Cuộc khắc khẩu vẫn còn tiếp tục, mọi người thưởng thức Phương Tranh cùng Giang Trung Thành cãi nhau, ánh mắt cũng không ngừng liếc hướng hoàng
thượng. Chuyện phát sinh hôm nay quả thật không bình thường, nhóm quần
thần không có người người nào dám bước ra ngăn cản hai người kia dừng
lại, bởi vì trong đầu của bọn họ đang không ngừng vận chuyển, bọn hắn
cần phải có thời gian để tiêu hóa đại sự phát sinh trước mắt này.
Từ trước tới nay, tại Kim Loan điện hoàng thượng luôn chú trọng lễ nghi
quy củ, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra, chứng kiến hai
người cãi lộn nhau như mấy bà hàng cá, hàng tôm ngoài chợ. Mà hoàng
thượng cũng không hề tỏ vẻ, chỉ là sắc mặt bình tĩnh nhìn bọn hắn, trong mắt tĩnh lặng như mặt hồ nước, nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.
“….”
“ Ngươi……Ngươi vô sỉ! Ngươi ngậm máu phun người….” Giang Trung Thành giận dữ đến mức lắp bắp.
“ Ta vô sỉ như thế nào? Chính ngươi làm nhiều chuyện ác bá cường hào, mà
còn dám nói rằng ta vô sỉ sao? Như thế, chẳng phải so với ta ngươi càng
vô sỉ hơn?” Phương Tranh đã hoàn toàn khôi phục bản tính, mũi hếch lên
trời, một bộ dạng cà lơ phất phơ, đứng ở trên Kim Loan điện có vẻ phá lệ chói mắt.
“ Hoàng thượng…Vi thần còn tố cáo Giang Trung Thành
đào mộ trộm!” Phương Tranh tiếp tục gắp lửa bỏ tay người, dù sao sau khi Phan thượng thư ngã ngựa, khẳng định người này cũng không thể sống
được, đắc tội thì đắc tội .
Lời Phương Tranh vừa nói ra, văn võ
bá quan lại ồ lên một trận, buổi lâm triều ngày hôm nay thực sự là phi
thường náo nhiệt. Đường đường là Lại Bộ thị lang, Giang Thành Trung tại
sao lại bị người ta tố cáo đi đào mộ trộm? Coi như biết rõ hai người mồm miệng một trận, cũng chỉ là hắt bát nước bẩn giá họa cho nhau, nhưng
mọi người vẫn hăng hái quan sát, giống như đang ngồi uống trà nghe hát
tuồng ở trong tửu quán.
“ Ngươi…..Ngươi thúi lắm!” Giang Trung Thành tức giận, bắt đầu loạn ngữ.
Phương Tranh cười lạnh: “ Còn không chịu thừa nhận? Chậc chậc, tưởng rằng ta
không biết sao? Ngươi tự mình chôn một cái bô vào trong đất, mỗi ngày
sai người tưới phân cho nó, một năm sau đào ra bán cho người khác, nhưng nghiêm khắc mà nói nó là cái bô mà Tần Thủy Hoàng đã từng dùng qua….”
“ Ngươi….” Giang Trung Thành không thốt được ra lời, thiếu chút nữa đã bị đột tử.
Thở sâu vài lần, Giang Trung Thành nhắc nhở chính mình, không cần cùng một
tên du côn vô lại nhiều lời, cho dù có cùng hắn dây dưa thêm, chính mình sẽ không chiếm được tiện nghi.
“ Hoàng thượng, Phương Tranh xuất thân thương nhân, văn không tinh võ không thông, hành vi ngang ngược
càn quấy, vả lại phẩm hạnh quá mức thấp kém. Thần nghĩ, người này không
đủ tư cách làm quan.” Giang Trung Thành là một phần tử trong Phan đảng,
một khi hắn đem lời kích nộ, liền có không ít người gật đầu phụ họa.
“ Ha hả! Ngươi nói ta không đủ tư cách, ta mà không đủ tư cách sao? Phải
chăng ta muốn làm quan còn phải được sự cho phép của ngươi? Mọi người
đều biết, quan tước của ta vốn là do đích thân hoàng thượng khâm phong.
Ngươi nói ta không đủ tư cách, chẳng phải ngươi ám chỉ hoàng thượng
không hiểu đạo dùng ngươi? Giang Trung Thành! Ngươi thật lớn mật! Ngươi
không tuân thủ bổn phận của một thần tử, dám bày trò trước mặt văn võ bá quan trên triều, ngấm ngầm ám chỉ thanh danh của hoàng thượng, ngươi có biết tội của ngươi hay không?” Phương Tranh nói dứt lời, nhãn tình sắc
bén, mặt đanh lại.
Giang Trung Thành bị dọa đến mức sắc mặt trắng nhợt, vừa rồi mới tiếm lễ trước mặt hoàng thượng, trong lòng của hắn
còn đang hoang mang, cư nhiên Phương Tranh lại tiếp tục chụp tội danh
lên đầu của hắn, thật sự làm cho hắn đảm đương không nổi. Giang Trung
Thành nhịn không được ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hoàng thượng, chứng
kiến biểu tình hoàng thượng vẫn bình thản, chỉ là trong tia mắt lộ rõ ra một tầng băng sương. Giang Trung Thành trong lòng âm thầm tức giận,
Phương Tranh con người này nói chuyện, liền mang hoàng thượng ra làm bia đỡ đạn, thật quá mức vô sỉ. Lúc này long nhan đang tức giận, cũng không nên cùng hắn đấu đá miệng lưỡi, không phải một cái Lại Bộ thị lang nhỏ
nhoi như hắn có thể đảm đương nổi trách nhiệm a.
“ Hoàng thượng,
thần tội đáng muôn chết!” Dù sao Giang Trung Thành cũng là một lão cáo
già đã từng lăn lộn trên quan trường nhiều năm, trong thâm tâm tự biết
nếu còn cùng Phương Tranh đấu đá tiếp, không cẩn thận hoàng thượng sẽ
hướng hắn khai đao, ngay tức thì biết điều trực tiếp thối lui ra khỏi
trận tranh đấu mồm mép.
Phương Tranh lạnh lùng đảo mắt quét một
vòng, chứng kiến nhóm quần thần đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, có
kính nể, có cừu hận, cũng có châm biếm.
Hắc hắc, đám gia hỏa các
ngươi cứ việc hận đi, khi Phan lão già ngã ngựa, ít nhất một trong số
các ngươi cũng có kẻ rơi đầu, xem đến phút cuối cùng, ai mới là người có thể cười được.
“ Phương đại nhân, mười điều tội trạng mà ngài tố cáo Phan thượng thư, xin hỏi chuyện này có chứng cớ xác thực hay
không?” Một vị đại thần chậm rãi bước ra, gằn từng tiếng hỏi.
Người này tên là Ngô Tiềm, vốn làm quan Giám Sát Ngự Sử, một trong những
người đứng đầu hàng ngũ quan viên trên triều, cũng là phần tử trung kiên của Phan đảng.
“ Chứng cớ? Có có, ân, không có, thế nào?” Phương Tranh mang một bộ dạng không thèm nói đạo lí, làm cho Ngô Tiềm tức giận đến mức, một lúc lâu sau mà chưa ra lời phản bác.
“ Bắt trộm thì phải bắt cả tang chứng, bắt kẻ thông dâm thì phải bắt tại đương trường, những tội trạng mà ngài tố cáo, có tận mắt chứng kiến hay không?” Ngô
Tiềm cười lạnh nói.
Phương Tranh cười híp mắt: “ Ngô đại nhân,
mong ngài thứ tội cho lời nói của hạ quan phản cảm, nói thí dụ như, hạ
quan chòng ghẹo nữ nhi của ngài….”
Chứng kiến lông mi của Ngô
Tiềm dựng lên, sắc mặt phẫn nộ, Phương Tranh nhanh chóng cười nói: “ So
sánh, hạ quan chỉ làm một cái so sánh tương tự mà thôi.”
Ngô Tiềm nặng nề hừ lạnh, hung hăng phất ông tay áo một cái, quay đầu đi hướng khác, không thèm quản đến hắn.
Phương Tranh nói tiếp: “ Nói thí dụ như hạ quan chòng ghẹo nữ nhi của ngài, đúng rồi, ngài có nữ nhi không?”
Ngô Tiềm ngẩn người, đầu óc không theo kịp phản ứng, theo bản năng gật đầu: “….Có.” Ngay tức thì phát hiện mình lỡ lời, nhưng lời đã ra khỏi miệng, chỉ đành tức giận trừng mắt lườm Phương Tranh một cái.
Phương
Tranh vỗ đùi, cười híp mắt nói: “ Có nữ nhi thì tốt rồi, ha hả, có nữ
nhi thì tốt rồi…….Nói thí dụ như, hạ quan chòng ghẹo nữ nhi của ngài,
sau đó nữ nhi của ngài tố cáo hạ quan trên công đường, nhưng nàng lại
tìm không ra chứng cớ để chứng minh được hạ quan chòng ghẹo nàng ta, bắt trộm không có bắt được tang chứng, bắt kẻ thông dâm mà không bắt tại
đương trường, xin hỏi Ngô đại nhân, tiểu thư thiên kim của ngài có tính
rằng bị hạ quan chòng ghẹo hay không?”
Phương Tranh so sánh như
thế không khỏi nham hiểm, nhất thời Ngô Tiềm á khẩu không trả lời được,
mà cũng không biết phải trả lời như thế nào mới phải.
“ Phương
đại nhân, ngài làm quan lâu ngày, không cần ta phải nói chắc cũng hiểu
luật pháp của triều đình, nếu không có chứng cớ mà tố cáo mệnh quan
triều đình, thật khó làm cho các vị đồng liêu tâm phục khẩu phục, còn
chính Phương đại nhân ngài, chỉ sợ cũng sẽ mang trên lưng cái tội danh “ mưu hại đại thần”, luật pháp của triều đình vốn lấy trị quốc làm gốc,
vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Hoàng thượng anh minh vô bì, tuy
rằng đối với ngài có một chút hân thưởng, nhưng chỉ sợ cũng không tha
tội cho ngài được.” Ngô Tiềm cười lạnh nói.
Uy, lão tiểu tử này
đã đem hoàng thượng bịt miệng trước, chậc chậc, chỉ số thông minh quả
nhiên cao hơn so với Giang Trung Thành.
Phương Tranh cười lạnh
nói: “ Ngô đại nhân, ngài đã nhắc đến luật pháp của triều đình với ta,
thì ta đây cũng đành phải hảo hảo giảng giải đạo lí với ngài. Luật pháp
của Hoa triều chúng ta có một điều, án kiện vượt quá phạm vi bình
thường, quan hệ đến mệnh quan triều đình, thì sẽ do Hình Bộ hội thẩm,
đem vụ án điều tra rõ ràng, sau đó trực tiếp dâng lên cho hoàng thượng
ngự lãm. Ngô đại nhân vốn là Giám Sát Ngự Sử, không có thẩm quyền liên
quan gì đến Hình Bộ, bản thân ta muốn hỏi một chút, ngài lấy tư cách gì
mà truy vấn án này?”
Ngô Tiềm ngẩn người, Phương Tranh nói không
sai, những vụ trọng án có quan hệ đến mệnh quan triều đình quả thật như
lời hắn nói, bản thân mình chỉ là Giám Sát Ngự Sử không có quyền nhúng
tay vào.
Phương Tranh được đà càng không chịu buông tha, tựa hồ
như một tên trộm, ánh mắt ám muội soi mói Ngô Tiềm từ trên xuống dưới,
cười híp mắt: “ Hạ quan tố cáo Phan thượng thư, chính là vì hoàng thượng mà tận trung, vì dân chúng mà trừ hại. Hạ quan lại nghĩ không ra, hiện
giờ Ngô đại nhân vội vàng nói giúp cho Phan thượng thư, rốt cuộc là vì
nguyên nhân gì? Liệu có phải Ngô đại nhân cùng Phan thượng thư có giao
tình thâm sâu, sớm đã có ám thông khoản khúc?”
Trên Kim Loan điện, có không ít các vị đại thần phì cười thành tiếng.
Ám thông khoản khúc bình thường là muốn chỉ nam nữ yêu đương vụng trộm,
Phương Tranh lại dùng câu này mà áp dụng trên người của Ngô Tiềm cùng
Phan thượng thư, thật sự quá mức bỉ ổi.
Ngô Tiềm sắc mặt xanh mét, vừa giận dữ vừa xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Phương Tranh nói tiếp: “ Phan thượng thư vốn là trọng thần đương triều, quyền
thế ngập trời, nếu hạ quan không có chứng cớ, sao lại dám khinh suất mà
đi vuốt râu hùm? Chứng cớ phạm pháp của Phan thượng thư đang nằm trong
tay của hạ quan, nhưng trước tiên ta trực tiếp dâng lên cho hoàng thượng ngự lãm, thỉnh hoàng thượng định đoạt mọi chuyện.”
Những phần tử trong Phan đảng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau một cái, biểu tình âm trầm không nói câu nào.
Phương Tranh từ trong lòng lấy ra một quyển sách hơi mỏng, cung kính giao cho
tiểu thái giám đứng ở bên cạnh ngai vàng, sau đó tiểu thái giám trực
tiếp dâng lên hoàng thượng.
Đám quần thần chứng kiến mọi việc chỉ nghĩ rằng Phương Tranh phao tin đồn nhảm, hư trương thanh thế, không dự đoán được hắn thật sự mang chứng cớ đem ra khoe, bên trong quyển sách
mỏng đó có chứa nội dung gì? Chẳng lẽ hắn thực sự nắm được điểm yếu của
Phan thượng thư sao?
Hoàng thượng tiếp nhận quyển sách liền mở ra đọc vài lần, sau đó khép lại, nặng nề thở dài, ánh mắt mông lung nhìn
về phía xa xa, dùng một loại ngữ khí vô cùng hoài niệm, nói: “ Trẫm cùng lão thượng thư quen biết đã vài chục năm, đối với thái độ làm người
cùng đức hạnh của lão thượng thư, trẫm phi thường tin tưởng. Vài chục
năm nay, vô luận những chuyện lớn nhỏ, công hay tư, trẫm đều thương nghị qua cùng lão thượng thư, trẫm coi lão thượng thư vừa là thầy vừa là
bạn, giao tình quá mức sâu đậm, thật sự có chút không tin cáo trạng mà
Phương Tranh dâng tấu. Lần trước lão thượng thư muốn cáo lão hồi hương,
nhưng bởi vì trẫm không muốn hắn bỏ trẫm mà đi, vậy nên cũng chưa cho
phép, vạn lần không nghĩ ra, chưa được bao lâu mà đã có người buộc tội
cho hắn, thật sự là tai bay vạ gió a….”
Hoàng thượng nói ra những lời vua tôi tương đắc thâm tình hậu nghĩa mấy chục năm qua, khiến cho
đám phần tử trong Phan đảng, cùng toàn bộ văn võ bá quan đang đứng trên
Kim Loan điện, cảm động không thôi. Hoàng thượng vẫn hoài niệm đến tình
cảm trước kia, Phan thượng thư đi theo hoàng thượng cũng được hơn mười
năm, chạy đôn chạy đáo vì quốc gia đại sự, quả nhiên không uổng công,
cho nên có thể nguyên vẹn phản bác câu “ Làm bạn với vua như làm bạn với hổ.”
Không ít các vị đại thần mang theo biểu tình hổ thẹn, lúc
trước bọn hắn nghe được một số tin đồn đại giữa hoàng thượng cùng Phan
thượng thư, nói cái gì hoàng thượng muốn đối phó Phan thượng thư, lúc đó bọn hắn vẫn còn tin là thật, hiện giờ nghe được hoàng thượng nói những
lời phế phủ như thế này, nhất thời hổ thẹn với chính bản thân mình.
Bỗng nhiên dừng lại một chút, hoàng thượng thu mọi diễn cảm của văn võ bá
quan vào trong tầm mắt, nói tiếp: “…..Nhưng chỉ là quốc có quốc pháp,
nếu Phương ái khanh dâng tấu chương cáo trạng Phan thượng thư, để giữ
gìn kỉ cương phép nước, trước mặt luật pháp, vương tử cũng như thứ dân.
Trẫm giao trọng trách này cho Hình bộ Lưu thượng thư, cùng Triệu Tự
Khanh của hội thẩm Đại Lý Tự, thay mặt trẫm xử lý vụ án này, nhất định
phải đem chuyện này điều tra rõ ràng chân tướng, hy vọng các ngươi có
thể lấy lại sự trong sạch cho Phan thượng thư.”
Trong đại điện có hai người bước ra, nghiêm chỉnh tuân mệnh.
Hoàng thượng lạnh lùng quét mắt nhìn Phương Tranh, thản nhiên nói: “ Phương
ái khanh, mười điều cáo trạng buộc tội Phan thượng thư là do ngươi nói
ra, tốt nhất ngươi nên cầu thần khấn phật cho chuyện này là đúng sự
thật, Phan thượng thư vốn là trọng thần của Hoa triều, cả đời lao tâm
khổ tứ cho vạn dân thiên hạ, vô luận tại dân gian hay là trong triều
đình, Phan thượng thư đều là người đức cao vọng trọng. Nếu điều tra ra
lời của ngươi nói không đúng với sự thật, như vậy cũng phạm phải tội
danh mưu hại mệnh quan triều đình, nghe rõ chưa?”
Nói đến câu
cuối cùng, hoàng thượng gằn từng chữ, thanh âm quanh quẩn vang vọng ở
bên trong đại điện tĩnh lặng, long nhan đại nộ, thiên hạ chấn kinh, toàn bộ văn võ bá quan trên triều đều biến sắc, nhất tề quỳ xuống: “ Hoàng
thượng nguôi giận!”
Hoàng thượng lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Tranh, hừ lạnh một tiếng.
Phương Tranh tựa hồ như đang sợ hãi, cả người không tự kìm hãm được mà run
lên, quỳ sát trên mặt đất, chậm rãi nói: “ Hoàng thượng, bản tấu chương
vừa rồi của vi thần, kì thực….Có lẽ, có khả năng không hoàn toàn…”
Phương Tranh vừa nói, một bên con ngươi vừa chuyển loạn, bộ dạng trông có vẻ như đang rất chột dạ.
Hoàng thượng cười lạnh nói: “ Nếu tấu chương đã trình lên, án tình ngươi tố
cáo Phan thượng thư đã được thành lập, hiện giờ muốn đổi ý, dĩ nhiên đã
quá muộn! Nếu Hình bộ cùng Đại Lý Tự mà điều tra ra án này không thật,
ngươi rửa cổ chờ lên pháp trường đi.”
“ Cái gì?” Phương Tranh
biểu tình khiếp sợ ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn hoàng thượng: “
Không nghiêm trọng như thế chứ? Chỉ là cáo trạng thôi mà, có cần phải
chém đầu hay không?”
“ Hừ! Vừa rồi ngươi còn nói chuyện luật pháp cùng Ngô Ngự Sử, tranh luận rất khá! Hiện giờ trẫm liền nói cho ngươi
biết thêm một cái điều luật, phàm người nào mà vu cáo đại thần, một khi
thẩm tra, tội danh vu cáo được gọi là phản tọa.” (*: Lấy tội danh cùng
hình phạt của người bị vu cáo, ghép cho kẻ vu cáo.)
“ Phản tọa nghĩa là sao a?” Phương Tranh bộ dạng mù mịt, khó hiểu hỏi.
Lúc này Ngô Tiềm bước ra, cười lạnh giải thích: “ Phản tọa, chính là lấy
những tội danh ngài tố cáo Phan thượng thư làm tiêu chuẩn, tiêu chuẩn
này ở trên người của ngài sẽ gia tăng thêm gấp nhiều lần, nói thí dụ như ngài tố cáo Phan thượng thư khi quân phạm thượng, đây là tội danh chém
đầu, nếu điều tra rõ ràng chân tướng là ngài vu cáo, như vậy ngài liền
bị đưa lên pháp trường, chém đầu thị chúng.”
Ngô Tiềm cùng những
phần tử trong Phan đảng lúc này rất đắc ý, nhìn cái bộ dạng chột dạ của
Phương Tranh, xem ra cái thứ chứng cớ mà hắn trình lên cho hoàng thượng, chỉ sợ không đủ để khép tội cho Phan thượng thư. Rốt cuộc vẫn là tuổi
trẻ khí thịnh a, không biết triều đình có bao nhiêu hung hiểm, tưởng
rằng buộc tội một vị đại thần lại dễ dàng như ăn bữa cơm hay sao? Trong
thiên hạ há lại có chuyện đơn giản như vậy?
Phương Tranh nghe
được Ngô Tiềm nói, cả người không khỏi run run, bộ dạng tựa như sắp sửa
tè ra quần, khẩn trương nói: “ Ngô….Ngô đại nhân, không đến mức nghiêm
trọng như thế đó chứ?”
Ngô Tiềm nhìn bộ dạng này của hắn, trong
lòng càm thêm chắc chắn Phương Tranh dâng cáo trạng Phan thượng thư
chính là hồ ngôn loạn ngữ, không có bằng chứng xác thực, cho nên Ngô
Tiềm cười lạnh nói: “ Hoàng thượng đã từng nói qua, quốc có quốc pháp,
Phương đại nhân, chúng ta cứ chờ mọi chuyện được điều tra rõ ràng chân
tướng, rồi hãy nói lại sau đi.”
Nhất thời mặt mày của Phương
Tranh xám xịt như màu đất, xoay đầu lại, buồn rười rượi nói: “ Hoàng
thượng, vi thần có thể thu hồi lại bản tấu chương cáo trạng Phan thượng
thư hay không? Vi thần vừa mới nhớ ra, có một số chỗ câu cú lộn xộn,
muốn thu lại để sửa chữa….”
Hoàng thượng cả giận nói: “ Thần tử
dâng tấu chương cho hoàng đế, ngươi nghĩ rằng muốn dâng thì dâng, muốn
thu hồi thì có thể thu hồi hay sao? Ngươi coi luật pháp của Hoa triều
chúng ta là trò đùa sao?”
Phương Tranh hốc mắt đỏ ửng, cúi đầu ủy khuất nói: “ Hoàng thượng, vi thần sai lầm rồi, thật sự….Tha tội cho vi thần đi, vi thần còn chưa đến hai mươi tuổi, kì thực chỉ là một cái
tiểu hài tử trẻ người non dạ…”
Đám quần thần đều khinh bỉ hắn,
chứng kiến biểu hiện của Phương Tranh, rốt cuộc văn võ bá quan cũng hạ
kết luận, nguyên lai Phương Tranh đã thật sự vu cáo, cái gọi là mười
điều tội trạng của Phan thượng thư, chỉ là mao đầu tiểu tử này muốn hãm
hại, trả thù riêng đối với Phan thượng thư mà thôi.
Hoàng thượng
thản nhiên nói: “ Sai lầm ư, một khi đã phạm phải thì không thể thu hồi
được. Hôm nay vì để cho các vị ái khanh tâm phục, khẩu phục. Trẫm quyết
định, trong lúc Hình bộ cùng Đại Lý Tự điều tra án trạng, bất luận kẻ
nào cũng không được ra vào phủ đệ của Phan thượng thư, trẫm sẽ phái binh bảo hộ Thượng Thư phủ một ngày một đêm, để tránh có người muốn giả tạo
chứng cớ, phá hủy thanh danh một đời trong sạch của Lão thượng thư.
Chuyện này cũng bởi vì phòng ngừa những người trong lòng mang quỷ, dưới
tình thế cấp bách, đối với Lão thượng thư cùng gia quyến của hắn sẽ tạo
thành thương tổn.”
Không hề có ai nghi ngờ, người trong lòng mang quỷ mà hoàng thượng nói, tự nhiên là ám chỉ Phương Tranh.
Hoàng thượng đối với Phan thượng thư ẩn sủng thâm hậu, khiến cho đám quần
thần cảm động không thôi, sôi nổi khom lưng cao giọng tung hô: “Ngô
hoàng anh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Chỉ có một số
phần tử trung tâm của Phan đảng, khi nghe được hoàng thượng muốn phái
binh bảo hộ phủ đệ của Phan thượng thư, trong mắt thoáng hiện lên một
tia nghi ngờ.
Bộ dạng của Phương Tranh vẫn một mực tỏ ra ăn năn
hối lỗi, quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên, miệng không ngưng van cầu: “ Hoàng thượng, van ngài, ngài đem tấu chương trả lại cho vi thần
đi !”
“…….”