Trong mật thất yên tĩnh, mùi đàn hương như có như không phảng phất xua tan mỏi mệt của con người. Trên thư án, Bạch Khả Y chăm chú đọc một cuốn sách đang lật dở, hoàn toàn không để ý nam tử trước mặt.
Bầu không khí yên tĩnh đến quái dị làm Lục Yên bên cạnh không thể chịu được nữa. Vừa định lên tiếng thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Phấn Ngọc, bao nhiều lời nói vừa đến miệng liền phải cắn răng ủy khuất nuốt vào.
Qua nửa canh giờ, Bạch Khả Y day day trán, gấp lại cuốn sách, nhận lấy ly trà từ tay Phấn Ngọc, ưu nhã nhấp môi:
- Không có gì muốn nói sao?
- Xin tôn chủ thu nhận thuộc hạ!
- Tại sao ta phải thu nhận ngươi?
- Mạng của thuộc hạ chính là của người, nguyện chết vì người làm việc!
- Ngươi nên nhớ, người như ngươi bên ngoài kia tùy tay cũng có thể lấy ra nghìn người. Ta trước giờ chưa từng dùng người vô dụng, hiểu chứ?
Nhìn dáng vẻ có chút hoảng hốt lo sợ của hắn, Bạch Khả Y bất giác cảm thấy thú vị. Thật muốn lật mặt nạ của hắn ra xem xem bên trong là vẻ mặt như thế nào.
Hắc y nam tử lâm vào trâm tĩnh. Nàng biết hắn là đang đấu tranh tư tưởng. Qua một lúc sau, dường như đã kiên quyết, hắn rút một vật trong tay áo ra, cung kính dâng lên trước mặt nàng.
Đó là một cuốn sách cổ có những hình thù kì quái, nếu nàng đoán không nhầm thì cuốn sách này là dạy về trận pháp. Thật ra đối với mấy thứ như vậy nàng không có hứng thú lắm, nhưng hình như tên mặt lạnh kia lại cực thích nghiên cứu mấy loại này. Nhìn màu sắc cùng dáng vẻ thì này sách cổ niên đại chắc không dưới vài chục năm đi!
- Đây là thuộc hạ gia truyền bảo vật, xin tôn chủ thu nhận!
- Ngươi đây là đang hối lộ ta?
- Không! Thuộc hạ là đang giao tín nhiệm cùng tánh mạng cho người!
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên đầy cương nghị. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Thật ra đôi mắt của hắn rất đẹp, rất khí phách. Nhưng nó bị sự lạnh lẽo bao phủ lấy làm người ta khó mà cảm nhận được!
Bạch Khả Y khẽ cười, nhẹ nhàng nhìn sâu vào mắt hắn:
- Nói hay lắm! Nhưng ta cần một lý do!
- Huyết hải thâm thù, thề chết phải báo!
Nhìn thấy sự đau thương thoáng qua cùng thù hận không chút che giấu toát ra từ đôi hắc mâu sâu thẳm ấy, Bạch Khả Y hài lòng gật đầu:
- Hảo! Từ nay ngươi tiếp quản thất cung, nỗ lực học hỏi, đừng làm ta thất vọng!
- Đa tạ chủ tử, thuộc hạ nhất định không làm người thất vọng!
- Lui xuống đi!
- Dạ chủ tử!
Nhìn thân ảnh hắc y vừa khất bóng, Bạch Khả Y khép mắt lại, tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư.
- Chủ tử, sao người lại thu nhận hắn?
Nghe được giọng nói của Hồng Mạn, Bạch Khả Y vẫn không mở mắt, khóe miệng nàng vẽ nên một nụ cười chua chát đắng lòng.
- Các ngươi không thấy, hắn rất giống ta sao?
Nói đến đây căn phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau cũng không biết nói gì cho phải.
Hoàng Oánh từ ngoài bước vào, bắt gặp không khí có chút kì lạ, đưa mắt dò hỏi nhưng lại nhận được chỉ toàn cái lắc đầu. Bỏ qua nghi hoặc bản thân, nàng tiến đến trước thư án, cung kính bẩm báo:
- Chủ tử, mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, có thể lập tức hồi kinh rồi!
- Ừ! Nên về thôi! Người thân của ta chắc cũng nhớ ta đến điên rồi!
- -----------------------------------
Trong một căn phòng cách kinh thành vài trăm dặm về phía bắc, bên cửa sổ, một dáng người cao lớn thon dài đang đứng, an tĩnh nghe thuộc hạ bẩm báo:
- Điện hạ, thế lực kia quả thật có động tĩnh rồi!
- Nói tiếp đi!
- Theo tin tức mới nhất của chúng ta, Trường Vân điện đã đổi chủ!
- Chính xác mấy phần!
- Đến tám chín phần thưa điện hạ! Theo tin đồn, này tân điện chủ rất có thể là nữ, hơn nữa tính tình tuyệt đối là quái dị nhất trong các đời điện chủ!
- Được rồi, ngươi lui ra đi!
- Dạ!
Nữ sao? Chợt trong đầu hắn hiện lên bóng dáng nữ tử to gan lớn mật nào đó. Khóe môi khẽ cười! Rất nhanh thôi... chúng ta sẽ gặp lại...