Ủ rũ từ trong ngủ thư phòng đi ra, Phương Tranh nặng nề thở dài, lần này thật đúng là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, thái tử
tống một trăm vạn lượng bạc nguyên lai đã bị hoàng thượng biết được, sớm biết vậy sẽ không đùa giỡn trò thông minh vặt, trực tiếp nói rõ việc
này với hoàng thượng, có lẽ còn có thể cho hắn lưu lại một ấn tượng là
người cương trực thật tốt, so với bị hắn xám xịt đuổi ra khỏi phòng cũng đỡ hơn rất nhiều...
Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, đã sắp lên đèn, Phương Tranh do dự một hồi, lệnh cho người đánh xe đưa hắn đến biệt
viện Hoa Bài Lâu. Nhiều ngày không gặp Yên Nhiên, thật quá nhớ nàng, hôm nay ở chỗ hoàng thượng không suôn sẻ, Phương đại thiếu gia thật muốn ở
trước mặt nữ nhân của mình tìm lại chút tâm trạng thoải mái.
Yên
Nhiên đang đánh đàn, trước bàn đốt một lò hương, khói xanh lượn lờ bay
lên, trong mông lung chiếu ra khuôn mặt tuyệt thế xuất trần thoát tục
của Yên Nhiên, phối hợp với những ngón tay tinh tế giống như tiếng đàn
tuyệt vời đang tuôn chảy, cả bức họa vô cùng duy mỹ giống như một vị
tiên tử dưới ánh nắng chiều đang gảy đàn chốn thiên cung, thánh khiết mà trang trọng. Dù là một phàm phu tục tử dốt đặc cán mai về nhạc lý như
Phương Tranh cũng phải cảm thấy si ngốc.
" Thật đẹp quá!" Phương
Tranh nhịn không được than thở ở trong lòng. Mặc dù đã từng tiếp xúc da
thịt với Yên Nhiên, Phương Tranh vẫn kìm lòng không được thật sự vẫn bị
nàng mê đắm.
" Sao nàng không thổi tiêu nhỉ, sẽ là hình ảnh tuyệt đẹp đến thế nào?" Phương đại thiếu gia nhịn không được miên man suy
nghĩ, còn trong lòng hắn nghĩ " Tiêu" là loại nhạc khí hay khí quan, chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
Một khúc nhạc gảy hết, lúc này Phương
Tranh mới từ ngoài cửa tiến đến, vỗ mạnh tay nói: " Yên Nhiên, cầm kỳ
của nàng lại tiến bộ."
Mọi người đều biết, đây chỉ là một câu nói khách khí, Phương đại thiếu gia vốn không biết Yên Nhiên gảy nhạc khúc
gì, làm gì có năng lực bình luận sự tiến bộ trong tài nghệ chơi đàn của
nàng?
Yên Nhiên vừa nhìn thấy Phương Tranh, liền vui mừng nở nụ
cười, đứng dậy tiến ra đón, vui vẻ nói: " Phu quân, ngài tới rồi? Thiếp
thân...thiếp thân thật lo lắng cho ngài..."
Vừa nói đôi mắt Yên Nhiên tuôn dòng lệ, một giọt tuôn ra, cũng không còn dừng được nữa.
Phương Tranh yêu thương không ngót, tiến lên ôm vai Yên Nhiên ôn nhu nói: " Là ta không tốt, làm cho nàng lo lắng. Yên tâm, sau này phu quân sẽ không
bao giờ ngồi thiên lao nữa, nếu có ngồi, hai ta cùng đi vào ngồi..."
Yên Nhiên sẵng giọng: " Kẻ vô tâm! Mới được thả từ thiên lao, trong miệng vẫn còn nói bậy..."
Vừa nói Yên Nhiên vừa sờ soạng toàn thân Phương Tranh, Phương Tranh cực kì
kinh ngạc, di? Hôm nay vì sao Yên Nhiên chủ động như thế? Xem ra thiếu
gia cấp cho nàng mưa móc khi trời hạn quả thật là quá ít đi a.
"
Ai, nàng đừng gấp như vậy, thiếu gia còn chưa dùng cơm đó, ăn cơm xong
chúng ta hảo hảo ôn tồn..." Phương Tranh không được tự nhiên nói.
Yên Nhiên ngẩn người, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng: " Phu quân nói gì đấy? Thật không biết xấu hổ! Thiếp thân chỉ là muốn nhìn xem phu quân có bị lao
đầu khi dễ..."
Phương Tranh nghe vậy vội vàng chỉ trời thề: " Yên Nhiên cứ yên tâm, thiếu gia đối với nàng trung tâm như một, dù có vào
thiên lao, thiếu gia đều sát sao bảo vệ cây hoa cúc của ta, không hề cho nó chịu mảy may dơ bẩn..."
Yên Nhiên nháy đôi mắt đẹp nghi hoặc nói: " Cái gì gọi là " cây hoa cúc"?"
Phương Tranh chuyển mắt nói: " Cây hoa cúc, là một loại hoa rất mỹ lệ, nỏ ở
một địa phương thần bí, hắc hắc, để thiếu gia tỉ mỉ nói cho nàng sau..."
Tuy Yên Nhiên không hiểu cây hoa cúc có ý nghĩa gì, nhưng nàng đã là một cô nương trải qua sự đời, dáng dấp của Phương Tranh khi nói đến cây hoa
cúc nàng liền khẳng định không phải là việc gì tốt, nghe vậy đỏ mặt nhẹ
nhàng xì hắn: " Đã ngồi thiên lao, sao tính tình vẫn không đứng đắn như
vậy?"
Phương Tranh ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Yên Nhiên,
nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt nàng, kề sát tai nàng hỏi: " Mấy ngày nay có
nhớ ta hay không?"
Yên Nhiên cúi đầu, khẽ ừ, nhưng lại lập tức
lắc đầu: " Thiếp thân càng lo lắng cho ngài hơn. Từ sau khi phu quân bị
giam vào trong lao ngục, thiếp thân chưa từng được ngủ yên giấc, thân
phận của thiếp thân, lại không có phương tiện đến…đến quý phủ...chỉ đành một mình đến Phúc Vương phủ cầu cứu, mấy ngày nay đối với thiếp thân mà nói, quả thật là một ngày dài như ba thu..." Yên Nhiên nói tới đó viền
mắt liền đỏ, hình dạng lã chã chực khóc.
Trong lòng Phương Tranh
cảm động, nhẹ nhàng vỗ lưng Yên Nhiên an ủi: " Phu quân nàng không phải
đã bình yên trở về đây sao? Ai, nàng đừng khóc, yên tâm, sau này phu
quân sẽ không bao giờ vào ngục nữa, ta cùng nàng, không đi chỗ nào hết.
Nàng đánh đàn, nàng xem sách, nàng vẽ tranh, ta đều ở cùng nàng, thẳng
đến khi hai ta đều biến thành lão đầu lão bà, con cháu đều cưới vợ, hai
ta cũng ân ái như hiện tại..."
Phương đại thiếu gia liên tục thả
ra lời tình tự, rốt cục Yên Nhiên cũng bật cười, thôi phù một tiếng,
sẵng giọng: " Ngài đi chết đi, thiếp thân nếu già, ngài còn thích thiếp
thân như bây giờ sao?"
Phương Tranh thề thốt: " Đương nhiên sẽ!
Ta đối với nàng ái mộ đến mức, không một lời nào có thể diễn tả, ngoại
trừ nhân số có khả năng nhiều hơn một chút, trình độ sủng ái chỉ nhiều
hơn hiện tại, sẽ không ít hơn bây giờ!"
Yên Nhiên nghi hoặc nói: " Nhân số nhiều một chút là ý tứ gì?"
Phương Tranh cười gượng nói: " Hắc hắc, nàng biết đó, phu quân là một nam nhân bác ái, thấy những phụ nữ chịu đau khổ, liền nhịn không được muốn yêu
các nàng một chút, sau này mọi người đều là hảo tỷ muội, không được ghen tuông nha."
Yên Nhiên biểu tình buồn bã, lập tức nhàn nhạt cười
nói: " Phu quân, thân Yên Nhiên như cành lục bình, tất nhiên là xem ngài như trời, dựa vào ngài, phu quân nói gì Yên Nhiên cũng làm theo ngài
hết."
Phương Tranh thấy Yên Nhiên có chút không vui, vội vàng
hống nàng: " Yên Nhiên, tuy rằng trong tương lai nàng sẽ có thêm mấy tỷ
muội, nhưng lòng ta là ở chỗ nàng, ai biết ta cùng đều hiểu, ta thích
nhất yêu nhất chính là Yên Nhiên của ta, Yên Nhiên tốt..."
Một phen lời nói thật buồn nôn hống cho Yên Nhiên hài lòng, nha hoàn Cúc nhi liền bẩm báo đã đến lúc dùng cơm.
Lần này Phương đại thiếu gia cũng không dám so đấu tửu lượng với Yên Nhiên, rất nhã nhặn uống hết mấy chén, liền không uống nữa.
Cơm nước xong, Phương Tranh giống như con vịt chết lắng nghe vài khúc nhạc
của Yên Nhiên, không quan tâm có nghe hiểu hay không, Phương Tranh đều
nhắm mắt làm ra vẻ say sưa, thẳng đến…thẳng đến hắn thật sự ngủ khò.
Bàn tay Yên Nhiên đặt nhẹ lên đàn cổ, bất đắc dĩ nhìn ra tiếng ngáy nhẹ
nhàng của Phương đại thiếu gia, nhàn nhạt cười cười, vươn tay véo nhẹ
mũi Phương Tranh, tự ái tự oán mê man nói: " Oan gia, ngài hại ta không
cạn..."
Đang muốn gọi người dìu Phương Tranh lên giường, bỗng nhiên nhìn thấy Phương Tranh đang mở to mắt cười tủm tỉm nhìn nàng.
Yên Nhiên kinh ngạc nói: " Ngài không ngủ?"
Phương Tranh cười hắc hắc xoay tròng mắt nói: " Phía sau còn có tiết mục hương diễm chờ ta, ta làm sao lại ngủ được đây?"
Nói xong không đợi Yên Nhiên phản ứng, một tay ôm nàng hướng giường đi đến, trong miệng còn nói: " Tiểu mỹ nhân nhi, hôm nay nàng phải tận tình với ta đi, chúng ta phải dùng hết sức, sang năm sinh một hài tử, năm sau
lại sinh một hài tử, hài tử lại hài tử, đời đời con cháu vô hạn.
Yên Nhiên gấp đến độ thở nhẹ nói: " Phu quân, phu quân, chậm đã..."
Phương Tranh không để ý, trực tiếp đặt Yên Nhiên lên giường, sau đó thân hình
chợt lóe, động tác cực nhanh thổi tắt nến đỏ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo leo lên giường.
Yên Nhiên còn đang gấp giọng hô: " Phu quân. phu quân..."
Phương Tranh cười nói: " Nghĩ không ra nàng còn gấp hơn ta, phu quân tới rồi..."
Yên Nhiên vội la lên: " Điều không phải..."
Phương Tranh không đợi Yên Nhiên nói xong, chính mình bắt đầu vội vàng lên.
Trong bóng tối, bên dưới chăn, một trận tất tất tác tác vang lên.
Một lúc lâu, đầu Phương Tranh đầy mồ hôi ngẩng lên, kinh ngạc nói: " Không phải chứ? Không nên đùa giỡn người như vậy đâu a!"
Yên Nhiên cười khúc khích trong bóng đêm, nhìn Phương Tranh nói: " Thiếp
thân đã muốn nói với ngài chuyện này khi này. Ai bảo ngài...gấp vậy."
Vừa nói Yên Nhiên vừa cười.
Phương Tranh bi phẫn nhìn chằm chằm Yên Nhiên: " Thật hay giả? Đừng nói giỡn!"
Yên Nhiên bĩu môi nói: " Đương nhiên là thật, ngài cho là thiếp thân không
muốn sao....nhưng kinh nguyệt đã tới, thiếp thân cũng không có biện
pháp."
Phương Tranh mở to hai mắt nhìn, thật lâu không nói.
Yên Nhiên thấy thế không đành lòng nói: " Nếu không…thiếp thân gọi Cúc nhi
đến hầu hạ ngài? Nha đầu kia tuy còn nhỏ một chút, nhưng tướng mạo xinh
đẹp..."
Cúc nhi? Phương Tranh dùng sức lắc đầu, nha đầu kia mới có mười hai tuổi, nếu đem nàng xử lý, Phương Tranh còn là người sao?
Yên Nhiên thấy Phương Tranh cự tuyệt, không khỏi ngạc nhiên nói: " Phu
quân, Cúc nhi là thiếp thân nha hoàn, theo lý nó sớm muộn cũng là người
của ngài...Phu quân vì sao không muốn?"
Phương Tranh thở dài: "
Cúc nhi...Ai, quá nhỏ, trước tiên nên đặt vào chậu, lại bón phân, dưỡng
thêm vài năm rồi hãy ăn..." Nha đầu kia đã từng hại mình rơi từ trên nóc nhà xuống, Phương Tranh để ý thấy nàng đúng là cố tình trêu chọc mình.
Yên Nhiên cười nói: " Nghĩ không ra phu quân là một người thương hương tiếc ngọc...Phu quân, ngài rất khó chịu sao? Không bằng...thiếp thân dùng
biện pháp khác giúp phu quân..."
Trong màn che màu hồng muôn phủ
ấm áp, trong bóng tối chỉ nghe tiếng lầm bầm thoải mái của Phương Tranh, cùng tiếng ư hử mơ hồ không rõ của Yên Nhiên...
" A... Yên Nhiên, loại hình ảnh này thật sự là không thích hợp...Nga..."
" Ư...."
Ánh mặt trời mùa hè có chút chói mắt, Phương Tranh dưới sự hầu hạ của Yên
Nhiên rời khỏi giường, rửa mặt xong, Phương Tranh đang làm ra vẻ tao nhã lẳng lặng nhìn Yên Nhiên vẽ tranh.
Khi nét bút cuối cùng lướt qua, Yên Nhiên cười nói: " Phu quân, bức họa của Yên Nhiên được không?"
Phương Tranh thỏa mãn gật đầu: " Không tệ, thật không tệ! Yên Nhiên, kỹ xảo vẽ tranh của nàng tốt hơn thổi tiêu."
Yên Nhiên nháy đôi mắt đẹp nghi hoặc nói: " Thiếp thân không biết thổi tiêu mà."
Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Yên Nhiên, quá khiêm tốn cũng không tốt đâu, tối hôm qua nàng thổi không tệ mà..."
Yên Nhiên tinh tế vừa nghĩ, rốt cục hiểu rõ tên bại hoại hạ lưu này đang
nói cái gì, nghe vậy mắc cỡ đỏ mặt nhẹ nhàng véo lên tay hắn: "
Ngài...ngài luôn không đứng đắn như thế! Thiếp thân muốn ngài bình luận
bức tranh của thiếp một chút, ngài nói đến đâu rồi vậy."
" Bức
tranh? Bức tranh gì? Nga, nàng nói cái này nha." Phương Tranh vuốt cằm
thường thức một hồi, thâm trầm nói: " Bức tranh đẹp! Tác phẩm xuất sắc
thiên cổ khó gặp! Nếu như nàng có thể vẽ thêm mấy con cá nhỏ trong nước, tranh này lại càng hoàn mỹ."
" Vì sao phải vẽ thêm cá nhỏ?" Yên Nhiên nghĩ Phương đại tài tử nói rất thâm ảo.
" Vịt không ăn cá, làm sao vui vẻ được chứ?" Phương đại tài tử làm như
hành gia chỉ vào một đôi động vật đang thân mật khăng khít trong tranh.
Yên Nhiên ngưng mắt vừa nhìn, lập tức tức giận đến giậm chân: " Phu quân!...Bức tranh của thiếp thân chính là uyên ương!"
" A? Uyên ương...cái này…uyên ương, chúng nó cũng phải ăn cá mà..."