Sáng sớm. Phương Tranh liền rời giường. Đêm qua ngã một cái thất điên
bát đảo, hôm nay đứng dậy, trên người còn có một chút đau đớn.
Phương Tranh vươn vai, ngáp một cái thật to. Sau khi rửa mặt, Phương Tranh
trầm ngâm suy nghĩ, ngày hôm nay làm gì? Tốt ngày. Cũng không thể ở nhà
như thế này được?
Tạm thời thư viện không tới được, bởi vì đại
quân Đột Quyết đang tiến về phương Nam, dân chúng Hoa triều náo động,
đám học sinh cũng vô pháp an tâm đọc sách, Trần phu tử thấy thế, tuyên
bố nghỉ học, đợi sau khi Đột Quyết lui binh thì đi học lại như cũ.
Ngọc Như Trai qua nửa tháng nữa cũng sẽ khai trương, công tác chuẩn bị, đã
có nhân thủ của hiệu buôn Phương gia xử lý. Phương Tranh đi cũng không
giúp đỡ được chuyện gì.
Mấy hôm nay, không biết Mập Mạp đang bận
rộn chuyện gì, bóng người cũng không nom thấy. Chủ động đi tìm hắn,
nhưng Phương Tranh lại không muốn chạm mặt với vị Trường Bình công chúa
điêu ngoa kia.
"Ai, thực con mẹ nó nhàm chán, tìm việc gì làm đây?" Phương Tranh ngã lưng; nằm thẳng cẳng trên giường; bắt đầu cân nhắc.
Còn chưa nghĩ thông, Tôn quản gia đã đến đây.
"Thiếu gia, ngoài cửa có một vị khách nhân, là tướng quân Kim Ngô Vệ lần trước, người có muốn gặp hay không?"
"Phùng đại ca?" Phương Tranh nhảy dựng từ trên giường xuống, nói: “Mau mau, mau đi mời hắn vào đây!"
Chẳng được bao lâu. Phùng Cừu Đao đã bước tới tiểu viện.
"Uy, Phùng đại ca. cơn gió nào lại thổi Phùng đại ca tới đây?"
Lúc này Phùng Cừu Đao cười so với trước kia tự nhiên hon rất nhiêu. Cái gọi là "tự nhiên", kỳ thật cũng chỉ là khóe miệng hơi giãn ra một chút mà
thôi, gia hỏa này trước sau như một, là hình tượng của một con người rắn rỏi, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, cười đối với hắn mà nói
chính là một chuyện khó khăn hơn so với giết người.
"Phương lão đệ, mạo muội đến nhà, mong rằng ngươi chớ trách ta thất lễ."
"Không có không có, Phùng đại ca ngươi chính là khách quý a." Phương Tranh
cười tươi như hoa, nghe Phùng Cừu Đao kể chuyện đánh giặc, nói chuyện
giết người, ngày hôm nay cùng không tính là nhàm chán.
Phương
Tranh đang cười cười, không ngờ sắc mặt Phùng Cừu Đao biến thành nghiêm
túc, hai chân trụ "huỵch" một tiếng, quỳ gối hướng Phương Tranh hành lễ.
Phương Tranh méo miệng giống như bị người cấu véo, thân mình cứng đờ. tiếp
theo bị dọa tới mức thất kinh, vội vàng bước lên phía trước, đỡ Phùng
Cừu Đao dậy: "Ai nha, chuyện này là như thế nào. Phùng đại ca ngươi tính làm chuyện gì đây? Có chuyện muốn thương lượng với ta phải không? Chỉ
cần ngươi nói một tiếng, tiểu đệ ta làm được tuyệt không dám từ chối.
Ngoại trừ vay tiền a, ta cũng không còn tiền..."
Phùng Cừu Đao
thần tình cảm kích nhìn Phương Tranh nói: "Huynh đệ, một lạy này, ta
thay mặt dân chúng Đại Hoa cảm ơn ngươi. Phùng mỗ nhận được thánh chỉ,
Hoàng Thượng đã quyết định dùng kế sách của ngươi, lệnh cho ta dẫn hai
vạn kỵ binh tinh nhuệ, bất ngờ tập kích thảo nguyên, ngay trong đêm nay
sẽ lên đường. Phùng mỗ không nhìn lầm người, huynh đệ, quả nhiên ngươi
là một nam tử hán đại trượng phu, nếu diệu kế của ngươi thành công, ít
nhất có thể bảo vệ Đại Hoa chúng ta bình an ba năm đến năm năm, dân
chúng tránh được số kiếp lầm than a."
"A?" Phương Tranh trợn mắt
há mồm, không ngờ Hoàng Thượng lại dùng kế sách của ta, đây chính là một kết quả nằm ngoài dự đoán. Xem ra, thiếu gia quả thật là nhân vật tài
hoa xuất chúng, đa mưu túc trí, bất luận ta khiêm tốn như thế nào, cũng
như đom đóm tòa sáng trong đêm đen, xuất chúng...
Nhưng mà.... Ta nghĩ ra chủ ý này, đúng thật cũng chưa từng nghĩ đến nó có thể cứu vớt
được bách tính thường dân, ta chỉ muốn tiếp tục an ổn làm chức nghiệp
thiếu gia con nhà phú hào, bất đắc dĩ mới phải nhỏ giọt như vậy, Phùng
Cừu Đao lại nói chính mình vì nước vì dân, này.... Hiểu lầm rồi....
Phương Tranh cười khan nói: "Phùng đại ca khách khí rồi, ha hả, nếu ta nói chủ ý này nguyên bản cũng không phải vì dân chúng trăm họ, ngươi...Liệu có
tin hay không?"
Phùng Cừu Đao nói: "Bất kể là vì ai, nói cho cùng dân chúng chịu ân huệ của ngươi. Huynh đệ ngươi yên tâm, diệu kế này
của ngươi. Phùng mỗ tiến nhập thảo nguyên sẽ không làm cho ngươi mất
mặt!"
"Uy, không cần không cần, mất mặt cũng không sao. ta không
sao cả, chỉ nói tùy tiện mà thôi, mọi người không nên làm lớn chuyện
tình..."
Phương Tranh nói tới đây, đột nhiên lo lắng đến một sự
kiện, biểu hiện của mọi người dường như chắc chắn chủ ý này của hắn sẽ
có hiệu quả nhất định, Mập Mạp thì như thế, Phùng Cừu Đao cũng như thế,
bọn họ tin tường mình, điểm này Phương Tranh rất phấn khơi. Nhưng nếu
vạn nhất kế sách không hiệu quả thì làm sao đây?
"Phùng đại ca,
ta mạo muội hỏi một câu thôi." Phương Tranh khốn khổ nuốt một ngụm nước
bọt, nói: "Chuyện này…Vạn nhất, ta nói là vạn nhất kế sách của ta thất
bại thì làm sao bây giờ? Ân, Hoàng Thượng sẽ không tru di cửu tộc ta
chứ?"
Chiến thắng dĩ nhiên sẽ ăn mừng, nhưng chiến bại thì cũng
phải tìm người chịu tội thay? Kế sách này vốn là do Phương Tranh, bá
quan văn võ trong triều không liên quan, nếu như muốn truy cứu trách
nhiệm, có ai so với Phương Tranh thích hợp sắm vai diễn này hơn hắn hay
không?
Phùng Cừu Đao nghe vậy, nhíu mày nói: "Sao lão đệ lại
không có lòng tin với chính bản thân mình như thế? Bộ Binh Thượng Thư
Ngụy đại nhân cùng các vị tướng quân đã bàn bạc, đem kế sách của ngươi
tính toán cẩn thận, tất cả mọi người đều nói kế sách này có khả năng
thành công rất cao, ta cũng đã cẩn thận tham cứu kế sách của ngươi, cũng cho rằng nó có tính khả thi, lão đệ ngươi cứ yên tâm đi."
Văn võ bá quan trong triều có thế tin được sao? Lão Phùng không khỏi quá ngây thơ.
"Vạn nhất chiến bại thì làm sao đây?"
Phùng Cừu Đao trầm ngâm nói: "Nếu chiến bại. Phùng mỗ cùng hai vạn kỵ binh
tinh nhuệ không quay về quê hương được. Hơn nữa, chỉ sợ lão đệ ngươi..."
Phùng Cừu Đao lắc đầu, thờ dài không nói.
Nhưng ý tứ của Phùng Cừu Đao thì Phương Tranh cũng đã thấu hiểu, kế sách thất bại, chính mình nghĩ ra kế sách này, còn không rửa cổ mà chờ người ta
khai đao.
Phương Tranh hận không thể tự vả vào miệng của mình, ta con mẹ nó, sao lại lắm mồm như vậy! An ổn mà sống qua ngày, như thế nào lại đi hiến cái kế sách chó má gì cho triều đình, còn không biết suy
nghĩ, triều đình tốt như vậy sao? Đây là chuyện đại sự quan hệ đến sinh
tử tồn vong của quốc gia, như thế nào lại coi trọng lời nói chơi của ta?
Không phải Gia Cát Lượng, cũng không phải là Chu Công Cẩn, vậy mà còn giả bộ
cái gì đại đầu toán! Bây giờ thì tốt rồi, tự đào mồ chôn mình.
"Tuy nhiên lão đệ hãy bình tâm, chưa chắc kế này đã thất bại, cho dù là
chiến bại đi chăng nữa, Phúc Vương điện hạ cũng sẽ bảo vệ cho ngươi được bình an. Nghe nói trước mặt Hoàng Thượng, Phúc Vương đã từng mở lời cầu xin, thắng thì được phong thưởng, thua cũng không bị truy cứu trách
nhiệm. Hoàng Thượng đã đáp ứng rồi."
Hóa ra là thế, có câu nói này trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, quả nhiên Mập Mạp là hạng người nghĩa khí.
Phương Tranh nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng thời lại lo lắng cho Phùng Cừu
Đao, nói: "Phùng đại ca, các bộ lạc trên thảo nguyên đều có tính tình
hung hãn, tuy chỉ là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nhưng cũng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, không thể khinh thường được, tiểu đệ ngồi ở nhà chờ ngươi quay về kể chuyện điều binh đánh giặc a!"
"Lão đệ yên tâm, Phùng mỗ từ nhỏ đã ở vùng biên cương tái ngoại, đối với người Đột Quyết trên thảo nguyên cũng hiểu biết sâu sắc, ngươi cứ việc ngồi chờ tin
thắng trận của ta mà thôi."
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Phùng Cừu Đao mới đứng dậy cáo từ, quay về doanh trại tập hợp binh sĩ.
Mùng 8 tháng 5 năm Kiến Vũ thứ 12, phó tướng Long Vũ quân Phùng Cừu Đao suất lĩnh hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, trong đêm tối bí mật dẫn quân rời khỏi
kinh thành, hướng Tây mà tiến, lần này hành động bí mật, ngoại trừ một
số đại thần trong triều, vẫn võ bá quan còn lại đều không biết rõ tình
hình. Đám văn võ bá quan không rõ tin tức, hàng ngày trên triều đều tiến hành tranh luận kịch liệt.
Phùng Cừu Đao cùng kỵ binh còn chưa
tiến nhập vào thảo nguyên, quân báo lại truyền tin tức đến kinh thành.
Định Châu bị đại quân của Đột Quyết vây hãm ba ngày, cuối cùng thành đã
bị phá, quan tri phủ của Định Châu là Lưu Thành Phong, cùng tướng quân
thủ thành là Ngô Nghiễm Đức đều đã hy sinh vì quốc gia, nữ tử trẻ tuồi
trong thành bị bắt sống, còn lại đã bị tàn sát hết. Sau khi cướp bóc của cải, quân Đột Quyết phóng hỏa đốt thành, chi trong một thời gian ngắn,
trăm dặm chung quanh Định Châu đã biến thành tử địa, máu chảy thành
sông. May mắn một số thường dân bách tính, trước đó đã hướng phía Nam
lánh nạn, tránh họa binh đao.
Hiện giờ, đạo quân tiên phong của
người Đột Quyết đang hướng tới U Châu, năm vạn nhân mà đã đóng ở dưới
chân thành, tình thế u Châu đang rất nguy kịch.
Tin tức này, về
đến kinh thành. Hoàng Thượng phẫn nộ. quần thần khủng hoảng, phái chủ
chiến cùng phái chủ hòa tranh luận càng thêm gay gắt. Hòa, thì mang danh mất nước, chiến thì lại không đủ binh lực. Mỗi ngày trong triều đều cãi nhau như chợ vỡ, Hoàng Thượng cảm thấy vô cùng phiền não, nhưng biết
không thể trông cậy vào một đám đại thần chỉ biết nói suông này, ánh mắt của hắn thường ném về phía Tây Bắc, nơi đó, có một đoàn quân, đang vượt qua cao nguyên hoàng thổ, dần dần tiến nhập vào thảo nguyên, nơi mà
trăm năm qua chưa có đội quân nào của Hoa triều đặt chân lên.
Đoàn quân này có lẽ chính là hy vọng cuối cùng của nước Đại Hoa.
Triều đình đại loạn, Phương gia tuy không có quan hệ cùng triều chính, nhưng cũng không an bình.
Từ ngày đó, Phương lão gia càng ngày càng đổ dồn tinh lực, vào trên người đứa nhi tử bảo bối của hắn.
Đứa nhi tử này từ ngày ngã đập đầu xuống đất, liền đúng như đám người ăn kẻ ở trong Phương phủ bàn tán, hắn đã thông suốt. Điểm này, Phương lão gia có thể tìm được bằng chứng ở mọi mặt trong cuộc sống sinh hoạt hằng
ngày, tỷ như học vấn, tài năng không đợi tuổi, ánh mắt không thua kém
gia chủ lâu năm như hắn bao nhiêu. Thậm chí, Phương lão gia sinh ra một
loại ý tưởng hoang đường, nếu hiện tại hắn đem toàn bộ sản nghiệp trong
nhà giao cho đứa nhi tử này, thì danh tiếng của hiệu buôn Phương gia
không chỉ có như vậy.
Kỳ vọng một người nối nghiệp, hiện giờ
Phương lão gia chính là một bức chân dung tả thực sâu sắc nhất. Chờ đợi
bao nhiêu năm qua, rốt cuộc lão thiên cũng có mắt, nhi tử của mình thoát thai hoán cốt, làm cho tâm tình của Phương lào gia cảm thấy được một
chút an ủi.
Bởi vì Phương lão gia quan tâm chú ý tới hắn, cho nên Phương Tranh sắp nhiều phiền toái lớn. Nhưng ngoại nhân nhìn vào thì
xem ra đây là một cái phiền toái tràn đầy hương diễm. Phương lão gia
tính toán tìm cho hắn một mối hôn sự.
Kể từ khi biết rõ thân phận của Trường Bình công chúa. Phương lão gia cùng Phương phu nhàn đã vứt
bỏ ý tường thu nàng làm con dâu tương lai, địa vị của hai bên chênh lệch nhau quá lớn, việc này sẽ không thành công. Nhưng dù sao Phương đại
thiếu gia cũng phải thành thân a, nếu còn trì hoàn thêm nữa, chỉ sợ đám
thương nhân trong thành Kim Lăng chê cười.
Nam nhân thời cổ đại
mười tám tuổi chưa thành thân cũng rất hiếm, cho dù có, cũng là những
người nghèo khố, tầng lớp dưới đáy cùng của xã hội phong kiến. Địa vị
Phương gia tuy rằng không cao, nhưng cái không thiếu lại chính là bạc.
Chỉ do tính tình Phương Tranh ngày trước rất hỗn đản, không nhà nào muốn
đem khuê nữ gả cho hắn, cho nên chuyện hôn nhân đại sự của Phương Tranh
mới trễ nải như vậy.
Hiện tại Phương Tranh xuyên việt qua đây,
đối nhân xử thế cũng hòa hoàn hơn so với gã thiếu gia ngày trước, hơn
nữa học vấn uyên bác, cao thâm. Những biến hóa thay đổi trên con người
của hắn, được đám người hầu kẻ hạ tuyên truyền ra ngoài, cho nên, hiện
giờ danh khí của Phương thiếu gia tại Kim Lăng thành tuy rằng không lớn
nhưng cũng không phải nhỏ. Mỗi người đối với hắn đều phải nhìn bằng con
mắt khác xưa, thanh danh ngày một tốt, tự nhiên hôn nhân cùng mai mối
đến tận cửa.
Có ba nhà mai mối đến tận của, trong đó đều là những thiên kim tiểu thư của các ông chủ hiệu buôn thành Kim Lăng. Ba nhà đều có chung một đặc điểm, đó chính là việc làm ăn sinh ý đều phải dựa vào
hiệu buôn Phương gia giúp đỡ. Nói cách khác, cuộc hôn nhân của ba nhà
này đều có tính chất thương nghiệp.