới nơi xa lạ
này, Phương Tranh đã định hướng cho tương lai của mình, mục tiêu không
cần quá cao. Chỉ cần có tiền ăn tiêu, có nữ nhân chơi đùa, sống một cuộc đời an nhàn thoải mái, cần gì phải rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền
thế? Từng đọc qua sử sách, hắn tự nhiên biết, từ xưa đên nay, bao nhiêu
các hoạn quan danh thần một thời quyền khuynh thiên hạ, bọn họ đều tiền
hô hậu ủng đứng đầu các vị đại quan trong triều, bọn hắn từng làm mưa
làm gió trong triều, nhưng trong những người này, có mấy người, có thể
chết già? Kết quả cuối cùng không phải là bị chém đầu, cũng là suốt đời
sống trong lao ngục. Có thể bọn hắn không muốn làm cho người khác chú ý, nhưng khi đứng trên một địa vị nhất định nào đó, rất nhiều chuyện không thể làm theo ý của bản thân mình, cũng có rất nhiều chuyện không làm
không được, coi như ngươi không làm, cũng có người khác giúp ngươi làm,
trên quan trường thân bất do kỷ, nói thì dễ dàng hơn làm rất nhiều!
Phương Tranh không muốn làm quan, nói đến cùng, ở sâu trong nội tâm vẫn có một loại cảm giác sợ hãi đối với vương quyền, quyền thế to lớn, hoàng đế
nói một câu có thể khiến cho ngươi hồn phi phách tán, trong lòng vẫn
thấp thỏm lo sợ chuyện này, có ngốc tử mới nguyện ý đặt chân vào trong
chốn quan trường.
Nhưng hôm nay, lời nói của Mập Mạp đã khiến cho tâm tình của hắn dao động, đúng vậy, không qua lại với giới quan trường có thể giữ được bình an sao? Tục ngữ nói "quan thương, thương quan",
quan cùng thương là những phần tử không thể tách rời, hiện giờ sản
nghiệp của Phương gia phong phú, nhưng Phương gia không có một người nào ở chốn quan trường hậu thuẫn chống lưng, cho dù của cải tiếp tục sinh
sôi hơn nữa, thì cũng chỉ là ảo ảnh vĩnh hằng, một ngày nào đó quan mất
hứng, nói một câu Phương gia liền táng gia bại sản, đến lúc đó thì làm
sao bây giờ? Dắt hai vị lão nhân gia, ăn xin trên đường?
Có lẽ
Phương Tranh có thể dựa vào bóng cây to Mập Mạp, dù sao hắn cũng là
vương gia, bảo vệ một nhà thương nhân cũng không tính là quá khó khăn.
Chỉ là Phương Tranh không muốn quan hệ của hắn cùng Mập Mạp lại liên
quan....Ài, liên quan đến lợi ích. Giao tình chính là giao tình, nếu
cùng bằng hữu nói chuyện quan hệ lợi ích, như vậy còn gọi là bằng hữu
hay sao?
Nhiều chuyện phải suy nghĩ, bất giác Phương Tranh cảm
thấy có chút đau đầu, đã lâu không có nghĩ đến nhiều sự tình phức tạp
như thế này, chỉ số thông minh tựa hồ có dấu hiệu thoái hóa.
"Mập Mạp, hôm nay chúng ta không nói chuyện tình này nữa, có được hay không? Việc này, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại."
"Được, ha hả, hôm nay cũng không thích hợp nói chuyện tình này, ngươi đi chào hỏi khách nhân đi, đừng lãnh đạm với bọn họ."
Nhìn Phương Tranh nhăn nhó đi chào hỏi tiếp đãi khách nhân, trên khuôn mặt thịt béo của Mập Mạp xuất hiện một nụ cười gian xảo.
Lúc này, tiểu nhị trong cửa hàng chứng kiến khách nhân đã tới đông đủ, liền đi ra ngoài cửa châm hương hai tràng pháo sớm đã được treo sẵn ở hai
bên cửa, tiếng pháo nổ giòn tan khiến cho bầu không khí chung quanh náo
nhiệt vô cùng. Ngày lành tháng tốt đã đến, Phương Tranh cùng Phượng tỷ
phân biệt mỗi người một đầu, chậm rãi kéo tấm vải đỏ phủ kín trên bảng
hiệu, trên tấm bảng hiệu được khảm ba chữ màu vàng to đùng, "Ngọc Như
Trai."
Tức thì Phương lão gia hướng mọi người nói: "Chư vị, nói
vậy Ngọc Như Trai thì mọi người đều đã biết, hôm nay Ngọc Như Trai tiếp
tục khai trương một cửa hàng phân nhánh, hiệu buôn Phương gia ta cũng có một chút cổ phần trong đó, ngày thường giao cho khuyển tử chăm nom,
mong rằng, sau này các vị đại chưởng quầy trong Kim Lăng thành chiếu chố cho hắn nhiều hơn, lão phu xin tạ ơn này!" Nói xong, Phương lão gia
hướng mọi người chắp tay.
Những lời này phải nói như thế nào,
trong lòng của Phương lão gia đã suy tính thật cẩn thận, Phương lão gia
rõ ràng tận lực không đề cập tới Phượng tỷ, như vậy trong mắt các chủ
hiệu buôn tại Kim Lăng thành, sẽ cho rằng Ngọc Như Trai này là một phần
tài sản của hiệu buôn Phương gia, cũng đánh tiếng đối với đám thương
nhân có tâm địa độc ác với Ngọc Như Trai, như thế cho bọn hắn kiêng kị,
ngày sau sẽ bớt được một chút phiền toái.
Phượng tỷ cũng không để ý tới những lời nói của Phương lão gia, trong lòng của nàng nghĩ, cây
cao tỏa nhiều bóng mát, Phương lão gia nói như thế cũng hợp với ý của
nàng, dù sao cái nàng cần chính là lợi ích, chứ không phải danh tiếng
giả tạo.
Đám khách nhân sôi nổi gật đầu đáp ứng, quay sang chúc
mừng Phương Tranh cùng Phượng tỷ. Hắn cùng Phượng tỷ một mực trả lời đáp lễ, một vòng qua đi mới thở dài nhẹ nhõm. Phương Tranh cảm thấy khuôn
mặt của mình đã cứng ngắc vì cười nhiều, tay cũng đã không thể cử động
nổi, xem ra tổ chức hỉ sự cũng phải tốn rất nhiều tinh lực.
Vốn
đã đủ mệt mỏi, nhưng Trường Bình công chúa cố tình không chịu cô đơn,
lẽo đẽo theo sau Phương Tranh gây thêm phiền toái, nhìn Phương Tranh chỉ lo hàn huyên nói chuyện cùng các vị đại chưởng quầy, mà lạnh nhạt nàng. Trường Bình không khỏi cong môi lên, bộ dáng ủy khuất giống như tiểu
thiếp bị lang quân hắt hủi. Vị chưởng quầy nào mà nói chuyện dài dòng
cùng với Phương Tranh, liền bị Trường Bình đứng ở sau lưng hắn, hung
hăng nhìn chằm chằm, khiến cho các vị đại chưởng quầy kinh hồn táng đởm, lau mồ hôi lạnh, lung tung chúc mừng vài câu rồi quay đầu lủi đi.
Phương Tranh cười khổ không thôi, hôm nay tốt ngày hắn không muốn tranh
cãi cùng Trường Bình công chúa, đành phải nhẫn nhịn mặc kệ nàng.