Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 104: Chương 104: Chương 103




Editor: Linh

Phương Yên chỉ gọi người kéo ra ngoài.

Tri Xuân vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, nàng cùng Tri Họa cùng nhau hầu hạ Phương Yên nhiều năm, cảm tình không ít, nhưng Phương Yên cũng không để ý, chỉ nắm tay Triệu Thừa Dục đi vào trắc điện, thấy hắn nằm ngủ mới đứng dậy đi Cảnh Nhân cung, Triệu Hữu Đường thì trực tiếp đi.

Lúc này đang cùng Hoàng thái hậu nói chuyện.

Hoàng thái hậu tính tình bình tĩnh, gặp được chuyện lớn bực này cũng không có kích động, cho nên Cảnh Nhân cung không xảy ra chuyện gì, bà thở dài nói: “Trong Kinh đô chúng ta khó xảy ra động đất, lần này chỉ sợ là từ nơi khác lan đến.”

Triệu Hữu Đường gật đầu: “Trẫm cũng cho là như vậy, còn nhớ năm Trẫm bảy tuổi cũng có một lần như vậy, lần đó là Huyện Nhân Hoa bị động đất mạnh, cả Huyện đều bị hủy hoại trong chốc lát.”

Lần động đất của mười mấy năm trước kinh động toàn bộ Cảnh quốc, Hoàng thái hậu cũng có ấn tượng rất sâu, vội nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng mau đi xử lý đi, đừng trì hoãn thời gian.”

Triệu Hữu Đường nhìn thấy Hoàng thái hậu không có việc gì cũng liền đi.

Hắn mới đi, Phương Yên lại đây thỉnh an.

Hoàng thái hậu nói: “Vừa rồi nghe Hoàng thượng nói Thừa Dục nhận đến kinh hách, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Cũng chưa biết nữa, vừa rồi nhìn thấy con dâu liền khóc, khi ngủ cũng ngơ ngác, hỏi thì thái y nói không có việc gì, thiếp thân liền để hắn đi nghỉ tạm một lát.” Nàng ta nói xong con mắt liền đỏ, thở dài nói, “Mẫu hậu, Lý ma ma đã chết, đều là Tri Họa không chiếu cố tốt, con dâu đã phạt nàng.”

Hoàng thái hậu giật mình: “Lý ma ma chết rồi?”

Nhớ năm đó Lý ma ma cũng từng hầu hạ qua bà, người rất thông minh, thỉnh thoảng còn khuyên giải bà, chỉ là khi đó bà quyết tâm không muốn cùng Tiên đế hòa hảo, cuối cùng không có nghe lời Lý ma ma nói. Ai ngờ lần động đất này, người liền không còn.

Hoàng thái hậu trong lòng cũng khó qua: “Đưa nàng về Lý gia an táng, Lý gia bên đó cũng phải trợ cấp.”

Phương Yên đương nhiên đồng ý.

Hoàng thái hậu lại dặn dò: “Lần động đất này chỉ sợ các cung điện đều có đồ bị hỏng, đến lúc đó ngươi bảo bọn họ báo lên, nên bổ sung thì bổ sung, cái khác không dùng đến không bổ sung cũng được. Lần này dân chúng nhất định là tổn thất thảm trọng, chúng ta cũng nên tiết kiệm chút.”

Phương Yên vuốt cằm: “Mẫu hậu nhân từ, con dâu tất nhiên làm theo.”

Khi trở về nàng ta lại gặp được Trần Tố Hoa, hình như là muốn đi Khôn Ninh cung, nhìn thấy Phương Yên, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng, cười nói: “Thiếp thân bái kiến nương nương.”

Phương Yên tâm tình cũng không tốt, thản nhiên nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Trần Tố Hoa nói: “Thiếp thân lo lắng nương nương an nguy, chạy đến xem, nương nương đã không có việc gì, thiếp thân cũng an tâm.”

Nàng ta cáo từ rời đi.

Phương Yên thầm nghĩ, cũng không biết thật tình hay giả ý đây, có điều nhiều quý nhân như vậy chỉ có nàng ta lập tức đi qua tìm hiểu cũng tốn tâm tư, nàng ta nghĩ đến Lý ma ma, lại thở dài. Lập tức đi vào Khôn Ninh cung sai người mang Lý ma ma về Lý gia, nghĩ đến Hoàng thái hậu dặn dò lại tặng sáu trăm lượng bạc, xem như an ủi người Lý gia.

Triệu Hữu Đường đến Càn Thanh cung, ngồi một lát, Nghiêm Chính nói: “Hoàng thượng, bốn vị Thượng thư đại nhân đều đã vào cung, chỉ có Dương đại nhân chưa đến, nói là thân thể không khỏe.”

Dương đại nhân đều đã tám mươi tuổi, đúng là làm khó ông, bây giờ vẫn còn vì Cảnh quốc ra lực. Triệu Hữu Đường phái Nghiêm Chính dẫn thái y qua xem, hắn lập tức triệu kiến bốn vị Thượng thư.”

Hiện tại rốt cục động đất lan đến từ đâu còn chưa điều tra ra, chỉ là Kinh đô đô bị ảnh hưởng rất nhiều, không ít phòng ốc bị sập, đó là Kinh thành, nhà dân kiến tạo không chắc cũng bị hỏng không ít, dân chúng tử thương vô số. Triệu Hữu Đường lệnh Hộ bộ lập tức trích một khoản bạc hỗ trợ thiên tai, ở trong thành mở cửa hàng cháo, lại lệnh Công bộ hiệp trợ dọn dẹp thành. Về phần Hình bộ Binh bộ thì phụ trách vấn đề an toàn, những ai nhân dịp này cháy nhà đi hôi của xử trọng hình. Sau lại triệu kiến binh mã Tư tuần tra chung quanh ngoài thành.

Đến buổi tối mới biết là từ Khánh Huyện phía Tây Kinh đô lan đến, Khánh Huyện gặp phải động đất càng thêm vô cùng thê thảm. Triệu Hữu Đường lại cả đêm triệu kiến bốn vị quan viên, mệnh bọn họ đến Khánh Huyện trước, còn phái hai vạn binh qua đó.

Thời điểm như này rất dễ xảy ra sai lầm, càng là dân chúng lầm than, càng xuất hiện bệnh dịch đạo tặc, hắn phòng bị trước những thứ chưa xảy ra.

Một ngày này tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, Diên Kỳ cung một mảnh hỗn độn, đến tối mới miễn cưỡng quét dọn xong, Phùng Liên Dung vừa bôi thuốc mỡ lên cánh tay Triệu Thừa Diễn xong thì bên phía Phương Yên phái một tiểu hoàng môn đến. Nói là các cung báo tổn hại, ngày sau mới dễ bổ sung.

Chung ma ma rất có kinh nghiệm, sớm đã điểm toán xong, bà ở bên cạnh nói, bên kia Bảo Lan liền viết xuống.

Chỉ một lát sau đã kín hết một mặt giấy tuyên thành.

Phùng Liên Dung nhìn, âm thầm đau lòng, lần động đất này không biết phá hủy bao nhiêu đồ, chỉ riêng bình hoa, đế cắm hoa cũng đã mấy cái, tất cả đều là ngọc giá trị xa xỉ, thật khiến người ta nhìn mà kinh.

Nàng ngồi xuống, nghĩ đến trong nhà, trong cung mà còn như vậy, bên ngoài phòng ở khẳng định không được kiến tạo vững chắc như trong cung, cũng không biết có phải bị sập toàn bộ không, người có bị thương tổn gì không?

Nhưng đang vào thời điểm này, nàng nào có thể đi làm Triệu Hữu Đường phân tâm.

“Không biết bên ngoài như thế nào nữa.” Phùng Liên Dung nhịn không được khẽ thở dài.

Chung ma ma nói: “Khẳng định là chết không ít người, năm đó Hoa Huyện bị động đất mạnh, khi đó nương nương còn nhỏ chắc không biết, chết hơn một ngàn người, cả Huyện cũng mới hơn ba ngàn người, nhiều nhà bị sập nát.”

Phùng Liên Dung nghe vậy chỉ cảm thấy thế sự vô thường, thiên tai nói đến là đến, quả nhiên làm người không thể ứng phó.

Triệu Thừa Diễn cũng kinh hãi: “Vậy chúng ta lần này xem như tốt rồi.”

“Đúng đó Đại hoàng tử, chúng ta chỉ rơi vỡ mấy cái, dân chúng khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn.”

Triệu Thừa Diễn a một tiếng, nhìn Phùng Liên Dung hỏi: “Mẫu phi, vậy có bao nhiêu đáng thương a, chúng ta có thể giúp bọn họ sao?”

Phùng Liên Dung ngẫm lại: “Đưa chút bạc được không? Trước đây phàm là có nạn dân, nhiều người đều thi cháo, có điều chúng ta không thể đi ra ngoài, không làm được cái này.” Nàng ngừng một chút, “Chờ phụ hoàng con đến đây mẫu phi thử hỏi xem.”

Triệu Thừa Diễn gật gật đầu.

Phùng Liên Dung phân phó Du thị Phương thị dẫn ba đứa nhỏ đi ngủ.

Chung ma ma cầm lấy tờ danh sách những đồ bị tổn hại, muốn để Đại Lý đưa đến Khôn Ninh cung.

Phùng Liên Dung gọi bà lại: “Nếu không có gì khác thì đừng báo, chỉ sợ trong cung cũng đang căng thẳng.”

“Vậy không được.” Chung ma ma nói, “Nếu không báo, lần tới thẩm tra sẽ cho là chính nương nương làm hỏng, vậy phải làm sao? Tất cả đều tính trên đầu Diên Kỳ cung, cho nên tất cả phải báo.”

Đang nói thì Triệu Hữu Đường đến.

Mọi người nhanh chóng hành lễ.

Phùng Liên Dung không nghĩ hắn sẽ đến vào lúc này, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng hôm nay mệt mỏi, sao không sớm nghỉ ngơi?”

“Không phải là nàng cũng chưa nghỉ ngơi sao?”

Phùng Liên Dung cười cười: “Vốn là muốn đi, có điều đang bận điểm toán.”

“Hửm?” Triệu Hữu Đường lấy tờ danh sách qua xem, nhíu nhíu mày, “Cây ngọc cũng hỏng rồi à?”

Lúc đó vì nàng bày trí Diên Kỳ cung, bồn cảnh cây ngọc là cái hắn nghĩ đến đầu tiên, kết quả hôm nay cũng không may mắn thoát khỏi.

Phùng Liên Dung cũng tiếc hận: “Đúng vậy, cây ngọc đẹp biết bao, vào mùa đông không có hoa gì, chỉ nhìn nó thôi cũng thấy thỏa mãn. Bây giờ không còn, thiếp thân cũng đau lòng, ngọc tan nát dưới đất, quét ra đầy ba cái gầu hốt rác.”

Triệu Hữu Đường thở dài: “Thôi, lần sau Trẫm lại đưa nàng một chậu.”

Phùng Liên Dung vội nói: “Không cần đâu, ai biết sau này có còn động đất nữa hay không, thiếp thân thấy trong phòng ít đồ thì tốt hơn. Vừa rồi đang nói với Chung ma ma, báo thiếu một chút, thật ra rất nhiều cái đều không dùng đến, cũng lãng phí.”

Triệu Hữu Đường không đồng ý: “Nàng có lòng như vậy đương nhiên tốt, có điều nàng là Quý phi, trong cung nàng có thể đơn sơ hay sao? Vẫn bổ sung lại như trước, Trẫm không đến nỗi ngay cả chút đồ ấy cũng cấp không nổi.”

Hắn vừa nói vừa đi đến trước giường la hán.

Phùng Liên Dung đi theo phía sau nói: “Thiếp thân là sợ ngoài kia động đất mạnh, quốc khố ăn không tiêu.”

“Còn chưa đến trình độ đó.” Triệu Hữu Đường ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Phùng Liên Dung đi qua ngồi xuống.

Hắn nắm lấy tay nàng nói: “Lần này đúng là có chút nghiêm trọng, nhưng Cảnh quốc có năm nào mà không có hạn hán thiên tai đâu, lần này động đất cũng giống vậy. Như vậy đã không chịu nổi, Cảnh quốc cũng sớm không còn đúng không? Nàng đừng lo lắng mấy chuyện này.”

Xảy ra chuyện này, hắn rất là tự tin, cũng không có vì thế mà phiền não.

Phùng Liên Dung tâm định xuống, cười một cái nói: “Vừa rồi Tiểu Dương còn hỏi thiếp thân, chúng ta có thể giúp dân chúng không, thiếp thân nói đến lúc đó hỏi hoàng thượng, thiếp thân chỗ này có chút bạc.”

“Được rồi.” Triệu Hữu Đường cắt đứt nàng, “Trẫm sớm đã phát bạc trợ giúp thiên tai, chỗ bạc đó của nàng có thể làm được gì, vẫn là giữ lại tự mình dùng đi.”

“Vậy Tiểu Dương hỏi thì làm sao bây giờ?”

Triệu Hữu Đường trầm ngâm nửa khắc nói: “Là hắn muốn giúp, nàng xem hắn có nguyện ý cho hay không.”

Phùng Liên Dung a một tiếng, thầm nghĩ Triệu Thừa Diễn quả đúng là có rất nhiều tiền, đều là mấy năm nay lễ tết các trưởng bối thưởng. Nếu nàng đi nói, hắn khẳng định sẽ lấy ra, có điều Triệu Hữu Đường hỏi như vậy, khẳng định là muốn xem tâm tính của Triệu Thừa Diễn rồi.

Thật ra có cái gì phải đoán, nhi tử này của nàng là đứa rất tâm nhãn, dù có nói là giúp Chung ma ma hắn cũng nguyện ý.

Hai người nói chuyện một lát rồi đi tắm lên giường nghỉ tạm.

Triệu Hữu Đường thường xuyên ở lại chỗ này, Phùng Liên Dung sớm đã thói quen.

Chỉ là hôm nay nàng lại không ngủ được, lại không dám ầm ĩ đến hắn, cho nên không thể lật qua lật lại, chỉ cảm thấy khó chịu. Đến khi nàng muốn nghiêng người lần thứ hai, Triệu Hữu Đường đột nhiên hỏ: “Sao vậy, còn chưa ngủ à?”

Phùng Liên Dung liền giật mình, vừa rồi hắn im hơi lặng tiếng, nàng tưởng hắn ngủ rồi.”

“Cũng không có gì, thiếp ngủ ngay đây.” Nàng vội trả lời.

Triệu Hữu Đường xoay người qua, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cắn vành tai nàng hỏi: “Hay là hôm nay Trẫm không chạm vào nàng, nàng không ngủ được?”

Phùng Liên Dung đỏ mặt: “Mới không phải đâu!”

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không có tâm tình cùng phòng cũng là bình thường, lại nói, hắn khẳng định cũng mệt mỏi rồi.

Triệu Hữu Đường nhíu mày: “Vậy thì vì sao? Chẳng lẽ là không thoải mái? Hay là, nàng gạt Trẫm cái gì?”

Gạt cũng đã lấy ra, đó là tội khi quân đấy!

Phùng Liên Dung chỉ phải buồn giọng nói: “Là vì người nhà thiếp, cũng không biết bọn họ có khỏe không.”

Triệu Hữu Đường ngẩn ra.

Hôm nay hắn đúng là đã xem nhẹ việc này, nhưng là, chuyện này nàng cũng phải che đậy, hắn vỗ đầu nàng, mắng: “Nàng không biết nhắc Trẫm à? Chỉ một mình buồn, biến thành ngủ không ngon, nàng ngốc hay không hả?”

“Không phải là sợ làm phiền Hoàng thượng sao.” Nàng nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng đã đủ bề bộn rồi.”

“Đây là hai việc khác nhau!” Triệu Hữu Đường nói, “Nàng đó, lần sau có gì cứ nói, không nói mới là làm phiền Trẫm!”

Còn phải lo lắng nàng có chuyện gì.

“Sáng mai Trẫm phái người đi hỏi.” Hắn kéo đầu nàng vào trong ngực mình, “Mau ngủ đi.”

Ai ngờ lúc này Kim Quế ở bên ngoài truyền lời nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phái người đến nói, Thái tử điện hạ bệnh rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.