Mấy ngày qua, rốt cuộc Phương Tranh đã biết, thì ra vị phụ nhân ôm hắn
khóc kia là mẫu thân hắn, mà lôi đầu hắn ra kiểm tra chính là phụ thân
của hắn, cũng là gia chủ Phương gia, tên là Phương Tồn Nghĩa, là thương
nhân giàu có nhất trong thành Kim Lăng. Sinh ý trải rộng cả khắp khu vực Giang Nam, nói phú khả địch quốc cũng không hề phóng đại, nói phú giáp
một phương cũng không phải làm quá, nếu quay trở về hiện đại, tuyệt đối
với thể nằm trong top những vị tỷ phú giàu nhất thế giới của tạp chí
Fobes.
Mẫu thân Phương La Thị, ngoại trừ cưng chiều đứa con trai là Phương Tranh này ra, thì công tác tối trọng yếu chính là trông coi
cha của hắn. Từ một điểm Phương lão gia thành thân đã qua ba mươi năm,
mà không hề thu thêm một người tiểu thiếp nào vào phòng trong, đủ có thể thấy thành tích công tác của mẫu thân hắn rất có hữu hiệu.
Còn
thời đại này, đều không phải là các thời đại lịch sử mà Phương Tranh đã
từng biết như Đường, Tống, Nguyên, Minh, nó căn bản chính là một cái thế giới không ai biết.
Triều đại này người ta gọi là Hoa triều,
đương kim thánh thượng họ Chu, hiện tại lấy niên hiệu là Kiến Vũ năm thứ mười hai, chưa từng nghe qua bao giờ?
Phương Tranh cũng chưa
từng nghe qua. Hắn đường đường là một sinh viên tốt nghiệp khoa văn, học tập gian khổ mười mấy năm, căn bản không biết trong lịch sử của Trung
Quốc, còn có triều đại nào gọi là “Hoa triều”.
Sau này, Phương
Tranh lại nghe được, mới hiểu lịch sử dường như đã quặt sang lối rẽ
khác, chỗ rẽ chính là Sở -Hán tranh chấp, lúc ấy Sở Bá Vương Hạng Vũ tại sông Ô Giang đã bốn bề gặp địch, đang định rút đao cắt cổ tự vẫn thì
con ngựa Ô Chuy của hắn giương uy, đề móng sau, một cước đem đồng chí Bá Vương đá xuống sông, sau Hạng Vũ được đám thuộc hạ cứu lên, trở lại
Giang Đông, một lần nữa chiêu binh mãi mã, mười mấy năm sau, rốt cuộc
cũng tiêu diệt được Lưu Bang, kiến lập nên Sở triều.
Kế tiếp,
mấy trăm năm triều đại thay đổi, một đám hoàng đế khai quốc hoá trang
lên sân khấu, thay nhau ca xướng, cho đến trăm năm trước, Hoa triều
thống nhất trung nguyên, đã truyền ngôi được hơn mười đời có dư.
Nhìn xem, lịch sử bao nhiêu đều vô nghĩa, hết thảy đều đã thay đổi bởi một
cái tung vó của con súc sinh, vô tình hữu ý một lần đá hậu, bánh xe lịch sử liền xoay tới bước ngoặt.
Lúc đầu, Phương Tranh tưởng rằng
xuyên việt thì có thể ỷ vào bản thân mình có hơn mấy ngàn năm tri thức
so với đám cổ nhân, lấy việc biết trước, xua cát tị hung, tuỳ tiện cũng
có thể làm cho hổ báo run lẩy bẩy, tán một lần vương khí bát phương,
quan to lộc hậu dễ dàng như trở bàn tay, kiều thê mỹ thiếp gọi cái là
đến ngay tức thì, nếu mà nổi hứng, thậm chí còn có thể một cước đạp đổ
luôn cả hoàng đế, đổi lại chính mình ngồi lên trên ngai vàng làm hoàng
đế.
Cái này tốt lắm, tri thức lịch sử trước kia, toàn bộ đều
biến thành một đống rác rưởi, một điểm tí tẹo cũng không thể nào dùng
được. Cái gọi là “biết trước” xem ra đã vô nghĩa, hiện tại Phương Tranh
so với người cổ đại còn hồ đồ hơn.
“Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã tới.” Tiểu Lục ngữ khí thản nhiên.
Vừa dứt lời, xa xa liền truyền đến thanh âm của Phương phu nhân: “Tiểu Lục, ngươi đem hàng rào vây quanh viện này bỏ đi, mọi việc trong phủ đã ổn
thoả, Tranh nhi lại thích ở một mình trong cái tiểu viện này, còn vây
hàng rào lên, người nào không biết còn tưởng rằng chúng ta đem quý tử
của mình giam lại thì sao.”
Chỗ ở hiện giờ của Phương Tranh quả
thật có điểm hẻo lánh, chuyện này cùng chủ nhân của thân thể này có quan hệ. Chủ nhân của thân thể này lúc trước là một nhân vật hung hăng càn
quấy, trước khi Phương Tranh xuyên việt, ngoại nhân nhắc tới hiệu buôn
Phương gia trong kinh thành, trước tiên không nói về lão gia Phương gia, mà là nói về nhi tử bảo bối kia.
Xảo diệu chính là, vị thiếu
gia kia cũng tên là Phương Tranh, đây có phải là vận mệnh trùng hợp hay
không? Như thế, đại khái nguyên nhân Phương Tranh xuyên việt cũng khá rõ ràng: “Giống như thư tín bị chuyển nhầm địa chỉ, đưa tới một người
trùng họ trùng tên. Xác suất này rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có thể.
Phương Tranh thiếu gia trước kia mười tám tuổi, là cây
độc đinh duy nhất của đời Phương gia hiện nay, nhưng Phương lão gia vẫn
không nuông chiều đối đãi với hắn. Bởi vì vị thiếu gia này ăn chơi trác
táng, học hành dốt nát đúng là rất hỗn trướng, từ nhỏ ở nhà muốn gió
được gió, muốn mưa được mưa, từ nhỏ đã vậy, cho nên tính khí biến chuyển thành hư hỏng, năm lên mười sáu tuổi thường xuyên mang theo đám cẩu nô
tài đi nghênh ngang trên phố trêu chọc con gái nhà lành, người ta tặng
cho hắn một cái biệt danh “Phương thái tuế”.
Không thể không nói cái ngoại hiệu này rất là chuẩn xác, vị thiếu gia này khi còn sống thì
ăn chơi trác táng vô bì, không có việc gì là không dám làm “tội lỗi
chồng chất”, hắn căn bản chính là một cái điển hình phá gia chi tử, ăn
chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc, không chuyện ác nào không làm, hàng
xóm láng giềng nhìn thấy hắn đều tránh xa, ngay cả đám người hầu trong
phủ cũng nếm qua không ít đau khổ của hắn. Nói về những chuyện xấu xa,
thì việc nào cũng đều có dính dáng tới phần của hắn, ức hiếp dân lành,
cho vay nặng lãi, tổ chức đám tiểu lưu manh vơ vét tài sản của các con
buôn, vân..vân.. Nếu như phụ thân hắn không có gia sản lớn nhất thành
Kim Lăng. Bao nhiêu sự việc đó cộng lại, phỏng chừng cũng có thể đủ điều kiện mang hắn ra chém đầu.
Cũng vì nguyên nhân như thế, đến năm mười tám tuổi mà Phương Tranh thiếu gia vẫn chưa có thành thân, không
ai nguyện ý đem khuê nữ nhà mình đưa vào trong hố lửa, người khác đều
nói Phương Tranh có mạng khắc thê, khuê nữ nhà ai gả tới, khẳng định sẽ
sống không quá nửa năm--------Ngươi nói, những người cổ đại này không
phải đều học thuật nho gia sao? Miệng đời như thế nào cay độc đến vậy.
Thật ra Phương lão gia quản giáo rất nghiêm, mỗi lần Phương Thiếu gia phạm
vào chuyện gì đều bị ăn một trận đòn hiểm, nhưng vị Phương thiếu gia này ------cũng chính là chủ nhân tiền thế của thân thể Phương Tranh, có thể là do tuổi trẻ năng nổ, nên càng đánh càng nghịch mạnh hơn, hắn là nắm
được điểm yếu của phụ thân, Phương gia chỉ có một mình hắn là độc đinh,
đánh thì đánh, chứ không có khả năng dám lấy mạng của hắn------điểm này, Phương Tranh rất bội phục vị tiền thế kia, tiểu tử này thật ngoan độc!
Ta thật muốn có loại tinh thần không biết sợ của hắn!
Về phần
Phương Tranh sống một mình ở trong tiểu viện, đó là do kết quả sau khi
cha con bất hoà, có một lần Phương lão gia đánh cho hắn thừa sống thiếu
chết, dưới sự giận dữ Phương đại thiếu gia đã quyết định rời xa cái gia
đình bạo lực này, tìm đến địa phương hẻo lánh, còn vây hàng rào ngăn
cách với chung quanh, mượn chuyện này bày tỏ sự kháng nghị với kiểu bạo
lực gia đình của phụ thân mình. Mặc dù tiểu viện này ở trong Phương phủ, nhưng lại là một nơi hẻo lánh ít người đếm xỉa đến. Kết quả, mới vừa
dọn tới đây không quá vài ngày, Phương thiếu gia đã bị hôn mê.
Vì cái gì mà Phương thiếu gia lại hôn mê? Cũng là do tính tình của hắn sai khiến, tại thanh lâu cùng đám bạn bè ăn chơi trác táng, vì một hồng bài cô nương mà tranh đoạt tình nhân, lúc động thủ vô ý ngã từ trên lầu hai xuống, trong đầu lại nghĩ đến câu thơ “Xung quan nhất nộ vi hồng nhan”
rất có khí phách hào hùng. Khí thế thật ra thì được rồi, đáng tiếc là
trên tay đã làm nhiều việc không tốt, cho nên “Học nghệ chưa thành tài
thì đã vong mạng.”
Phương thiếu gia nằm trên giường đã hơn một
tháng, luôn rơi vào tình trạng hôn mê------Thời đại sau này, khoa học
gọi là đời sống thực vật, nếu linh hồn của Phương Tranh xuyên việt mà
không chiếm thân thể của hắn lúc này, thì không quá ba ngày sau là hắn
tắt thở. Từ góc độ này mà nói, cũng coi như là Phương Tranh cứu hắn.
Ngoài cửa truyền tới thanh âm già nua của Phương lão gia, mấy ngày hôm trước, lúc Phương Tranh tỉnh lại thì nét mặt của lão gia mừng rỡ như điên,
hiện giờ đã bình thản như không có chuyện gì, còn chưa nói hiện tại đang đứng ở ngoài cửa trông như có vẻ chần chừ không muốn đi vào. Vẫn là
Phương phu nhân ở bên ngoài, oán trách dùng sức đẩy hắn một phen, lúc
này Phương lão gia mới mượn cơ hội xuống đài, thản nhiên bước vào, ngồi
xuống.
“Hài nhi ra mắt phụ thân, mẫu thân.” Phương Tranh cung
kính xoay người hành lễ, nhập gia tuỳ tục, nếu đến đây, vậy thì đành
phải thích ứng với thời đại này, kiểu cách nói chuyện của cổ nhân, lễ
tiết… vân..vân.. tất cả đều phải học hỏi làm theo cho chu đáo.
Phương lão gia cùng phu nhân kinh dị chăm chú liếc mắt nhìn hắn một cái, sau
khi tỉnh lại, biểu hiện từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của Phương Tranh
đều có chút ngoài ý muốn, hiện giờ lại lễ phép như thế, nói thật, nhiều
năm nay Phương lão gia đã không có thấy đứa con bảo bối của mình cung
kinh thi lễ đối với mình như vậy.
“Hài nhi của ta, thân thể vẫn
còn mang bệnh đừng nên đa lễ, mau đứng dậy.”Phương phu nhân cười dài đỡ
Phương Tranh dậy. Là con của mình dứt ruột đẻ ra, nhìn như thế nào cũng
thấy thuận mắt, người ta thường nói “mẹ chiều dạy con hư”, lời này đúng
thật là có đạo lý, Phương thiếu gia quen tính ăn chơi lêu lỏng không
phải là từ mẫu thân nuông chiều mà tạo thành sao?
Trong tư tưởng của Phương Tranh vẫn còn chút ấn tượng sợ hãi người cha này, Phương
thiếu gia lúc trước là một ngoan nhân, lợn chết không sợ nồi nước sôi,
Phương Tranh cũng không dám thách thức với ranh giới sinh tồn cực hạn
của bản thân mình. Lặng lẽ giương mắt nhìn lên, thấy phụ thân không có
phản ứng gì, lúc này mới cẩn thận đứng lên.
Phương lão gia ho
khan một tiếng, nói: “Thân thể của ngươi đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Tuy
là một câu hỏi thăm sức khỏe, nhưng lúc nói chuyện Phương lão gia hai
mắt nhìn trời, đúng là khinh thường không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Phương Tranh mù tịt không hiểu chuyện gì, không biết phụ thân đang nói chuyện cùng với ai đây?
Hắn nhìn theo ánh mắt của Phương lão gia, chỉ thấy trên nóc nhà có vài cái
xà ngang làm bằng gỗ sơn đỏ, chẳng lẽ, phụ thân có người quen nằm trên
xà ngang?
“Đồ hỗn trướng! Ta hỏi ngươi đó, nhìn đi chỗ nào đây?” Phương lão gia chờ lâu mà không thấy Phương Tranh trả lời, ngẩng đầu
lại thì thấy hai mắt Phương Tranh đang chăm chú nhìn nóc nhà, không khỏi giận tím mặt.
Phương Tranh nhanh chóng cúi đầu nói: “Thưa phụ thân đại nhân, thân thể của hài nhi đã tốt hơn rất nhiều.”
“Nghe nói, ngươi đến thanh lâu cùng người khác tranh đoạt tình nhân nên mới
bị thương?” Phương lão gia nói lời này có điểm âm trầm, khoé miệng còn
mang theo một tia cười lạnh.
Hỏng rồi, lại nói đến chuyện này.
Hôm nay đến đây lai giả bất thiện , mấy ngày hôm trước là vì còn đang
dưỡng bệnh, cho nên đã không nhắc tới chuyện này, hôm nay phụ thân hỏi
trước thân thể của mình có khoẻ hay không, xem ra là hơi có thâm ý. Nếu
như thân thể của mình đã khoẻ, có lẽ phụ thân sẽ chơi cùng mình một cái
trò chơi nho nhỏ, mang tên “năng lực chịu đựng.” Trò chơi này có điểm
khúc mắc, tất nhiên là phụ thân thoả mãn, nghênh ngang rời đi, mà Phương Tranh thì hấp hối, nằm chờ đại phu đến chữa trị….
Phương Tranh
theo bản năng co đầu rụt cổ, đột nhiên hắn thấy nỗi oan khuất này, thật
đúng là không ai có thể giúp đỡ chống lưng cho hắn. Thật là quá mức oan
uổng! Hắn cũng không thể giải thích cho Phương lão gia, đó là chuyện của con trai ngài, không có quan hệ tới ta, ngài đi tìm hắn mà hỏi tội.
Sự thật thì không thể giải thích, mọi chuyện ăn chơi đến táng thân của tên tiểu tử này, đều không phải là do mình làm, cho nên mọi tính toán không được đổ nên đầu mình.
Phương Tranh biểu tình không nguyện ý,
nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi đã biết sai, là hài nhi nhất thời hồ
đồ, sau này không dám tái phạm.”
Bầu không khí trong phòng nhất
thời rơi vào trầm mặc, Phương lão gia cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau,
đều nhìn ra được thần sắc không dám tin trong ánh mắt của đối phương.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Phương lão gia không tin cái đồ nghịch tử này lại
thay đổi nhanh như vậy, đây chắc hẳn phải có nguyên nhân, toàn bộ Phương phủ, từ lão gia cùng phu nhân, cho tới Đại Hoàng, cũng hiểu một điều,
muốn vị Phương thiếu gia này chủ động nhận sai, cũng không khác gì so
với chuyện gà trống có thể đẻ trứng, mặt trời mọc ở đằng tây.
Tái ông mất ngựa, nào hay lại gặp chuyện tốt. Phải chăng cái đầu bị đụng
nên tổn thương, nhưng có vẻ như không giống với người bị tổn thương dây
thần kinh. Từ nhân phẩm cho đến lời ăn tiếng nói, giống hệt như là một
con người hoàn toàn khác vậy.
Phương Tranh đành phải một lần nữa cúi đầu nhận sai: “Trước kia hài nhi không hiểu chuyện, phạm rất nhiều
sai lầm, xin phụ thân cùng mẫu thân thứ tội, sau này hài nhi sẽ không
dám tái phạm.”
“Khụ khụ, ngươi về phòng trước đi, bình tâm suy
nghĩ lại, buổi tối lão phu sẽ nói chuyện với ngươi.” Phương lão gia, phá vớ trầm mặc, hướng Phương Tranh phất phất tay, lệnh cho hắn qua trở về
phòng. Vốn định hôm nay đến làm một hồi phụ tử ác chiến, không nghĩ tới
kết cục lại sơ sài như này.
“Phu nhân, mình cũng nghe được chứ?
Tranh nhi… Tranh nhi hắn đây là… Làm sao vậy?” Đợi cho Phương Tranh đi
xa, Phương lão gia mới bắt đầu vội vàng cùng phu nhân thảo luận nghiên
cứu.
“Đúng a, lão gia, tính cách trước kia của Tranh nhi không
phải như thế này, có khi nào hắn lại tự nhận mình sai, huống chi còn
cung kính như thế.” Phương phu nhân thần tình nghi hoặc nói.
“Thật đúng là quái sự, tính tình đại biến, làm cho lão phu không tài nào hiểu nổi, mình nói xem, có phải Tranh nhi trúng tà hay không?” Tâm tình của
Phương lão gia có chút hoảng loạn.
“Đi chết đi!” Phương phu nhân khẽ đẩy lão gia một cái, sẵng giọng: “Chỉ có ông mới nói nhi tử của
mình như vậy? Nhi tử của mình đã đâu còn bé nữa? Tại sao lại phải giống
như trước đây, hai cha con các người phùng mang trợn má lên với nhau,
ông mới cao hứng sao?”
Rất rõ ràng, Phương phu nhân là một dạng
người không suy nghĩ quá phức tạp, chỉ cần nhi tử của mình đã biết nhận
lỗi, căn bản nàng cũng không muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó.
Phương lão gia không hiểu phu nhân, hắn còn đang trầm tư, một lúc lâu sau mới
gật đầu, nói: “Trong chuyện này có thể là có điều gian trá, tiểu tử này, không đi quẫy nhiễu người ta thì suốt ngày ủ rũ.” Phương lão gia trịnh
trọng hạ kết luận.