Đến tháng 10, người đã sớm lựa chọn được ngày tốt, công chúa An Khánh gả cho Tam công tử Tạ gia.
Hồ quý phi gấp đến độ mấy tối đều ngủ không ngon, nhưng bà ta cũng biết rõ chuyện này không cách nào thay đổi, bởi vì nói là do Hoàng hậu định xuống, nhưng sau lưng còn Hoàng thái hậu, bà ta còn có thể làm gì. Chỗ Hoàng thượng vẫn không gặp bà ta, Hồ quý phi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể khuất phục.
Dù thế nào cũng không thể tiền mất tật mang, nữ nhi này của bà ta vẫn phải dỗ trở về mới được.
Hồ quý phi mang theo nhiều đồ đến xem công chúa An Khánh.
Công chúa An Khánh chính là vì chuyện xuất giá nên mới bất hòa với Hồ quý phi, nhưng trong lòng vẫn hướng về bà ta, thấy Hồ quý phi thật lòng thật ý đến xem mình, hai người tự nhiên liền hòa hảo.
Ngày 18/10, công chúa An Khánh xuất giá, trong cung náo nhiệt hai ngày. Phùng Liên Dung nghe Chung ma ma nói, riêng đồ cưới hai con ngựa đã kéo 20 thùng, không nói bao nhiêu hoàng tráng.
Phùng Liên Dung nghĩ, vạn nhất đứa con này của nàng là nữ nhi, tương lai không phải tiểu công chúa sao, cũng là đãi ngộ giống nhau, nhưng không biết sẽ gả cho gia đình thế nào.
Có điều có phụ thân như Thái tử, chắc là sẽ không kém.
Nàng cười tủm tỉm vuốt bụng, bây giờ bụng của nàng đã rất to, giống như quả bóng vậy, thời tiết lại lạnh, liền không ra ngoài nhiều, chỉ an tâm dưỡng thai. Chu thái y nói, đến tháng 2 sang năm, đứa nhỏ của nàng sẽ sinh ra, Phùng Liên Dung có thể cảm giác được một sinh mệnh đang dần lớn lên trong bụng nàng.
Mà độ chú ý về nàng cũng càng thêm đề cao, ngày hôm đó Hoàng thái hậu phái người đưa tới hơn một trăm cân than chỉ bạc, nói không cần dùng tiết kiệm. Cả mùa đông này, tất cả định mức đều cao hơn rất nhiều, có điều đa số đều thể hiện trên cái ăn.
Phùng Liên Dung vừa nhìn, chỉ thấy bên trên viết 4 con dê, hai con heo, hai con trâu, 20 con gà, 10 con bồ câu, 5 con ngỗng, 40 con chim cút, 10 cân thịt tôm lạnh, 20 cân cá các loại, 5 cân hạch đào, 2 cân đường trắng, 5 cân dầu vừng, v.v... kín một trang giấy Tuyên Thành.
Phùng Liên Dung nghẹn họng nhìn trân trối, cái này bảo nàng ăn hết kiểu gì, đừng nói ba tháng, dù là nửa năm chỉ sợ vẫn còn thừa rất nhiều.
Chung ma ma cười hì hì nói: “Mùa đông trời lạnh, sức ăn sẽ tăng lên, chủ tử đừng lo lắng, cho dù ăn không hết, cũng không phải đổ đi, có thể chuyển đến tháng sau.”
“Cũng đúng.” Phùng Liên Dung nuốt chút nước miếng, “Vậy hôm nay liền hầm thịt dê đi, còn có bánh bao hấp nhân tôm thịt, bồ câu thì nấu canh.”
Chung ma ma khóe miệng giật giật, vừa rồi còn lo lắng ăn không hết, nhìn khẩu vị này xem.
Bà khuyên nhủ: “Nhiều thức ăn mặn như vậy không thể ăn cùng một lần, nô tì thấy, chỉ ăn thịt dê là được, mùa đông này ăn thịt dê rồi, ăn cái khác sẽ không có hương vị, vậy thì thật lãng phí. Chủ tử muốn ăn bồ câu, sáng mai lại làm.”
Phùng Liên Dung nghĩ lại thấy cũng đúng, liền gọi đùi dê, lại sai Bảo Lan mang cái hòm đựng đồ đáng giá của nàng ra, dạo này nàng được thưởng nhiều thứ, vẫn chưa tỉ mỉ nhìn qua.
Bảo Lan mở khóa.
Phùng Liên Dung lấy thỏi vàng thỏi bạc bên trong ra đếm, gương mặt cười như hoa, bất tri bất giác, thế nhưng đã có hơn 200 lượng bạc, giành giụm được nhanh hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Đến khi gặp được phụ thân mẫu thân ca ca, khẳng định sẽ có một khoản tiền rất lớn, mẫu thân nàng không cần mở cửa hàng rượu nữa cũng đủ dùng thật lâu.
Nàng nghĩ đến người nhà, trên mặt vui mừng vạn phần, nhưng qua một lát lại thở dài.
Cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy bọn họ đây.
Nàng gọi Bảo Lan thu hồi lại.
Kết quả đến lúc nàng đứng lên, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ vào bụng của mình, thấp giọng nói: “Ma ma, ma ma, thật sự đá này!”
Giống như sợ sẽ kinh động đến đứa nhỏ trong bụng.
Một đám người nhẹ tay nhẹ chân vây quanh.
Phùng Liên Dung đứng yên một cử động nhỏ cũng không dám, qua một lát lại thấy có một người ở trong bụng nàng đá một cái.
Nàng cảm thấy thật thần kì.
Chung ma ma cười nói: “Đúng vậy, về sau sẽ thường xuyên cử động, chủ tử, đứa nhỏ này khẳng định rất khỏe mạnh, là một tiểu chủ tử hoạt bát!”
Phùng Liên Dung vội vã gọi Đại Lý vào, nói: “Ngươi tùy tiện nói với Nghiêm Chính hoặc ai đó, nói cho Điện hạ, con biết đá chân rồi.”
Đại Lý dạ một tiếng, cười hì hì bước nhanh đi.
Giờ này Thái tử đã bắt đầu nghe giảng, đám Nghiêm Chính cũng không dám quấy rầy, thẳng đợi đến chạng vạng mới cùng Thái tử nói.
Thái tử vội vã đến điện Phù Ngọc.
Kết quả đứa nhỏ rất nể hắn, hắn vừa tới liền ở trong bụng Phùng Liên Dung hoạt động, Thái tử đặt tay lên trên bụng nàng, lập tức cũng cảm giác được cái đá này, trong lòng vui mừng không nói lên lời, hóa ra đứa nhỏ ở trong bụng sẽ là như vậy.
Đáng tiếc đứa nhỏ năm đó, còn chưa lớn như vậy đã mất đi.
Thái tử lại đến gần hơn chút, dỗ dành nói: “Phải thuận lợi trưởng thành nhé, phụ thân cho ngươi đường ăn.”
Phùng Liên Dung phì cười, nói: “Đứa nhỏ mới sinh ra sao có thể ăn đường chứ, điều kiện này của Điện hạ không mê người chút nào cả.”
Thái tử liếc xéo nàng: “Vậy nàng nói xem nên nói cái gì?”
Phùng Liên Dung vỗ về bụng, nói: “Con à, con nghe nhé, nương đang nói chuyện với con này, bây giờ con còn nhỏ, cho nên phải ở trong bụng nương, nhưng là nơi đó tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, kém hơn bên ngoài rất nhiều. Nhưng con không cần phải sợ, chỉ cần con lớn lên, rất nhanh là có thể ra ngoài. Đến lúc đó muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, còn có thể nhìn thấy mặt trời, thấy trời xanh nữa. Con cũng sẽ không cô đơn, về sau có phụ thân và nương ở bên con, trưởng thành, còn có phu tử dạy con đọc sách nữa.”
Nàng vẻ mặt ôn nhu, giống như thật sự có thể nhìn thấy một đứa nhỏ.
Thái tử nghe, mỉm cười, con ngươi yên tĩnh như hồ nước.
Hắn nghĩ đến mẹ đẻ của mình, năm đó khi có thai hăn, nhất định cũng là như thế, chính là không thể tự tay nuôi hắn lớn lên. Ngay cả gặp mặt bà cũng vạn phần câu nệ, không dám nói ra bao nhiêu lời quan tâm, nhưng hắn nhìn ra được, mẹ đẻ của hắn thương hắn, cho nên bà mới có thể nhịn xuống.
Có đôi khi, nhẫn nhịn còn khó khăn hơn biểu đạt ra rất nhiều.
Thái tử vươn tay ôm Phùng Liên Dung vào trong ngực, sờ sờ đầu nàng nói: “Đừng chỉ nói đứa nhỏ, nàng cũng phải bình an, hàng ngày đừng ăn quá nhiều, ta nghe người ta nói, đến lúc sinh không dùng được sức, đến lúc đó...” Hắn ngừng một chút, “Ta cũng không giúp được nàng, tự bản thân nàng cần phải không chịu thua kém chút!”
Phùng Liên Dung gật gật đầu: “Chu thái y dặn rồi, ta ăn cũng không tính ra nhiều, no rồi sẽ không ăn.”
Thái tử nói trong lòng: no rồi nàng cũng ăn không vào nữa.
Phùng Liên Dung thấy hắn không tin, vén một tay áo lên, vươn cánh tay trơn nhẵn ra: “Ngài nhìn đi, không nhiều thêm bao nhiêu thịt mà, đừng nhìn mặt ta béo, thật ra rất tốt.”
“Trên người nàng là cái dạng gì, ta không biết?” Thái tử buồn cười.
Mặt Phùng Liên Dung lập tức đỏ, sẵng giọng: “Đang nói chuyện đứng đắn mà!”
Thái tử ừ nói: “Vậy nàng tiếp tục.”
“Chu thái y nói, tuy rằng ta ăn nhiều, có điều hệ tiêu hóa rất tốt, đi xuống liền tiêu hóa luôn rồi, tất cả tất cả đều hóa thành khí lực. Hơn nữa, trước đây ta cũng vận động nhiều, cho nên không sao.” Nàng giải thích cực kỳ cẩn thận, như là bản thân nghĩ, tốt thế nào thì tốt thế ấy.
Thái tử an tâm.
Hai người nói chuyện thêm một lát Thái tử mới đi.
Tiểu Chung ma ma và Kỷ ma ma đều đứng ở ngưỡng cửa nhìn, trên mặt tràn đầy thần sắc ghen tị.
Hiện giờ Phùng quý nhân này quả nhiên được vào lòng Thái tử, còn có thai, Thái tử bình thường không cần người khác thị tẩm, hai chủ tử của các bà bị vứt bỏ, hai người thở dài, đều tự về phòng.
Thái tử vừa muốn vào chính điện, phía sau một tiểu hoàng môn đuổi theo, thở hổn hển nói: “Điện hạ, thái hậu nương nương mời Điện hạ mau dời bước đến cung Càn Thanh, Hoàng thượng ngã bệnh.”
Thái tử cả kinh, vội vàng đi về hướng cung Càn Thanh.
Thật ra Hoàng thượng là bị té xỉu ở cung Vĩnh An, cung Vĩnh An là nơi Huệ phi nương nương ở. Tuy rằng khi thái y đến đã thu thập qua, nhưng nhóm thái y là ai, thoáng cái liền lần mò ra, Hoàng thượng đúng là vừa mới trải qua cá nước thân mật.
Hiện Hoàng thái hậu đã hết sức tức giận, đã sai người nhốt Huệ phi lại, cũng chuyển Hoàng thượng qua cung Càn Thanh.
Dù sao chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thể diện Hoàng thất.
Khi Thái tử đến, Hoàng hậu cũng đã đến.
Hai người bọn họ đều không rõ nội tình, hỏi Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu không có khả năng nói thật, chỉ nói: “Hoàng thượng tuổi này, luôn có chút bệnh nhỏ, nhóm thái y còn đang xem, chắc là không có chuyện gì.”
Giọng nói của bà tuy thoải mái, nhưng vẫn giấu không hết được lo lắng.
Hoàng hậu, Thái tử vội vàng an ủi vài câu.
Chỉ chốc lát sau, mấy người con khác của Hoàng thượng đến đây.
Hoàng thái hậu ngẩng đầu nhìn lại, thế nhưng nhìn thấy Hồ quý phi cũng đi theo Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng nhau qua đây, sắc mặt bà trầm xuống, nói: “Ai gia cũng không có triệu kiến ngươi.”
Hồ quý phi cầu xin nói: “Thái hậu nương nương, để thiếp thân nhìn Hoàng thượng một cái thôi, nếu không, thiếp thân ở bên ngoài chờ, Hoàng thượng vô sự thiếp thân sẽ quay về.”
Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hoàng thái hậu.
Hồ quý phi này sớm muộn gì cũng sẽ thu thập, chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc, bà áp chế tức giận, nói: “Đã đến đây, vậy cũng thế, ngồi đi.”
Hồ quý phi tạ ơn, dè dặt cẩn trọng ngồi ở phía dưới.
Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử một trái một phải đứng phía sau nàng ta.
Hoàng thái hậu thấy thế, ánh mắt hơi híp híp, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Nhóm thái y một hồi lâu mới đi ra.
Hoàng thái hậu vội hỏi tình huống.
Mấy thái y trao đổi ý kiến, cuối cùng Chu thái y nói: “Hoàng thượng thân thể cần phải từ từ điều dưỡng, trong khoảng thời gian này nhất định phải tĩnh dưỡng, chớ lại chủ trì lâm triều, phê duyệt quá nhiều tấu chương.”
Đây cũng không phải bị bệnh nhỏ.
Hoàng thái hậu thấy ánh mắt Chu thái y hơi lóe, trong lòng biết vẫn còn có chuyện giấu, không tốt giáp mặt nói, liền gọi Chu thái y vào phòng trong, chỉ còn hai người bọn họ, bà mới hỏi.
Chu thái y cảm thán: “Hoàng thượng dùng qua dược vật, thứ tiểu nhân nói thẳng, hoàng thượng đến tuổi này đã là biết ý trời, lại còn sa vào nữ sắc, thật sự không nên làm...”
Hoàng thái hậu giận giữ: “Những cung nhân này thật sự là vô pháp vô thiên rồi!”
Bà không phải không biết chuyện dược vật, trước đây cũng từng xử lý qua một số cung nhân, kết quả thế nhưng vẫn có người gan lớn tìm đưa cho Hoàng thượng.
Đầu Hoàng thái hậu liên tục phát đau.
Nhi tử này của bà, bà hiểu rất rõ, chuyện quốc gia đại sự không quá cần hắn quan tâm, thêm trời sinh tính mạnh mẽ, người đến trung niên càng thêm không thể tự kiềm chế, bằng không làm sao đến lượt người như Hồ quý phi làm sủng phi, ngày đêm ở chung một chỗ phong lưu? Riêng một người này còn chưa đủ, người khác phàm là đẹp một chút cũng đều sủng hạnh qua, quên cũng nhanh.
Nhưng cộng lại bao nhiêu người, Hoàng thượng chỉ có một người, có thể sao?
Hoàng thái hậu chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Có thể trị được không?’
Chu thái y nói: “Chỉ cần Hoàng thượng tu thân dưỡng tính, còn kịp.”
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng thở ra: “Cứ vậy đi, phương thuốc nên khai ngươi khai ra hết đi.” Lại ngừng một chút, “Hôm nay Hoàng thượng cũng uống thuốc phải không?”
Chu thái y gật gật đầu, đúng là uống thuốc rồi mới tinh long mãnh hổ, nhưng khí lực đó là dùng thuốc đi lên, dùng xong, người liền suy sụp, tích lũy tháng ngày, tự nhiên là chịu không nổi.
Hoàng thái hậu khoát tay ý bảo Chu thái y đi.
Hoàng thượng cũng tỉnh, tất cả mọi người đi vào an ủi.
Có điều chỉ trong thời gian chốc lát, Hoàng thượng liền lấy cớ mệt nhọc, đuổi bọn họ ra ngoài, đám người Hoàng hậu còn chưa nói gì cả.
Chỉ có Hoàng thái hậu biết rõ nội tình.
Nhi tử này của bà không có bị mất trí nhớ, biết bản thân vì sao lại té xỉu, đây không phải là cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng đối mặt với người nhà, sớm biết như vậy lúc trước cần gì làm!
Hoàng đế nhìn Hoàng thái hậu, ông ta cảm kích Hoàng thái hậu đã nâng ông ta về cung Càn Thanh.
Hoàng thái hậu không thiếu được răn dạy vài câu, nếu là bình thường, nhắc đến thân phận của hắn, Hoàng thái hậu sẽ không như vậy, nhưng hôm nay bà tức giận vô cùng.
Hoàng thượng bị nói, tự nhiên là không quá vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn nghe hết, nói: “mẫu hậu nói đúng lắm, là lỗi của trẫm, có điều trẫm gặp mẫu hậu chính là vì quốc gia đại sự.”
Hoàng thái hậu nghĩ, thế mà vẫn còn nhớ rõ chuyện này, cũng không tính là quá hồ đồ!
Trong lòng bà đã sớm có chủ ý: “Hoàng thượng phải tĩnh dưỡng, nhưng văn võ bá quan không thể thiếu chủ tử, ta thấy để Hữu Đường tạm thay mặt Hoàng thượng đi, cũng để hắn học hỏi nhiều hơn, xem bình thường Hoàng thượng chưởng quản một quốc gia như thế nào.”
Hoàng thượng thật ra vốn không có ý này, ông ta là muốn Dương đại nhân làm đại thần giám quốc, dù sao Dương đại nhân có kinh nghiệm, bình thường nhiều chuyện trọng đại cũng là Dương đại nhân quyết định. Mà Thái tử mới mấy tuổi, người trẻ tuổi mới hơn 20, có thể làm tốt sao?
Hoàng thượng nhíu mày: “Trẫm thấy không ổn.”
Hoàng thái hậu nói: “Không ổn ở đâu? Vậy Hoàng thượng muốn ai làm?”
“Tự nhiên là Dương đại nhân rồi.”
Hoàng thái hậu cười lạnh: “Tuổi của Dương đại nhân cũng không kém ai gia nhỉ? Ai gia tự hỏi cũng không sống được bao lâu, vậy thân thể của Dương đại nhân có thể tốt đến đâu? Hoàng thượng, đại thần giống như hắn, thế gian ít có, hiện giờ toàn quyền giao hết cho chỗ khác, Hoàng thượng mệt chết Dương đại nhân rồi, sau này thân thể Hoàng thượng tốt rồi, lại đi dựa vào ai?”
Hoàng thượng không trả lời được.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, Dương đại nhân này cũng đã 70, đi đường đều có chút run rẩy, chỉ sợ thật sự không có nhiều tinh lực, Hoàng thượng suy nghĩ một lúc nói: “Vậy Lý Đại nhân cũng được.”
Hoàng thái hậu vỗ bàn: “Hoàng thượng là muốn giao tất cả quốc gia này cho mấy đại thần đó đúng không? Hữu Đường là con ngài đấy, ngài lại không tin hắn?”
“Trẫm cũng không phải là không tin.” Hoàng thượng vội giải thích, “Chính là Hữu Đường không có kinh nghiệm gì, trẫm cũng là sợ hắn làm hỏng, đây cũng không phải việc nhỏ?”
“Đại hạn Đông Sơn không phải hắn xử lý rất tốt à? Ta thấy Hữu đường hoàn toàn có thể đảm nhận.” Hoàng thái hậu không chịu thoái nhượng, “Hiện giờ Hoàng thượng muốn dưỡng bệnh, thế nhưng tình nguyện tin ngoại thần cũng không nguyên tin tưởng nhi tử của chính mình, kêu văn võ bá quan đối đãi với Hữu Đường thế nào? Đã như vậy, lúc trước cần gì lập hắn làm Thái tử? Lại như thế nào, cũng nên là Hữu Đường. Đám người Lý đại nhân cũng chỉ là thần, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng phụ tá, làm sao có thể thay thế Hoàng thượng nắm thiên hạ trong tay?”
Bà từng bước ép sát, Hoàng thượng chậm rãi nằm xuống nói: “Trẫm cũng mệt mỏi, không cùng mẫu hậu tranh luận nữa, nếu mẫu hậu đã cảm thấy Hữu Đường có thể, vậy thì để hắn thử xem đi.”
Lúc này Hoàng thái hậu lại ôn nhu nói: “Ai gia cũng là vì hoàng thất chúng ta thôi, lòng tham của con người có thể nói là không định, một khi Hoàng thượng ủy quyền, về sau muốn thu hồi lại cũng khó, Thái tử lại thế nào, cũng là nhi tử của Hoàng thượng.”
Hoàng thượng suy nghĩ chút thấy cũng đúng, so với đại thần, nhi tử này của ông ta nghe lời hơn.
“Mẫu hậu nói đúng.” Lúc này Hoàng thượng thật sự nghĩ thông.
Hoàng thái hậu liền bảo ông ta dưỡng tốt thân thể, lại dặn dò thủ vệ bên ngoài, không cho phi tần nào tiến vào.
Chu thái y đã nói, bây giờ không gần nữ sắc còn có thể cứu lại, lại tiếp tục như vậy sẽ khó nói. Hoàng thái hậu vẫn quan tâm Hoàng thượng, dù sao đó là con trai bà, tuy rằng không phải rất hợp ý, nhưng bà cũng không muốn hắn thật sự xảy ra chuyện gì.