Huyên náo qua đi, ngõ nhỏ lập tức chìm vào tĩnh lặng vốn có. Nam tử rũ mi thu lại ánh cười nơi đáy mắt, con ngươi lành lạnh huyền bí khôi phục vẻ cao quý bức người.
Một bóng đen chợt hiện, quy củ hành lễ với nam tử trước mặt.
- Chủ tử mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, có thể lập tức khởi hành.
- Đi thôi!
Rời khỏi ngõ nhỏ một đoạn khá xa, Bạch Khả Y mới dừng lại vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang chạy loạn. A! dọa chết nàng rồi, sao lại gặp ngay lúc này cơ chứ? Không phải giống như kiếp trước còn một tháng nữa hắn mới khải hoàn trở về hay sao? Ôi ôi hình như vừa nãy nàng còn cưỡng hôn hắn a... chết chết, thật may là nàng chạy nhanh, nếu không nàng thật có thể đào một cái hố để chui xuống luôn rồi.
Gặp quỷ! Quả thật gặp quỷ! Nhớ lại hành động to gan lớn mật nào đó của bản thân, Bạch Khả Y có loại xúc động muốn đi đầu thai lần nữa.
Đáng chết! Tất cả đều tại con “tiểu hồ ly” nào đó, suốt gần trăm năm ở địa ngục luân hồi không ngừng lải nhải tiêm nhiễm vào đầu nàng toàn những chuyện bậy bạ. Nào cái gì là bình đẳng nam nữ, nào là cái gì phải mạnh mẽ tự cường, nào là cái gì ngu xuẩn tam tòng tứ đức đều toàn bộ vứt hết. Khụ... còn có cả cái gì nghìn lẻ một cách dụ dỗ và đùa bỡn nam nhân. Nàng thế nhưng bị nhỏ đó nhập thật rồi!!
Ân... nhưng hình như cảm giác cũng không tệ, nhỉ? Bất giác đưa tay lên chạm vào cánh môi vẫn còn sưng đỏ, nơi đó vẫn còn vương lại hơi thở nam tính chưa kịp tan, nữ tử nào đó bỗng nhiên ngẩn người cười. Một đời một kiếp a! Nụ hôn này, xứng đáng!
Cách đó không xa, một nữ tử vận lục y vội vã chạy đông chạy tây tìm người. Sau khi thấy được chủ tử nhà mình một bộ dạng ngu ngơ đứng bên góc nhỏ thì lập tức hưng phấn nhảy dựng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy hớn hở chạy qua.
- Tiểu thư a! Người hù chết em rồi! Người thế nhưng như thế nào đột nhiên biến mất a?
Thấy đối phương không thèm để ý đến mình, trên mặt còn mang cái biểu tình thiếu nữ hoài xuân thì Lục Yên lập tức bị dọa đến nhảy dựng. Có cái gì đó không đúng a! Lay lay người trước mặt vài cái, tiểu nha đầu dậm chân uất ức hét to:
- Tiểu thư a tiểu thư! Tiểu thư khi dễ người!
Bị cái giọng oanh vàng của ai đó dọa tỉnh, Bạch Khả Y liếc mặt nhìn màn ăn vạ quen thuộc nào đó, bất giác day day thái dương. Nàng bắt đầu thấy hối hận khi đưa nhỏ này theo rồi!
Bất chợt màn ăn vạ kết thúc nhanh hơn dự kiến, nhưng thay vào đó là câu nói vô vàn ngây thơ và cực kì đáng gợi đòn:
- Di! Tiểu thư, y phục của người sao thế kia? Ô ô mặt người sao lại đỏ như vậy a? Còn nữa, môi người bị dị ứng à?