Một tay kia dí chặt cổ nàng, cả người tản ra sát khí lạnh thấu xương, tùy thời có thể vặn gãy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Cố Vân Niệm không dám giãy giụa, nhìn con ngươi của Mộ Tư Thần đen kịt, lộ ra vẻ mờ mịt, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn, những động tác liên tiếp vừa rồi là phản xạ theo bản năng của hắn.
Cố Vân Niệm sợ không cẩn thẩn sẽ kích thích hắn, khi đó tính mạng khó giữ, liền để mặc cho thân thể nặng như bàn thạch của hắn đè trên người, nhẹ nhàng nói: “Mộ Tư Thần, Mộ Tư Thần! Ngươi tỉnh lại đi. Nên uống thuốc!”
Tựa hồ Cố Vân Niệm an phận, đã làm Mộ Tư Thần không cảm thấy nguy hiểm.
Mộ Tư Thần hơi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía khuôn mặt của nàng, thần sắc lộ vẻ mê ly, cúi đầu ngửi trên cổ nàng, một hồi lâu mới chần chừ nói: “Cố Vân Niệm?”
“Ừ ừ, là tôi! Là tôi Cố Vân Niệm.” Cố Vân Niệm thấy Mộ Tư Thần nhận ra nàng, nhẹ nhàng thở ra, có chút ủy khuất mà nói: “Mộ Tư Thần anh làm tôi đau quá, buông tôi ra đi!”
Nói xong, Cố Vân Niệm cảm thấy cánh tay Mộ Tư Thần vốn đang giữ chặt cổ nàng bắt đầu thả lỏng, thân thể mềm nhũn đổ lên người nàng.
Xem ra Mộ Tư Thần lại ngất đi, Cố Vân Niệm mới thở ra một hơi, thần kinh vốn căng thẳng mới được thả lỏng.
Nghỉ ngơi một lúc, mới đem Mộ Tư Thần đẩy ra.
Nhìn thấy Mộ Tư Thần vừa rồi hoạt động mạnh, vết thương trên cổ tay lại nứt ra, máu tươi mới tràn ra nhuộm đỏ băng gạc.
Nàng cắn cắn môi, có chút buồn bực muốn mặc kệ hắn, lại không thể nhẫn tâm.
Đem băng gạc trên người Mộ Tư Thần mở ra, bôi lên một chút thuốc mỡ vừa làm, một lần nữa băng bó lên.
Lại đỡ đầu của hắn lên, cố hết sức giữ để đổ thuốc cho hắn uống.
Chỉ là Mộ Tư Thần cắn chặt hàm răng, nước thuốc căn bản không thể đổ vào, toàn theo khóe miệng chảy xuống dưới.
Người Mộ Tư Thần nóng hầm hập, nếu không cho hắn uống thuốc, chỉ dùng khăn ướt lau để hạ nhiệt thì khó có thể qua được đêm nay.
Nhíu nhíu mày, Cố Vân Niệm nghĩ đến ngày hôm qua ở phòng bếp nhìn thấy có mấy cây ống hút, vội vàng đi mang lên, miễn cưỡng đem hàm răng hắn cạy ra một chút để cắm vào.
Bưng lên bát thuốc, nàng do dự một chút, nhưng vẫn dùng miệng ngậm lấy thuốc và phun qua ống hút cho hắn uống.
Hương vị thuốc làm nàng cảm thấy hơi xót trong miệng khiến nàng không khỏi nhíu mày, vội vàng xuống gác để xúc miệng.
Cố Vân Niệm ngáp một cái, đôi mắt đều muốn díp lại vì buồn ngủ.
Thân thể vốn suy yếu, lại bận rộn cả ngày, nàng cũng rất mệt mỏi nhưng phải căng mình lên để chăm sóc Mộ Tư Thần, nàng lên gác lấy khăn ướt lau người cho hắn một lần nữa và ở lại theo dõi hắn, bất giác ngủ say lúc nào không biết.
Sáng sớm ngoài cửa sổ, chim sẻ hót ríu rít, ầm ĩ chào đón ánh mặt trời.
Mộ Tư Thần tỉnh lại, nhíu mày rồi trợn mắt, theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn thấy Cô Vân Niệm cuộn tròn như một con mèo nhỏ nằm ở góc căn gác, thân hình gầy còm, nhỏ nhắn nhìn rất đáng thương
Mà bên cạnh, một chiếc chậu thau cũ nát tráng men đựng nước, vắt từ trong ra ngoài là một chiếc khăn lông.
Hắn kinh ngạc một chút, liền thấy lông mi của Cô Vân Niệm khẽ động đậy như muốn tỉnh lại, hắn vội vàng nhắm mắt lại.
Chỉ là mới vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm thấy hổ thẹn.
Hắn vì cái gì muốn giả bộ ngủ?
Lúc này Cố Vân Niệm đã tỉnh, hắn có thể cảm thấy nàng tới gần, bàn tay mềm mại, hơi lạnh tay sờ lên trán hắn, một mùi hương thơm đặc trưng có trên người nàng thoang thoảng bên mũi.
Tim hắn, đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Chờ cho Cố Vân Niệm bưng chậu tráng men đi xuống gác, hắn mới lại lần nữa mở mắt ra.
Mộ Tư Thần ngồi dậy, nhìn đến bát thuốc trống không để trên bàn gỗ, bên cạnh còn có một cái ống hút bị cắn bẹp, trong miệng còn có vị thuốc đắng chát.
Lạ xem băng gạc trên người, tất cả đã được băng bó lại và còn có nhàn nhạt hương vị của thuốc, hắn có chút biến sắc.