Ngọc bội không còn, sát thủ cũng cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt Phương
Tranh cầu xin, giật mình nhìn nắm " bột phấn" trong tay hắn, biểu tình
như cha mẹ chết, trầm thống và…bi thương.
Sát thủ nhức đầu, xấu hổ đưa nắm bột phấn tới trước mặt Phương Tranh: " Ngươi...còn cần không?"
Phương Tranh vô lực phát tay nói: " Tặng ngươi luôn, cẩn thận bảo quản, ngọc nát rồi...không, thành phần, nó là ngọc nha..."
Nói xong Phương Tranh đứng lên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài: " Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng dường thương, ta...đầu ta có điểm choáng, ta về phòng nằm một chút..."
Lúc này Phương đại thiếu gia xót xa muốn thấy máu, đều nói văn nghèo võ giàu, lời này quả nhiên có đạo lý.
Tiểu Lục luyện công coi như tiết kiệm, mỗi lần chỉ dùng bộ chén trà hai
lượng bạc mà luyện tập, còn vị sát thủ ca ca này lại tương đối xa xỉ,
luyện một lần là mất một ngàn lượng bạc nha. Sau này nếu thỉnh hắn làm
bảo tiêu, thiếu gia ta phải đi đâu tìm nhiều ngọc như vậy cho hắn bóp
nát?
Mấy ngày kế tiếp, Phương Tranh bắt đầu bận rộn, hắn bận rộn việc tiếp khách.
Đầu tiên là Mập Mạp và Trường Bình, hai người dường như không hề đóng cửa
sám hối giác ngộ, mỗi trưa đều chạy tới thiên lao báo danh. Ba người có
khi uống rượu, có lúc cùng Phương đại thiếu gia chơi cờ năm quân, có lúc lại ngồi nói chuyện phiếm. Số lần tới quá nhiều, làm Lưu Hỉ cũng phải
hiểu lầm, có ngày liền cùng Phương Tranh thương lượng, có muốn chuẩn bị
hai gian phòng trong thiên lao cho Phúc Vương điện hạ cùng Trường Bình
công chúa điện hạ, đỡ phải cho họ chạy tới chạy lui mệt nhọc...
Phùng Cửu Đao bình thường cũng đến ngồi chơi, nhưng Phương Tranh ở chung với
hắn thì lại không chút náo nhiệt, cũng chỉ một mình Phương Tranh nói
chuyện đến miệng khô lưỡi khô, còn Phùng Cửu Đao ở một bên yên lặng uống rượu, Phương Tranh nói đến mệt mỏi, Phùng Cừu Đao liền đứng lên, nói
tiếng cáo từ, sau đó xoay người rời đi. Ngày hôm sau hắn lại đến, mỗi
lần đều là như vậy, làm Phương Tranh phiền muộn không ngớt, thật hoài
nghi hắn có phải muốn đến thiên lao kiếm rượu uống, uống rượu xong liền
đi, hoàn toàn xem Phương Tranh là một vật thể trong suốt không hề tồn
tại.
Đã nhiều ngày Phương Tranh cùng sát thủ ca ca tiếp xúc mãi
cũng thành thục, sát thủ ca ca rất nể tình, từ sau khi vỗ nát khối ngọc
giá trị một ngàn lượng bạc, hắn cũng không còn lấy thêm bất cứ vật gì từ trên người Phương Tranh để luyện công, chính yếu chính là. Trên người
Phương đại thiếu gia thực sự không còn tìm ra được bất cứ thứ gì đáng
giá, đó là vì sát thủ ca ca thấy thứ mình thích mới muốn có, chỉ có thứ
đáng giá mới muốn bóp nát. Làm sát thủ, đối với việc phá hư những thứ
tốt đẹp luôn có một ham muốn thật cố chấp.
Hai người đã thỏa
thuận xong trong thiên lao, từ ngay ngày Phương Tranh ra tù, sát thủ phụ trách thiếp thân bảo vệ hắn, thu phí mỗi ngày một trăm lượng bạc, nếu
có ra tay thì tính khác. Đồng thời phải trả tiền trước.
Phương
Tranh nhẫn nại cắn răng đáp ứng, suy nghĩ lại, đây xem như mua bảo hiểm
ngoài ý muốn cho bản thân, sau này nếu có người muốn ám sát mình, tốt
xấu cũng được bảo đảm sự an toàn. Vừa nghĩ như thế, trong lòng Phương
đại thiếu gia nhất thời dễ chịu hơn.
" Ai, sát thủ ca ca, vì sao ngươi phải giết nhị công tử của Giang thị lang? Hắn khi dễ ngươi sao?"
Lúc buồn chán, Phương Tranh vẫn thích đi tìm sát thủ nói chuyện phiếm.
" Hắn đáng chết." Sát thủ vẫn cứ khô khốc, từng chữ như vàng.
" Sát thủ các ngươi giết người, chẳng lẽ còn phải điều tra trước hắn có
nên chết hay không sao?" Phương Tranh kì lạ, sát thủ cổ đại thật là có
đạo đức chức nghiệp, vậy sao gọi là sát thủ chứ, quả thực là hóa thân
của anh hùng hiệp nghĩa nha.
" Ta chi giết người đáng chết."
Phương Tranh đồng tình nói: " Ngươi kiên trì nguyên tắc như thế, sinh ý nhất
định không sao thịnh vượng phải không?" Dù sao người chân chính đáng
chết ở trên đời này cũng ít, bởi vậy suy đoán, vị sát thủ ca ca này
khẳng định rất nghèo, khó trách hắn chào giá cao như thế, không hề chiết khấu một chút nào, có lẽ một lần hắn làm việc phải ăn tới ba năm.
Sát thủ nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến hắn.
" Ai, sát thủ ca ca, ngươi tên là gì? Ta không thể lúc nào cũng gọi ngươi là sát thủ ca ca chứ? Sát thủ ca ca, ngươi nói nhiều thêm một chút đi,
ngươi cứ như vậy, lão Phùng cũng thế, ta cảm thấy bản thân mình rất dài
dòng nha..."
Ba ngày sau, thánh chỉ tới thiên lao.
Lần này đến truyền chỉ chính là Mập Mạp.
Một bộ trình tự ban chỉ cũng bắt đầu, Mập Mạp nhẹ nhàng mở cuộn thánh chỉ
bằng vải vàng, vừa muốn mở miệng tuyên đọc, lại cau mày liếc mắt nhìn
Phương Tranh, vẻ mặt Phương Tranh đầy hiếu kỳ theo dõi hắn, Mập Mạp suy
nghĩ một chút, thẳng thắn thu lại thánh chỉ, sau đó ngồi xuống bàn cầm
đũa sắp thức ăn bỏ vào miệng, lúc này mới chầm chậm nói: " Bên trên viết gì ta phỏng chừng ngươi nghe sẽ không hiểu lắm, để ta thẳng thắn nói
bằng ra đi."
Phương Tranh nghe vậy bật người đứng lên, cười tủm
tỉm vỗ vai Mập Mạp nói: " Nên sớm làm vậy, dù sao nơi này đâu có người
ngoài, chúng ta vừa uống rượu vừa nói?" Nói xong hắn châm một chén rượu
cho Mập Mạp.
Mập Mạp nâng chén rượu lên: " Đến, chúng ta cạn một chén!"
Hai người uống một hơi cạn sạch, Mập Mạp liếm môi, nói: " Trên thánh chỉ
nói, ba ngày sau sứ giả Đột Quyết đến kinh thành, phụ hoàng chính thức
sắc phong ngươi làm chính sứ, phụ trách tiếp đãi ăn uống ngủ nghỉ của sứ giả Đột Quyết, cùng đàm phán với cả hai phe sứ giả Đột Quyết về việc
đình chiến. Chúc mừng ngươi nha Phương huynh, hiện tại ngươi có thể ra
tù rồi."
Phương Tranh híp mắt suy nghĩ: " Chỉ như vậy?"
Mập Mạp ngẩn người: " Chỉ như vậy, làm sao?"
Phương Tranh nói: " Lẽ nào hoàng thượng không nhắc thêm ai khác?"
Mập Mạp lắc đầu: " Tổng cộng có hai chuyện, một là tiếp đãi, hai là đàm
phán, không còn gì khác. Nga, được rồi, lần này phụ hoàng còn lệnh cho
Ngụy Thừa Đức và Phùng Cửu Đao làm phó sứ, toàn lực hiệp trợ cho ngươi
hoàn thành viên mãn việc đàm phán."
Phương Tranh vội la lên: "
Còn điều kiện ta nói lần trước thì sao? Ta không phải đã nói sao? Chia
bốn sáu cũng được nha, ba bảy cũng có thể thương lượng..."
Mập
Mạp bừng tỉnh hiểu ra: " Việc này phụ hoàng có nói, bốn sáu, ba bảy thì
không khả năng, ngươi định giá quá độc ác, phụ hoàng nói nhiều nhất là
một chín, đó là đã cho ngươi mặt mũi, phụ hoàng nói nếu như ngươi còn
không đáp ứng...Lão nhân gia tự mình đứng ra đàm phán với người Đột
Quyết, về phần ngươi sao, khái, đời này cũng đừng mong ra khỏi thiên lao nữa."
" Một chín?" Con mắt Phương Tranh trừng lớn: " Triều đình lấy một, ta lấy chín?"
Mập Mạp xì nói: " Nghĩ hay quá đi a? Ngươi nghĩ là có thể sao?"
Phương Tranh xòe ngón tay, bắt đầu tính toán sổ sách. Nếu như người Đột Quyết
bồi ra một trăm vạn lượng bạc, thiếu gia chỉ được mười vạn lượng, chút
bạc đó phỏng chừng cũng không đủ nuôi sống vị sát thủ ca ca mới nhận
việc, buôn bán có điểm lỗ vốn nha. Trừ phi người Đột Quyết bỗng nhiên
phát thần kinh, một hơi bồi hơn một ngàn vạn lượng, thu nhập của thiếu
gia ta mới miễn cưỡng khả quan, xem ra thu nhập cùng công trạng có quan
hệ trực tiếp, đạo lý này phóng ra khắp bốn biển cổ kim đều vô cùng chuẩn xác.
Phương Tranh búng tay vang to, sảng khoái nói: " Một chín
thì một chín, ta để cho người Đột Quyết bồi nhiều hơn một chút, mọi
người cùng nhau phát tài thôi."
Mập Mạp nói: " Ngày mai phụ hoàng triệu kiến ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết điểm mấu chốt khi đàm phán,
cùng điều khoản phải đạt thành. Ngươi dọn dẹp một chút, chúng ta đi ra
ngoài thôi, ở lâu chỗ này cũng phiền muốn chết, không biết ngươi làm sao ở được như vậy."
Phương Tranh đưa tay cản lại: " Ai, chờ một chút, ai nói ta muốn đi ra ngoài vậy?"
Mập Mạp ngẩn người, khó tin nói: " Ngươi không đi ra?"
Phương Tranh cười tủm tỉm lắc đầu.
Mập Mạp bỗng nhiên bắt đầu nói lắp: " Vì...vì sao? Chẳng lẽ...Ngươi, ngươi không đáp ứng điều kiện của phụ hoàng?"
Phương Tranh cười nói: " Điều kiện của hoàng thượng kỳ thực không tệ, ta đương nhiên đáp ứng."
Mập Mạp quan sát bốn phía một chút, nói: " Chẳng lẽ...ngươi ở đây mãi đâm
ghiền? Khái, Phương gia ngươi nhiều tiền, ngươi thích ở nhà tù, về nhà
làm nguyên dạng một cái để ở không phải là được."
Phương Tranh bất mãn nói: " Ai, ngươi đang nói tiếng người sao? Không ngờ lại nghĩ ta có mạng an vị trong nhà lao đời này sao?"
Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo, cười xấu xa nói: " Hắc hắc, ta sao,
xác thực nghĩ ở đây thật thoải mái. Mập Mạp ngươi trở lại bẩm báo hoàng
thượng, đã nói vi thần tự biết phạm vào lỗi lớn, cũng may được ở trong
thiên lao sám hối, kiểm thảo hành vi phạm tội trong cuộc đời này của
ta...Ân, ngươi còn nói, thấy ta ở trong thiên lao suốt ngày dùng nước
mắt rửa mặt, sám hối không ngừng, thường thường hối hận dập đầu, cứ muốn tìm chết..."
Sắc mặt Mập Mạp xám xịt, lau mồ hôi nói: " Phương huynh…Ngươi, rốt cục ngươi muốn làm gì?"
Phương Tranh cười nói: " Vạn sự vạn vật đều có nhân quả, một rót một uống, đó là tiền định."
Mập Mạp ngạc nhiên nói: " Phương huynh...từ khi nào ngươi trở nên tài hoa hơn người như vậy? Ngươi nói thật quá thâm ảo đi."
Phương Tranh vui vẻ nói: " Nga? Phải không? Ta cũng cho rằng như thế, ngươi có cảm thấy gần đây nội hàm của ta so với trước phong phú hơn rất nhiều?
Khi ngươi nhìn ta có cảm thấy ta giống như một tòa núi cao, làm cho
ngươi kìm lòng không được sản sinh ra tâm lý muốn cúng bái?"
Mập Mạp tiếp tục lau mồ hôi: "...cái này, chúng ta tiếp tục nói chính sự đi. Rốt cục ngươi có ý tứ gì?"
Phương Tranh giả vờ cao thâm cười cười: " Ngươi đừng hỏi ta, trở lại hỏi phụ hoàng ngươi, hắn hẳn là biết ý tứ của ta, hắc hắc."
Bên trong ngự thư phòng.
" Tên hỗn đản này thật to gan! Dám uy hiếp trẫm!" Không hề nghi ngờ, lúc này mặt rồng của hoàng thượng thật sự giận dữ.
Mập Mạp nghi hoặc nói: " Phụ hoàng, nhi thần ngu muội, chẳng hay ý tứ những lời này của Phương huynh rốt cục là sao..."
Hoàng thượng lạnh lùng nói: " Hừ! Ngươi còn không hiểu sao? Hắn muốn Phan
thượng thư tự mình đến thiên lao thỉnh hắn đi ra. Một rót một uống,
chính là ý tứ này. Quả thật là cực kì ngông cuồng! Trẫm.. .trẫm thật hận không thể một đao chém hắn để giải sự tức giận trong lòng!"
Rốt
cục Mập Mạp hiểu ra, nguyên lai " nhân quả" theo lời Phương Tranh chính
là chỉ điều này, Phan thượng thư tố cáo hắn, là nhân, hắn muốn chính là
lão tự đến thiên lao thỉnh hắn đi ra, đây là quả.
" Vô Bệnh,
ngươi đi nói cho hắn, trãm cho hắn cơ hội lần cuối cùng, nếu hắn tự đi
ra thì thôi, nếu không được...hắn cứ chuẩn bị chết già trong ngục đi!
Muốn Phan thượng thư tự mình đi thỉnh, không cần bàn nữa!"
Vì vậy Mập Mạp giống như chú bồ câu cần cù vất vả đưa thư hai đầu chạy đi.
Phương đại thiếu gia còn đang thích ý trong thiên lao, mấy ngày nay hắn cảm
giác hình như mình béo ra, trước đây thân thể gầy yếu chút, hôm nay đã
thấy được đường cong, điều này làm cho hắn rất mừng rỡ.
Mập Mạp lại không mừng rỡ được như hắn.
Vừa vào thiên lao, Mập Mạp liền nhấc lên chén trà hung hăng uống hai ngụm,
thở gấp nói: " Ta nói Phương huynh, ngươi đừng chơi nữa được không? Phụ
hoàng ta nghe được lời ngươi tức giận đến tóc dựng thẳng, ngươi...lá gan ngươi thật là không nhỏ chút nào."
Phương Tranh ngẩn người: " Ta nói cái gì đâu?"
Mập Mạp ngạc nhiên: " Ngươi đã quên ngươi nói gì sao?"
Phương Tranh xoay tròn mắt, cười nói: " Ha ha, ta làm sao quên được? Được rồi, phụ hoàng ngươi đáp ứng rồi sao?"
" Đáp ứng cái rắm!" Mập Mạp thốt lời thô tục: " Thiếu chút nữa phụ hoàng
muốn chém đầu của ngươi, gần đây ngươi ở trong thiên lao ăn trúng cái gì vậy? Lá gan bỗng nhiên lớn đến như thế?"
Phương Tranh cười cười: " Hoàng thượng không đáp ứng cũng là trong tình lý, kỳ thật ta cũng
không trông cậy hắn chịu đáp ứng. Ha ha, ta chỉ là muốn nói cho phụ
hoàng ngươi, giá trị của bổn thiếu gia trong triều đình, so với lão già
Phan thượng thư cao hơn, chí ít chuyện đàm phán với người Đột Quyết, ta
có thể làm, mà Phan thượng thư không thể làm, đây là giá trị. Ta nói
những lời này, kỳ thực là muốn nhắc nhở hoàng thượng, văn võ bá quan
trong triều đình, ai mới là người giá trị nhất đối với hắn."
Mập Mạp mở to hai mắt: " Không ngờ ngươi nói muốn Phan thượng thư đến đây tiếp ngươi ra ngoài, là nói đùa?"
Phương Tranh vô tội trừng mắt nhìn: " Ta có nói như vậy sao? Đây là do các ngươi nghĩ sai lầm nha."
Mập Mạp: "…"