Đại đa số những người mới ra tù sau đó chuyện thứ nhất muốn làm là gì?
Có người khẩn cấp về nhà đoàn tụ thân thiết với lão bà, có người đến tửu
lầu ăn cho thỏa thích, còn có người chạy khắp đường cái tán loạn, cảm
thụ không khí tự do đã lâu không được hưởng thụ.
Chuyện thứ nhất
phải làm của Phương đại thiếu gia không giống người thường, sau khi mọi
người trở về, hắn trở lại phủ, ở ngay tiêu viện của chính mình nằm phơi
nắng, phơi nắng ngay dưới ánh mặt trời tháng sáu.
Theo cách nói
của hắn, hắn là một người " thiếu thốn ánh nắng mặt trời". Lời này kỳ
thực cũng không nói sai, trong thiên lao cái gì cũng có, lao đầu ngục
tốt đều hầu hạ hắn như một đại gia, đáng tiếc là không được nhìn thấy
ánh nắng mặt trời, cho nên Phương đại thiếu gia vừa ra tù liền muốn bổ
cấp trở về.
Bày ra một chiếc ghế nằm, Phương Tranh híp mắt hưởng
thụ hương vị của ánh nắng chói mắt đang chiếu xuống. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, niên đại này không có kính râm và kem chống nắng.
Tiêu Lục ở một bên châm trà cho Phương Tranh, ôn nhu nói: " Thiếu gia, vừa
rồi bên ngoài thiên lao có một chiếc xe ngựa, bên trong là một vị tuyệt
sắc nữ tử, sau khi nhìn thấy thiếu gia đi ra, vừa cười vừa khóc, nhìn
chằm chằm ngài một hồi, mới cho xe trở về..."
Phương Tranh bỗng nhiên trợn mắt, lẩm bẩm: " Yên Nhiên..."
Mấy ngày thật là vất vả cho nàng, ngày mai phải đi thăm nàng mới được. Từ
khi vào ngục đến ra ngục, trong lòng thật vô số tâm sự, nghe Mập Mạp nói nàng còn chạy đến Phúc Vương phủ cầu cứu, cô nương tốt như vậy, có đốt
đèn lồng đi tìm cũng rất khó a.
" Tiểu Lục, ca ca đi vào thiên
lao lâu như vậy, nàng có nhớ ca ca không nga?" Phương Tranh nghiêm túc
một hồi, lại bắt đầu cợt nhả.
Tiểu Lục nghe vậy liền cúi đầu xuống, dùng một tiếng "ân" nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Sau khi Phương Tranh nghe được thì càng cao hứng, cười tủm tỉm kéo tay Tiểu Lục, vẻ mặt gian tà nói: " Đến, để thư giản nỗi khổ của ca ca trong lao lý, cho ca ca hảo hảo hôn nàng một cái đi..."
Tiêu Lục đỏ hồng mặt, đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt đẹp nhắm chặt, cùng không nói một lời.
Hắc hắc, nữ nhân không phản đối tức là đã đáp ứng. Phương Tranh xoa tay,
vừa ôm được vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Lục, bỗng nhiên nhớ tới điều gì,
Phương Tranh nhanh chân thối lui một bước, nhìn Tiểu Lục nói: " Trước
tiên nói cho tốt, nàng đừng động tay,...động chân cũng không được."
Tiểu Lục mở mắt ra, liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức lại nhắm hai mắt lại, đôi mi thật dài hơi rung động, biểu hiện sự khẩn trương và bất an trong lòng.
Tiểu nha đầu đúng là quá xấu hổ, hắc hắc. Phương Tranh nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy yếu của tiểu Lục, đôi môi chậm rãi áp sát vào
sương mặt thơm ngát của nàng, ngẫm lại không đúng, tư thế này không quá
lý tưởng, không đạt được cảnh giới sấm sét động địa, Phương Tranh lại đi vòng ra sau nàng, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Lục, tựa như Rose và Jack đang đứng ở đầu thuyền trong Titanic, nhìn vùng gáy
ngọc vì e lệ mà trở nên đỏ bừng của Tiểu Lục, Phương Tranh thỏa mãn cười cười, ân, tư thế này không tệ, thật mới mẻ.
Đang muốn hôn từ gáy nàng trở đi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ngoài ý muốn: " Thiếu gia, các người đang làm gì vậy?"
" Oa!" Phương Tranh sợ
đến nhảy dựng lên, tập trung nhìn lại, nguyên lai là Lan nhi, thiếp thân nha hoàn của Phương phu nhân, đang mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn hai
người.
Tiểu Lục cùng lấy làm kinh hãi, lại đỏ mặt trừng mắt liếc Phương Tranh, bụm mặt chạy về phòng.
" Khái khái, con mắt của Tiểu Lục có hạt cát, thiếu gia chỉ giúp nàng
thổi thổi..." Bỗng nhiên lý do được người hiện đại hay dùng được lập tức sử dụng rất tốt.
" Con mắt có hạt cát, ngài chạy đến phía sau
nàng làm gì chứ?" Lan nhi đối với tư thế độc đáo mới mẻ của hai người
biểu thị ra sự hứng thú cường liệt.
" Phía...phía sau tương đối thuận tiện...Ngươi tới nơi này để làm chi?"
Đúng lúc chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, Phương Tranh nắm lại quyền chủ
động, Lan nhi nghe vậy e lệ cúi đầu, hình dạng như hàm ẩn đưa tình.
Phương Tranh thấy thế kinh ngạc mở to hai mắt, không phải đâu? Mị lực của bản
thiếu gia đã cường đại đến nông nỗi như vậy sao? Nhìn hình dạng xấu hổ
của Lan nhi, chẳng lẽ từ lâu ở trong lòng nàng đã khuynh tâm với thiếu
gia ta?
Phương Tranh không nói gì chi hỏi trời xanh: Lại thêm một món nợ tình ái máu chảy đầm đìa nha! Lão thiên, vì sao phải để cho ta
ưu tú đến như vậy?
" Khái, Lan nhi, hình như thường ngày chúng ta không thường nói chuyện với nhau phải không?" Phương Tranh thử khai mở
vị thiếu nữ đang bị hãm sâu trong võng tình này.
Lan nhi nhỏ nhẹ " ân" một tiếng, vẫn cúi đầu, không hề nói chuyện.
" Ngươi xem đi, kỳ thực có đôi khi, nhất kiến chung tình là một loại ảo
giác, dù cho hắn có bao nhiêu tuấn tú, nhân phẩm có tốt, hai người ở
chung với nhau thì phải có tính cách hợp nhau, có câu thơ nói như thế
nào? " Lòng ta hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu mương máng." Điều này đã vô cùng nói rõ, trăng sáng và mương máng thoạt nhìn không
hợp, nhưng chúng lại có thể thông qua cùng một chỗ, đương nhiên, thiếu
gia cũng không phải mương máng..." Phương Tranh xoay chuyên tròng mắt
nói nhanh, vừa quan sát biểu tình của Lan nhi.
Gương mặt Lan nhi dần dần đỏ lên, đôi mắt đẹp len lén nhìn Phương Tranh, lập tức lại nhanh chóng cúi đầu.
Ai, nha đầu này khả năng còn chưa hiểu, chẳng lẽ bổn thiếu gia nói chuyện quá thâm thúy?
" Lan nhi, ai, nói rõ một chút, thiếu gia đã có mấy vị hồng nhan tri kỷ,
mỹ nhân ân trọng, thực khó tiêu thụ, mảnh thâm tình của ngươi, thiếu gia chỉ đành...nhịn đau mà bỏ qua thôi!" Phương Tranh trầm thống nói.
Lan nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giật minh nhìn Phương Tranh, trong đôi
mắt đẹp ẩn chứa những câu hỏi không giải thích được: " Thiếu gia, ngài
đang nói cái gì vậy? Cái gì mà mảnh thâm tình? Cái gì là nhịn đau bỏ đi
những thứ yêu thích?"
" Ách..." Sự tình dường như sai, Phương Tranh hỏi dò: "...Lẽ nào không phải ngươi muốn hướng ta biểu lộ sao?"
" Xuy...!" Lan nhi nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt đẹp liếc hắn, khẽ
cười nói: " Thiếu gia, ngài nha, nô tỳ không dám trèo cao đâu.. .nò tỳ
thật ra.. .thật ra..."
Vừa nói Lan nhi vừa e thẹn cúi đầu, nhẹ giọng nói: " ....Nô tỳ kỳ thực là đến thăm tiểu Ngũ, nghe nói hắn bị người đả thương..."
" A?" Phương Tranh trợn tròn mắt. Kháo! Mất mặt! Thật sự là quá mất mặt!
Nha đầu kia cũng thật là, muốn thăm tiểu Ngũ thì cứ đi thăm đi, ở trước
mặt bản thiếu gia đỏ mặt làm gì, làm ta xấu hổ...
Da mặt còn dày
hơn tường thành của Phương đại thiếu gia rốt cục cùng hiếm có bị đỏ lên. Lập tức hắn làm vẻ mặt âm trầm, gương mặt mang theo vài phần bi phẫn
chỉ chỉ vào sương phù tiểu Ngũ đang ở: ".. .trong đó!" Nói xong cũng
không quay đầu lại liền rời đi. Để lại phía sau một chuỗi tiếng cười
trong vắt như chuông bạc.
Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi đi
ra ngoài, trong lòng tức giận lẫn âm thầm kỳ quái, từ khi nào Lan nhi
lại coi trọng tiểu Ngũ? Lần trước không phải là tiểu Ngũ đùa giỡn nàng,
hai người lúc nào lại như pha chế rượu xáp vào nhau vậy? Xem ra bổn
thiếu gia ngồi ở thiên lao suốt mười ngày, trong phủ nảy sinh rất nhiều
chuyện nha.
Di? Vừa rồi không phải định hôn tiểu Lục hay sao, lúc này đi ra ngoài làm gì chứ? A, tư duy của bổn thiếu gia thật sự là quá
xa xôi đi thôi.
Đang định trở về, tiếp tục giúp Tiểu Lục " thổi
cát". Tôn quản gia lại hướng hắn chạy tới, trên gương mặt mập mạp mồ hôi nhễ nhại.
" Thiếu gia! Nhanh, nhanh đến đại sảnh..."
" Có thánh chỉ?" Mỗi lần Tôn quản gia có bộ dáng sốt ruột như lửa, liền đại biểu cho thánh chỉ tới.
Tôn quản gia nghe vậy ngẩn người: " A? Không phải, thái tử điện hạ tự mình
đến trong phủ thăm ngài, lão gia muốn ngài nhanh đến đại sảnh..."
Thái tử chạy đến nhà của ta làm gì? Chẳng lẽ người hoàng tộc đều có tính tình giống Mập Mạp, thích ăn cơm tại nhà người khác?
Phương Tranh bước nhanh tới đại sảnh, Phương lão gia đang kính cẩn đứng trước
mặt thái tử, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Dọc theo vách tường trong
đại sảnh đứng đầy cấm quân, cờ xí phấp phới, nghi trượng uy nghiêm.
Chậc chậc, bộ dáng của thái tử đúng là lớn a, với tư thế này, giống như đang chuẩn bị mở hội chợ, có cần phải làm như vậy không? Thật là làm kinh
hoàng cho lão cha ta đó.
Trong lòng Phương Tranh âm thầm bất mãn, tiến lên quỳ xuống hành lễ nói: " Vi thần Phương Tranh gặp qua thái tử điện hạ."
Thái tử vẫn nho nhã trước sau như một, đưa tay huy nhẹ nói: " Phương đại
nhân mau mau đứng lên, không cần đa lễ, hôm nay cô vương mạo muội đến
nhà, nhưng thật ra là làm một hồi ác khách không thông báo mà đến, ha
hả, mong Phương đại nhân không lấy làm phiền lòng."
Phương Tranh cung kính nói: " Vi thần không dám.”
Phương lão gia luống cuống chân tay đứng ở một bên, đi cũng không được, ở lại
cũng không xong, dáng dấp ổn trọng của dĩ vãng đã không còn chút nào,
Phương Tranh biết lão cha bị hoảng sợ thật sự, dù sao Phương phủ nhiều
năm qua buôn bán, tuy nói Phương lão gia xã giao rất nhiều, nhưng chưa
từng được gặp qua thái tử của một nước có thân phận tôn quý, nên khẩn
trương không ngớt.
Phương Tranh lập tức nói: " Bẩm thái tử điện
hạ, phụ thân vi thần tuổi già sức yếu, không chịu nổi mệt nhọc, mong
thái tử điện hạ cho phép phụ thân vi thần xuống dưới nghỉ ngơi."
Thái tử cười nói: " Đúng là cô vương sơ sót, mong rằng Phương lão bá chớ
trách, đây là nhà của Phương lão bá, còn thỉnh ngài cứ tự tiện."
Phương lão gia thấp thỏm bất an hành lễ với thái tử xong, liền xin cáo lui đi vào bên trong hậu viện.
Phương Tranh học theo những đại quan trọng ti vi nhấc lên vạt áo, định ngồi
xuống, dự định hỏi thử thái tử đến nhà là có chuyện gì. Nhưng thấy thái
tử vẫn chắp tay sau lưng đứng ngay giữa đại sảnh, mỉm cười nhìn hắn,
trong ngực Phương Tranh cả kinh, kháo! Lại sai rồi!
Phương Tranh bật người đứng dậy, cung kính nói: " A! Thật ngại quá, ách, sai rồi, vi thần thất lễ, vi thần sợ hãi..."
Thái tử mỉm cười nói: " Không sao, Phương đại nhân, đây là nhà của ngươi,
không cần giữ lễ tiết. Tùy tiện là được, ngươi cứ xem cô vương giống như một người bằng hữu bình thường."
Bằng hữu của ta thì sẽ không ở
ngay trước mặt ta tự xưng cô vương ngậm miệng cùng cô vương. Trong lòng
Phương Tranh bất mãn lẩm bẩm.
" Vi thần không dám! Chẳng hay thái tử điện hạ đến hàn xá, có gì phân phó?"
Phương Tranh không dám có chút vô lễ ở trước mặt hắn, thái độ kính cẩn mà xa
cách, trong ánh mắt thái tử không khỏi âm trầm thêm vài phần.
"
Cô vương tới đây là nghĩ muốn thăm Phương đại nhân một chút, hơn mười
mấy ngày trước cô vương biết được Phương đại nhân bị giam vào trong
thiên lao, cô vương vô cùng sốt ruột, có hướng phụ hoàng can gián vài
lần, cầu phụ hoàng xá tội cho ngươi, đáng tiếc phụ hoàng cự tuyệt, ai,
Phương đại nhân, cô vương không giúp được ngươi, thật sự là xấu hổ."
Giọng nói của thái tử thật tiếc hận.
Phương Tranh nghe được líu
lưỡi không ngớt, vị thái tử điện hạ này nguyên lai đúng là một phái hành động thực lực, có thể đem lời nói dối nói ra như thế, bản lĩnh thật là
không nhỏ. Nêu bổn thiếu gia không biết rõ nội tình, lúc này sợ rằng đã
sớm hướng hắn dập đầu bái lạy rồi, không phải sao? Hừ, so diễn kịch, bổn thiếu gia cũng không kém đâu.
" Vi thần đa tạ thái tử điện hạ!
Thái tử điện hạ đối đãi vi thần ân trọng như núi, trong lòng vi
thần...trong lòng..." Phương Tranh khúc khúc, trong đầu nghĩ đến kinh
nghiệm bi thảm lúc rơi vào cống thoát nước mà xuyên việt, đột nhiên nảy
lên ý nghĩ sầu bi, viền mắt thoáng chốc liền đỏ: " Trong lòng vi thần vô cùng cảm kích ân đức của thái tử điện hạ, vi thần không biết làm sao
báo đáp, sau này mỗi đêm khó an, cuộc sống hàng ngày khó qua, xấu hổ đến mức không lập tức đâm đầu...chết...trong gầm cầu, nếu không biết làm
sao báo đáp đại ân đại đức của thái tử điện hạ..."