Tiếng hét rất nhanh khiến cho đội binh sĩ chú ý, Phương Tranh mặc y
giáp, trên mặt đất lại có vị giáo úy quan quân đang nằm, bọn lính chẳng
biết xảy ra chuyện gì, liền nhanh chân chạy tới.
Gương mặt Phương Tranh đầy vẻ hoảng loạn, biểu tình ba phần kinh khủng bảy phần lo lắng, hai mắt đẫm lệ, giọng nói mang theo vẻ khóc nức nở: “ Người cứu mạng a! Các vị huynh đệ, vị này chính là giáo úy Ngô đại nhân, hắn là cậu em vợ của Triệu Hổ Triệu tướng quân của chúng ta, phụng mệnh Triệu tướng
quân, ra khỏi thành tiếp đón phu nhân của ngài vào thành, vừa đi tới
đây, một đại hán hắc y che mặt nhảy ra, rút kiếm liền đâm, Ngô giáo úy
không kịp phản kháng, bị súc sinh che mặt kia cấp…cấp…đâm chết! Ô ô
ô…Ngô đại nhân, ngươi chết thật oan uổng! Triệu tướng quân giao phó
trọng trách cho ngươi nên làm sao bây giờ? Ai tới hoàn thành nó đây?”
Nói xong Phương Tranh ghé vào trên thi thể vị “ Ngô giáo úy” không may kia, lên tiếng khóc lớn, dáng dấp thống khổ giống như cha ruột vừa chết,
tiếng khóc khiến người rơi lệ, người thấy thương tâm. Kỳ thực cho đến
bây giờ Phương Tranh còn không biết, vị giáo úy không may vừa hi sinh
bản thân rốt cục có phải họ Ngô hay không, dù sao mọi người không ai
nhận ra ai, cứ để cho hắn tha hồ mà nói bậy.
Nếu như các lão bà
của Phương Tranh đều ở đây, nhìn thấy Phương Tranh khóc đến bi thống thê thảm như thế, thật không biết nên gõ nhịp ủng hộ vì hắn gặp thời ứng
biến, hoặc là vì hắn vô sỉ hèn mọn mà hung hăng nhổ một ngụm nước bọt…
Một gã binh sĩ vỗ vỗ vai hắn, thoải mái nói: “ Vị huynh đệ này, người chết
không thể sống lại, nén bi thương thuận biến đi thôi. Ngươi có nhìn thấy dáng dấp thích khách kia không? Sau khi giết hại Ngô giáo úy xong, chạy theo hướng nào?”
Phương Tranh đang khóc rống chợt ngừng lại, mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “ Ta làm sao biết?”
Thấy ánh mắt quái dị của bọn lính nhìn tới, hắn bỗng nhiên giật mình, lập
tức lại nhào lên thi thể Ngô giáo úy nói: “ Ô ô ô…Ngô đại nhân, ngươi
chết thật thảm…”
Một gã binh sĩ chà xát bàn tay nói: “ Hôm nay
trong thành quá loạn, khẳng định là người nào không có mắt hại dân hại
nước làm ra, Triệu tướng quân đang tấn công Phương phủ, nếu Ngô giáo úy
là cậu em vợ của Triệu tướng quân, chúng ta nên đem di thể của Ngô giáo
úy đưa đến chỗ Triệu tướng quân, thỉnh tướng quân định đoạt thôi…”
Phương Tranh sợ đến giật mình, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi lớn tiếng nói: “ Như vậy sao được?”
“ Ách…ý tứ của ta là nói, Triệu tướng quân đang chỉ huy các tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái đẫm máu, nếu tin dữ này bị hắn biết, khẳng định sẽ
ảnh hưởng tâm trí của tướng quân, nếu bởi vậy mà tướng quân bị phân tâm, dẫn đến chỉ huy thất thường, chúng ta sẽ phải hi sinh rất nhiều tính
mạng huynh đệ. Hơn nữa…”
Con mắt Phương Tranh thương tâm nhìn
chăm chú vào thi thể Ngô giáo úy, trong giọng nói mang theo vẻ đau khổ
và dũng cảm: “ Ngô giáo úy lúc còn sống từng nói với ta trong cuộc đời
coi trọng nhất chính là vinh dự của quân nhân. Không ngừng nói cho ta
biết lúc hắn đang chấp hành nhiệm vụ, thì cho dù có chết trên đường làm
nhiệm vụ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của hắn thì mới chết
được nhắm mắt!”
Lại nhìn bọn lính đứng chung quanh đang há hốc
mồm, Phương Tranh thâm tình nói: “ Lời này nói ra thật tốt! Các huynh
đệ! Làm quân nhân nên xem Ngô giáo úy là gương mẫu! Cho nên huynh đệ có
một yêu cầu quá đáng, mong muốn mọi người cùng giúp tay, đưa di thể Ngô
giáo úy giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời. Để xem
như an ủi linh hồn hắn trên trời có linh thiêng…”
Chúng binh sĩ hai mặt nhìn nhau, do dự bất định, thần sắc có vẻ hơi khó khăn.
Một gã binh sĩ nói xen vào: “ Nhiệm vụ cuối cùng của hắn là gì?”
Phương Tranh mất hứng nhíu mày nói: “ Uổng cho ngươi còn trẻ tuổi, trí nhớ sao lại không tốt như thế? Vừa mới nói đó thôi, phải rước vợ con Triệu
tướng quân ở ngoài thành vào không phải sao?”
“ Bên ngoài loạn như vậy, Triệu tướng quân sao lại an bài phu nhân ở ngoài thành?” Một gã binh sĩ đầu óc coi như thanh tỉnh hỏi.
Phương Tranh trừng mắt: “ Trong thành không loạn sao? Ngươi dám ở lúc thời
gian rối loạn này đem lão bà ngươi an bài trong thành?”
“ Thế
nhưng…Nếu phải ra khỏi thành…huynh đệ chúng ta chỉ là phụng mệnh tuần
tra, không thể ra thành đâu…” Một gã binh sĩ khó khăn nói.
“ Các
huynh đệ, tất cả mọi người là đồng đội, giúp nhau một tay cũng không quá đáng chứ? Hơn nữa, chúng ta đi ra khỏi thành để làm gì? Tiếp phu nhân
của Triệu tướng quân! Vị Ngô giáo úy hi sinh này lại là thân đệ đệ của
tướng quân phu nhân, nếu chúng ta đưa di thể của Ngô giáo úy đến chỗ tỷ
tỷ hắn, các ngươi ngẫm lại, tướng quân phu nhân bi thương, lại có thể
cảm kích chúng ta hay không? Tướng quân phu nhân đã cảm kích, Triệu
tướng quân có phải cũng cảm kích? Cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy, các ngươi mặc kệ thì thôi, ta tìm người khác làm, đáng đời các ngươi chỉ
làm một tên lính nghèo…”
Nói xong Phương Tranh đứng lên, biểu
tình bi thương từ lâu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhìn
chung quanh, liền tiếp tục gọi người đến hỗ trợ.
Đám binh sĩ vây
quanh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lời Phương Tranh nói rất có đạo lý, ngoại trừ hoàn thành nguyện vọng của Ngô giáo úy không có nghĩa lý cũng không nói, nếu như thật có thể đưa di thể của hắn đến chỗ tướng quân phu
nhân, đối với tiền đồ của bọn họ trong quân đúng là có lợi lớn. Bất luận làm quan tại triều hay tham gia quân ngũ trong quân, sợ nhất chính là
mặt trên không người, trước mắt không phải là một cơ hội nịnh bợ tướng
quân thật tốt hay sao?
Người dẫn đầu đám lính thấy Phương Tranh
định gọi người khác tới hỗ trợ, nhanh tay kéo lấy Phương Tranh, bồi cười nói: “ Vị huynh đệ này, theo lời ngươi nói, vì Ngô giáo úy hao chút tâm lực thì cũng nên làm, huynh đệ chúng ta có thể nào chối từ? Các huynh
đệ không nói hai lời, mau dìu thi thể Ngô giáo úy, ra khỏi thành đi tìm
tướng quân phu nhân!”
Phương Tranh vui mừng, liền móc ra hai tấm
ngân phiếu vỗ vào trong tay hắn, cười nói: “ Đây là vừa rồi huynh đệ
chạy vào trong một nhà giàu có, thuận lợi lấy tới, các vị nghĩa bạt vân
thiên, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tại hạ vô cùng cảm kích,
ta cũng không thể cho các huynh đệ làm không công, điểm ấy tâm ý các vị
huynh đệ cầm lấy uống rượu gọi kỹ nữ đi.”
Chúng binh sĩ nhìn thấy không chỉ có thể vỗ mông ngựa tướng quân, còn có bạc cầm, chuyện tốt
như vậy kẻ ngu si mới mặc kệ không làm.
Vì vậy mọi người mười
phần nhiệt tình tìm một ít vải cùng cây gỗ, làm một cáng cứu thương giản dị, đưa di thể Ngô giáo úy lên cáng, cả nhóm hơn mười người liền hạo
hạo đãng đãng hướng cửa thành bắc đi đến.
Hiện tại tâm tình
Phương Tranh rất khẩn trương, mong muốn ra khỏi thành càng lúc càng lớn, mắt thấy đã đến cửa cuối cùng, chỉ cần ra cửa thành bắc, vậy trời cao
mặc chim bay, biển rộng cho cá nhảy, nói nhỏ, chính là tính mạng của
mình và người nhà hơn phân nửa có thể bảo đảm, nói lớn, trận phản loạn
này lập tức có thể đổi chỗ chủ khách, thay đổi đại thế.
Song song trong ngực hắn còn có điểm đắc ý nhỏ, từ khi lao ra Phương phủ đến bây
giờ, đã khoảng gần một ngày, không ngờ lại thật có phần bản lĩnh nghênh
ngang đi ra khỏi thành, đếm khắp Hoa triều trên dưới, có ai làm được?
Điều này cũng giống như con khỉ cùng gấu chó hợp lại, bất quá hợp lực
không được thì dùng trí lực, nhưng thật sự có tuyệt chiêu, cái gì là
tuyệt chiêu? Đương nhiên là trộm đào…
Đoàn người đi rất nhanh,
không tới thời gian một nén nhang, xa xa liền nhìn thấy cửa thành bắc
nguy nga, bởi vì chiến loạn bên trong thành còn chưa kết thúc, cửa thành đóng chặt còn có năm trăm phản quân đang bày thành đội ngũ chỉnh tề,
phân ra đứng hai bên cửa thành, cảnh giác nhìn chăm chú gió thổi cỏ lay
xung quanh.
Những nhà dân cách cửa thành không xa lúc này đang
lửa cháy tận trời, cũng không nhìn thấy ai đi cứu lửa, tốp năm tốp ba
thi thể trải rộng bốn phía, đều là thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm của
bách tính chết vì nạn binh lửa. Gần đó thật an tĩnh, tiếng khóc tiếng la đều biến mất, chỉ còn bầu không khí xơ xác tiêu điều lại thêm ánh lửa
làm tôn thêm, có vẻ càng thêm âm trầm nặng nề.
Thời loạn tính
mạng bách tính chỉ như chuyện vặt, rốt cục Phương Tranh thật sự cảm nhận được sự chân thực này. Trước mặt vũ lực cường đại thứ gì cũng trở nên
bé nhỏ không đáng kể, giết người, đốt nhà, đánh cướp, Phương Tranh hồi
tưởng từng cảnh một từ lúc lao ra khỏi Phương phủ, trong lòng vừa tức
giận vừa cảm khái, đám phản quân này cùng người Đột Quyết có gì khác
nhau? Nếu để cho bọn họ có được giang sơn, theo kiểu mất dân hòa, mất
dân tâm như thế, sớm muộn bọn họ cũng bị người hất xuống đài mà thôi.
Mười mấy người khiêng cáng cứu thương vội vã đi đến cửa thành, một giáo úy
thủ vệ cửa thành dáng dấp như thủ lĩnh quát to: “ Người tới phương nào?
Đứng lại!”
Mấy trăm binh sĩ phản quân nhất thời nghiêng trường mâu chỉ hướng đám người Phương Tranh, thần sắc cảnh giác nhìn bọn họ.
“ Vị đại nhân này đừng hiểu lầm! Đều là người một nhà…” Phương Tranh
nhanh tiến lên, chỉ chỉ y giáp của mình, nháy mắt cười cười, móc ra ngân phiếu, lặng lẽ đưa tới.
Giáo úy thủ vệ không hề liếc mắt nhìn
ngân phiếu, không chút phản ứng, lạnh lùng nói: “ Bổn tướng phụng mệnh
phong tỏa cửa thành, được ban mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không cho
ra khỏi thành! Các ngươi mau lui lại!”
Phương Tranh ngượng ngùng
thu hồi ngân phiếu, ngực thở dài, sợ nhất loại người lạnh như băng kiểu
này, một không tham tài, hai không háo sắc, muốn thu mua hắn tìm chỗ đột phá, chỉ như chó cắn con nhím, không chỗ há miệng.
Lúc này một
gã binh sĩ khiêng di thể “ Ngô giáo úy” mở miệng nói: “ Vị đại nhân này, chúng ta phụng mệnh đưa di thể vị Ngô giáo úy này tống ra khỏi thành,
đưa hắn giao cho thân thích, còn thỉnh đại nhân cho một phương tiện.”
Thủ vệ giáo úy lạnh lùng hừ một tiếng: “ Ngươi phụng mệnh của ai? Điều lệnh và yêu bài ra khỏi thành đâu? Cầm ra đây, các huynh đệ trong thành đã
chết nhiều như vậy, riêng hắn lại đặc thù, còn chuyên môn phái người
tống xuất ra khỏi thành giao cho thân thuộc, quả thực cực kỳ sai lầm!
Các ngươi nếu không nói rõ ràng, bổn tướng sẽ đem tội thông đồng với
địch đem bọn ngươi bắt lại, giao cho Triệu tướng quân thẩm vấn.”
Đám người đi theo Phương Tranh cả kinh, binh sĩ đi theo cũng chỉ là muốn
giúp hắn chiếu cố, đương nhiên sẽ không vì hắn ra mặt, nghe vậy đều nhìn về phía Phương Tranh.
Phương Tranh gấp đến độ đổ mồ hôi, lần này xong! Ta có điều lệnh cái rắm gì a! Có thì cũng có một tờ, nhưng đó là
điều lệnh do hoàng thượng viết ra, đưa cho phản quân nhìn xem, phỏng
chừng bọn họ sẽ không chịu thua, không những không chịu thua, chính mình cũng chết chắc rồi.
Đầu óc Phương Tranh vừa chuyển vừa nhìn về
phía giáo úy thủ vệ, thấy hắn đại khái chừng ba mươi tuổi, sắc mặt ngăm
đen, tướng mạo bình thường, tuổi tác như vậy chỉ mới làm tới giáo úy,
xem ra không phải năng lực hắn thiếu, mà chính là mặt trên không ai.
Nói như vậy, người bị phái đi thủ cửa thành, có hai khả năng, một là thân
tín được chủ tướng đặc biệt tín nhiệm, cho nên yên tâm giao an toàn cửa
thành cho hắn. Hoặc là người bị trong quân xa lánh, mọi người đều biết,
lúc công chiếm thành trì, công việc thủ thành là một việc tồi tệ, những
binh sĩ khác ở trong thành giết người phóng hỏa, bắt người cướp của,
sảng đến không ngừng tay. Binh sĩ thủ thành lại chỉ có thể dùng đôi mắt
trông mong nhìn tới, một chút cặn cũng không dính răng, nếu không phải
bị thủ trưởng xa lánh chèn ép, sao lại phái hắn đi làm việc cật lực lại
không có chút công lao này?
Với tình hình Phương Tranh quan sát,
đám thủ vệ giáo úy và binh sĩ ở đây hơn phân nửa là thuộc về vế sau,
nhìn mặt mày bọn họ đang cố đè nén oán khí liền có thể thấy được, chuyện thủ cửa thành, khẳng định bọn họ không hề muốn làm. Chủ ý quyết định, Phương Tranh liền ưỡn ngực, đôi mắt hàm sát khí nhìn
giáo úy thủ vệ, trầm giọng nói: “ Ngươi họ tên là gì? Ở trong quân có
chức vụ gì? Thủ trưởng là vị tướng quân nào? Nói cho ta biết!”
Phương Tranh tốt xấu cũng làm mệnh quan triều đình hơn nửa năm, xưa nay nhiều
ít cũng dưỡng ra được nửa điểm quan uy, chỉ là hắn thói quen thích cợt
nhả, lười biếng không thèm tự cao tự đại mà thôi. Hiện tại hắn sầm mặt,
đã ra thêm khẩu khí của người có chức vị, mơ hồ mang theo ba phần uy thế hỏi ra mấy câu, nhất thời liền hù dọa được tên thủ vệ giáo úy kia.
Thủ vệ giáo úy rõ ràng ngẩn người, vừa cẩn thận quan sát Phương Tranh, phát hiện mặc dù người này mặc y giáp của binh sĩ bình thường, nhưng thần
thái hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, giáo úy nhất thời kinh hãi bất định,
chẳng biết rốt cục người này lại có địa vị gì.
Do dự một chút,
giáo úy rốt cục quyết định mình không nên mạo hiểm đắc tội hắn, vạn nhất người này là ai đó cải trang vi hành hoặc chấp hành nhiệm vị bí mật cho tướng quân thì bản thân mình có thể sẽ không may.
“ Mạt
tướng…Khái, bổn tướng thuộc Duệ tự doanh giáo úy, tên là Hoàng Đắc Công, phụng mệnh Vương phó tướng, thủ vệ cửa thành. Vương phó tướng căn dặn
qua, không cho bất cứ người nào đi qua bổn bộ binh mã thủ vệ…”
“
Vương phó tướng là vật gì vậy!” Phương Tranh cười lạnh cắt đứt lời hắn
nói, vừa nghe không phải Triệu Hổ tự mình hạ lệnh, Phương Tranh nhất
thời yên tâm.
“ Đánh hạ kinh thành này, tương lai toàn bộ thiên
hạ đều là của Triệu tướng quân, Vương phó tướng có tư cách gì phong tỏa
cửa thành? Phong tỏa cửa thành cũng được đi, các ngươi ngay cả ta cũng
dám cản trở đúng là gan không nhỏ! Hoàng giáo úy, ngươi biết ta là ai
không? Ngươi biết người nằm trên cáng cứu thương kia là ai chăng?”
Hoàng giáo úy cúi đầu quan sát thi thể “ Ngô giáo úy” nằm trên cáng cứu thương, lắc đầu nói: “ Không biết.”
Không biết là được rồi! Nếu ngươi biết, không chuẩn lúc này bổn thiếu gia đã vào lao ngục.
Phương Tranh ngăn chặn sự vui sướng trong lòng lúc này sầm mặt lạnh nhạt nói: “ Ngươi không nhận ra thì rất bình thường, nhưng thân binh tùy hầu Triệu
tướng quân như ta không lâu sau…”
Mọi người nghe vậy cả kinh,
nhìn không ra vị thanh niên này lại là thân binh bên người Triệu tướng
quân, ở thời đại này, thân binh bên người tướng lĩnh trong quân, địa vị
rất siêu nhiên, quân chức của bọn họ tuy rằng không cao, nhưng bọn hắn
thường thường đều là thân tín của tướng lĩnh, tỷ lệ được thưởng thức đề
bạt phi thường lớn, từ góc độ nào đó đến nói, thân binh, kỳ thực là quan quân dự bị trong quân.
Hoàng giáo úy nghe được Phương Tranh biểu lộ thân phận, trong lòng càng thêm sợ hãi, vốn hắn hỗn trong quân cũng
không được như ý, nơi chốn đều bị thủ trưởng chèn ép, nếu ngày hôm nay
lại đắc tội thân binh bên người Triệu tướng quân, tương lai khẳng định
càng không sống khá giả.
Phương Tranh rất thỏa mãn đối với phản
ứng của mọi người, tiếp tục nói: “ Các ngươi không nhận ra ta thì cũng
không nói gì, vị Ngô giáo úy đã hi sinh này, các ngươi nên nhận thức
chứ?”
Thấy Hoàng giáo úy còn đang lắc đầu, Phương Tranh ngạc
nhiên mở to hai mắt, kêu lên quái dị: “ Cái gì? Ngay cả hắn mà ngươi
cũng không biết? Ngươi làm sao hỗn ở trong quân vậy?”
Nói xong
Phương Tranh quái dị liếc mắt nhìn Hoàng giáo úy, biểu tình “ ngươi
không có tiền đồ”, chậc chậc nói: “ Ta thật phục ngươi rồi! Dù Ngô giáo
úy mà cũng không nhận thức, phỏng chừng ở trong quân ngươi hỗn đặc biệt
thảm, nói thật với ngươi Ngô giáo úy là cậu em vợ của Triệu tướng quân,
vừa rồi bị thích khách tập kích trong thành, không kịp trị liệu mà chết. Triệu tướng quân biết tin dữ, phi thường thương tâm, mệnh chúng ta đưa
di thể hắn ra khỏi thành, giao cho phu nhân tướng quân, cũng chính là
thân tỷ tỷ của Ngô giáo úy, không nghĩ tới vị tướng quân như ngươi cái
giá thật không nhỏ, dám ngăn cản chúng ta, hắc hắc, ta không ra thành
nữa, đem di thể Ngô giáo úy đặt ở chỗ ngươi, các ngươi nhìn mà làm, lão
tử mặc kệ!”
Nói xong Phương Tranh vung tay lên: “ Các huynh đệ,
buông di thể Ngô giáo úy xuống, vị Hoàng tướng quân này nói giúp chúng
ta bảo quản, chúng ta trở về thôi, tìm một tiệm ăn cho no, ăn xong tìm
vài mỹ nữ khoái lạc…”
Đám lính đi theo Phương Tranh tới hai mặt
nhìn nhau, vị thân binh đại nhân này nói chuyện, sao không giống như mới nói với bọn họ a? Bất quá bọn họ rất nhanh liền thích thú, bọn họ chỉ
là binh lính bình thường đi theo hỗ trợ, đã cầm bạc, còn có cơ hội lên
chức, làm sao quản vị thân binh đại nhân này nói gì?
Hoàng giáo
úy nghe vậy kinh hãi, củ khoai lang phỏng tay này hắn làm sao dám nhận?
Đây không phải là muốn mạng của hắn hay sao? Vạn nhất tiểu tử này nói sự thật, Triệu tướng quân khẳng định tươi sống lột da chính mình.
Hoàng giáo úy nhanh kéo tay Phương Tranh, gương mặt đen cứng ngắc hiện ra một vẻ tươi cười xấu xí: “ Vị huynh đệ này, mọi việc hảo thương lượng, chỉ
là các ngươi không có điều lệnh do tướng quân ký phát ra thành, mạt
tướng xác thực cũng khó làm nha…”
Phương Tranh trừng mắt nói: “
Cậu em vợ của Triệu tướng quân đã chết, đang còn ở trong soái trướng
thương tâm, muốn điều lệnh? Tốt, chính ngươi phái người đi hỏi, nếu hắn
không chém đầu ngươi, lão tử mang họ của ngươi! Chúng ta ở đây chỉ có
mười mấy người cộng thêm một cỗ thi thể, chút nhân mã này chạy ra ngươi
nghĩ rằng chúng ta không sợ sao? Ngươi không mở cửa còn may, đem trách
nhiệm này đẩy lên người của ngươi, vị tướng quân này, ngươi tha thứ
nhiều a. Các huynh đệ, đi! Trở lại!”
Hoàng giáo úy vội vàng nói: “ Trăm triệu không được, ta mở, ta mở cửa còn không được sao…”
Nói xong Hoàng giáo úy phất tay, đám binh sĩ dưới trướng hắn lập tức kéo
dây, buông cầu treo, cửa thành bắc dày nặng trong tiếng “ xèo xèo cạc
cạc” khó nghe, chậm rãi mở ra nửa cánh cửa.
Ngoài cửa thành, gió
thu thổi qua, màn đêm sâu thẳm, gió đêm hỗn loạn một trận hương vị bùn
đất thổi tới, làm tinh thần mọi người rung lên.
Phương Tranh cố
nén sự kích động lẫn may mắn, vẫn không chút biểu tình nhìn ngoài thành
một chút, sau đó làm vẻ mặt sầu thảm nói với Hoàng giáo úy: “ Nói như
vậy phải đi ra ngoài thật sao? Ai! Bên ngoài tối như thế, loạn như thế,
chúng ta chỉ có mười mấy người, bị người giết làm sao bây giờ? Ngươi
không phải nói không mở cửa ra sao? Nói như thế nào lại không chịu giữ
lời nha?”
Hoàng giáo úy nghe vậy trong lòng âm thầm vạn hạnh,
nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa bị tiểu tử này chơi âm khiến cho ta chịu
tiếng xấu thay cho người khác? Không có cửa đâu!
Nghĩ thì nghĩ,
Hoàng giáo úy vẫn bồi cười nói: “ Mạt tướng sao dám làm lỡ quân lệnh của Triệu tướng quân? Ngài cứ đi, hoàn thành nhiệm vụ trở về, chỉ cần ngài
bên ngoài cửa kêu một tiếng, mạt tướng sẽ lại mở cửa cho ngài…”
“ Hay là ngươi suy nghĩ lại một chút? Có lẽ ta ra khỏi thành mật báo cho
mật thám thám tử, ngươi bắt chúng ta lại đi, giao cho Triệu tướng quân
khẳng định sẽ ban thưởng lớn cho ngươi…”
Hoàng giáo úy tuôn một
thân mồ hôi lạnh: “ Vị thân binh đại nhân này, ngài cũng đừng nói giỡn
nữa, cửa thành không thể mở quá lâu, còn thỉnh ngài nhanh chóng ra khỏi
thành…”
Vừa nói Hoàng giáo úy vung tay lên cho binh sĩ vừa đẩy vừa thúc đám người Phương Tranh đưa ra cửa thành.
Phương Tranh khoa chân múa tay, liên tục giãy dụa: “ Ai! Đừng đẩy đừng đẩy! Ta không có nói giỡn…”
“ Ta thật sự là thám tử, lừa ngươi không phải người!”
“ Ai, ngươi không bắt ta ngươi sẽ hối hận…”
“ Phanh!” Sau khi đuổi đám người Phương Tranh ra khỏi cửa thành, cửa
thành rất nặng khẩn cấp đóng lại. Hoàng giáo úy đứng bên trong cửa
thành, liên tục xoa mồ hôi lạnh may mắn…
Phương Tranh ở bên ngoài thành cũng xoa mồ hôi lạnh đầy đầu…
Ngửi không khí mới mẻ ngoài thành, ngửa đầu nhìn ánh sao thu thưa thớt, Phương Tranh có loại cảm giác xung động như muốn hô to.
Đi ra rồi! Lão tử ở trong thành so dũng khí đấu trí, gặp thời ứng biến,
rốt cục trong vòng hai canh giờ đã bị lão tử hỗn ra khỏi thành rồi! Nói
lão tử là nhân tài quả thực làm thấp bản thân ta, con mẹ nó lão tử là
một thiên tài! Ha ha!
Hơn mười phản quân đi theo Phương Tranh ra
thành hiện tại đứng nhìn Phương Tranh đang đứng bất động, da mặt liên
tục trừu động, biểu tình như khóc như cười, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
“ Vị này…Ách, thân binh đại nhân, xin hỏi kế tiếp chúng ta
phải đi đâu a?” Từ khi biết Phương Tranh là thân binh của Triệu tướng
quân, thái độ bọn lính đối với hắn cũng cung kính hơn rất nhiều.
Phương Tranh ngẩn người: “ Ta làm sao biết nên đi đâu chứ? Cái này…các ngươi nghĩ nên đi đâu đây?”
Binh sĩ nghe vậy sắc mặt đại biến, đây không phải ra khỏi thành tìm phu nhân tướng quân sao? Thế nào ngược lại đi hỏi chúng ta?
“ Thân binh đại nhân, ngài…không phải đang nói giỡn chứ? Đi đâu mà ngài cũng không biết sao?” Binh sĩ run run hỏi.
Vị thân binh đại nhân này từ khi ra khỏi thành cũng rất không thích hợp, bọn lính mơ hồ có loại cảm giác như bị lừa…
Phương Tranh vỗ vỗ trán, áy náy nói: “ Ta quên, thiếu chút nữa lại quên, các
ngươi cứ khiêng di thể Ngô giáo úy đi về phía trước, phải đi như thế nào ta sẽ nói cho các ngươi, hôm nay các vị trượng nghĩa như vậy, chờ ta
trở lại, sẽ nói tốt vài câu trước mặt Triệu tướng quân…”
Mọi
người nghe vậy vui mừng, nhiệt tình mười phần giơ lên di thể của “ Ngô
giáo úy”, kích động đi về phía trước, Phương Tranh không nhanh không
chậm đi theo phía sau bọn họ.
“ Thân binh đại nhân, Triệu tướng quân có phải an bài phu nhân của hắn trong một ngôi làng nào đó không?”
“ Đúng vậy thân binh đại nhân, ngài nói một địa phương, các huynh đệ sẽ trực tiếp lựa đường nhỏ mà đi cho nhanh…”
“ Không biết tướng quân phu nhân có khích lệ chúng ta hay không, ha hả, nếu cho chúng ta một chút thức ăn nóng thì rất tốt…”
“ Sao thân binh đại nhân không nói lời nào?”
“ Thân binh đại nhân, thân binh đại nhân…”
“ Sao không nhìn thấy thân binh đại nhân nữa?”
“ Vậy phải làm sao bây giờ? Nguy rồi, các huynh đệ, chúng ta trở lại tìm hắn…”
………..
Bỏ rơi mười mấy trói buộc, Phương Tranh ngẩng đầu nhận rõ phương hướng một chút, chạy về hướng phương bắc.
“ Đám ngu ngốc kia còn đang tìm ta a, hắc hắc, chuyện phu quân tướng quân ma quỷ gì đó cũng tin tưởng, đáng đời bị lão tử lừa gạt!” Phương Tranh
cười rất đắc ý.
Đêm hôm khuya khoắc, vùng hoang vu dã ngoại, ném
một đám quân sĩ đang mờ mịt vô thố cùng một cỗ thi thể, trong lòng
Phương Tranh không hề có chút áy náy nào – nếu dám tạo phản, phải trả
giá rất đắt, các ngươi cứ khiêng thi thể kia chậm rãi chuyển động bên
ngoài thành đi thôi.
Thời gian khẩn cấp, chuyện Phương phủ bị
phản quân công phá vào chỉ là việc sớm hay muộn, Phương Tranh phải tranh thủ trước khi Phương phủ bị công phá, chạy tới quân doanh Long Võ quân
của Phùng Cừu Đao, thỉnh binh cứu viện, sau đó suất quân vào thành, đi
cứu người nhà của mình, thuận tiện cứu luôn hoàng thượng.
“ Nếu
có con ngựa thì thật tốt, chỉ dựa vào hai cái đùi của ta, chỉ sợ chạy
không được xa như vậy…” Phương Tranh vừa chạy vừa suy nghĩ, quân doanh
Long Vũ quân cách kinh thành chừng sáu mươi dặm đường, chỉ mới chạy được vài dặm đã thở hổn hển, dần dần cảm thấy thể lực đã không còn chống
nổi.
Bỗng nhiên Phương Tranh nghe được một trận nháo loạn,
nghiêng tai vừa nghe, chính là thanh âm binh mã xao động, vừa từ trong
thành trọng trọng vây khốn mà chạy ra, Phương Tranh đối với loại thanh
âm này tương đối mẫn cảm.
Phương Tranh sợ đến co rụt đầu, không
chút nghĩ ngợi liền lăn vào bụi cỏ ven đường, bịt kín miệng mình, không
cho người khác nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.
Loại thời
gian mẫn cảm này, ở địa phương chỉ cách kinh thành vài dặm không ngờ có
một chi binh mã, trái tim Phương Tranh đập như trống trận, chẳng biết
chi binh mã kia là hảo ý hay ác ý…