Trong thiên lao.
Phương Tranh cảm giác ngủ thật thoải mái, thẳng đến lúc lên đèn hắn mới tỉnh lại.
Phương Tranh bị Lưu Hỉ đánh thức, thấy Phương Tranh đã tỉnh, Lưu Hỉ lấy lòng
cười: " Phương đại nhân, đã tới giờ ăn cơm, tiểu nhân đã đưa cơm tới cho ngài, ngài nhìn xem có được không, nếu không hài lòng tiểu nhân đổi món khác cho ngài."
Phương Tranh nhìn lên, thấy trên bàn đặt một chiếc khay, bên trong có ba món ăn và một chén cơm lớn.
Phương Tranh nhìn sát một chút, món ăn thật không tệ, hương vị rất tốt.
" Thức ăn trong thiên lao các ngươi không tệ nha, làm phạm nhân trong này đúng là hưởng phúc." Phương Tranh khen ngợi, mỗi ngày ăn uống ngon như
vậy, nếu để dân chúng bên ngoài biết được còn không tìm cách vi phạm
vương pháp, vào ngồi thiên lao để được ăn cơm ngon như thế này sao.
Lưu Hỉ cười có vẻ xấu hổ: " Phương đại nhân hiểu lầm rồi, đây là cơm nước
chuẩn bị riêng cho ngài, các phạm nhân tầm thường làm sao có phúc khí
được ăn những thứ này chứ? Có được một cái bánh bắp cho họ đã xem như là hậu đãi." (bánh làm từ ngô, sắn chứ không phải từ gạo)
Phương Tranh ngẩn người: " Chuẩn bị riêng cho ta?"
Lắc đầu, Phương Tranh dùng lời thấm thía nói: " Tiểu Lưu, như vậy không
tốt, chúng ta không thể làm chuyện gì đặc thù, mặc dù bổn quan chi ở đây có mấy ngày, nhưng phải giống mọi người cùng nhau ăn khổ, cùng chung
phúc, như vậy mới có thể cùng quần chúng liên kết vững chắc không gì phá nổi..."
Dùng khẩu khí của lãnh đạo nói chuyện với nhân viên cấp dưới đúng là sảng khoái, thảo nào nhiều người thích làm quan như vậy.
Lưu Hỉ bị Phương đại thiếu gia dùng giọng quan Trên gây nhiễu đến choáng
váng đầu óc, nghe vậy lắp bắp nói: " Phương...Phương đại nhân, tiểu nhân không được đọc sách, không...không hiếu ý tứ của ngài..."
Phương Tranh âm thầm thở dài, tố chất văn hóa của quốc dân đúng là còn cần
phải được đề cao a. Bổn thiếu gia đã đem tài hoa xuất chúng của mình che giấu hết, không ngờ vẫn còn có người nghĩ câu nói của ta quá thâm ảo,
tỷ như vị trước mắt này.
Nếu vị này chưa từng đọc sách, bổn thiếu gia không thể làm gì khác hơn là phải nói ra càng dễ hiểu một chút.
" Ý tứ của ta là nói, bọn họ ăn bánh bắp, mà ta lại ăn thịt cá, như vậy không tốt."
Những lời này thì Lưu Hỉ hiểu rõ, liền cẩn thận hỏi: " Ý tứ của Phương đại nhân.. .chẳng lẽ cũng muốn ăn bánh bắp?"
Sao người này lại ngu ngốc như thế nhỉ? Đáng đời làm cai ngục cả đời!
Phương Tranh bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nói: " Ý tứ của ta là nói...dù có
muốn đặc thù, cũng không thể làm cho quần chúng nhìn thấy. Đi, mau đóng
cửa cho bổn quan, ta một mình lặng lẽ mà ăn."
Lưu Hỉ rất buồn
bực. vị đại nhân này nói cái gì mà " đặc thù hóa", " nhân dân quần
chúng", hắn vốn không hiểu nổi ý tứ. Xem ra thực sự chỉ có người có học
vấn cao mới có thể làm quan nha.
Phương Tranh rót đầy rượu, ngửa
cổ uống cạn, híp mắt thưởng thức hương vị trong miệng, vừa nhấc đầu,
nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của Lưu Hỉ đang nhìn hắn, Phương Tranh
cũng ngây ra một lúc: " Ăn sao?"
" Ăn."
" Vậy ngươi nhìn ta chằm chằm để làm chi?"
Lưu Hỉ cười lấy lòng: " Tiểu nhân đang đợi, xem Phương đại nhân còn có gì phân phó hay không."
Phương Tranh lại uống một ngụm rượu, nói: " Không có gì phân phó, ở đây quá
buồn chán, kể lại chuyện tại thiên lao cho ta nghe thử, coi như giải sầu đi."
Lưu Hỉ vò đầu nói: " Phạm nhân giam trong thiên lao nếu không phải kẻ giết người phóng hỏa thì là tử tù có ý đồ tạo phản..."
Phương Tranh bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Lưu Hỉ chặn lại nói: " Ngài thì không tính, cấp trên có nói qua, ngài chỉ là vào đây ở mấy ngày, ha ha, không tính là phạm nhân, ý tứ của tiểu nhân muốn nói, hôm nay trong lao đều
có những chuyện dơ bẩn mơ hồ...Đại nhân, ngài có hứng thú nghe loại
chuyện này sao?"
Phương Tranh vội vàng lắc đầu: " Đừng nói những
chuyện máu chảy đầm đìa, không thấy ta đang ăn sao? Có muốn cho người ta nuốt trôi không? Không có chuyện quái lạ gì à? Mỗi ngày các ngươi ngược đãi phạm nhân, tra tấn bức cung, không có án mạng sao?"
Lưu Hỉ
khẩn trương xua tay nói: " Phương đại nhân, mỗi sự kiện do chúng tiểu
nhân thi hành đều nhận lệnh của hình bộ, dù là tra tấn phạm nhân, thì
cũng có công văn hình bộ, chúng ta mới có thể y lệnh làm việc, đại nhân, chúng tiểu nhân chẳng bao giờ lén lút tra tấn phạm nhân cả!"
Trong lòng Phương Tranh cười nhạt, gạt quỷ đi thôi! Thiên hạ loạn thành một
đoàn, người vào thiên lao không mười thì có tám là oan uổng, các ngươi
không âm thầm hại người, thiếu gia ta mang họ các ngươi đó!
Phương Tranh cười nói: " Đừng khẩn trương, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi,
lại hỏi ngươi, trong lao từng có người chết không?"
Lưu Hỉ nghe
Phương Tranh không có ý tứ truy cứu chuyện tra tấn phạm nhân, lúc này
mới dễ dàng một chút, nghe vậy gật đầu nói: " Xác thực có chết người,
hơn nữa chết không ít. Bọn họ có khi bị bệnh chết, có khi bị người giam
cùng phòng đánh chết, còn có...Ách, chỉ số ít, là bị thụ hình mà
chết..."
Phương Tranh nhìn thấy Lưu Hỉ nói về những người bị thụ
hình mà chết mà gương mặt không hề hổ thẹn, trong lòng âm thầm khinh
thường, người này khẳng định không phải là người tốt gì, nhìn hắn cung
kính với bổn thiếu gia, nhưng trong lòng dễ gì không đang mắng chửi ta?
Đừng nói trù ẻo ngày nào đó bản thiếu gia thật sự mất thế, bị đánh vào
thiên lao, khi đó hắn chắc chắn sẽ chỉnh cho lão tử sống không bằng chết đúng không?
Tròng mắt Phương Tranh vừa chuyển, người ta không hề phạm sai lầm, dù có mắng hắn cũng không hợp, bổn thiếu gia chỉ hù dọa
hắn thử xem. Coi như là giúp bản thân mình giải sầu đi.
Vì vậy
sắc mặt Phương Tranh bỗng nhiên nghiêm túc lên, thần bí nhìn quanh, sau
đó tiến đến bên tai Lưu Hỉ, thanh âm đè thấp nói: " Các ngươi ở đây...có bị quỷ nháo qua chưa?"
Lưu Hỉ ngẩn người, lắc đầu nói: " Chăng bao giờ gặp qua, sát khí trong thiên lao quá nặng, quỷ làm sao dám tới?"
Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Điều đó cũng không nhất định, có người nói
người mà bị hại chết, oán khí cũng rất nặng, sau đó sẽ liên tục quậy phá nơi địa phương hắn từng bị hại..."
Lưu Hỉ chẳng hề để ý cười
nói: " Phương đại nhân, ngài không phải là muốn hù dọa tiểu nhân đó chứ? Tiểu nhân làm nghề này nhiều năm, nhưng chưa từng tin qua quỷ thần, ha
ha."
Phương Tranh nghe vậy cứng họng, trên mặt nóng nóng, có cảm giác xấu hổ khi âm mưu bị người nhìn xuyên qua.
May là Phương đại thiếu gia là người có da mặt dày, bật người liền khôi
phục bình tĩnh, nghiêm trang nói: " Bổn quan là người buồn chán như vậy
sao? Khái khái...Ta chỉ là muốn nói ra một ít kinh nghiệm cá nhân, mọi
người cùng nhau tham khảo mà thôi..."
Lưu Hỉ bật người liền bày ra dáng dấp như đang chăm chú lắng nghe.
Tròng mắt Phương Tranh vừa chuyển, bắt đầu nghĩ ra trò lừa bịp: " Ký túc xá
trước kia ta từng ở qua...khái....Tiểu viện, thường thường hay sinh ra
một ít chuyện rất quái lạ. Có buổi tối ta đang đọc sách dưới đèn, ta
ngồi hồi lâu thì gục trên bàn mà ngủ, chờ ngày thứ hai ta tỉnh lại,
nhưng lại phát hiện mình đang nằm trên giường. Vừa mới bắt đầu còn tưởng người nhà đưa ta lên giường, cũng không biết vì sao, mỗi tối đều là như vậy, ta ngồi dưới đèn đọc sách, không đủ một nén hương, là bắt đầu mệt
rã rời, ta liền kỳ quái, trước đây đọc sách chưa bao giờ buồn ngủ..."
Lưu Hỉ tựa hồ cũng nghe thật hăng hái, liên tục thúc giục: " Sau đó thế nào, thế nào?"
Phương Tranh âm thầm cười, nói tiếp: " Sau đó cứ lập lại mãi nửa tháng, ta
liền nổi lên lòng nghi ngờ, nào có việc mỗi tối hễ ngồi đọc sách dưới
đèn là bị buồn ngủ rã rời chứ? Hơn nữa mỗi lần ta tỉnh lại đều thấy mình nằm trên giường, hỏi người nhà của ta, mọi người đều nói không hề đưa
ta lên giường, điều này đúng là không thích hợp."
Lưu Hỉ liền gật đầu phụ họa: " Đúng vậy, đúng vậy..."
Phương Tranh tận lực dùng thanh âm trở nên trầm thấp mà rùng rợn: " Cho nên,
có buổi tối ta liền nghĩ cách, vừa ngồi xuống bàn học liền giả bộ buồn
ngủ, vừa mới bắt đầu còn không có động tĩnh gì, mãi cho đến...nửa
đêm...canh ba...thời gian..." Thanh âm Phương Tranh bắt đầu mềm như tơ,
mơ hồ như sương khói không thể nắm lấy.
Thấy Lưu Hỉ không thể kìm lòng nắm chặt đôi tay, khẩn trương đến mức chóp mùi cũng phải đổ mồ hôi.
Trong lòng Phương Tranh cười lăn lộn, người này còn nói là không tin quỷ thần, lại có hình dáng đó!
Phương Tranh tiếp tục dùng thanh âm yếu ớt nói: " Thời gian canh ba...bỗng
nhiên...truyền đến một tiếng đập cửa nhẹ nhàng, bang bang bang..."
Con mắt Lưu Hỉ bỗng nhiên trợn to, con ngươi trong mắt bắt đầu kịch liệt co rút lại thành một điểm nhỏ.
Phương Tranh cực kỳ thỏa mãn đối với phản ứng của hắn, tiếp tục yếu ớt nói: " Tiếng đập cửa vẫn cứ tiếp tục...bang bang bang..."
Lưu Hỉ siết chặt nắm tay, chỉ vì quá mức cố sức mà bàn tay trắng bệch.
Phương Tranh đang định tiếp tục biên chuyện quỷ hù dọa hắn, Lưu Hỉ bỗng nhiên
cắt đứt lời hắn, lắp bắp nói: " Phương...Phương đại nhân…bên
ngoài...ngoài.."
Phương Tranh bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: "
Nghe cố sự thì phải yên lặng mà nghe, phá rối cái gì! Vừa rồi ta nói đến chỗ nào?"
" Bang bang bang..."
Phương Tranh nở nụ cười: " Nga, đúng rồi, nói đến bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếng đập
cửa của ngươi học theo còn rất giống...
Lưu Hỉ vẻ mặt cầu xin, miệng ngậm chặt, vô tội mở ra hai tay.
" Bang bang bang..."
Phương Tranh mất hứng: " Không cần làm hoài nha, sao cứ học..."
" Bang bang bang..." Lúc này Phương Tranh đã nghe rõ, thanh âm gõ cửa kia đúng là từ bên ngoài truyền đến.
" Má ơi!" Phương Tranh kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng phóng lên chiếc giường lớn, thân run lên bần bật.
Bổn thiếu gia thật xui xẻo như vậy sao? Chỉ là bịa đặt câu chuyện quỷ lại đưa tới quỷ thật hay sao?
Tăng lên lòng can đảm, Phương Tranh dùng thanh âm run rẩy hỏi: " Ai...ai đó?"
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, Phương Tranh quay đầu, chỉ chỉ Lưu Hỉ, rồi lại chỉ chỉ ra cửa.
Lưu Hỉ không dám tin tưởng chỉ vào người mình, Phương Tranh khẳng định gật
đầu, Lưu Hỉ không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ, cả người run
bần bật như bệnh sốt rét đi ra cửa.
Từ từ nhắm hai mắt, Lưu Hỉ
run run nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên ngoài cửa chỉ có song sắt phòng giam
đối diện, tối đen không nhìn thấy gì, Lưu Hỉ thở dài một hơi, đang định
quay người lại, thình lình truyền đến một thanh âm khàn khàn: " Lưu đầu
nhi, nguyên lai ngươi ở chỗ này."
" Oa!"
" Má ơi!"
Phương Tranh cùng Lưu Hỉ sợ đến đồng thanh kêu to. Hai người tập trung nhìn
ra, ngoài cửa cũng là một ngục tốt trong thiên lao, chỉ thấy hắn đang
ngỡ ngàng đứng ngoài cửa, nhìn hai vị đại nhân đang đầy mặt kinh khủng
giống như người điên đang theo dõi hắn.
Phương Tranh nhìn thấy
không phải quỷ, nhất thời giận dữ bốc lên đầu, ngục tốt này có phải có
mao bệnh hay không, buổi tối lại có kiểu gõ dọa người như thế sao? Còn
có điểm đạo đức công cộng hay không đây? Nếu đánh người mà không phạm
pháp, thật muốn xông lên chỉnh hắn một trận.
Đúng là không cần
Phương Tranh động thủ, Lưu Hỉ giống như con trâu đực phát điên xông lên, không nói hai lời hung hăng đá tới một cước, sau đó huy quyền đập tên
ngục tốt, vừa đánh vừa mắng: " Con mẹ nó! Lúc ngươi gõ cửa có lên tiếng
thì ngươi sẽ chết sao? Làm ta sợ muốn chết, ngươi muốn dọa chết lão tử
để thay vào vị trí của ta có đúng hay không..."
Lưu Hỉ hạ thủ
đúng là độc, nhìn thấy Phương Tranh liền hết cả cơn giận. Đáng đời! Tên
vương bát đản thiếu chút nữa cũng hù chết bổn thiếu gia, kháo! Thật mất
mặt. Hảo hảo dưng không lại nói chuyện quỷ gì đó, đây đúng là bản thân
tự hù bản thân...
Ngục tốt bị đánh đến gào khóc thảm thiết, đau
nhức cực kỳ lớn tiếng nói: " Lưu đầu nhi, đừng đánh, tiểu nhân có chuyện quan trọng..."
Lưu Hỉ còn đang hung hăng đánh tên ngục tốt,
trong miệng mắng: " Hiện tại lão tử muốn đánh ngươi mới là chuyện quan
trọng nhất..."
Ngục tốt hét lớn: " Lưu đầu nhi, đừng đánh...Phúc Vương điện hạ và Trường Bình công chúa điện hạ tới thăm Phương đại nhân..."