Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 53: Chương 53: Phương thiếu làm quan




Thái giám đem thánh chỉ đọc xong, hai tay cẩn thận cuộn thánh chỉ lại, bưng đến trước mặt Phương Tranh, vẻ mặt hài lòng cười nói: "Phương Bá gia, thỉnh ngài tiếp chỉ đi!"

Phương Tranh lúc này đang bị một chuỗi những "chi, hồ, giả, dã" * làm cho đầu óc mờ mịt, căn bản chẳng nghe hiểu được câu nào, thấy thái giám bưng thánh chỉ đưa tới trước mặt, Phương Tranh cũng đành phải tiếp nhận, học cách xướng ở trong tivi hô lên: "Thảo dân Phương Tranh tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" (Chi, hồ, giả, dã: những trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả những lời nói không rõ ràng, khó hiểu)

Thái giám vội vàng nói: "Phương Bá gia, hôm nay ngài đã được phong cho tước vị bá tước tôn quý, triều đình cũng đã làm sổ sách văn kiện rồi, sau này không thể xưng hô là thảo dân nữa, nhớ kỹ, nhớ kỹ nha!"

Có ý tứ gì? Ta cứ như vậy mà thành bá tước sao? Phương Tranh lờ mờ nghe ra, dường như là vì sự việc quân Đột Quyết rút lui, hoàng đế phong cho hắn một tước vị hay là chức quan gì đó, nhưng lúc trước hiến kế, không phải đã nói cùng với Mập Mạp là không muốn làm quan sao? Chẳng lẽ tiểu tử này lại quên rồi?

Phương lão gia thấy thời cơ đã đến, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu, bất động thanh sắc nhét vào trong tay thái giám, đồng thời cười nói: "Công công khổ cực rồi, chút lòng thành này, mời công công nhận cho!"

Thái giám kia rất thành thạo đem ngân phiếu bỏ vào trong tay áo, cười tít mắt nói: "Chúng ta chúc mừng Phương lão đông gia *, chúc mừng Phương Bá gia, từ nay về sau Phương Bá gia đã là một bước lên mây, tiền đồ không thể hạn lượng nha!" (đông gia: ông chủ)

Phương lão gia nghe vậy vuốt râu cười lớn, nói: "Đa tạ lời tốt lành của công công!"

Thái giám liền sai quân sĩ mang triều phục, lệnh bài cấm cung cùng giấy tờ chứng nhận phong tước đã chuẩn bị từ trước đưa lên, sau đó cáo từ với Phương lão gia và Phương Tranh rồi rời đi.

Thái giám đi rồi, đám hạ nhân Phương gia quay sang nhìn nhau, đột nhiên nổ ra một trận hoan hô, Phương lão gia vuốt râu cười lớn, Phương phu nhân thì vui vẻ ra sức xoa đầu Phương Tranh. Đám hạ nhân hoan hô qua đi, tranh nhau vọt tới trước mặt Phương Tranh, đem hắn tung lên, dọa cho Phương Tranh ở giữa không trung la lớn: "Đừng có xé quần! Ai, ai chơi trò lưu manh vậy..."

Phương lão gia cũng khôn ngăn cản đám người Phương phủ, chỉ mỉm cười vui mừng nhìn Phương Tranh, Phương phu nhân sau khi vui mừng qua đi, sớm đã quay lưng lại, len lén lau nước mắt.

Phương Tranh bị tung hứng một trận đến choáng váng đầu óc, sau khi xuống đất, một lúc mới đứng vững được.

Thừa dịp mọi người bình tĩnh lại một chút, Phương Tranh tiến đến trước mặt Phương lão gia hỏi: "Cha, hoàng thượng rốt cuộc phong cho con tước vị gì nha? Vừa rồi vị công công kia nói nhanh quá, hài nhi không có nghe rõ."

Phương lão gia mỉm cười nói: "Không có nghe rõ? Chỉ sợ là ngươi nghe không hiểu thì có. Tranh nhi, về sau cần phải đọc nhiều sách, ngươi đã là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn được khâm phong tước vị, không thể văn dốt vũ dát như trước đây được nữa, nếu không lại tự làm mất mặt mũi của chính ngươi a."

Phương Tranh xấu hổ cười, vâng vâng dạ dạ.

Phương lão gia giải thích nói: "Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đồng xuất thân với tiến sĩ, chính là nói về sau ngươi là người có công danh, phong ngươi làm Trung Dũng Bá, chính là bá tước, hơn nữa ngươi còn phong chức tán kỵ thường thị, hiểu chưa?"

"Tán kỵ thường thị là chức quan gì? Mấy phẩm?"

"Tán kỵ thường thị là một hư hàm, ngũ phẩm, là tùy thị hầu hạ bên người hoàng thượng, cấp cho hoàng thượng một vài kiến nghị, mặc dù không có thực quyền, nhưng vị trí lại thập phần trọng yếu, Tranh nhi, ngươi cần phải dụng tâm mà làm a."

"Tùy thị bên người hoàng thượng, chẳng phải đều là thái giám sao?" Trong tivi bình thường vẫn luôn diễn như thế, những tên rắm điên rắm đảo ở sau lưng hoàng thượng, không phải đều là lũ thái giám "thượng vô mao, hạ vô căn" sao? Hoàng đế không phải muốn bản thiếu gia vung đao tự cung đi hầu hạ lão đấy chứ?

"Không được nói bậy!" Phương lão gia trừng mắt nhìn hắn một cái, "Tán kỵ thường thị là quan văn, không phải thái giám!"

Phương lão gia nhìn sắc trời một chút, sau đó gọi Tôn quản gia tới, "Hôm nay chính là đại hỷ sự của Phương gia ta, kêu hạ nhân chuẩn bị, lão phu muốn vào từ đường bái tế tổ tiên!"

Vậy là, ngay sau khi chuẩn bị xong súc sinh cùng những thứ đèn nhang cúng tế, ba người Phương gia dưới sự dẫn đầu của Phương lão gia, tiến vào từ đường bái tế liệt tổ liệt tông. Phương lão gia quỳ gối trong từ đường lệ già ngang dọc, báo cho tổ tông linh thiêng trên trời, Phương gia vẫn luôn kinh doanh buôn bán, rốt cuộc đã có một vị ra làm quan, thực sự là tổ tông phù hộ...

Đám hạ nhân sắc mặt cung kính chia làm hai nhóm quỳ gối ở ngoài từ đường, Tôn quản gia cùng Lưu quản gia phân biệt quỳ ở hai bên trái phải, hai vị lão nhân vì Phương gia mà dốc hết tâm huyết làm lụng vất vả nửa cuộc đời, bây giờ giống như là hài tử, khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum.

Phương gia hương hỏa truyền thừa hơn mười đời, tổ tiên chưa bao giờ có người nào được ra làm quan, không phải làm nông thì cũng kinh thương, về địa vị xã hội mà nói, Phương gia qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bị đè xuống tầng thấp nhất. Hôm nay Phương Tranh vì Phương gia mà tranh hơi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, từ nay về sau, Phương gia liền có thể công khai bước lên thượng tầng phú quý, chân chính trở thành một gia tộc thượng tầng có tiền có thế. Phương lão gia cùng Phương phu nhân, thậm chí cả hai trăm hạ nhân ở trong nhà, thân phận bọn họ cũng vì vậy mà nước lên thuyền lên, khi ở bên ngoài sẽ không bao giờ phải chịu ánh mắt miệt thị của người khác, ngày hôm nay, đối với Phương gia mà nói, là một ngày thoát thai hoán cốt, khiến cho người ta phấn chấn tinh thần. Phương gia rốt cuộc cũng từng bước một chuyển từ một gia đình thương nhân sang một gia đình quan lại.

Bái tế qua đi, Phương lão gia vung tay lên, sai người đóng cửa phủ, toàn bộ hạ nhân Phương phủ tụ tập lại, mỗi người được thưởng năm lượng bạc, cho phép uống rượu hết mình, không say không về.

Phương phủ trên dưới nhất thời sôi trào, ngày hôm nay, Phương gia không hề mời bất kì khách nhân nào, từ ba vị chủ nhân Phương gia trở xuống, uống rượu ăn mừng tất cả đều là hạ nhân trong phủ. Phương lão gia còn tạm thời điều đến hơn phân nửa số đầu bếp của Yêu Nguyệt Lâu, mọi người tận tình ăn uống vui cười, từ buổi chiều ầm ĩ cho đến tận đêm khuya.

Toàn bộ Phương phủ đều say, say nhất chính là Phương lão gia, uống đến bất tỉnh nhân sự, khi được hạ nhân khiêng về phòng, trong miễng vẫn còn thì thào lẩm bẩm: "Tổ tông phù hộ, Phương gia hưng thịnh..."

Phương Tranh thì tương đối xảo quyệt, khi đám hạ nhân tới kính rượu hắn thì hắn thường lén giở trò, có thể trối liền từ chối, cho nên khi mọi người đã uống không ít, hắn mới uống được khoảng năm sáu phần. Thấy tất cả đều say, Phương đại thiếu gia gian xảo cười hề hề, trở về phòng đi ngủ.

Tháng sáu năm Kiến Vũ thứ mười hai, quân báo phương Bắc truyền về, Phùng Cừu Đao suất lĩnh hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, hóa trang thành người Đột Quyết, từ Thiểm Cam tiến vào thảo nguyên, tàn sát diệt sạch hơn mười tiểu bộ lạc của Đột Quyết, dọc đường cũng để lộ ra phong thanh, nói bọn họ là bộ hạ của Khả Hãn Đột Quyết mới lập Mặc Xuyết, phụng mệnh của tân Khả Hãn, tiếp quản toàn bộ các bộ lạc trên thảo nguyên.

Hai vạn người liên tục đánh thẳng đến phụ cận Hắc Sa Thành vương đình của Đột Quyết, Phùng Cừu Đao lúc này mới quay đầu rời đi, từ thảo nguyên chạy tới sa mạc, rồi lại đi theo con đường tơ lụa quay trở về Hoa triều.

Mặc Xuyết đóng giữ ở thảo nguyên, khi thám thính thấy có người trắng trợn dùng danh hào của hắn tàn sát người Đột Quyết, vừa gấp vừa giận, dẫn theo hai vạn đại quân truy sát quân đội của Phùng Cừu Đao, may mà Phùng Cừu Đao đã sớm phát giác, đợi đến khi người Đột Quyết đuổi theo, Phùng Cừu Đao đã dẫn quân chạy trốn tới sa mạc từ lâu rồi.

Đột Quyết Khả Hãn Cốt Đốt Lộc đang tiến đánh thành trì Hoa triều quả nhiên đã trúng kế, nghe tin đệ đệ Mặc Xuyết của hắn tự lập làm Khả Hãn, lại còn tàn sát toàn bộ già trẻ lớn bé hơn mười bộ lạc, rất là tức giận.

Mà quân doanh của đại quân Đột Quyết cũng bởi vì lời đồn do mật thám tung ra, dẫn đến quân tâm bất ổn, ngay buổi tối hôm nhận được tin tức xác thực truyền đến từ thảo nguyên, liền có ba bốn quân doanh bất ngờ làm phản, Cốt Đốt Lộc thấy tình hình như vậy, lập tức buông tha kế hoạch tấn công sớm lập ra đối với Hoa triều, suất lĩnh toàn bộ đại quân Đột Quyết chạy về thảo nguyên, chuẩn bị "trấn áp" kỳ đệ Mặc Xuyết tạo phản.

Đến tận đây, kế sách đẩy lui Đột Quyết của Phương Tranh mới hoàn toàn thành công.

Chiến dịch này, quân đội của Phùng Cừu Đao tàn sát vô số già trẻ lớn bé của các bộ lạc Đột Quyết, mà hai vạn quân tinh nhuệ hắn dẫn nhập thảo nguyên cũng tổn thất không ít, trong bộ lạc Đột Quyết, tuy là phụ nữ và trẻ con nhưng cũng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, đến khi quân đội của Phùng Cừu Đao bước vào được lãnh thổ của Đại Hoa cũng chỉ còn sót lại sáu ngàn người.

Quân báo truyền tới kinh thành, toàn thành hò reo hoan hô, bách tính ào ào ra đường ăn mừng, mà Phùng Cừu Đao suất lĩnh cô quân thâm nhập thảo nguyên cũng được bách tính tán dương, trở thành anh hùng dân tộc.

Không biết ai nghe được tin tức, kế sách đẩy lui quân địch lần này, chính là của cái gã bại gia tử hiệu buôn Phương gia, đồng thời gã bại gia tử kia cũng được hoàng thượng phong thưởng tước vị, vào triều làm quan. Mọi người đều xôn xao kinh nghi không ngớt, cố ý tìm tới đám chưởng quỹ người làm của cửa hiệu Phương gia hỏi thăm, sau khi đạt được câu trả lời thuyết phục, bách tính bắt đầu khen ngợi như nước thủy triều, ngay cả những vết xấu ngày trước của Phương Tranh, cũng được khen thành tuổi trẻ bất kham, có tác phong của nhã sĩ, bộ dạng của phú quý.

Lúc này Phương Tranh đang ngồi trong hậu điện vương phủ của Mập Mạp, cùng Mập Mạp uống rượu nói chuyện phiếm.

Mấy ngày nay đại môn Phương phủ đều bị người chen chúc sắp sập đến nơi, có nịnh bợ, có tặng lễ, cũng có làm mối, mọi người đều biết, Phương gia có một nhi tử không chịu thua kém người khác, cách thăng quan phát tài không còn xa, lúc này không nịnh bợ lấy lòng thì còn đợi đến khi nào nữa? Đặc biệt ông chủ ba hiệu buôn trước đây muốn đem nhi nữ gả cho Phương Tranh, lại càng quấn quýt bám dính lấy Phương lão gia, yêu cầu lập tức đem nữ nhi gả sang đó.

Những người này khiến Phương Tranh đau đầu không thôi, mấy ngày liền không dám bước ra khỏi cửa nửa bước, hôm nay rốt cục chịu không nổi, len lén trốn đi từ cửa sau, lập tức tới Phúc vương phủ tìm Mập Mạp.

"Ta nói Mập Mạp, ngươi bảo an tâm cái gì hả? Không phải đã nói cùng ngươi rồi sao, ta không muốn làm quan, nếu phụ hoàng ngươi muốn ban thưởng ta mà nói, cấp cho chút vàng bạc châu bảo, tuyệt sắc mỹ nữ không được sao, hà tất bắt ta làm quan chứ? Ngươi xem bộ dạng ta như vậy, có giống người làm quan không?" Phương Tranh uống một ngụm rượu, trừng mắt bất mãn nhìn Mập Mạp nói.

"Ha ha, phụ hoàng nhất định muốn cho ngươi làm quan, ta có biện pháp gì chứ? Nếu không, ngươi tự mình đi gặp phụ hoàng ta nói một chút? Dù sao hôm nay ngươi cũng là tán kỵ thường thị, lúc nào cũng có thể tiến cung diện thánh mà." Mập Mạp cười rất đắc ý, như con hồ ly mập trộm được cả trăm con gà. Để kéo được Phương Tranh vào triều làm quan, tiểu tử này ở phía sau màn đã bỏ ra không ít công sức.

"Thôi đi, phụ hoàng ngươi còn không lập tức chém đầu ta à." Phương Tranh liếc mắt lườm hắn.

"Phương huynh, vì sao không thử vì nước xuất chút sức lực? Dù ngươi không thích quan cao lộc hậu, có thể ra sức vì bách tính thì có gì không tốt? Ngươi có biết ngươi đưa ra kế hoạch này, đã cứu được bao nhiêu tính mệnh bách tính hay không? Ta không hiểu, vì sao ngươi lại không muốn làm quan như vậy?"

"Mập Mạp, hôm nay ta xuất phát từ nội tâm nói với ngươi, thực sự là... ai! Lời nói đại nghịch bất đạo," Phương Tranh liếc nhìn trái phải, thấy xung quanh không có người mới tiến đến bên tai Mập Mạp nhỏ giọng nói: "Tục ngữ nói, gần vua như gần hổ a..."

Mập Mạp nghe vậy ngẩn người, còn chưa kịp có phản ứng gì, Phương Tranh ngay lập tức đã đổi sang vẻ mặt vô lại nói: "Ai, ngươi đừng có đi mật báo a, ta cái gì cũng chưa nói, ra khỏi cửa này, ta cái gì cũng không thừa nhận!"

Mập Mạp hơi suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: "A! Nguyên lai là ngươi sợ cái này nha..."

Mập Mạp nói tiếp: "Thực sự là ngươi lo lắng vô ích rồi, chỉ cần ngươi đừng phạm vào đại tội mưu đồ nghịch soán, khi nói chuyện làm việc cẩn thận một chút là sẽ không có việc gì, phụ hoàng ta từ khi đăng cơ đến nay đã mười hai năm, giết quan viên triều đình đều là tội chí tử. Hơn nữa không phải là còn có ta ở đây sao? Mà với dạng như ngươi, có thể phạm vào đại tội gì cơ chứ?"

Phương Tranh gật đầu, lập tức kịp phản ứng lại, mất hứng nói: "Cái gì mà dạng như ta? Lời này có ý tứ gì?"

Mập Mạp cười tủm tỉm: "Ý tứ là nói, với dạng người như ngươi, cho ngươi thêm một lá gan cũng không dám phạm vào đại tội, nhiều lắm là chỉ tham ô chút bạc, đạo đức bại hoại, cũng không tính là chuyện gì ghê gớm."

Phương Tranh nheo mắt lại suy nghĩ: "Sao ta lại nghe lời này của ngươi có chút không đúng nhỉ? Người khác có bản lĩnh đều là trị quốc bình thiên hạ, không có bản lĩnh thì sống tầm thường cả đời, bản thân ta ngay cả chút bản sự làm điều phạm pháp cũng không có sao?"

Mập Mạp cười to: "Phương huynh, ngươi cũng đừng khiêm tốn, bản lĩnh của ngươi rất lớn đó!"

Tiếp theo, Mập Mạp ngữ khí nặng nề nói: "Phương huynh, trước đây ngươi cũng đã nói với ta, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, hôm nay Hoa triều loạn trong giặc ngoài, khắp mình thương tích, đại thần trong triều đa số đều tầm thường không chí tiến thủ, bo bo giữ mình, quan lớn địa phương thì hiếp đáp bách tính, tham ô thành thói, bên ngoài Đột Quyết giương giương mắt hổ, phụ hoàng vẫn luôn ưu tư đến tận bây giờ, lòng nóng như lửa đốt. Phương huynh, hai ta quen biết lâu như vậy, coi như ngươi giúp ta, được không? Hảo hảo làm quan, tận lực giúp phụ hoàng ta, giúp bách tính Hoa triều làm chút việc, được không?"

Phương Tranh trầm mặc, hắn cảm thấy tất cả đều đang đi ngược lại dự định ban đầu của hắn, mộng tưởng của thiếu gia ta là làm một gã hoàn khố tử đệ nha, thế nào mà chớp mắt đã thành làm quan? Lại nói ta cũng đâu có làm gì, chỉ là đưa ra một biện pháp vớ vẩn, người cổ đại khổ sở học tập mười năm, chịu bao gian khổ lên kinh đi thi còn không nhất định có thể thi trúng, dựa vào cái gì mà ta chỉ nói vài câu đã được làm quan ngũ phẩm, cộng thêm một cái tước vị? Làm quan như vậy có dễ quá không? Thực sự là vậy thì những tú tài cử nhân kia cũng chẳng đáng.

Nhưng nếu như đã được phong quan phong tước, trả lại cũng không quá thích hợp, vậy thì cứ làm đi, thiếu gia ta dù gì cũng coi như là một thanh niên tiến bộ, có người tình nguyện cho ta làm quan, ta cần gì phải từ chối? Lại nói, ngày đó khai trương Ngọc Như Trai, Mập Mạp và Phương Tranh từng nói qua, Phương Tranh đã ghi tạc sâu trong lòng, bất luận là từ góc độ nào, hắn cũng không thể không làm cái chức quan này. Thế sự thường thường là như vậy, có đôi khi rơi vào trên đầu, bản thân dù không muốn, cũng không có cách nào cự tuyệt. Ý chí cá nhân ở trước xu thế phát triển của sự vật, có vẻ như quá nhỏ bé.

Là ra sức phản kháng, hay là lặng lẽ hưởng thụ? Lấy tính tình của Phương đại thiếu gia, đáp án tựa hồ không cần phải chọn.

Nghĩ tới đây, Phương Tranh quyết định chủ ý, cười tủm tỉm nói: "Mập Mạp, trước tiên ta hỏi một chút, làm quan một tháng bao nhiêu tiền lương? Nga, ý của ta là bao nhiêu bổng lộc? Nói thật a, ít một chút ta cũng không quan tâm đâu, ai, ta quả thực là một người không có nguyên tắc..."

Mập Mạp nghe thấy vậy, biết Phương Tranh đã đáp ứng làm quan, không khỏi đại hỉ, vỗ vai Phương Tranh cười to nói: "Lấy tài lực của nhà ngươi, chút bổng lộc này sợ là không lọt vào được pháp nhãn, phụ hoàng ta cho ngươi làm quan còn có chỗ tốt, quan lại khắp thiên hạ đều có khả năng tham ô, duy độc có mình ngươi là không có khả năng đó, bởi vì nhà ngươi thực sự có quá nhiều tiền, người khác có tặng một chút bạc đến, ở trước mặt ngươi quả thực cũng không có ý tứ!"

Phương Tranh cũng cười, "Đúng vậy, bất quá ta làm quan có một chỗ hại, nếu như người khác sử dụng mỹ nhân kế với ta, ta nghĩ rằng ta rất nhanh sẽ đầu hàng..."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.