Phùng Liên Dung biết xấu, lấy khăn lụa mỏng che mặt.
Thái tử buồn cười, giật khăn lụa xuống nói: “Che cái gì, nói xem, nàng làm gì để nổi bọng nước. Chu thái y nói tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng trước đây cũng không thấy nàng như vậy.”
Phùng Liên Dung thành thật nói: “Biết Điện hạ muốn đi Sơn Đông nên vậy.”
Thái tử ừ một tiếng, hắn đại khái cũng đoán được nàng lo lắng cho hắn, quả thế.
“Bên kia đại hạn.” Nàng nhìn hắn, muốn nói với hắn, bảo hắn đừng đi.
Thái tử nói: “Chính bởi vì đại hạn nên mới cần đi, nàng đó, đừng đoán mò. Sơn Đông cách nơi này cũng không xa, ta mang theo nhiều người.”
Vì chuyện này, Hoàng thái hậu còn không phải cũng giống vậy, ngàn dặn vạn dặn.
Phùng Liên Dung trong lòng biết không khuyên được hắn, nhưng không nói, nàng lại nhịn không được, chỉ có thể tận khả năng nhắc nhở: “Tuy Điện hạ không cần mọi thứ đều tự thân tự lực, nhưng những người đó đã bị đói rất lâu, ai cũng không biết sẽ làm những gì, không chừng sẽ giật tiền cướp lương đấy. Còn có nha, những địa phương bị đại hạn như vậy, người thân thể không tốt, các loại bệnh lạ đều sẽ sinh ra, trị cũng trị không hết.”
“Bệnh lạ?” Những lời này làm Thái tử như có điều suy nghĩ.
Phùng Liên Dung cũng không quấy rầy hắn.
Qua một lát, Thái tử mới mở miệng: “Nàng nói không sai, đúng là nên cẩn thận chút, chờ lát nữa ta sẽ đi Thái y viện một chuyến, dẫn theo thêm mấy đại phu.”
Đại phu Thái y viện, hẳn là có chút nắm chắc về trị liệu ôn dịch, ít nhất cũng có thể khống chế được chút nhỉ?
Phùng Liên Dung thoáng yên tâm.
Thái tử cầm tay nàng, cười nói: “Nàng thật thông minh, còn có thể nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ nàng đừng lo lắng nữa, ta có hộ vệ, cũng có đại phu, ăn mặc ngủ nghỉ đều rất thỏa đáng, đại khái hai ba tháng sẽ trở lại. Nhưng là nàng, tự mình chú ý chút, bình thường đi đừng để ngã, cũng đừng ăn bậy này nọ...” Nói đến đây, hắn ngừng một chút, “Ngự trù làm cơm cho ta, nàng rất thích đúng không?”
Phùng Liên Dung mỗi lần ăn cơm ở chỗ hắn, đều ăn rất vui vẻ.
Nàng cười nói: “Thích, nấu rất ngon mà.”
“Vậy thì giữ lại cho nàng dùng, nàng có thích ăn món gì, hỏi qua Chu thái y, lại bảo hắn làm, đừng tự chủ trương.”
Phùng Liên Dung lòng tràn đầy ngọt ngào, Thái tử đối nàng vẫn rất là cẩn thận, nàng hỏi: “Vậy Điện hạ mang ngự trù nào đi?”
“Tùy tiện là được, dù sao trên đường đều đi, ăn đồ ngự trù nấu, không bằng nếm thử đặc sắc ở các nơi. Đợi đến Sơn Đông, quan viên ở đó đều sẽ chuẩn bị cho ta, nàng không cần quan tâm mấy chuyện này.” Thái tử yêu cầu cũng không khắt khe, rất nhiều chuyện hắn đều không gò bó mấy chi tiết nhỏ.
Cho nên một năm kia, hắn mới có thể tự mình lãnh binh, xâm nhập hoang mạc, không được ăn uống tốt, người gầy đi một vòng lớn, nhưng cũng bởi vậy mà giành được thắng lợi cuối cùng.
Hắn không chỉ có tài mưu lược kiệt xuất, còn có lòng độ lượng nhân từ với dân chúng, ở dưới sự lãnh đạo của hắn, mấy năm đầu thịnh thế huy hoàng. Phùng Liên Dung nhớ được hắn là vị hoàng đế tốt, ít nhất lúc đầu là vậy, mà tương lai, nàng không thế nào biết được.
Trong mắt nàng tràn đầy tình cảm ái mộ.
Thái tử thấy ánh mắt đó đều hận không thể hóa thành nhu tình gắn vào trên người bản thân, không khỏi cười, cúi đầu hôn nàng.
Phùng Liên Dung vươn tay ôm trụ cổ hắn, không chút do dự đáp lại.
Bọn họ phải chia ly mấy tháng, bất kể như thế nào, nàng khẳng định sẽ rất nhớ hắn.
Hai người hôn nồng nhiệt một phen, hồi lâu mới tách ra.
Thái tử lúc này rời đi.
Phùng Liên Dung xem bóng lưng hắn, mũi chua xót.
Nàng vươn tay xoa xoa bụng, thầm nghĩ, con à, con cũng phải cùng nương nghĩ phụ thân con bình an trở về nhé.
Thái tử trở lại chính điện, mấy tâm phúc của hắn đang chỉ huy cung nhân chuẩn bị hành trang.
Thái tử nói với Hoàng Ích Tam: “Ngươi thì không cần đi theo.”
Hoàng Ích Tam quýnh lên: “Điện hạ, như vậy làm sao được?”
Thái tử nói: “Ta đi lần này, không biết trong và ngoài cung, ngươi vẫn nên ở lại.” Hắn trầm ngâm một lát, “Vạn nhất chỗ Phùng quý nhân gặp chuyện không may, ngươi nhớ phải đi cầu kiến Hoàng tổ mẫu trước, hoặc có chuyện khác thì thông tri Dư Thạch, đừng làm mấy chuyện vô dụng, trì hoãn thời gian.
Hắn là tin tưởng Thái hậu, cũng biết đoạn đường này, bản thân có thể lên làm Thái tử, Hoàng thái hậu có công lao rất lớn.
Đối với con nối dòng, Hoàng thái hậu cũng coi trọng giống hắn.
Về phần Dư Thạch, hắn là một trong hai mươi sáu chỉ huy sứ vệ thân quân.
Hoàng Ích Tam tuy rằng không bỏ được, nhưng vẫn đồng ý.
Thái tử giao thác cho hắn, đó là tín nhiệm.
Hoàng Ích Tam nói: “Xin Điện ha yên tâm, nô tài chẳng sợ không được ngủ, cũng sẽ không lơi lỏng.”
Thái tử vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn ý cổ vũ.
Qua nửa ngày, tất cả đều chuẩn bị tốt, Thái tử phải đi chào từ biệt Hoàng thái hậu, Hoàng thượng.
Hắn đi lần này, liền cảm giác toàn bộ Đông cung đều vắng vẻ, ngay cả Thái tử phi cũng không phải rất nhiệt tình, mấy quý nhân như Tô Tú đi thỉnh an, nàng thường không lộ mặt liền để các nàng đi về. Còn Phùng Liên Dung, tất nhiên là không cần đi, chỉ an tâm dưỡng thai.
Ngày hôm đó Vương Tề - ngự trù Thái tử ngự dựng phái người đến hỏi Phùng Liên Dung, có thể có người làm thủ hạ của hắn không.
Phùng Liên Dung khó hiểu, sao đại trù còn có thể thiếu những người này?
Bình thường hắn nấu cơm cho Thái tử thế nào?
Chung ma ma cười tủm tỉm giải thích: “Chủ tử, khẳng định là Vương ngự trù không biết ngài yêu thích cái gì. Ngài nghĩ xem, Điện hạ tự mình điểm hắn nấu cơm cho chủ tử, hắn không lo lắng sao được. Sợ chủ tử ăn không ngon, cho nên muốn tìm một người quen thuộc khẩu vị của chủ tử, thỉnh thoảng đề điểm hắn một hai.”
Phùng Liên Dung nghĩ, bản thân mình địa vị càng lên rồi, trước kia nàng làm gì đủ tiền trả món ăn Vương ngự trù làm, chưa nói đến còn có thể kén cá chọn canh.
Chung ma ma hỏi: “Chủ tử cảm thấy chọn người nào tốt?”
Phùng Liên Dung cũng không biết quá rõ người ở phòng bếp, tự nhiên cũng không nhớ rõ tên, nàng nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến ngày Nhật thực, Đại Lý đi lấy dù hình như có nhắc đến ai.
Là Tôn Du?
Nàng nghĩ tới, cười nói: “liền cái người gọi Tôn Du đi.”
Chung ma ma liền đi.
Vương ngự trù lập tức gọi Tôn Du đi.
Chuyện này đối Tôn Du mà nói, đó chính là tin vui từ trên trời rơi xuống.
Phải biết rằng, Vương ngự trù chính là đầu bếp ở Ngự thiện phòng, hoàng môn quản lý Ngự thiện phòng đều là cấp bậc cao, một phụng ngự nho nhỏ như hắn không coi là cái gì, cũng chỉ có thể làm trợ thủ cho người ta. Có điều Tôn Du vẫn rất cao hứng, hắn nương chuyện này không phải là có thể nhận thức rất nhiều người sao.
Hắn bớt chút thời gian đi gặp Đại Lý, luôn mãi cảm tạ, còn nhét bạc vào trong tay hắn.
Đại Lý không nhận: “Chỉ là một câu nói thôi, còn phải cảm ơn quý nhân đấy.”
“Chuyện này ta biết, chỉ là quý nhân, ta cũng chưa thấy người mà. Dù sao Lý tiểu đệ, ngươi nhớ kỹ những lời này, chỉ cần quý nhân có chuyện gì cần ta ra sức, vượt lửa qua sông không chối từ.”
Đại Lý buồn cười, chỉ là một chuyện trong phòng bếp, có thể có cái gì: “Cõ thể làm quý nhân của chúng ta ăn vừa lòng là được rồi.”
Tôn Du vội vàng cam đoan.
Từ nay về sau, đồ ăn Vương ngự trù nấu tự nhiên là càng ngày càng hợp khẩu vị của Phùng Liên Dung.
Dù sao đồ ăn của Phùng Liên Dung trong dĩ vãng, Tôn Du không sai biệt lắm trong lòng đều có sổ, nói cho Vương ngự trù, Vương ngự trù chỉ biết món gì, nấu thế nào.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mặt Phùng Liên Dung bắt đầu phát tròn.
Có ngày cẩn thận soi gương, chính nàng đều phải giật mình, sờ sờ nghĩ rằng, cái này không được rồi, đến khi Thái tử trở về, nàng đã béo thành cái dạng gì, còn có thể xem sao?
Bản thân Phùng Liên Dung bộ dạng vẫn là rất tốt, mặt trái xoan, mắt ngập nước, da lại trắng, không có khuyết điểm gì. Nàng biết Thái tử sủng nàng, nguyên nhân khẳng định là không thoát khỏi quan hệ với diện mạo.
“Hôm nay phải ăn ít một chút rồi.” Nàng nói với Chung ma ma.
Chung ma ma nói: “Ăn ít cái gì chứ, đứa nhỏ trong bụng còn phải ăn đấy.” Bà vươn một tay xoa xoa mặt nàng, “Mỗi ngày đều xoa như này một lát sẽ tốt, chủ tử bây giờ chỉ là trên mặt nhiều hơn một chút thịt, về sau cả người đều sưng lên, chẳng lẽ còn có thể không ăn cơm sao, chỉ cần sinh ra, chậm rãi giảm là được rồi.”
Phùng Liên Dung đời trước chưa từng sinh đứa nhỏ, cũng không rõ lắm, nghe Chung ma ma nói được có đạo lý, cũng thôi.
Buổi chiều, Thái tử phi lại phái người đến xem, hỏi cái này hỏi cái kia, không có một chút sơ hở.
Ban đầu Chung ma ma còn sợ Thái tử phi giở trò xấu, mỗi một thứ đưa tới đều phải để người khác thử qua mới ăn. Sau này mới phát hiện, Thái tử phi thật sự thật tình, nàng thậm chí còn phân phó mấy người Tôn Tú không được đưa gì đến cho Phùng Liên Dung ăn.
Chung ma ma liền chậm rãi không thần hồn nát thần tính như vậy nữa.
Có điều bà cũng thấy khó hểu, Thái tử phi mới trước đây còn cực kỳ bất mãn Phùng Liên Dung, nhưng mang thai cái, thế nhưng thái độ lại chuyển biến 360 độ.
Chung ma ma đột nhiên lại có suy nghĩ rồi.
Gần nhất Hoàng hậu rốt cuộc chọn được phò mã cho công chúa An Khánh, chính là Tam công tử Tạ gia, người bộ dáng phong lưu phóng khoáng, tài hoa cũng có, hơn nữa Tạ gia cũng là dòng dõi thư hương, chỉ không rất dễ thấy thôi.
An Khánh ngay từ đầu cũng không chịu, dù sao Hoàng hậu và mẹ đẻ nàng ta thủy hỏa bất dung, nàng ta không tin Hoàng hậu có thể tìm người tốt, kết quả bản thân vừa thấy liền lập tức thích ngay.
Tạ gia Tam công tử Tạ An này, không chỉ dung mạo anh tuấn, người còn rất ôn nhu, nói chuyện giống như gió xuân thổi cành liễu, An Khánh lòng tràn đầy vui mừng.
Hoàng thái hậu nghe xong cười cười, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, thiếu nữ hoài xuân, lúc này sợ là đã sớm quăng Hồ quý phi ra sau đầu.
Nhớ năm đó, Hồ quý phi muốn tự tay nuôi nấng ba đứa nhỏ, bà cũng không ngăn cản. Sớm đã dự đoán được Hồ quý phi này người thì khôn khéo, nhưng tầm mắt lại cực kỳ hẹp hòi, dạy dỗ ra mấy đứa nhỏ còn có thể tốt?
Tứ hoàng tử thiên phú không sai, biết ăn nói, hai đứa khác, một đứa là không ôm chí lớn, một đứa ngây thơ tùy hứng. Tuy rằng Hoàng hậu người này tính cách cũng có khuyết điểm, nhưng hai đứa nhỏ nàng dạy dỗ vẫn là tốt chút.
Ít nhất Thái tử đảm đương nổi thân phận này, còn Vĩnh Gia, cá tính tuy ương ngạnh, nhưng chưa từng mắc sai lầm, còn đặc biệt biết bảo vệ Hoàng hậu và Thái tử, có thể thấy được là một người trọng tình cảm.
Hoàng hậu liền nói với Hoàng đế, lựa chọn cho An Khánh thành hôn.
Hoàng đế rất vừa lòng, xem ra Hoàng hậu cũng không có bởi vì An Khánh là nữ nhi của Hồ quý phi mà tùy tiện chọn, nàng không phải người lấy chuyện công làm chuyện tư.
Tạ Tam công tử là một tuyển chọn tốt, không so kém Phò mã của Vĩnh Gia.
Hoàng đế tự mình đi tìm Hoàng hậu thương lượng hôn sự.
Hoàng hậu xem trên mặt mũi của Hoàng thái hậu, chưa cùng ông ta kéo mặt, còn giữ ông ta dùng bữa.
Hoàng đế cơm nước xong, mắt thấy Hoàng hậu ngồi ở đối diện, mặt mày nhẹ nhàng, còn có một khí chất nhã nhặn lịch sự như nước, cái này không muốn lại đi rồi.
Hoàng đế than nhẹ: “Nghĩ đến trẫm cũng có nhiều năm chưa nghỉ ở chỗ này.”
Hoàng hậu thản nhiên nói: “Vậy Hoàng thượng khẳng định ngủ không quen, vẫn là nên nghỉ ở cung Càn Thanh của ngài đi, người tới, tiễn Hoàng thượng.”
Mặt Hoàng đế lập tức đen, không khá hơn bầu trời ban đêm là bao.
Hoàng hậu thấy ông ta giận đùng đùng bước đi, cái mũi nhẹ nhàng xuy một tiếng.
Năm đó ông ta nói cái gì mà một đôi một đời, bà tin ông ta, vì một Hồ quý phi, bà cũng nhiều lần tha thứ cho ông ta, hiện giờ bao nhiêu yêu hận đều đã hao mòn hết.
Hiện giờ làm phu thê trên danh nghĩa, trên mặt hòa hòa thuận thuận, bà không sao cả, dù sao đứa nhỏ cũng đã lớn, nhưng ông ta muốn gương mỡ lại lành, nằm mơ đi!