Phương Tranh nghe vậy cực kì hoảng sợ, hơi giật mình ngoảnh đầu lại,
nhìn tòa nhà phía xa xa, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn: " Không
ngờ đó lại là nhà của ta...."
Biểu tình của Tiêu Hoài Viễn dường như phi thường khó chấp nhận, ít nhất mặt ngoài xem ra thật khó chấp nhận.
Hắn sắc mặt bi thống vỗ bả vai của Phương Tranh trầm giọng nói:" Phương
huynh thực là chí sĩ cao thượng, vì bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống, vượt qua biển lửa…Ân, nói sai rồi, phải là phóng hỏa đốt nhà, Tiêu mỗ
cảm phục không thôi...."
Phương Tranh lúc này không thể nói rõ
cảm giác ở trong lòng, hắn cho rằng bản thân mình chính là một gã đần
độn, trình độ ngu ngốc như thế này cũng chỉ có...Khụ, Phương đại thiếu
gia không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.
Càng khiến cho Phương Tranh lo lắng chính là ngọn lửa ngày càng cháy to, sau khi thế lửa dâng cao
hiện giờ đại khái chỉ còn lại vài ba thủ hạ đang hắng hái cứu hỏa! Có lẽ đánh chết bọn hắn cũng không đoán được, người phóng hỏa...Chính là tân
thủ trưởng mà bọn hắn kính ngưỡng.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Phương Tranh có chút quái dị, có điểm muốn khóc mà lại có điểm muốn cười.
Ngây ngốc sau một lúc lâu, Phương Tranh chợt nhớ tới gã đầu sỏ còn đang đứng bên cạnh, dùng sức nhắn mặt, Phương Tranh nổi giận đùng đùng nói: " Đền tiền!"
Tiêu Hoài Viễn ngạc nhiên nói: " Đền tiền cái gì?"
Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi: " Ngươi đốt nhà của ta!....Coi như không phải ngươi đốt nhưng ít nhất ngươi cũng giựt dây!"
Tiểu Hoài Viễn oan uổng la lớn: “ Phương huynh a, ngươi không thể ăn nói
lung tung được, hạ thuốc xổ vào trong chum nước, tiểu vào trong giếng,
phóng hỏa nhà bếp, tất cả những chuyện này ta không xúi giục ngươi nha,
ta còn can ngăn ngươi nữa kia, quên rồi sao?"
Phương Tranh nghe
vậy cứng họng, Tiêu Hoài Viễn nói cũng không sai. Lúc ấy chính bản thân
mình vì muốn chơi cho đã nghiền, hoàn toàn không nghe hắn can ngăn ngay
từ ban đầu, sớm biết rằng đó là nhà của mình, đánh chết ta cũng sẽ không làm như thế...”
Phương Tranh nói: "…Thế tại sao ngươi lại không ngăn cản ta đây?"
Tiêu Hoài Viễn nghe được càng oan: " Ta không ngăn được nha, nhìn tư thế
phóng hỏa của ngươi thì người nào có khả năng ngăn cản kịp thời đây. Ta
còn chưa kịp chạy lại, ngươi đã phóng hỏa mất rồi...Ài, Phương huynh
động tác phóng hỏa của ngươi thực nhất lưu, có phải trước kia thường
xuyên làm chuyện như thế này hay không?"
Phương Tranh nghe tiểu
tử này nói, sắc mặt càng thêm xám xịt. "....Quên không hỏi ngươi, tại
sao ngươi lại đi vào từ cửa sau? Thuộc hạ của ta đắc tội gì với ngươi
sao?" Phương Tranh nghi hoặc nhìn Tiêu Hoài Viễn.
Tiêu Hoài Viễn
vô tội nhún vai: " Phương huynh thăng quan tiến chức, Tiêu mỗ chỉ muốn
đến chúc mừng, tính đi từ cửa sau mà vào tạo cho ngươi một cái kinh hỉ "
Phương Tranh hồ nghi đánh giá hắn: " Căn nhà này cực kì bí mật, vốn là do
thuộc hạ của ta mới mua ngày hôm qua, hôm nay Tiêu huynh đã biết được.
Thực sự không phải đơn giản nha, ha ha.”
Tiêu Hoài Viễn khiêm tốn cười nói: "…Kì thực Tiêu mỗ chỉ đi lầm đường mà thôi, ha ha...."
Tiểu tử này mở miệng, không một lời nói thật! Phương Tranh trong lòng oán hận mắng thầm.
" Tiêu huynh vận khí không sai a, chỉ đi dạo một chút trên phố mà cũng
may mắn gặp được, không chuẩn tương lai còn có thể tìm được bảo khố, ha
hả." Phương Tranh giả lả cười.
Tiêu Hoài Viễn cười so với Phương
Tranh càng giả hơn: " Đúng vậy đúng vậy, vận khí của Tiêu mỗ từ trước
đến nay quả thật không sai, ha hả...."
Phương Tranh cười nói: “
Cổ nhân từng nói, “hảo vận duy hữu đức giả cư chi". Nếu Tiêu huynh nói
dối tại hạ, chỉ sợ vận may chấm dứt cùng nhanh thôi, ha ha...." (*: vận
may chỉ đến với những người có đức)
Tiêu Hoài Viễn trốn tránh: " Cổ nhân có nói qua câu này sao? Không đúng, Phương huynh cần đọc nhiều sách hơn a."
Phương Tranh nở một nụ cười cứng nhắc: " Tiêu huynh, nếu ngươi không nói tại
sao ngươi lại lẻn vào trong nhà của ta, chỉ sợ tội danh phóng hỏa này,
ngươi cũng không thể trốn tránh được. Đến lúc đó tự ngươi hảo hảo tâm sự cùng với phủ doãn Kim Lăng đi...."
Tiêu Hoài Viễn biến sắc, gượng cười nói: " Phương huynh thực biết nói đùa, rõ ràng là ngươi phóng hỏa mà."
Phương Tranh cười giống một gã vô lại: " Quả thực là ta phóng hỏa, nhưng ta sẽ nói cho Trần đại nhân rằng ngươi phóng, ngươi đoán hắn tin ai."
Nói xong hắn nhìn Tiêu Hoài Viễn nhe răng cười: " Tòa nhà này vốn là do ta
bỏ tiền ra mua. Trên đời làm gì có đạo lý chính chủ nhân tự đi phóng hỏa nhà của mình? Khẳng định là người tâm địa độc ác, chỉ vì một chút thất
thế tại Yêu Nguyệt Lâu, cho nên trong lòng ôm hận, tự chuẩn bị thuốc xổ, nước tiểu, hộp quẹt. Sau đó lén lút bẻ khóa cửa sau, tiếp theo....hắc
hắc. Tóm lại đây thuộc một vụ án báo thù có chủ mưu, có tổ chức, hơn nữa tên phóng hỏa này vô cùng coi thường vương pháp, lúc gây án bị chủ nhân căn nhà nhìn thấy, vì thế một đường truy sát nhân chứng đến tận nơi
đây."
Phương Tranh dừng một chút, quét mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn
một cái cười nói: " Không biết ta hướng Trần đại nhân nói như vậy, có
bao nhiêu phần độ tin cậy đây? Trần đại nhân có lột quần ngươi ra ngay
giữa đương trường đánh vào mông ngươi hay không? Tiêu huynh, ngươi đoán
thử đi, ha ha...."
Tiêu Hoài Viễn nghe Phương Tranh nói một hồi,
không khỏi ngây dại, không thốt được nên lời, hồi lâu sau mới chận rãi
chắp tay vái dài, cười khổ: " Phương huynh thực đại tài....Tiêu mỗ tâm
phục khẩu phục, hoàn toàn có thể vu oan giá họa cho người ta như thế,
Phương huynh không hổ là một trong những người được hoàng thượng ân
sủng, thực sự rất hèn hạ...."
Nhìn xem, bổn thiếu gia chỉ cần múa lưỡi một cái, quả nhiên bị người ta bái phục nói rằng " Thủ lĩnh của
Ảnh Tử hội" chậc chậc...
Phương Tranh cau mày ho khan hai tiếng, dò xét nói: " Tiêu huynh, chẳng lẽ ngươi là do thái tử điện hạ phái tới?"
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu cười khổ nói: " Phương huynh, ta quả thực không thể
nói. Tiêu mỗ chỉ có thể nói cho ngươi biết, hai chúng ta không phải là
địch nhân, mong rằng Phương huynh không gây khó dễ cho tại hạ."
" Ngươi không nói, không sợ rằng ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của ngươi hay sao?"
Tiêu Hoài Viễn mỉm cười sâu xa. " Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm như thế,
đạo lý trong đó rất đơn giản, Phương huynh ngẫm lại có thể hiểu được."
Phương Tranh đang định mở miệng hỏi lại, chợt nghe phía sau có mười mấy người
dân, trong tay cầm côn bổng đang hùng hổ hướng phía bọn họ chạy đến, cầm đầu là một người hán tử vừa chạy vừa chỉ vào hai người Phương Tranh,
hô: " Bắt lấy bọn chúng, ta tận mắt chứng kiến, lúc xảy ra hỏa hoạn, bọn chúng chạy từ trong nhà ra, đúng là bọn chúng!”
Đám dân chúng đang phẫn nộ, không giữ được bình tĩnh mà giơ cao côn bổng lên trởi! Đùng đùng một đường đuổi theo chém giết.
Phương Tranh cùng Tiêu Hoài Viễn nhất tề biến sắc, đã chạy xa khỏi hiện trường như vậy cư nhiên còn có người đuổi theo, xem ra quả thật đã có người
nhìn thấy hành vi phóng hỏa đốt nhà của hai người bọn hắn.
Lúc
này, cũng không quản truy vấn mục đích mà Tiêu Hoài Viễn đến nhà mình,
Phương Tranh khẩn trương ôm quyền hướng Tiêu Hoài Viễn nói: " Tiêu
huynh, hôm nay từ biệt, không biết năm nào...."
" Trời ạ, còn văn thơ dài dòng cái gì nữa! Mau chóng chạy đi, ngươi hướng đông còn ta
hướng tây..." Tiêu Hoài Viễn hoảng hốt nói.
" Được, bảo trọng!"
" Ngươi cũng thế."
Hai người nghĩa trọng tình thâm chia tay nhau, phân biệt mỗi người một hướng mà chạy đi như trối chết.
Thời điểm mà Phương Tranh phóng hỏa, quả thật hắn chưa từng nghĩ đến nhà dân thời cổ đại thường san sát nhau, một nhà bị hỏa hoạn, thực dễ dàng lan
sang nhà khác.
Cho nên dân chúng tụ tập sống chung ở một nơi đều rất đông lòng, một khi cháy nhà ắt hẳn chính mình cùng rất phiền toái.
Dĩ nhiên bọn họ càng căm giận tên phóng hỏa đốt nhà hơn, cho nên việc đuổi giết so với dập tắt lửa biểu hiện càng nhiệt tâm tích cực.
Phương Tranh giống như một con chuột qua đường, bị dòng xe cộ tấp nập làm cho
hoảng loạn. Ngay cả chính hắn cũng không biết mình chạy đi đến nơi nào,
trong tai chỉ truyền đến những thanh âm gào thét của dân chúng đuổi
giết.
“ Mọi người phân công nhau tìm kiếm, nhất định phải bắt được hai tên hỗn đàn kia!"
" Có một người đã nhảy sông tự vẫn!"
" Chúng ta cùng nhảy xuống mò! Còn một kẻ nữa khẳng định cũng đang lẩn trốn quanh đây thôi...."
“…”
Phương Tranh trốn trong một nơi bí mật ở gần đó, không dám thò đầu ra quan sát tình huống, nhưng trong lòng đối với Tiêu Hoài Viễn bội phục không
thôi. Tiểu tử này thực sự can đảm nha, cư nhiên bị người đuổi giết mà
dám nhảy sông tự vẫn, không hiểu hắn bị người ta bức đến trình độ nào,
mới khiến cho hắn không thể bơi được qua sông. Bất quá khẳng định là hắn xong đời, dân chúng trong kinh thành đều thuộc vùng ven sông Tần Hoài,
thủy tính thông thạo từ nhỏ, nếu Tiêu Hoài Viễn nhảy xuống sông, sân nhà có khả năng biến thành sân khách, tám phần sẽ bị dân chúng tinh thông
thủy tính bắt được.
Thiếu gia sẽ không ngủ ngốc như vậy đâu, ngõ
ngách trong phố mới là chiến trường chính đạo, đảo quanh một vòng, nhất
định là có thể thoát thân.
Vì thế Phương đại thiếu gia không quản người chiến hữu chùn bước đã nhảy sông tự vẫn, hắn một mực ương ngạnh
cùng đám dân chúng triển khai một hồi truy kích ở trong các con hẻm nhỏ
tại kinh thành.
Càng ngày càng nhiều dân chúng gia nhập vào đoàn
truy bắt kẻ phóng hỏa đốt nhà, chấn động cả kinh thành, náo nhiệt giống
như đang tổ chức lễ hội ăn mừng. Mấy ngàn người phấn chấn, cao hứng, sôi nổi tụ tập chung quanh, lùng sục khắp các con phố lớn hẻm nhỏ. Mà hành
động trốn người truy bắt của Phương đại thiếu gia cũng ngày càng gian
nan hơn.
Phương Tranh chạy mất cả một chiếc giày, đầu tóc tán
loạn rũ rượi, quần áo đã muốn bẩn thỉu không chịu nổi, giống như hắn đã
phải lăn lê bò càng ra từ trong đống rác thải, cả người thoạt nhìn hơi
giống một gã ăn mày thường ngồi ở góc chợ hoa trong kinh thành.
Phương Tranh vừa chạy vừa lau nước mắt, trong thâm tâm ủy khuất không biết tâm sự với ai, bổn thiếu gia chọc đến ai chứ? Không phải xuất phát từ lập
trường giúp bằng hữu, điểm một mồi lửa nho nhỏ thôi sao? Tại sao lại
phát động toàn thành lùng bắt ta? Các ngươi như thế nào không đuổi theo
Tiêu Hoài Viễn đi, tiểu tử đó mới chính là chủ mưu, hơn nữa, bổn thiếu
gia còn tự tay phóng hỏa nhà của mình, liên quan gì đến các ngươi…
Ngẫm lại chính mình vốn là một mệnh quan triều đình, khâm phong bá tước, còn là nhi tử độc nhất của đệ nhất phú hào trong kinh thành, hiện giờ lại
bị người ta đuổi bắt như chó nhà tang. Trong lòng của Phương Tranh không khỏi cảm thấy bi ai, sau khi cảm khái ngàn vạn lần, hắn âm thầm hướng
thần phật trong trời đất phát thệ: tương lai không bao giờ chơi đùa với
lửa nữa!
Quả nhiên, phát thệ độc thực đúng là hữu hiệu, Phương
Tranh quẹo trái quẹo phải tức thì phát hiện ở phía trước lại thông ra
đường cái, thậm chí Phương Tranh còn nhìn thấy có một căn nhà quen thuộc nằm trên đường cái, cái bảng hiệu của căn nhà quen thuộc đó giống như
mọc thêm một cánh tay không ngừng vẫy hắn.
Phương Tranh vừa chạy
vừa mừng như điên, tương lai tươi sáng lại thắp lên hi vọng, chỉ cần lao qua đường cái là bổn thiếu gia có thể thuận lợi trốn thoát khỏi đám
người truy bắt, đi về nhà. Sau đó đóng cửa phòng cẩn thận ngủ một giấc,
đem hết thảy mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay coi như là một cơn ác
mộng. Tỉnh dậy tựa như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục cuộc sống an nhàn của chính bản thân mình.
Phương đại thiếu gia tính toán rất chu đáo, nhưng mà dù sao tính cũng vẫn chỉ là tính....
Ngay lúc hắn chuẩn bị lao ra khỏi con hẻm nhỏ, cách thắng lợi chỉ còn một bước thì tai họa giáng xuống đầu.
Phương Tranh còn không kịp nở nụ cười chiến thắng, mọi cảnh vật trước mặt hắn
tối sầm lại. Một chiếc bao vải chụp lên đỉnh đầu, Phương Tranh chưa kịp
thu hồi tư thế liền ngã lăn trên mặt đất, tiếp theo có một sợi dây thừng trói hắn lại, rốt cuộc tên phóng hỏa đốt nhà Phương đại thiếu gia cũng
bị rơi vào lưới của pháp luật.
Cảm giác được một cái chân to đang hung hăng đạp vài cái lên mông của mình, mơ hồ nghe được thanh âm nổi
giận đùng đùng của Ôn Sâm: " Con mẹ nó, dám đốt nhà của Ảnh Tử chúng ta, chán sống rồi! Đi, đem tiểu tử này giao cho Trần đại nhân, thỉnh ngài
định đoạt!"
Phương Tranh bị trùm kín đầu, trong lòng bi thương
hét lớn: " Ta kháo! Buông ra, mau chóng buông ra, ta là lão đại của các
ngươi ..."
Không cam lòng bị bắt vào trong chiếc bao, nhưng căn
bản thanh âm hàm hồ không thể nghe rõ được, mọi người đồng thời ba chân
bốn cẳng đem hắn vác đến nha môn phủ doãn. Bởi thế cho nên Phương đại
thiếu gia giống như heo nái đợi đến giờ làm thịt, bị người ta khuân giữa đường cái phồn hoa, rêu rao khắp nơi.
Phương Tranh trong lòng hổ thẹn cùng giận dữ không thôi, mặt mũi của mệnh quan triều đình lại bị
một đám nhiệm vụ đặc biệt mạnh mẽ trói buộc, cứ như thế này mà đứng trên công đường thì sao có khả năng chịu đựng nổi? Chính mình phóng hỏa đốt
nhà của thuộc hạ, sau đó thuộc hạ của mình lại bắt mình đem tới nha môn, đen đủi, ông trời báo ứng ta…
Đến nha môn, chư tướng thả Phương
Tranh xuống trước mặt quan phụ mẫu, thỉnh ngài định đoạt. Phủ doãn Kim
Lăng Trần đại nhân uy nghiêm lẫm liệt nói: " Đứng ở dưới công đường là
người phương nào?"
" Kẻ phóng hỏa đốt nhà, được áp giải đến đây
thỉnh đại nhân định đoạt." Thanh âm của Ôn Sâm không nóng không lạnh,
Ảnh Tử thuộc tổ chức bí mật, mọi thành viên đều sử dụng thân phận thường dân, cho nên ôn Sâm tự xưng thảo dân.
" Thật to gan! Dám ngang nhiên phóng hỏa! Quả thật vô pháp vô thiên! Trước đem bao trên đầu của hắn cởi xuống!"
Phương Tranh im lặng hít sâu một ngụm lãnh khí, được rồi, thời khắc dọa người
tới rồi! Sớm biết mọi chuyện lại đen đủi như thế này, thì ta đã nhảy
sống tự vẫn cùng với Tiêu Hoài Viễn…
Bao vải được cởi bỏ, nằm trong dự đoán, tất cả mọi người đều chấn động: " Tại sao lại là ngươi?"
Trần Cửu Lâm trợn tròn hai mắt, ngồi ở trên công đường giống như bị điểm huyệt thật lâu không nói nên lời.
Còn diễn cảm của Ôn Sâm cùng chư tướng Ảnh Tử thì lại vô cùng phong phú,
dường như ban ngày gặp quỷ, toàn bộ ngây ngốc thất thần.
Phương
Tranh thu liễm tinh thần, trong lòng mắng thầm vài câu, tiếp theo cười
híp mắt nhìn mọi người chào hỏi: " Hi, mọi người khỏe cả chứ, ăn cơm
chưa?"
Trần Cửu Lâm ngây ngốc một lúc lâu, nhưng nhớ đến hiện tại đang ở trên công đường, phải giữ gìn quan uy của bản thân mình, đành ho khan một tiếng, trầm giọng nói: " Này...Phương đại nhân, bọn
hắn...Ngươi đây là....Khụ khụ, bổn quan nghe hắn nói là ngươi phóng hỏa, có thật không?"
Phương Tranh biểu tình lúng túng, nghe vậy cười
khan hai tiếng, trong lòng đánh chủ tâm muốn đổ hết tội lên đầu của Tiêu Hoài Viễn, nhưng nghĩ lại, không được a. Tiêu Hoài Viễn là người trong
phủ của thái tử, chuyện này nếu đổ cho hắn, vậy cũng như trực tiếp đắc
tội cùng thái tử. Phương Tranh không muốn chỉ vì một căn nhà mà trở mặt
với Thái tử. Khó trách tiểu tử Tiêu Hoài Viễn kia lại khẳng định chính
mình không dám đổ tội lên đầu của hắn…
Xem ra chuyện này chính mình phải nai lưng ra gánh chịu rồi.
Phương Tranh nặng nề thở dài, bắt đầu lộ ra một bộ dạng ủy khuất cùng thương
tâm nhìn chúng thuộc hạ Ảnh Tử, khó khăn nuốt khan một ngụm nước miếng,
nhẹ nhàng nói: "...Này, khụ khụ, không biết luật pháp của Hoa triều có
quy định, đốt nhà của mình có tính là phạm pháp hay không?"