Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 160: Chương 160: Ta muốn giết hắn (Thượng, hạ)




Phương Tranh ngồi trên xe ngựa, tâm tình rất uể oải.

Trên đường hắn vẫn luôn suy nghĩ, biểu hiện vừa rồi của mình, có tính là không bằng cầm thú hay không? Nghiêm ngặt mà nói, hẳn là cũng không tính, dù sao mình có giở trò trên người Phượng tỷ, nhưng cũng không có xúc phạm tới nàng, nhưng vì sao mỗi lần ở thời khắc mấu chốt mình đều không thể hạ thủ? Trước đây đối với Yên Nhiên cũng là như thế, hiện tại đối với Phượng tỷ cũng là như vậy. Lẽ nào bổn thiếu gia nhìn như hạ lưu, kỳ thực bản chất cũng là chính nhân quân tử, có đạo đức chuẩn tắc quá cao? Nếu như thực sự là như vậy, thì cũng quá khó tin, từ nhỏ mình vẫn luôn duy trì khinh bỉ cao độ đối với vị quân tử Liễu Hạ Huệ, lúc này không ngờ lại thành mặt hàng như hắn, nhân sinh bất hạnh cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Trở về phủ, ôm đầy bụng hối hận cùng không cam lòng, Phương Tranh phẫn nộ chìm vào mộng đẹp. Thật xảo, mộng được Phượng tỷ, là Phượng tỷ trần như nhộng, không chỉ trần như nhộng, không ngờ còn đang uốn éo mà chạy, vừa chạy vừa hướng hắn cười quyến rũ chiêu ngoắc, tựa như một người giảm béo ở kiếp trước, chỉ thiếu một tấm bảng, bên trên viết: “ Bắt được ta, tùy tiện cho ngươi làm gì cũng được.”

Khi tiểu Lục gọi Phương Tranh rời giường thì Phương Tranh đang còn chảy nước miếng, vẻ mặt cười dâm đãng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu nói mớ: “ Hắc hắc…Ngươi làm theo lời ta…Hắc hắc, ngươi kêu a, kêu phá cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi…”

Tiểu Lục bất đắc dĩ lắc đầu, vị thiếu gia này, nằm mơ vẫn còn đang đùa giỡn trò lưu manh, thật không biết nên khen hắn thiên phú dị bẩm, hay là mắng hắn vô sỉ mới đúng.

“ Thiếu gia, thiếu gia! Tỉnh tỉnh!” Tiểu Lục nhẹ nhàng lắc hắn.

Phương Tranh không phản ứng, xoay người lại, tiếp tục phát triển sự nghiệp lưu manh trong mộng của hắn.

“ Thiếu gia, thiếu gia!” Mắt thấy không gọi tỉnh được hắn, tiểu Lục rơi vào đường cùng, bấm tay bắn ra, không biết bắn trúng huyệt đạo nào của Phương Tranh, Phương Tranh giống như một con thỏ trúng tên trống rỗng nhảy lên, sau đó phát sinh một tiếng hét cực kỳ thảm liệt: “ Oa…”

Thanh âm quanh quẩn bên trong Phương phủ yên tĩnh.

Tiểu Lục nhanh tay che miệng Phương Tranh, khẩn trương nói: “ Thiếu gia, đừng kêu, có phải đau lắm không?”

Phương Tranh thấy tiểu Lục, rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh, nhe răng trợn mắt xoa chân, phẫn nộ nói: “ Tiểu Lục, thiếu gia chỉ ngủ mà cũng chọc giận nàng sao?”

“ Nhưng…thiếu gia không phải đã nói, hôm nay ngài phải vào triều, muốn tiểu Lục đánh thức ngài sao?” Tiểu Lục bậm đôi môi nhỏ nhắn, hình dáng ủy khuất.

“ Ai!” Phương Tranh thở dài, không sai, hắn xác thực có dặn dò tiểu Lục chuyện này.

Mấp máy môi, Phương Tranh nhớ lại tư vị thiên kiều bá mị của Phượng tỷ trong mộng. Thực sự là một nữ nhân cực phẩm, lần tới nhìn thấy nàng, nói gì đi nữa cũng phải giải quyết cho được nàng, cái gì thân phận, địa vị, thái độ hoàng thượng, con mẹ nó đều gặp quỷ đi thôi!

“ Không được, nàng phá hủy mộng đẹp của ta, nàng phải bồi ta!” Phương Tranh không khỏi nói, liền ôm chầm tiểu Lục, hai người hỉ hả đùa giỡn một trận trên giường, thẳng đến khi làm gò má tiểu Lục đỏ bừng thở hồng hộc, lúc này Phương Tranh mới ngừng tay. Lúc rửa mặt xong, lại ngồi lên xe ngựa chuyên dụng của hắn một đường ngáp dài đi vào triều.

Vốn hoàng thượng có hạ chỉ, gần đây Phương Tranh bận việc kiến lập cơ sở cho Ảnh Tử, nên có thể được miễn vào triều. Nhưng tối hôm qua lại không biết vì sao, hoàng thượng lại lệnh cho tiểu thái giám trong cung truyền khẩu dụ, mệnh Phương Tranh hôm nay nhất định phải vào triều.

Được rồi, không quan tâm đến chuyện này, ngươi là hoàng đế ngươi lớn nhất, lão nhân gia ngươi chỉ nói một câu thật dễ dàng, thì ta phải rời giường giờ sửu, thí điên thí điên chạy vào kim loan điện.

Xe ngựa vừa mới dừng lại bên ngoài cửa tây cung, nội thị Tào công công đã ra nghênh đón, cười đến nhăn tít mặt, giống như cây hoa cúc đang nở rộ.

“ Di? Tào công công, đã lâu không gặp, khí sắc của ngài ngày càng chuyển biến tốt quá, trong trắng lộ hồng nha…” Phương Tranh vừa bắt chuyện, vừa âm thầm hé ra ngân phiếu.

Thần sắc Tào công công không thay đổi tiếp nhận, lại cười tươi đến nếp nhăn trên mặt càng sâu: “ Phương đại nhân, ta chờ ngài đã thật lâu.”

“ Chờ ta?” Phương Tranh vô cùng kinh ngạc nói: “ Cố ý chờ ta?”

Thật đáng ngạc nhiên, hôm nay sao vậy? Bổn thiếu gia từ bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ tiếp đãi có quy cách cao như vậy?

“ Phương đại nhân…có thể qua đây nói chuyện một chút?” Tào công công nghiêng người, thỉnh Phương Tranh qua một góc không ai chú ý.

Lúc này đã là giờ sửu canh ba, đã cách thời gian vào triều càng ngày càng gần, các đại thần cũng đều tới, đang kết bạn tốp năm tốp ba đi vào cấm cung.

“ Ách…Tào công công có chuyện thỉnh nói thẳng, nói ra luôn đi, ta cũng không dám tới muộn nữa, lại bị hoàng thượng cho ăn đòn, ta oan uổng lắm đó.”

Tào công công cười nói: “ Vậy ta nói ngắn gọn, ta phụng khẩu dụ của hoàng thượng ở chỗ này chờ ngài…”

“ Hoàng thượng có gì phân phó?” Trong lòng Phương Tranh trầm xuống, tối hôm qua vô duyên vô cớ muốn hắn vào triều, hôm nay lại lệnh cho Tào công công ở cửa cung chờ hắn, khiến cho thần thần bí bí, khẳng định không cho chuyện gì tốt.

“ Buổi chiều hôm qua, Phan thượng thư được người nhà dìu vào gặp mặt hoàng thượng, lão thượng thư hướng hoàng thượng nói ra một thỉnh cầu…” Tào công công nói đến đây thì dừng một chút, cố ý nhìn sắc mặt Phương Tranh.

Trong lòng Phương Tranh càng trầm xuống, lão già họ Phan kia nhất định lại nghẹn cái rắm gì đó, xem ra thỉnh cầu của hắn cũng không tầm thường nha.

“ Lần này Phan thượng thư hướng hoàng thượng…cầu thân!”

Chân mày Phương Tranh cau lại: “ Cầu thân cái gì?”

“ Phan thượng thư thỉnh cầu hoàng thượng đưa Trường Bình công chúa điện hạ, gả cho trưởng tử Phan Đào của hắn làm vợ.”

“ Cái gì?” Phương Tranh giống như một thùng thuốc nổ, rít lên giận tím mặt nói: “ Con mẹ nó! Lão già kia thật là nằm mơ, Trường Bình là lão bà của ta! Lão già kia chẳng lẽ không biết sao?”

Tào công công giật mình cười theo: “ Ai nói là không biết, chuyện giữa ngài cùng Trường Bình công chúa điện hạ, toàn bộ kinh thành đều hay biết, thật không biết lão thượng thư là nghĩ thế nào…”

“ Tuy Phan thượng thư có quan tước, nhưng con của hắn cũng chỉ là bình dân, hoàng thượng làm sao có khả năng đáp ứng?” Khi trước Mập Mạp có nói qua với hắn, bình dân không có khả năng cưới được công chúa.

Tào công công quái dị nhìn Phương Tranh nói: “ Ai nói Phan Đào là bình dân? Phan thượng thư là trọng thần hai triều, ba cha con Phan gia đều có tước vị, hoàng thượng từng nói qua còn muốn phong Phan Đào làm quan…”

Phương Tranh cứng lại, tức giận nói: “ Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng nói như thế nào?”

Trên mặt Tào công công hiện lên vài phần nghi hoặc, thấp giọng nói: “ Kỳ quái chính là thái độ của hoàng thượng cũng không rõ ràng, cũng không nói đáp ứng, nhưng cũng không nói không đáp ứng, này…Không giống tính cách của hoàng thượng, ôi! Ta nói lỡ rồi! Nói lỡ rồi! Ta cũng không dám tự tiện suy lường thánh ý…” Tào công công nói xong nhẹ nhàng tát vào miệng mình mấy cái.

Phương Tranh nghe vậy thất thần, hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Chuyện của hắn cùng Trường Bình đã như ván đóng thuyền, xác định vững chắc là không đổi được, thậm chí Lễ Bộ thượng thư đã tới cửa xin cưới, còn thiếu một đạo thánh chỉ tứ hôn mà thôi. Vì sao Phan thượng thư đưa ra yêu cầu cầu thân, hoàng thượng lại không kiên quyết cự tuyệt hắn? Đây…chẳng lẽ còn có ý tứ gì khác?

Còn có, lão già Phan thượng thư kia lại có bàn tính gì đây? Biết rõ Trường Bình lập tức sẽ thành thân với ta, ở thời khắc mấu chốt lại chặn ngang một đòn, vì nhi tử hắn cầu thân, hắn đây là có lòng phá đám, hay còn có mưu đồ gì khác?

Phương Tranh làm quan một thời gian, tính tình từ lâu đã không còn dễ dàng xung động như trước. Có người đang nghĩ muốn đánh chủ ý lên lão bà của mình, là nam nhân thì không ai chịu được, hơn nữa, nếu nhi tử của Phan thượng thư quá ưu tú, là một nhân tài, hay là tướng mạo xuất sắc, thì mình cũng không ngại cùng hắn công bình cạnh tranh, dù sao cũng từ hiện đại xuyên qua tới, hai nam tranh một nữ mặc dù ở thời cổ đại không thấy nhiều lắm, nhưng ở kiếp trước cũng bình thường như ăn ngủ mà thôi.

Nhưng vấn đề là, tên nhi tử Phan Đào của Phan thượng thư cũng không phải mình chưa thấy qua, dáng dấp hèn mọn kia cũng không nói gì, bắt nạt kẻ yếu, hoành hành ngang ngược, tửu sắc quá độ, ăn chơi trác táng, nếu Trường Bình gả cho loại hỗn đản này…Phỏng chừng nàng cũng không có qua bao nhiêu thê thảm, với tính tình của nàng, chắc chắn Phan thượng thư cũng giống như Hộ Bộ Lưu thị lang, sẽ biến thành tuyệt hậu.

“ Tào công, hoàng thượng còn nói cái gì nữa?” Phương Tranh cố nén lửa giận hỏi.

“ Hoàng thượng dặn ta ở đây chờ ngài, để truyền cho ngài một câu nói…”

“ Nói cái gì?” Trong lòng Phương Tranh có điểm suy nghĩ, nếu như hoàng thượng nói: “ Chuyện này lão Phan diễn hí!”, hay nha, vậy Phương Tranh cũng không cần lăn qua lăn lại, an tâm ở trong nhà chờ thành thân, tùy cho lão già kia nhảy nhót chung quanh.

Nếu như hoàng thượng nói: “ Chuyện này có chút khó làm!” Vậy Phương Tranh phải lén cùng hoàng thượng thương lượng thương lượng.

Tào công công khái hai tiếng: “ Hoàng thượng nói, chuyện này ngài mặc kệ.”

Phương Tranh thất thần.

“ Mặc kệ là ý gì?”

“ Ta không biết, đây là nguyên lời nói của hoàng thượng.”

“ Ta cùng Trường Bình là lưỡng tình tương duyệt( hai bên yêu nhau), chính miệng hoàng thượng ưng thuận hôn ước, lúc này người khác tới cầu thân mà hắn cũng không để ý tới, có kiểu làm cha vợ như vậy sao?” Phương Tranh dần dần bắt đầu bất mãn.

“ Phương đại nhân, ta và ngài quan hệ không tệ, nhắc nhở ngài vài câu, tuy nói hoàng thượng xác thực chính miệng vàng lời ngọc hứa việc hôn nhân giữa ngài cùng Trường Bình công chúa điện hạ, nhưng dù sao chỉ là hôn ước bằng miệng, Phương gia ngài còn chưa nạp sính lễ, hoàng thượng cũng chưa ban bố thánh chỉ tứ hôn chính thức trước thiên hạ, xem như ngài cùng Trường Bình là danh bất chính, ngôn bất thuận. Phan thượng thư lại là nguyên lão hai triều, trọng thần trong triều, hắn canh ngay cơ hội này hướng hoàng thượng cầu thân, xem ra hắn cũng cố tình làm chuyện này…” Tào công công nói đến đây thì ngừng lại, không nói tiếp. Làm một thái giám, nghị luận đại thần trong triều chỉ có thể điểm đến rồi thôi, có lĩnh hội được ý tứ hay không, toàn bộ phải nhờ vào chính bản thân Phương Tranh.

“ Nhưng…Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn! Không phải có câu quân vô hí ngôn sao? Hoàng thượng nói ra phải là lời chắc chắn, miệng nói ra cũng là thánh chỉ, Phan thượng thư chẳng lẽ không biết điều này sao?”

Tào công công thở dài, nhanh chóng liếc mắt nhìn Phương Tranh, thấp giọng nói: “ Kỳ thực hoàng thượng cũng có điểm khó khăn…Phan thượng thư ở trong triều uy vọng quá nặng, hoàng thượng không thể tự mình cự tuyệt, hoàng thượng nói ngài mặc kệ, vẫn là có thâm ý của lão nhân gia…”

Lúc này Phương Tranh nghe ra được một chút tin tức. Không ngờ Phan thượng thư lại canh đúng cơ hội này hướng hoàng thượng cầu thân, thứ nhất ngáng chân sau của hắn, thứ hai cầu một thân phận hoàng thân quốc thích, cấp một bảo mệnh phù cho tương lai, thứ ba là hắn đoán chắc, hoàng thượng sẽ không đáp ứng, vì mặt mũi nguyên lão hai triều, cũng sẽ không cự tuyệt quá thẳng thắn, làm cho thế cục đang biến hóa kỳ lạ khó hiểu càng hỗn loạn hơn, vì thế hắn có thể tranh thủ thời gian âm thầm làm chuyện gì đó mà không dám cho người nào biết…

Mà lúc này Phương Tranh cũng đã hiểu rõ vì sao hoàng thượng lại nói mặc kệ, chuyện này nói đến cùng, hoàng thượng cho hắn tự do phát huy, chính bản thân hắn phải làm việc này, còn hoàng thượng lại làm như chưa từng nhìn thấy gì, nói ra thật khó nghe, hoàng thượng muốn dùng hắn làm tấm bia, cho hắn đứng ra diệt diệt uy phong của lão Phan, còn hoàng thượng ở một bên uống trà nhìn hắn và Phan thượng thư làm chó cắn chó...Khái, là ngồi yên nhìn hổ đấu nhau.

Nhìn một cái! Vì sao gọi là tố chất chính trị? Trong thời gian ngắn như vậy có thể đem những chuyện rối loạn phân tích có đạo lý rõ ràng, còn làm ra được kế hoạch. Đúng nha, Phương Tranh đều nhịn không được bắt đầu có điểm bội phục chính mình, năng lực tư duy logic của bổn thiếu gia, chỉ số thông minh có lẽ phải đạt tới một trăm tám phải không?

Sắc trời không còn sớm, lần thứ hai Phương Tranh lại đưa ra một tấm ngân phiếu cấp cho Tào công công, lại cung kính nhìn theo hắn rời đi, lúc này mới vội vã chạy tới kim loan điện.

Bên ngoài kim loan điện, Phan thượng thư bị bệnh đã lâu không tới đang được người nhà dìu đỡ đi vào triều. Vừa lớn tiếng ho khan vừa bắt đầu hỏi han ân cần các vị đại thần đang chào hỏi, nhìn lão đại nhân sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, dáng dấp như có bệnh nguy kịch, hay, hôm nay có chuyện tình gì trọng đại, làm cho lão thượng thư đang nhiễm bệnh trầm trọng phải tự mình đi vào triều sớm như thế?

Ánh mắt cừu hận của Phương Tranh cũng không hề rời khỏi Phan thượng thư, chuyên chú đến mức chúng triều thần nhiều người hướng hắn chào hỏi mà hắn cũng không phản ứng. Phan thượng thư rốt cục hàm dưỡng mười phần, đối mặt ánh mắt có thể giết người của Phương Tranh, vẫn sắc mặt an tường cùng triều thần hàn huyên, phảng phất như Phương Tranh không tồn tại.

Phùng Cừu Đao nhịn không được kéo kéo tay áo Phương Tranh: “ Ai, Phương lão đệ, hôm nay ngươi làm sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm Phan thượng thư làm chi?”

Phương Tranh cắn răng nói thẳng: “ Dùng ánh mắt giết chết hắn!”

Trên kim loan điện.

Lại thêm ngàn bài một điệu tiếng hô vang muôn năm, sau đó các khanh bình thân, có lời thì tấu, không lời bãi triều.

Phương Tranh ngầm bĩu môi, tính toán sau này nếu mình nắm quyền, nhất định sẽ sửa lại quy củ ngàn bài một điệu muôn năm kia.

Sau này vào triều, đám quần thần chỉ cần bắt tay nhau, cùng kêu lên hỏi: “ Hoàng thượng ăn cơm chưa?”

Sau đó hoàng thượng cười tủm tỉm hỏi lại: “ Ăn rồi, còn các ngươi? Cũng ăn rồi chưa?”

Quần thần cùng kêu lên trả lời: “ Đã ăn luôn!”

Sau đó lại hỏi: “ Đã ăn món gì?”

Lúc này quần thần theo phẩm cấp quan vị trả lời: “ Hồi hoàng thượng, vi thần ăn rau hẹ sủi cảo.”

“ Hồi hoàng thượng, vi thần ăn mì, còn bỏ thêm hai trứng gà.”

“ Hồi hoàng thượng, vi thần chưa ăn gì, chỉ cùng tiểu thiếp làm một bài thể dục buổi sáng đã thấy đến giờ vào triều…”

Nhìn một cái, nhiều người đều như vậy, vừa nghe lời đối thoại liền nhìn thấy rõ quân thánh thần hiền, thời kỳ thịnh thế a!

Kim loan điện lặng ngắt như tờ, mắt rồng hoàng thượng đảo qua mọi nơi, cười lạnh nói: “ Ha hả, thiên hạ thái bình, quốc giàu dân an, trẫm thành tựu về văn hóa giáo dục võ học, cổ kim vô song, đúng không?”

Chỉ nghe trong quần thần có một già một trẻ cùng đi ra khỏi hàng, trăm miệng một lời nói: “ Thần có điều xin tấu!”

Chúng thần nhìn lại, hai người kia chính là Phan thượng thư và Phương Tranh.

Phan thượng thư và Phương Tranh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cũng không quá hữu hảo.

Phương Tranh nhìn Phan thượng thư cười cười: “ Phan thượng thư, ngài cứ tâu trước, hạ quan đợi lát nữa không sao.”

Phan thượng thư giống như suy yếu khoát khoát tay: “ Ngươi tấu trước đi, lão phu còn có thời gian.”

Phương Tranh thấp giọng cười nói: “ Ngài cũng đừng khách khí, nhìn bộ dáng này của ngài, rõ ràng là không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu…”

Quần thần nghe vậy nhíu mày thật sâu, mấy ngày nay Phương đại nhân không vào triều, còn tưởng rằng nhân phẩm của hắn đã thay đổi tốt hơn, không nghĩ tới vẫn là tính tình đó, may là những lời này của hắn thanh âm còn nhỏ, hoàng thượng ngồi trên ngai vàng xa xa không nghe thấy, nếu không lại bị mắng to.

Hoàng thượng hòa nhã nói: “ Lão thượng thư sao tự mình tới? Bệnh của ngươi chưa lành, không nên làm lụng vất vả, chi bằng bảo trọng thân thể mới được.”

Phan thượng thư tạ ân, sau đó mấp máy môi, dường như đang ăn gì đó, hàm hàm hồ hồ nói: “ Cựu thần nghe nói Trường Bình công chúa điện hạ đoan trang văn nhã, tiên tư ngọc chất, đến nay khuê nữ, cựu thần cả gan trèo cao, giúp đại khuyển tử Phan Đào hướng hoàng thượng cầu được cuộc hôn nhân này, xin hoàng thượng chu toàn! Cựu thần vô cùng cảm kích…”

“ Chậm đã!” Trong điện vang lên một tiếng rống to hơn, mọi người như nghe sấm sét, ghé mắt nhìn lại, đã thấy Phương Tranh vẻ mặt bình tĩnh cắt đứt lời nói của Phan thượng thư.

Hoàng thượng nhìn Phương Tranh, trên mặt hiện lên vài phần ý cười, trầm giọng nói: “ Phương ái khanh có chuyện gì thượng tấu?”

Phương Tranh hừ lạnh một tiếng: “ Cả triều văn võ, thiên hạ bách tính biết rõ, Trường Bình công chúa chính là chính thất của vi thần, ít ngày nữa sẽ thành hôn, xin hỏi Phan đại nhân, ngươi tại kim loan điện lại hoành đao đoạt tình yêu người khác, có cảm thấy hổ thẹn hay không?”

Phan thượng thư kéo lại thân thể già nua, giống như gian nan xoay người lại, môi run run vài cái, cười lạnh nói: “ Phương đại nhân, ngươi luôn miệng nói Trường Bình công chúa là chính thê của ngươi, xin hỏi ngươi có từng hạ qua sính lễ? Hoàng thượng có từng chính thức ban xuống thánh chỉ tứ hôn? Hoàng tộc thành hôn theo cổ pháp tục lễ, ngươi đã làm lễ hồi nào?”

Phương Tranh nghe vậy trong lòng có chút hối hận, sớm biết có hôm nay, không bằng đã cùng Trường Bình lên xe rồi mới mua vé bổ sung, đem gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Trường Bình đã mang thai, nhìn xem thằng con của ngươi có dám cưới nàng hay không.

Cười lạnh một tiếng, Phương Tranh tại triều chắp tay ngạo nghễ mà đứng, nhìn Phan thượng thư với ánh mắt chẳng đáng nói: “ Chê cười! Hoàng thượng chính miệng hứa hôn ước, hôm qua Lễ Bộ Dương thượng thư mới đến nhà ta thương nghị việc thành hôn, thiên tử miệng vàng lời ngọc, một lời cửu đỉnh, hôm nay ngươi lại chặn ngang một cước, đây không phải là có ý định muốn hoàng thượng thất tín khắp thiên hạ sao? Sau này còn ai…Di? Phan thượng thư, ngươi đang ăn cái gì?”

Nói được phân nửa, Phương Tranh kinh ngạc nhìn thấy Phan thượng thư từ trong tay áo móc ra thứ gì đó đen sì sì bỏ vào trong miệng.

Phan thượng thư liếc mắt nhìn hắn, nhắm mắt không nói, không thèm phản ứng hắn.

“ Oa! Phan thượng thư, ngươi tại kim loan điện ăn vụng!” Phương Tranh vui như một cảnh sát vừa bắt được kẻ bắt cóc.

Lời vừa nói ra, cả triều ồ lên, các quan lại đều kinh hãi nhìn Phan thượng thư.

“ Lão phu không có!” Phan thượng thư phủ nhận.

“ Còn nói không có, ta rõ ràng thấy ngươi bỏ thứ gì đó vào trong miệng, ngươi xong đời rồi, ta muốn gặp hoàng thượng vạch trần hành vi vô sỉ của ngươi…”

“ Phương Tranh! Nơi này là kim loan điện, không phải là hậu viện nhà ngươi! Hô to gọi nhỏ còn quy củ gì không?” Phan thượng thư còn chưa biểu thị điều gì, hoàng thượng đã phát giận.

Phương Tranh ngẩn người, lời này như thế nào vậy? Cha vợ vì sao còn nói giúp cho Phan thượng thư?

Lập tức Phương Tranh nhìn thấy hoàng thượng như lơ đãng liếc mắt nhìn Phan thượng thư, đôi mắt rất phức tạp.

Mà Phan thượng thư không chú ý tới, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua biểu tình kinh nghi của các đại thần, các đại thần dưới ánh mắt nhìn của Phan thượng thư, lập tức không chớp mắt, khôi phục lại dáng dấp thong dong bình tĩnh như trước.

Chỉ cần một ánh mắt của Phan thượng thư, liền làm cho quần thần câm như hến, thấy tình hình này, sắc mặt hoàng thượng không khỏi càng thêm âm trầm.

Trong kim loan điện trầm tĩnh xuống tới, quân và thần, thần và thần đang chơi trò đại chiến suy nghĩ, trong lúc nhất thời sóng mắt bay ngang, tràng cảnh phi thường quỷ dị. Ngươi nghĩ đi, một đám lão đầu râu bạc, tuổi tác đã nhanh tiến vào quan tài, lại chơi trò mập mờ mắt đi mày lại, thật buồn nôn tới cỡ nào.

Phương Tranh đột nhiên rùng mình, thế nào bầu không khí trở nên quỷ dị như vậy? Đám lão già này ngắm tới ngắm lui để làm gì chứ?

“ Hoàng thượng dung thứ, cựu thần tuyệt không có gan lớn như vậy, lại dám ở kim loan điện ăn thứ gì, cựu thần ăn chỉ là một viên thuốc, gọi là Địa Long, công năng bổ khí lưu thông máu, cựu thần đã gần đất xa trời, kéo thân thể già nua vào triều, thật là bất đắc dĩ…” Phan thượng thư biểu tình trầm thống mà chua xót, vừa nói vừa ho khan.

“ Ai nha! Lão đại nhân, hạ quan hiểu lầm ngài rồi, hạ quan xin lỗi ngài nha!” Mắt thấy Phan thượng thư chơi trò bi tình, tranh thủ lòng đồng tình của hoàng thượng cùng quần thần, Phương Tranh thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, một người xông lên phía trước, cầm lấy tay Phan thượng thư lớn tiếng xin lỗi.

Phan thượng thư dùng sức lắc lắc, nhưng không lắc ra được tay Phương Tranh, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ, theo dõi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.