Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 24: Chương 24: Luận thương đạo ( bàn luận chuyện làm ăn)




Nhìn bóng lưng yêu kiều thướt tha của Phượng tỷ, Phương Tranh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, tài năng kinh doanh của nàng đúng là nhân tài không có đất dụng võ, tố chất hồ ly tinh của nàng mới là thế mạnh mà thôi.

Thẳng đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng Phượng tỷ, lúc này Phương Tranh mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Tiểu Lục, Tiểu Lục! Hiện thân! Thay quần áo cho ta, thiếu gia muốn đi gặp phụ thân.”

“Không cần, lão phu đã sớm ở đây rồi.” Phương lão gia vuốt bộ râu dài, xuất hiện trước mặt Phương Tranh.

“Lão nhân gia tới, so với Tào Tháo còn muốn xuất hiện nhanh hơn….”

“Tào Tháo là ai?”

“Ách, là một gã vận động viện chạy đường trường, đã đoạt được khá nhiều giải thưởng, chỉ là thái độ làm người không biết giảng giải đạo lý, thường xuyên bị trọng tài kèm cặp thổi phạt…..” Phương Tranh suy nghĩ liền nói hươn nói vượn. Nếu đã không có Hán triều, vậy thời kì Đông Hán cũng không có xảy ra, phong vân oanh khởi*, anh hùng xuất hiện lớp lớp, tam quốc lại càng không thể có, Phương lão gia không biết Tào Tháo là chuyện bình thường. (* : Mưa gió nổi lên, thời thế loạn lạc)

“Phụ thân, thật trùng hợp, vừa rồi người đứng ở ngoài cửa sao?” Phương Tranh trong lòng hoảng hốt, một màn ăn đậu hũ của Phượng tỷ không biết lão gia có nhìn thấy không?

“Ừ, mẫu thân ngươi nghe nói có vị nữ tử tới tìm ngươi, kêu lão phu qua đây xem xét.” Phương lão gia tỏ ra hơi ngần ngại, đứa nhi tử độc nhất này đã mười tám tuổi, còn chưa có hôn phối, đây cũng là tâm bệnh của nhị lão, vừa nghe có nữ tử tới cửa tìm hắn, Phương phu nhân nhảy dựng lên thúc dục Phương lão gia qua đây thăm dò tin tức.

“Mới vừa rồi ngươi cùng nữ tử kia nói chuyện, lão phu cũng nghe được rồi, không thể phủ nhận, Tranh nhi, ngươi đã trưởng thành, không còn nhỏ nữa, việc này, làm rất khá, tuyệt vời không thể tốt hơn được nữa!”

Phương lão gia vuốt râu vui mừng cười lớn, đứa nhi tử này mỗi ngày một hình dạng, càng ngày càng làm cho hắn vừa lòng, không ngừng khiến cho hắn kinh hỉ. Hôm nay cùng vị nữ tử kia nói chuyện làm ăn, Phương lão gia tự hỏi, ngay cả bản thân mình cũng không nghĩ ra, sinh ý lại có nhiều học vấn uyên thâm như vậy, một câu nói đã lấy về một nửa cổ phần của người ta, Phương lão gia chưa bao giờ suy nghĩ qua về vấn đề này?

“Bất quá, lão phu cũng muốn hỏi ngươi một chút, Ngọc Như Trai chỉ là dạng tiểu điếm buôn bán son phấn nữ nhân mà thôi, vì sao ngươi phải khua chiêng gióng trống đến như vậy? Cái nghề này, thật có thể kiếm được tiền, nhưng cũng không tính kiếm được nhiều lắm? Danh nghĩa hiệu buôn Phương gia chúng ta cũng không thể so sánh với Ngọc Như Trai về mặt này?”

Không phải ta chỉ muốn kiếm một chút tiền tiêu vặt thôi sao, nào có bút tích lớn được như ngươi. Phương Tranh đảo cặp mặt trắng dã nhìn lên trời.

“Phụ thân, kỳ thật buôn bán son phấn cũng có thể lời không ít bạc, chỉ là mấy tiểu điếm buôn bán mặt hàng này không đủ tâm tư, đã tự mình làm mất đi rất nhiều khách hàng.”

“Nga? Nói rõ một chút.” Lúc này, Phương lão gia rất cao hứng, đứa nhi tử này ngày càng không đơn giản, đáy lòng hắn tự cảm thấy vui mừng.

“Phương pháp mà bọn họ buôn bán không đúng. Làm ăn buôn bán, không thể chỉ ngồi trong cửa hàng chờ khách tới mua, nếu đã muốn kiếm tiền của người ta, phải chủ động một chút, tỷ như thỉnh thoảng ra đầu phố tuyên truyền đánh bóng mặt tiền, treo cái biển quảng cáo, ngày lễ ngày tết phải có chương trình khuyến mãi khách hàng..v..v.. Những điều này đều là phương pháp thu hút khách hàng, làm cho nhiều người biết đến. Còn về phía cửa hàng buôn bán thì sao? Bọn họ phải biết dương đông kích tây, không riêng gì cửa hàng buôn bán son phấn, kỳ thật cả những cửa hàng khác như, tơ lụa trang phục, tửu lầu, cũng nên nghĩ cách làm thử, chắc chắn sẽ có hiệu quả không tồi-----Đương nhiên, mặt hàng áo tang cùng quan tài thì có thể ngoại lệ, phàm là còn thở, mấy đồ chơi đó, cho không người ta cũng không lấy.”

“Ngươi…” Phương lão gia nghe xong, trong mắt nổi lên một tia sáng kỳ dị, thật không ngờ nhi tử của mình lại có thể nói được một câu như vậy, khiến cho Phương lão gia dở khóc dở cười.

“Còn nữa, khách hàng chúng ta cũng phải phân loại. Nữ nhân không quản có tiền hay không có tiền, bộ dạng đẹp hay xấu, tất cả đều thích làm đẹp. Chỉ khác nhau một điểm chính là, người có tiền thì mua được hàng tốt, người không có tiền thì mua hàng kém chất lượng, chúng ta phải vì khách hàng mà phục vụ, đem khách hàng phân loại thành cao cấp và bình dân. Tục ngữ nói, tiền nào của ấy, người nào có tiền, chúng ta cung cấp cho đồ cao cấp, người không có tiền cũng không sao, tiền ít có phương pháp bán chịu, bán cho họ với một nửa giá tiền, một nửa còn lại khách hàng có thể trả dần, trả lãi suất theo hàng tháng, như thế chẳng phải là tất cả đều vui vẻ hay sao?”

“Kỳ thật, mấy cửa hàng son phấn, bọn họ đã không nhìn ra một lượng khách hàng khổng lồ.” Nói tới đây, Phương Tranh dừng một chút, cẩn thận liếc mắt nhìn phụ thân của hắn.

Thấy ánh mắt của phụ thân sáng ngời, nhìn chằm chằm, chờ hắn nói rõ ràng mọi chuyện, Phương Tranh nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: “Cái này, khách hàng quan trọng nhất của cửa hàng son phấn, đó chính là những vị cô nương trong thanh lâu kỹ viện… Ân, gì kia…”

“Ngươi nói, các cô nương trong thanh lâu mới là khách hàng lớn nhất? Vì sao?” Phương lão gia nhíu mày hỏi.

“Tại thành Kim Lăng địa phương nào nổi danh nhất? Đương nhiên là mười vạn dặm thuyền hoa trên sông Tần Hoài, hài nhi đã tính toán kỹ lưỡng, hiện tại trên sông Tần Hoài có khoảng trăm chiếc thuyền hoa, trong đó, nhiều thuyền có quy mô không nhỏ, hơn nữa nói xa thêm một chút, tại các đại công phường, chợ hoa, kỹ viện thanh lâu phía cửa thành Nam, nhìn thoáng qua một chút, phỏng chừng tiểu thư trong thành Kim Lăng, ách, nhầm rồi, là cô nương, hẳn là cũng phải đến bốn nghìn người…”

Trộm quan sát biểu tình của phụ thân một lần, thấy hắn vẫn còn đang chau mày, thần sắc không có vẻ gì là tức giận, lúc này mới yên tâm, tiếp tục giảng giải đạo lý: “Mặt hàng son phấn nữ nhân là loại vật phẩm tiêu hao, nga, ý tứ của vật phẩm tiêu hao chính là dùng một chút thì ít đi một chút, dùng hết còn phải mua tiếp, không giống như cái ghế, cái bàn trong nhà có thể dùng được nhiều năm. Những cô nương này mong muốn, ân, phục vụ tính chất công việc, vì muốn chiếm được tình cảm của khách hàng, nhất định mỗi ngày phải ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, số lượng son phấn của các nàng cũng tiêu hao rất nhiều, tiền tài các nàng kiếm được, trong đó cũng phải dùng một bộ phận làm tiền chi phí mua son phấn.”

“Bốn nghìn cô nương, mỗi tháng coi như mỗi người chỉ dùng năm mươi lượng bạc để mua son phấn, như vậy chúng ta mỗi tháng đã có riêng một khoản ngân sách hai mươi vạn. Chỉ là cái này còn chưa tính các hạng mục phí tổn, nếu trừ thêm cả hao phí tổn thất, lợi nhuận mỗi tháng thu về, chí ít cũng phải được mười bảy mười tám vạn lượng, phụ thân, con số thu vào cũng không phải nhỏ.”

Phương lão gia nhíu mày trầm ngâm, ngón tay không ngừng gõ nhịp trên thành ghế, tựa hồ đang suy xét lợi hại trong lời nói của nhi tử mình, thật lâu sau, Phương lão gia vuốt râu, cau mày nói: “Tranh nhi tính toán không sai, ân, quả thật vụ mua bán này có thể làm ăn được. Chỉ là, làm ăn sinh ý với hạng nữ nhân này, truyền ra ngoài không khỏi mất…..”

Phương Tranh cười nói: “Phụ thân, chúng ta là người làm ăn, người làm ăn coi trọng nhất chính là lợi nhuận, khách hàng có tiền mua, chúng ta có hàng bán, còn việc địa vị, xuất thân cao thấp của khách hàng, không phải là chuyện mà chúng ta cần quan tâm đến.”

Suy nghĩ một hồi, Phương Tranh lại bổ sung một câu: “Không thể bởi vì thân phận phong trần của các cô nương kia mà chúng ta kỳ thị các nàng, đĩ cũng có đĩ yêu nước a….”

“Ngươi, tiểu tử hỗn đản, có thể bớt nói lời nhảm nhí đi được không? Trước kia, tại sao lão phu lại không biết mồm mép của ngươi lưu loát như vậy?” Phương lão gia tức giận trừng mắt nhìn Phương Tranh, tiếp tục nói: “Ngoại trừ các cô nương thanh lâu ra, còn khách hàng nào khác không? Một khối đồng cũng không phải chuyện nhỏ, ngươi tính toán làm như thế nào?”

Phương Tranh bưng chén trà, tưới một ngụm vào miệng, muốn kiếm nhiều tiền hơn cũng không phải là chuyện dễ dàng, một phân bạc còn chưa thu về được, nhưng miệng thì đã khô nước bọt.

“Chuyện tìm thêm khách hàng, hài nhi đem các nàng chia thành ba cấp, cao cấp, trung cấp, và một loại bình thường, trong thiên hạ hiện nay, loại người dân chúng thường dân đang chiếm số lượng lớn nhất. Các nàng muốn trang điểm xinh đẹp, nhưng không thể mua son phấn đắt tiền, vậy khi chúng ta khai trương cửa hàng, sẽ không ngại giảm giá một vài loại mặt hàng, sau đó bán cho các nàng, lãi ít một chút nhưng bù lại tiêu thụ mạnh hơn.”

“Hạng trung bình, chính là một số các nhà phú hào, trong người có tiền, không thích dùng các đồ bình thường, nhưng lại không thể mua nổi những thứ xa xỉ đắt tiền, chúng ta chỉ cần tăng thêm một vài giá cho phù hợp, đem giá cả phân thành mười điểm, tuyên truyền thêm một chút, các nàng sẽ mua theo xu hướng người tiêu dùng.”

“Hạng cao cấp cũng hơi phiền toái, cái này chính là làm ăn buôn bán với đại nội hoàng cung, các đại thần trong triều đình, cùng thân gia nữ quyến của các vương gia, quốc công. Bất quá cũng không phải là không có biện pháp. Chúng ta có thể nhờ Mập Mạp hỗ trợ, đúng rồi, phụ thân, có hai cái tin tức, một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái tin nào trước?”

“Tin tốt trước đi.”

“Dạ, tin tốt trước, muội muội của Mập Mạp, chính là Mật Nhi cô nương, phụ thân cùng mẫu thân sau này không cần mong đợi nàng làm con dâu của nhị lão nữa.”

“….Đây không phải là tin xấu sao? Vậy ngươi nói tin xấu là chuyện gì?”

“Dạ, tin xấu chính là, sau này Mập Mạp đến nhà chúng ta ăn cơm, hài nhi cũng không dám thu tiền cơm của hắn, ai! Chuyện này đúng thật là một tin cực xấu….”

“Có ý tứ gì?”

“Mập Mạp cũng là vị Chu Vô huynh kia, tên thật của hắn là Chu Vô Bệnh, vốn là hoàng tử thứ tư của đương kim hoàng thượng, tước phong Phúc Vương. Muội muội Mật Nhi của hắn, cũng chính là ái nữ của hoàng thượng, tước phong Trường Bình công chúa, bọn họ chỉ là giả trư ăn thịt hổ.”

“Cái gì?” Phương lão gia cả kinh nhảy dựng lên, biểu tình trên mặt lộ vẻ không dám tin, hỏi lại: “Phúc vương? Trường Bình công chúa?”

Cái gã Mập Mạp kia, tướng mạo thật thà phúc hậu, đối với hắn lễ độ cung kính, mở miệng liền xưng bá phụ, người trẻ tuổi đó không ngờ lại là Phúc vương điện hạ? Còn nữ tử xinh đẹp đáng yêu kia, chính mình đã nhìn trúng thành con dâu tương lai, hóa ra chính là Trường Bình công chúa?

Phương lão gia trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng khiếp sợ một trận: “Tranh nhi, ngươi không lừa gạt lão phu đó chứ?”

“Tất cả đều là thật! Bọn họ che giấu thân phận của mình thật tốt a…”

……..

Sau khi giải thích một phen, rốt cuộc Phương lão gia cũng tin tưởng thân phận của huynh muội Mập Mạp, hắn lắc đầu cười khổ nói: “Không thể tin được, Phúc vương điện hạ nói chuyện lại một câu bá phụ, một câu bá mẫu, chuyện này chẳng phải là….” Nói còn chưa dứt lời, Phương lão gia liền dừng lại.

Phương Tranh biết ý tứ của phụ thân hắn, Phúc vương kêu là bá phụ, chẳng phải phụ thân hắn ngang hàng cùng với đương kim hoàng thượng hay sao? Hoàng thượng vô duyên vô cớ lại lòi ra một người huynh đệ, không hiểu hắn biết được có tức giận hay không….

Trên mặt của Phương lão gia xuất hiện một tia lo lắng, nói: “Tranh nhi, sau này đối với Phúc vương….” Nói xong, lại chần chừ ngậm miệng.

Chuyện này cũng thật khó nói, thường dân kết giao bằng hữu cùng vương gia, cũng không biết là phúc hay họa, Phương gia tuy có địa vị trong giới thương nhân, nhưng người ta là vương gia a, trên đầu còn có hoàng đế, ngày nào đó hoàng đế cảm thấy khó chịu, cho rằng ngươi là dân chúng thường dân mà không biết an phận, tùy tiện một đạo thánh chỉ, cũng đủ khiến cho Phương gia rơi vào thế vạn kiếp bất phục, tiền nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì? Một khi niêm phong tài sản, còn không phải là xung vào ngân khố của triều đình hay sao?

Lại nói tiếp, Phúc vương đối xử với Phương gia không sai, mỗi lần đến Phương gia, đều cung kính chắp tay hành lễ đối với Phương lão gia cùng Phương phu nhân, cách năm ba ngày còn mang thêm một chút lễ vật dâng tặng, hoàn toàn dùng lễ nghĩa cấp bậc con cháu, như thế, kêu Phương lão gia phải nói như thế nào đây?

“Phụ thân, người yên tâm, hài nhi tự biết chừng mực, sẽ không mang đến phiền toái cho Phương gia chúng ta.” Phương Tranh cung kính nói. Về phần Mập Mạp hắn cũng không lo lắng, cái mà hắn lo lắng chính là Tiểu Măng Non, ân, sau này phải gọi là Trương Bình công chúa, còn phải tránh mặt nàng, nếu không sẽ gây thêm nhiều rắc rối đến cho Phương gia.

Phương lão gia lắc đầu, thở dài, người khác nếu kết giao bằng hữu với vương gia, chỉ sợ vui mừng còn không kịp, mở tiệc ăn mừng, có thể cùng vương gia xưng huynh gọi đệ, không biết lão tổ tông đã tích phúc biết bao nhiêu đời. Nhưng Phương lão gia thì khác, hắn hiểu rõ lợi hại trong đó, chuyện này tựa như một thanh kiếm hai lưỡi, chơi không cẩn thận chính mình cũng bị đứt tay, kết giao bằng hữu với phận đế vương vốn cũng chính là như vậy?

“Tranh nhi, chuyện cửa hàng son phấn, ngươi tự mình lo liệu, đã có phụ thân ở đây ngươi cứ việc yên tâm, khi nào cần phụ thân giúp đỡ chuyện gì, thì cứ việc bẩm báo một tiếng. Còn nữa, ân, sau này Phương gia có cổ phần trong cửa hàng phân nhánh, mọi chuyện làm ăn buôn bán ngươi cũng phải nghĩ kế sinh nhai, bởi vì tương lai đó cũng là một phần gia sản của mình, không được tính toán hồ đồ nghe chưa.”

“Phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ tận lực tận tâm.”

Phương lão gia vỗ bả vai Phương Tranh, chân tình nói: “Tranh nhi, không được làm cho phụ thân thất vọng thêm nữa, hiểu chưa?”

Phương Tranh dùng sức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, khiến cho ngươi thất vọng chính là cái gã phá gia chi tử của ngươi, còn ta chưa làm cho ngươi thất vọng lần nào.

“Mặt mũi ngươi làm sao vậy?” Trước khi đi, đột nhiên Phương lão gia quay đầu lại hỏi một câu.

“A?” Vừa rồi còn đáp ứng không để cho phụ thân phải thất vọng, nếu nói cho hắn biết chuyện ẩu đả hôm qua, sợ rằng phụ thân sẽ không tha cho chính mình.

“… Đi đường không cẩn thận, đụng phải gốc cây….”

“Hừ, má trái xanh, má phải đỏ, cũng thật là đều a.”

“….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.