Chung ma ma vốn không hay xuất môn, nhưng tình thế nghiêm trọng, bà cũng vội vã đi theo ra ngoài.
Trên đường, Phùng Liên Dung nhẹ giọng hỏi Chung ma ma: “Ma ma cảm thấy nhặt được cái rễ cây đó có khả năng là ngoài ý muốn không?”
Chung ma ma nói: “Nô tì cảm thấy không có khả năng, bình thường rễ cây ở đâu cũng có, nhưng hình rồng, nô tì lớn tuổi như vậy chưa từng thấy, hơn nữa, loại chuyện này...” Bà dừng một chút, thanh âm nhẹ bẫng, “Trên sách sử có lẽ cũng có, nhưng đa số là bịa đặt, đều là lý do chính đáng đấy.”
Là chính đáng, đương nhiên là vì những Hoàng đế đó leo lên lên địa địa vị không hợp lẽ thường, như thế, vì danh chính ngôn thuận, luôn sẽ bịa ra một số chuyện, chứng minh mình làm Hoàng đế dựa theo ý ông trời. Hiện thời sự việc này cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Chỉ là, chủ tử nhà mình tuyệt đối không có khả năng làm như vậy.
Phùng Liên Dung nghe xong, mày càng thêm cau chặt lại.
Nàng vào cung nhiều năm, đây là lần đầu tiên cảm giác được vô cùng lo lắng, cùng với phẫn nộ không nói ra được.
Tự hỏi nàng mấy năm nay yên lặng giữ bổn phận, chưa từng nghĩ đến muốn con mình tranh đoạt thái tử vị, cái ý niệm đó ngay cả một tí cũng chưa từng có, ai ngờ lại cũng có một ngày như vậy đến! Rốt cục đây là có chuyện gì?
Là ai hãm hại nàng, hay là trong đó cất giấu âm mưu gì?
Phùng Liên Dung không khỏi tăng nhanh bước chân.
Tới Càn Thanh cung, mấy tên hoàng môn nhìn thấy nàng đến, Đường Quý Lượng vội đi bẩm báo, sau đó mời nàng rời bước đến thư phòng.
Lúc này Triệu Hữu Đường đang cầm rễ cây đó xem.
Nhắc đến rễ cây, bộ dạng còn rất kỳ quái, nhìn qua đúng là hình rồng, rồng thật ở trên trời, cái rễ cây này dáng vẻ cũng giống như rồng đang vờn trong mây, có điều, dù là giống như đúc, hắn vẫn nhìn ra cái rễ cây này là bị người tỉ mỉ động tay qua.
Ví dụ như chỗ dư thừa toàn bộ bị bẻ hết, bên trên còn có một lớp bột vàng mờ, sợ là dưới ánh nắng sáng long lanh mới khiến người phát hiện.
Đang nhìn thì Phùng Liên Dung đến, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng mặt đầy ủy khuất.
Hắn mỉm cười: “Qua đây.”
Phùng Liên Dung đi tới nói: “Hoàng thượng, cái rễ cây đó...”
Triệu Hữu Đường cầm lấy rễ cây đưa cho nàng xem.
Phùng Liên Dung kinh ngạc nói: “Hóa ra Hoàng thượng đều biết!”
“Chuyện lớn như vậy, Trẫm làm sao không biết? Nàng xem đi, có ý kiến gì không.”
Phùng Liên Dung cầm rễ cây lên trái xem phải nhìn, hận không thể dán ánh mắt mình lên đó, nàng không tin có cái rễ cây nào giống rồng như vậy, quả thật là như điêu khắc ra! Nàng không tin, cái rễ cây này nhất định là có chỗ nào không đúng, nhìn một lát nàng liền hô lên: “Ở đây có đoạn bị cắt mất, Hoàng thượng xem.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng: “Không chỉ như vậy, còn có chút bột vàng rơi xuống.”
Nữ nhân các nàng trang điểm có đôi khi cài mấy hoa cài đầu, khó tránh khỏi sẽ cần đến một ít, Phùng Liên Dung nghe hắn nói vậy, quả nhiên cũng phát hiện, nàng lập tức bụng đầy nghi hoặc: “Đã có nhiều chỗ hở như vậy, làm người vừa nhìn liền biết là cố ý nói ra, vậy đắc dụng sao được?”
Thấy nàng nghiêng đầu, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa không hiểu, Triệu Hữu Đường nói: “Giờ nàng lại ngốc, nếu là thật làm sao có thể đối phó người?”
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Nhưng nàng rất nhanh liền hiểu.
Đó là nếu như vậy, cái này vừa ra có thể khiến người miên man bất định, cảm thấy Triệu Thừa Diễn mới là Thái tử. Nhưng là cái này lại không vững chắc, điều tra là biết có người ý ý bày, chỉ là muốn cho Triệu Thừa Diễn có một cơ hội.
Sau này Triệu Thừa Diễn làm thái tử, trừ nàng ra, còn ai có thể có mong chờ như vậy?
Đây là con dao có thể giết nàng!
Phùng Liên Dung mặt hơi trắng bệch, độc kế như thế rốt cục là xuất từ tay người nào?
Nói đến trong cung này, hận nàng cũng chỉ có Phương Yên, không phải nàng thì sẽ là ai chứ?
Nhưng là, Phương Yên thật sự phải làm đến mức này sao?
Nàng nhìn về phía Triệu Hữu Đường, cắn môi nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng có tin thiếp thân không?”
“Không tin còn nói với nàng chuyện này?” Triệu Hữu Đường nói, “Sớm đã ném cái đồ chơi này lên mặt nàng rồi!”
Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật, thật đúng là hung tàn.
Lúc này sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng không tốt lắm, từ lúc hắn biết được tin tức này liền chưa từng hoài nghi qua nàng. Nàng là người như thế nào hắn hiểu quá rõ, dù là có chút xíu dã tâm cũng chỉ đến loại trình độ muốn ra ngoài chơi.
Về phần tranh giành Thái tử vị gì đó, nàng căn bản sẽ không muốn, nhưng bây giờ lại có người dám mưu hại nàng như vậy.
Bị hắn tra ra, hắn nhất định sẽ chém người này thành ngàn mảnh.
“Nàng về đi,“ hắn khoát tay, “Chuyện này nàng mặc kệ đi, chỉ cần bảo người của Kỳ Diên cung đừng chạy loạn là được, Trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”
Phùng Liên Dung ừ một tiếng, “Vậy Tiểu Dương thì sao?”
“Hắn đương nhiên là vẫn đi nghe giảng bài như cũ, nhỏ như vậy biết cái gì?”
Phùng Liên Dung than thở: “Sợ hắn còn nhặt được cái gì nữa.”
Triệu Hữu Đường xùy một tiếng nói: “Nói với Hoàng Ích Tam, nếu hắn lại để Thừa Diễn nhặt loạn cái gì nữa, Trẫm chặt tay hắn!”
Phùng Liên Dung thầm nghĩ may mà Hoàng Ích Tam không có ở đây, bằng không khẳng định sẽ sợ run.
Nàng cũng sợ quấy rầy hắn liền cáo lui.
Chung ma ma vẫn luôn ở bên ngoài chờ, mắt thấy nàng đi ra vội hỏi: “Thế nào rồi, Hoàng thượng có tin nương nương không?”
“Ừ, Hoàng thượng cũng nói là có người hại ta.”
Chung ma ma thở phào nhẹ nhõm, ở trong cung này, nhiều nguy hiểm hơn nữa cũng chống không lại được một câu nói của Hoàng thượng. Chỉ cần có sự tín nhiệm của Hoàng thượng, Phùng Liên Dung liền không có chuyện gì, cho nên, cái gì cũng có thể mất đi, chỉ có không thể mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng.
May mà, chủ tử nhà mình vẫn có được cái đó.
Chung ma ma nở nụ cười, an ủi: “Hoàng thượng đã tin nương nương thì nương nương không có gì phải sợ, nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy vậy, không thể bởi vì bị người hại liền ăn không ngon ngủ không yên, đó không phải là trúng ý người khác sao?
Nhưng người này rốt cục là ai, nàng vẫn không hiểu.
Nàng luôn cảm thấy Phương Yên sẽ không gian trá ác độc như vậy.
Dù sao mấy năm nay nàng ở trong cung vẫn luôn an an ổn ổn, Phương Yên cũng chỉ bày ra tự cao tự đại, một lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bắt nàng quỳ xuống, nhưng lần đó còn bị Triệu Hữu Đường nhìn thấy, nếu Phương Yên thật có tâm cơ như vậy, sao có thể chờ đến bây giờ mới đối phó nàng?
Lại nói, con trai Phương Yên đã là Thái tử, Cảnh quốc lại có quy củ như vậy, ai có thể dễ dàng lay động Thái tử vị của Triệu Thừa Dục? Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì khác người, dù là cùng nhau giải quyết lục cung vốn cũng là Phương Yên lệnh cho nàng, nói ra cũng chẳng có lý do gì để nàng hãm hại nàng như vậy!
Phùng Liên Dung nghĩ mãi không ra.
Lại nói Phương Yên biết được chuyện này cũng không giả bộ bệnh nữa, dù sao đã uy hiếp đến địa vị của con trai nàng ta, nàng ta sao có thể ngồi yên?
Nàng ta hỏi Tri Xuân: “Hoàng thượng xử trí thế nào, ngươi đi nghe ngóng cho ta!”
Tri Xuân thật ra đã hỏi thăm qua, chính là vừa rồi không dám nói, khẽ nói: “Hoàng thượng phái cẩm y vệ tra xét, có điều chỗ Quý phi nương nương không có động tĩnh gì, không thấy có người đi tra khảo. Hoàng thượng lệnh người giữ nghiêm tin tức này không cho tiết lộ ra ngoài, nếu truyề ra ngoài cung, người nào nói liền cắt đầu lưỡi người đó.”
Phương Yên tức giận ném vỡ cốc trà trong tay, chưa hết giận lại ném ấm trà.
Chả trách thế nhân nói mê hoặc lòng người đều là hồ ly tinh, hiện thời Phùng Liên Dung này không phải là một?
Hoàng thượng đã bị nàng mê hoặc!
Trong cung này còn có thể có ai hi vọng Triệu Thừa Diễn lên làm Thái tử? Trừ bỏ nàng, còn có thể là ai? Kết quả lại bài trừ nàng ra ngoài, giỏi cho một Phùng Liên Dung, nàng ta gọi nàng quản lý lục cung, nàng liền dọc theo cây thang bò lên, chưa thỏa mãn cái này, còn muốn cho con mình lên làm Thái tử nữa!
Nằm mơ, muốn cướp địa vị của con trai nàng ta, chờ nàng ta chết mới được.
Phương Yên đi ra ngoài, lớn tiếng lệnh cho cấm vệ quân quanh mình: “Các ngươi đi bắt Phùng Quý phi đến đây!”
Làm Hoàng hậu, nàng ta tự nhiên có một đội hộ vệ của riêng mình.
Các cấm quân vừa nghe sắc mặt đều có chút biến hóa, Phùng Liên Dung hiện tại tuy rằng vẫn là Quý phi nhưng thứ nhất là quản lục cung, thứ hai, Hoàng thượng chuyển sủng, thấy thế nào đều không kém Hoàng hậu không được sủng ái. Nếu bọn họ thật sự đi bắt người, có thể sẽ bị Hoàng thượng đánh không.
Đây là một vấn đề.
Thấy bọn họ do do dự dự, con tức của Phương Yên càng cao, đang muốn giận giữ mắng mỏ chợt nghe bên ngoài có tiếng của Trần Tố Hoa, nói là có việc gấp bẩm báo.
Trong khoảng thời gian này Trần Tố Hoa thường đến, Phương Yên lúc rảnh rỗi còn có một người nói chuyện cùng, vả lại Trần Tố Hoa cực có ánh mắt, Phương Yên nói cái gì nàng ta cũng đều có thể ứng phó, cũng hiểu Phương Yên, cho nên càng thêm thành khách quen của nơi này.
Phương Yên nghe vậy tạm thời dừng lại, kêu Trần Tố Hoa tiến vào.
Hai người đi vào phòng trong.
Trần Tố Hoa trước khi đến liền biết theo tì khí của Phương Yên nhất định là muốn làm ầm một hồi, cho nên tới ngăn cản nàng, nàng ta ôn nhu nói: “Thiếp thân biết nương nương tức giận, nhưng trong lúc mấu chốt này, tuyệt đối không thể bắt Quý phi nương nương, sẽ hỏng việc đó.”
Phương Yên cười lạnh một tiếng: “Vì sao không thể, bản cung vẫn là Hoàng hậu!”
Trần Tố Hoa đánh bạo nói: “Nương nương chẳng lẽ không nhớ việc trước đây? Nương nương hiện thời không có chứng cớ đã làm khó Quý phi nương nương, để Hoàng thượng biết, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ chỉ cho rằng nương nương là mượn đề tài nói chuyện của mình, cố ý chỉnh Quý phi nương nương.”
Phương Yên cắn răng, nàng ta đã sớm biết Triệu Hữu Đường bất công, bằng không lúc trước cũng không đến mức bắt Phùng Liên Dung quỳ xuống, khiến hắn nói ra câu phế hậu.
Tay nàng ta vỗ mạnh lên bàn: “Buồn cười, bản cung lại hết cách với nàng ta?”
“Sao lại không còn cách nào khác, chỉ là mọi sự phải nói chứng cứ.” Trần Tố Hoa hơi nghiêng người về phía trước, “Thiếp thân cũng cảm thấy việc này nhất định là Quý phi nương nương làm, dù sao Đại hoàng tử là trưởng tử mà, khó tránh khỏi có chút ý kiến, lại ỷ vào Hoàng thượng sủng ái, xương lại càng thêm cứng. Nhưng nương nương hiện tại đừng so đo với nàng, nương nương, không thể đánh trận mà không có nắm chắc phần thắng!”
Phương Yên nghe được giật mình.
Trần Tố Hoa nói rất có lý, hiện thời với tình cảnh của nàng ta đúng là nên cẩn thận chút, nàng ta thở dài một hơi, xem như phát được ra chút lửa giận, mới hỏi: “Theo ý kiến của ngươi thì nên làm thế nào?”
“Tự nhiên là tìm chứng cứ.” Trần Tố Hoa cười cười, “Thật ra lúc ấy thiếp thân cũng ở đó, còn có mấy vị quý nhân ở trong vườn cùng nhau ngắm hoa, ngày ấy có rất nhiều người cùng nhau đi ngang qua, hình như có Bạch Lan của Diên Kỳ cung, còn có bao nhiêu hoàng môn thiếp thân cũng nhớ không rõ lắm.”
Phương Yên đương nhiên hiểu rõ ý của nàng ta, đánh rắn đánh giập đầu, đã muốn chứng cứ, vậy nàng ta lấy ra chứng cứ là được!
Đợi Trần Tố Hoa đi rồi nàng ta liền phân phó xuống.
Ngày hôm sau Hoàng Ích Tam và mấy tên hoàng môn hầu hạ Triệu Thừa Diễn đi Xuân Huy các đọc sách, trên đường đi Hoàng Ích Tam không dám lơi lỏng, chuyện hôm qua làm hắn sợ không nhẹ, may mắn Hoàng thượng không có hạ lệnh đánh hắn, bằng không thật sự là xong đời.
Cho nên hắn không thể để chuyện này lại tái phạm, hoàng môn khác cũng như vậy.
Thấy mấy người đi trầm ổn phía trước, Triệu Thừa Dục nghĩ đến chuyện hôm qua nghe được, hỏi Hoa Khi: “Nghe nói hoàng huynh nhặt được cái gì?”
Hoa Khi không dám nói tỉ mỉ, qua loa nói: “Hình như là vậy.”
“Hình như? Ta rõ ràng nghe thấy Khương Thập Bằng nói chặt được cái đó, cái đó cho thấy Hoàng huynh mới là Thái tử.” Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn chằm chằm Khương Thập Bằng.
Khương Thập Bằng cũng là hoàng môn tùy thân của hắn, sợ đến mức sau lưng chảy mồ hô lạnh, vội nói: “Đó là người khác nói bậy, nô tì cũng là nghe được bọn họ nói nhất thời phạm hồ hồ mới cùng người khác nhắc tới, Điện hạ mới là Thái tử, Đại hoàng tử nhặt được cái gì đi chăng nữa cũng sẽ không thể là Thái tử!”
Hoa Khi liếc xéo Khương Thập Bằng một cái, thầm nghĩ đáng đời.
Lời này sao có thể nói ở Đông cung, nhưng hắn vẫn nói giúp: “Đúng vậy Điện hạ, những người đó nói bậy đã bị bắt lại, Điện hạ đừng để ý.”
Triệu Thừa Dục nhíu nhíu mày.
Hắn tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu rõ thân phận của mình, hắn là Thái tử, không giống với Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô, nên cũng chỉ có hắn có thể ở lại Đông cung, nhưng là tại sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ mình sẽ có một ngày sẽ biến thành không phải Thái tử?
Hắn không nghĩ ra quan hệ trong đó.
Hắn quay đầu, tiếp tục nghiêm nghị đi về phía trước.
Tới buổi trưa, Bạch Lan vẫn chưa về, do hiện giờ là tháng tư, thời điểm trăm hoa đua nở, trong Diên Kỳ cung đế cắm hoa, bình hoa, không có hôm nào là không đổi hoa mới, Bạch Lan như mọi hôm mang theo hai cung nhân đi hái, kết quả lại không thấy tăm hơi.
Chung ma ma cũng khó hiểu, hỏi Kim Lan: “Rốt cục nàng đi làm cái gì, hay là còn làm cái khác nữa?”
Kim Lan lắc đầu: “Còn gì nữa đâu, chỉ đi hái hoa thôi.”
Chung ma ma mày nhíu lại sau đó kêu hoàng môn đi qua vườn nhìn xem, lúc này có người ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, Tiểu Lý đi qua thì thấy là cung nhân Thu Hoa ở cung của Tôn Tú liền hỏi chuyện gì, Thu Hoa nói: “Là nương nương của chúng ta phái nô tì tới nhắn cho Quý phi nương nương biết, cung nhân của các ngươi bị Hoàng hậu nương nương phái cấm vệ quân bắt đi.”
Tiểu Lý biến sắc, nói lời cảm tạ sau đó chạy nhanh vào bên trong.
Chung ma ma đang ở cửa, Tiểu Lý chạy lên nói: “Vừa rồi Thu Hoa nói Tôn tiệp dư thấy Hoàng hậu nương nương bắt ba người bọn Bạch Lan đi rồi.”
Nói ra lời này Phùng Liên Dung cũng nghe thấy.
Sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất không tốt.
Phùng Liên Dung hơi ổn định lại tinh thần hỏi: “Dù sao sẽ không vô duyên vô cớ bắt các nàng, có phải ...” Nàng dừng một chút, kêu Kim Lan qua, “Hôm qua Bạch Lan làm cái gì?”
Kim Lan nói: “Vẫn giống thường ngày, hôm qua đi vào vườn hái hoa.”
Vườn!
Trái tim Phùng Liên Dung lập tức nhảy dựng lên, Triệu Thừa Diễn không phải cũng ở trong vườn nhặt được rễ cây sao.
Nói như vậy...
Nàng đi đến bên cạnh ghế dự, tay bám chặt thành ghế chậm rãi ngồi xuống.
Nói như vậy, Phương Yên là muốn cạy miệng Bạch Lan?
Nhưng nàng đi cứu thế nào?
Phương Yên thủy chung đều là Hoàng hậu, mà Bạch Lan chỉ là một nô tì, lại vừa vặn từng xuất hiện trong vườn, nàng nên làm như thế nào đây?
Nàng lòng rối như tơ vò, tay sít sao nắm chặt.