Nghe nói Thái hoàng thái hậu bị bệnh, ngày hôm đó Vĩnh Gia Trưởng công chúa và trượng phu Chu Thiếu Quân, hai con trai vào cung thăm, Thái hoàng thái hậu nhìn thấy nàng, ngược lại hơi có chút tinh thần, còn bảo nàng không cần lo lắng. Vĩnh Gia ghé vào đầu giường khóc một hồi, xin Thái hoàng thái hậu bảo trọng thân thể.
Hai đứa con trai của nàng cũng nhu thuận, một trái một phái quỳ gối bên giường, cũng xin Thái hoàng thái hậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thái hoàng thái hậu vươn tay xoa đầu bọn họ.
Nói được một lát thì đến thời gian Thái hoàng thái hậu uống thuốc, cả nhà Vĩnh Gia liền xin lui ra.
Hoàng thái hậu đang ngồi ở chính điện, Chu Thiếu Quân đi lên hành lễ rồi để thê tử lại nói chuyện với nhạc mẫu, mình thì đi trước.
Hoàng thái hậu trấn an nữ nhi: “Mấy hôm nay tốt hơn chút ít rồi.”
Vĩnh Gia thở dài, dùng giọng cực nhỏ nói: “Nghe nói Tam thúc đã chết rồi?”
“Đúng vậy, chỉ gạt tổ mẫu con thôi.”
“Nữ nhi từng nghe mẫu thân nói tổ mẫu yêu thương nhất là Tam thúc, tự nhiên không thể thừa nhận được đả kích này.” Vĩnh Gia thở dài, “Tam thúc cũng là nghĩ không thông, đang tốt đẹp sao lại tạo phản đây.”
Người cũng không còn ở, nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hoàng thái hậu không tiếp tục đề tài này, chỉ nói: “Chỉ có thể đợi tổ mẫu con tốt hơn chút nữa rồi lại nói.” Lại hỏi Vĩnh Gia, “Con và trượng phu tốt không?”
Vĩnh Gia khá là đắc ý: “Tướng công rất săn sóc, luôn là như thế.”
Hoàng thái hậu nói: “Con cũng đừng bắt nạt nó, trên đời này người thật tình khó được.”
Vĩnh Gia nói: “Sao mẫu hậu lại nói nữ nhi như thế, nữ nhi há có thể bắt nạt chàng.”
“Ta còn không biết tính con hay sao.” Hoàng thái hậu vỗ vỗ tay nàng, “Hôm nay gặp Ngạn Chân, Ngạn Văn rất là hiểu lễ nghĩa, Ngạn Văn cũng mời thầy dạy rồi hả?”
“Vâng ạ, Ngạn Văn còn thông minh hơn Ngạn Chân nữa, nữ nhi nghĩ nếu nó mà đi thi, nhất định là Trạng nguyên.”
Hoàng thái hậu buồn cười: “Nó mới có tám tuổi, con thật biết nằm mơ đấy, dù có đi thi, cũng chỉ là tú tài.”
Có điều bọn họ có hoàng thất che chở, đợi đến khi trưởng thành sẽ được ban cho chức quan, cả đời phú quý, không lo ăn mặc. Chỉ là quan đó chính là hư danh, không có thực quyền gì.
Hơn nữa, cũng mai một ít nhiều nhân tài.
Lúc này, một tiểu hoàng môn trực bên cung Càn Thanh lại đây: “Hoàng thượng mời công chúa đi qua gặp.”
Vĩnh Gia nghe vậy cười nói: “Vừa khéo cũng đang muốn gặp Hoàng thượng.”
Nàng để hai đứa con trai ở lại cùng Hoàng thái hậu, mình thì đi đến cung Càn Thanh.
Triệu Hữu Đường tiếp kiến nàng ở thư phòng.
Vĩnh Gia đi vào, thấy hắn đang ngồi phê duyệt tấu chương, giờ khắc này, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, liên đới trong phòng cũng có chút trầm trọng.
Từ khi hắn làm Hoàng đế, so với ban đầu thật sự khác nhau rất lớn, năm đó khi hắn vẫn là Thái tử, cũng chưa từng thấy vẻ mặt này.
Vĩnh Gia không khỏi thu liễm chút, tiến lên vấn an.
Triệu Hữu Đường buông bút, khóe miệng hơi cong cong: “Tỷ tỷ đến đây một chuyến, hoàng tổ mẫu sẽ vui vẻ chút.”
Vĩnh Gia gật gật đầu: “Tổ mẫu đã uống thuốc, chắc đang ngủ.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, ngón tay gõ gõ xuống thư án, nói: “Trẫm muốn gặp tỷ tỷ là vì có người dâng tấu chương buộc tội, nói tỷ tỷ xa hoa phóng túng, mắt không có pháp luật….”
“Cái gì?” Vĩnh Gia trợn to hai mắt, “Quả là nói bậy! Là ai buộc tội ta?”
Triệu Hữu Đường ánh mắt trầm tĩnh dừng ở trên mặt nàng.
Vĩnh Gia bị hắn nhìn có chút sợ sệt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cười lạnh nói: “Hoàng thượng, không phải là Tào Huyền Hà buộc tội thiếp thân đấy chứ!”
“Vì sao đoán là hắn?” Triệu Hữu Đường nhíu mày.
Vĩnh Gia tức giận nói: “Có ngày ở trên đường cùng xa ngựa của hắn đụng vào nhau, thiếp thân cũng chỉ răn dạy mấy câu, mấy tên ngôn quan đó đúng là cả ngày ăn cơm no, khắp nơi bới móc! Thiếp thân xa hoa phóng túng khi nào? Loại tội danh này hắn cũng dám đặt lên đầu người!”
Triệu Hữu Đường cười cười nói: “Tỷ tỷ bớt giận, Trẫm cũng tin tỷ tỷ là người tuân theo luật pháp, chỉ hỏi chút mà thôi.”
Vĩnh Gia là người thông minh, nếu Triệu Hữu Đường hoàn toàn tin tưởng nàng thì sẽ không hỏi chuyện này, lần này là nhắc nhở, nàng có chút không vui, nhưng Hoàng đế nói chuyện chỉ có thể nghe theo.
Vĩnh Gia cũng cười nói: “Hoàng thượng tin thiếp thân là được.” Nàng tiến thêm mấy bước, “Nghe nói Hoàng thượng cần cù, bình thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều, bớt chút thời gian đi xem Hoàng hậu nương nương và bọn nhỏ.”
“Trẫm sẽ.” Hắn cầm lấy ngự bút.
Vĩnh Gia nhìn chung quanh, cảm khái nói: “Trước đây khi phụ hoàng còn sống, nơi này ta cũng thường đến, mượn không ít sách, hiện giờ nghĩ lại, đã có một khoảng thời gian không đến đây rồi.”
Triệu Hữu Đường tay dừng lại, nhớ tới một chuyện: “Ngạn Chân, Ngạn Văn cũng lớn, nếu bọn họ có sách gì muốn xem, tỷ tỷ cứ nói.”
Vĩnh Gia cười rộ lên: “Vậy ta đi tìm xem có sách nào thích hợp không?”
Triệu Hữu Đường cho phép.
Vĩnh Gia đi chung quanh thư phòng, Triệu Hữu Đường tiếp tục phê duyệt tấu chương, kết quả một lát sau chợt nghe Vĩnh Gia kinh ngạc hỏi: “Chữ ai đây?”
Triệu Hữu Đường ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ hỏng rồi.
Lần trước hắn kêu Nghiêm Chính dán chữ Phùng Liên Dung ở chỗ kín đáo, vốn đang giấu tốt, do thư phòng giá sách nhiều, dán vào một mặt bên giá sách, có đôi khi hắn phê duyệt tấu chương mệt nhọc ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, như thế rất tốt, lại bị Vĩnh Gia phát hiện.
Thư phòng này cũng không phải không có tranh chữ, nhưng cái khác đều là danh gia viết, chữ của Phùng Liên Dung so với bất kỳ ai trong đó đều vô cùng thê thảm, khó trách Vĩnh Gia khó hiểu.
Triệu Hữu Đường khụ một tiếng, gọi Nghiêm Chính đến: “Đây là có chuyện gì?”
Nghiêm Chính thầm nghĩ, chính ngài biết chuyện gì mà!
Nhưng trên mặt làm sao dám nói như vậy, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Là lỗi của nô tài….”
Đằng sau nhất thời chưa nghĩ ra được nên nói thế nào.
Đột nhiên bảo hắn nghĩ ra, hắn sao nghĩ được chứ!
Nhưng trong phòng hai người đều đang nhìn hắn, muốn hắn nói một lý do.
Nghiêm Chính trên trán đầy mồ hôi, giơ tay lau lau, miễn cưỡng nói: “Hôm qua nô tài không cẩn thận uống say, giống như nằm mơ treo tranh chữ trong thư phòng, cũng không biết lấy cái này ra từ chỗ nào, liền dán lên. Sau khi nô tài tỉnh rượu, liền, liền, quên mất, bây giờ mới nhớ ra.”
Vĩnh Gia trách cứ nói: “Này cũng quá kỳ quái, thư phòng là nơi ngươi muốn vào là vào à?”
Nghiêm Chính dập đầu: “Là nô tài to gan lớn mạt, xin Hoàng thượng trị tội.”
“Lần đầu tiên phạm sai coi như thôi.” Triệu Hữu Đường tỏ vẻ khoan dung, bảo Nghiêm Chính lấy xuống.
Nghiêm Chính cẩn thận lấy xuống, đứng sang một bên.
Vĩnh Gia mượn mấy quyển sách rồi cáo từ.
Lúc này Triệu Hữu Đường mới nói: “Lại dán lại đi, tìm chỗ nào kín hơn ấy.” Lại thêm một câu, “Có điều Trẫm phải nhìn thấy.”
Nghiêm Chính kém chút quỳ xuống.
Trong thư phòng có chỗ như vậy sao?
Không có, hắn cũng phải làm cho có.
Nghiêm Chính đi ra ngoài cùng ba hoàng môn khác thương lượng, lát sau lại nâng một cây thang cao tiến vào, đem chữ của Phùng Liên Dung dán vào một bên của xà ngang.
Triệu Hữu Đường: ….
Qua một lát hắn cười nói: “Tốt, thưởng!”
Thư phòng Hoàng đế, người bình thường đến không dám ngẩng đầu, nhưng người có quan hệ tốt với Hoàng đế như Vĩnh Gia, có thể đi dạo chung quanh, nhưng ngửa đầu thì chắc là không, chỉ có Hoàng đế mới có thể nhìn thấy.
Chỉ là chữ nhỏ chút, có điều ý tưởng này rất hay, Triệu Hữu Đường cũng rất không ngờ, cho nên thưởng hắn.
Nghiêm Chính vui rạo rực nhận lấy tiền thưởng đi ra ngoài, chia cho ba người khác.
Đến gần năm mới Phùng Liên Dung cùng người nhà thư từ qua lại, biết được Đại tẩu mình có thai, sang năm sẽ sinh tự nhiên rất là vui mừng, lại lấy tiền đưa Triệu Hữu Đường, nhờ hắn giúp đánh một cái khóa vàng, đến lúc đó gửi cho người nhà.
Triệu Hữu Đường cũng không nói gì, lần trước giúp nàng một lần, nàng liền coi là đương nhiên, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lần này còn giao đãi rất rõ ràng, khóa vàng làm kiểu gì, bên trên phải khắc văn hồ lô, nặng chút.
Có điều xem là ở việc vui, hắn không cự tuyệt, còn gọi người đánh thêm một đôi cá chép vàng, nghĩ, lại thêm một đôi cá nhỏ, dê con.
Thợ kim hoàn làm rất nhanh, đưa đến vào thời khắc giao thừa.
Phùng Liên Dung khó hiểu, sao lại hơn mấy kiểu.
Nghiêm Chính cười nói: “Cá chép là cho Tam hoàng tử, dê con tự nhiên là Đại hoàng tử, về phần cá nhỏ, nô tài cũng không biết.”
Tất cả đều là nhũ danh, Phùng Liên Dung bừng tỉnh đại ngộ: “Cá nhỏ là của ta!”
Nàng cao hứng nhảy lên, lập tức gọi người lấy dây đỏ đến xỏ vào đeo bên hông.
Có điều Triệu Hữu Đường tặng đồ cho nàng, nàng có phải cũng nên tặng lại không nhỉ?
Nghĩ, nàng phì cười, làm Sửu Đản cho hắn?
Nhưng rất nhanh nàng lại lắc đầu.
Triệu Hữu Đường nhận được, khẳng định sẽ đánh nàng!
Phùng Liên Dung thở dài, vẫn là thôi.
Do Thái hoàng thái hậu còn đang ốm, giao thừa năm nay cũng không làm to, chỉ là mùng một đầu năm vì sợ quấy rầy bà nên không phải tất cả mọi người đều đi. Phùng Liên Dung tính chỉ dẫn theo Triệu Thừa Diễn đi chúc Tết, Triệu Thừa Mô còn nhỏ, sợ hắn khóc không tốt, hơn nữa, trời cũng lạnh.
Chung ma ma mặc quần áo mới cho Triệu Thừa Diễn, thấy Triệu Thừa Diễn luôn nghiêng đầu, hỏi: “Đại hoàng tử, sao vậy?”
Phùng Liên Dung nghe thấy vội vàng đi qua.
Triệu Thừa Diễn nói: “Lỗ tai ngứa.”
Phùng Liên Dung dắt hắn đến chỗ sáng hơn, hơi hơi kéo lỗ tai hắn nhìn, chỉ thấy bên trong đầy dáy, nàng cười nói: “Khó trách ngứa, con nhịn một chút, chờ chúc Tết về rồi mẫu phi làm sạch cho.”
Triệu Thừa Diễn gật gật đầu.
Nàng khoác thêm áo lông cáo, bế Triệu Thừa Diễn ngồi lên xe liễn đi đến cung Thọ Khang.
Lúc này, Triệu Hữu Đường, Phương Yên, Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô, Phúc Dương trưởng công chúa đều đã ở.
Thái hoàng thái hậu không có nhiều sức, nói chuyện với bọn họ mấy câu liền vào nghỉ tạm, có điều đều đã cho tiền mừng tuổi, Triệu Thừa Diễn được một xuyến trân châu to.
Bọn họ vẫn đang ở chính điện dùng bữa sáng.
Phương Yên không thích Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô, thấy bọn họ đến xem Triệu Thừa Dục, vẻ mặt nhàn nhạt, Triệu Hữu Trinh cũng có mắt, vội vàng dẫn đệ đệ đi xem Triệu Thừa Diễn.
Phùng Liên Dung thì ôn hòa hơn, bảo Triệu Thừa Diễn gọi bọn hắn Tam thúc, Tứ thúc.
Triệu Thừa Diễn rất ngoan, kêu giòn tan, ngọt ngào.
Triệu Hữu Trinh không nói gì, Triệu Hữu Ngô thì mới có mười một tuổi, nghe được có người gọi mình thúc thúc, hết sức hưng phấn, muốn ôm Triệu Thừa Diễn chơi.
Triệu Thừa Diễn cũng cho hắn ôm, lập tức gọi hắn một tiếng Tứ thúc.
Triệu Hữu Ngô đưa cả ngọc bội trên người mình cho hắn.
Phùng Liên Dung nghĩ, nói ngọt đúng là tốt.
Có điều nàng nhanh chóng bảo Triệu Thừa Diễn trả ngọc bội lại cho Triệu Hữu Ngô: “Tiểu Dương còn nhỏ không cần dùng đến cái này, thiếp thân nhìn qua thấy rất quý trọng, Tứ điện hạ vẫn nên giữ lại đeo đi.”
Triệu Hữu Ngô cười nói: “Tiểu Dương lớn rồi đeo là được mà, Tiểu Dương, lại gọi ta Tứ thúc.”
Triệu Thừa Diễn gọi: “Tứ thúc! Tứ thúc!”
Triệu Hữu Ngô cười ha ha, lại nhét ngọc bội vào trong tay Triệu Thừa Diễn.
Phùng Liên Dung không còn cách nào khác, chỉ phải nhận lấy.
Triệu Hữu Đường xem mà giật mình.