Editor: Linh
Lát sau Phùng Liên Dung càng đau nhiều hơn, bà đỡ vội chỉ huy mấy người Chung ma ma đỡ nàng sang phòng kế bên.
Triệu Hữu Đường ngồi ở bên ngoài chờ.
Không chỉ hắn, còn có hai đứa con trai, Triệu Thừa Diễn thỉnh thoảng còn quay sang hỏi hắn: “Phụ thân, muội muội khi nào mới ra ạ?”
“Vì sao mẫu phi lại bị nhốt, còn chưa được thả ra?”
“Muội muội lớn lên trông như thế nào ạ?”
Mới đầu Triệu Hữu Đường còn trả lời, càng về sau đầu liền đau, hóa ra lúc không có Phùng Liên Dung, con lớn nhất nói nhiều như vậy!
Xem ra bình thường đều đi làm phiền mẫu phi.
“Mấy chuyện này phụ thân cũng không biết.” Triệu Hữu Đường qua loa có lệ, “Chờ lát nữa mẫu phi ra rồi con hỏi mẫu phi đi.”
Triệu Thừa Diễn khó hiểu: “Phụ thân không phải là rất lợi hại à?”
Triệu Hữu Đường: ……..
Hắn quay đầu nhìn tiểu nhi tử.
Triệu Thừa Mô từ lúc được Du thị đặt lên ghế dựa liền chưa từng động, cũng không làm ồn, đặc biệt ngoan.
Triệu Hữu Đường linh cơ vừa động nói: “Tiểu Dương, đến đây, con ngồi xuống thi với A Lý xem, xem ai có thể nói ít nhất, ai thắng phụ thân sẽ mang người đó đi xem ngựa.”
“Xem ngựa?” Triệu Thừa Diễn mắt sáng lên, “Có thể cưỡi không ạ?”
Hắn từng nhìn thấy bản vẽ ngựa trong sách, nhưng thật thì chưa từng được nhìn thấy.
Triệu Hữu Đường gật đầu.
Triệu Thừa Diễn lập tức nói: “Vậy con không nói chuyện nữa.”
Triệu Hữu Đường thở phào một hơi, lỗ tai cuối cùng cũng được thanh tịnh, không cần lại phải trả lời mấy vấn đề kỳ quái!
Sau đó Triệu Thừa Diễn liền không lên tiếng.
Triệu Hữu Đường khi thì đứng lên đi lại, lại ngồi xuống, qua hơn một canh giờ Phùng Liên Dung mới sinh, bà đỡ cười đi ra: “Chúc mừng Hoàng thượng, là một tiểu công chúa, nương nương cũng rất khỏe.”
Triệu Hữu Đường vội vàng đi vào xem.
Triệu Thừa Diễn nghe thế vui mừng nhảy xuống khỏi ghế, cũng ôm Triệu Thừa Mô xuống dưới, tay trong tay xem muội muội.
Phùng Liên Dung cười nói: “Lần này cũng rất thuận lợi, hình như còn nhanh hơn sinh A Lý một chút, Hoàng thượng, mau đến xem nữ nhi của chúng ta.”
Chung ma ma thấy nàng muốn động, vội nói: “Sinh dễ là một chuyện, nương nương vẫn nên chú ý, nằm đi.”
“Đúng đấy, nằm yên!” Triệu Hữu Đường ôm lấy nữ nhi từ trong tay Chung ma ma, cúi mắt vừa thấy liền sững sờ, giật mình, “Bộ dạng không giống.”
“Cái gì?” Phùng Liên Dung sốt ruột, “Sao lại không giống?”
Triệu Hữu Đường ôm qua, hỏi: “Nàng xem có đúng không?”
Tuy rằng cũng làn da hồng hồng, nho nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không giống với hai đứa con trước, thấy như đặc biệt đáng yêu, Phùng Liên Dung cười hì hì: “Khẳng định giống ta.”
Triệu Hữu Đường ghét bỏ nói: “Nàng bộ dạng có bao nhiêu tốt? Giống ta còn không kém lắm.”
Phùng Liên Dung ngẩn ra, bởi vì hắn nói chữ ‘ta’, không nói Trẫm.
Nàng giống như đã rất lâu rồi chưa nghe thấy chữ đó.
Tuy rằng lúc trước khi hắn nói Trẫm cảm thấy rất uy nghiêm, làm người tâm động, nhưng lần này nói ta, lại như là trở lại thời điểm khi hắn vẫn là Thái tử.
Nàng mỉm cười, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Triệu Hữu Đường còn chưa phát hiện, chỉ cho là nàng mệt mỏi, nói với hai con trai: “Mẫu phi muốn ngủ một lát, hai đứa cùng Chung ma ma đến chỗ kia xem muội muội đi.” Nói xong liền đưa con cho Chung ma ma ôm.
Chung ma ma dẫn bọn hắn sang phòng kế, thuận tiện gọi Du thị đến.
“Nàng nghỉ chút đi, dù dễ thế nào cũng vẫn bị mệt.” Triệu Hữu Đường định đi.
Kết quả Phùng Liên Dung lại ôm chặt hắn không tha.
Triệu Hữu Đường bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống một lát.
Hắn ngồi, bỗng nghĩ đến lần đầu tiên nàng sinh con, hắn cũng đưa cánh tay cho nàng ôm ngủ như thế này, hóa ra thoáng cái đã bảy năm rồi.
Nhưng lại giống như thật sự quá nhanh.
Hắn cúi đầu nhìn Phùng Liên Dung, nàng do sinh đứa nhỏ, mặt tròn tròn, nhưng lần này nàng không sợ bộ dáng này bị hắn thấy. Rõ ràng năm đó còn cảm thấy bộ dáng mình khi ngủ xấu, sợ hắn thấy ghét bỏ, vùi mặt vào.
Bây giờ…..
Hắn nhẹ giọng cười, có phải hay không do đã quen thuộc nên quên sợ rồi.
Hắn đưa tay chạm vào mặt nàng, xấu bụng nói: “Nàng không phát hiện mặt nàng đã thành bánh nướng rồi à?”
“A!” Phùng Liên Dung giật mình, nhanh chóng giấu mặt mình đi, “Ai nói…. Mới không phải bánh nướng,” ngừng một chút, lại bất đắc dĩ phun ra mấy chữ, “Qua một thời gian nữa là tốt rồi.”
Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.
Vừa chọc, cũng vẫn là bộ dáng của trước kia.
Phùng Liên Dung thấy hắn cười, tức giận, vốn đã sắp ngủ, làm sao có thể có người xấu như vậy, nàng đánh bạo nhéo hắn một cái.
Triệu Hữu Đường cánh tay ăn đau, biết là nàng làm nhưng không tức giận, xoa xoa đầu nàng nói: “Được rồi, được rồi, ngủ đi, không ồn đến nàng nữa.”
Phùng Liên Dung trút giận xong lại đi ngủ tiếp.
Ngày hôm sau Triệu Hữu Đường ban thưởng Công chúa phong hào Sùng Ninh, danh Huy Nghiên, lại ban cho Phùng Liên Dung ngàn lượng hoàng kim, vải vóc hai trăm, châu báu ngọc thạch 20 hộp.
Chỗ Hoàng thái hậu và Hoàng hậu cũng ban đồ.
Chung ma ma đem mỗi một dạng đưa cho Phùng Liên Dung xem, Phùng Liên Dung nhìn cũng thấy mệt mỏi, nói thật nàng hiện tại không thiếu cái gì hết, mỗi một lần sinh con đều có thưởng, trong khố đã tràn đầy. Nàng lại không ra cung, căn bản cũng không hao phí, muốn nói cầm đi cầu cung nhân hoàng môn, nhưng nàng thân là Quý phi, muốn làm việc gì, người đều gấp gáp chạy đến, chỗ nào còn cần nàng đi cầu.
Phùng Liên Dung khoát tay: “Cất hết đi đi.”
Chung ma ma ứng một tiếng.
Phùng Liên Dung lại muốn gặp nữ nhi.
Du thị ôm đến cho nàng, cười nói: “Tiểu công chúa ăn rất tốt, cũng không thích khóc.”
Phùng Liên Dung càng nhìn càng thích.
Triệu Thừa Diễn trước có đệ đệ, lại có muội muội, dạo này cũng chỉ chuyển động chung quanh muội muội.
Năm sau, Triệu Hữu Đường nói với Phương Yên chuyện giảng quan, : “Tháng sau Lý đại nhân sẽ giảng bài cho Thừa Diễn ở Xuân Huy các, Trẫm thấy Thừa Dục cũng có thể nghe.”
Phương Yên vẫn chưa biết, sửng sốt một lát mới nói: “Hoàng thượng nói là để Thừa Dục và Thừa Diễn cùng nhau nghe giảng? Như vậy sao được, Thừa Dục là Thái tử, sao có thể cùng Thừa Diễn, không thể tách ra nghe giảng sao?”
Triệu Hữu Đường nhếch miệng, hắn không nghĩ đến Phương Yên sẽ phản đối.
Hắn thả nhiên nói: “Vì sao không được, năm đó Trẫm cũng cùng Hữu Trinh, Hữu Ngô nghe cùng một quan giảng bài đấy thôi.”
“Chuyện này sao có thể giống nhau?” Phương Yên căn cứ vào đạo lý và bảo vệ quyền lợi của mình nói: “Khi đó là vì có Hồ quý phi, nếu không phải bà ta, Hoàng thượng cần gì phải như thế? Tam điện hạ Tứ điện hạ vốn cũng không thể cùng Hoàng thượng học như vậy!”
Triệu Hữu Đường đối phần ngôn luận này của nàng rất không vui: “Hiện tại con còn nhỏ, chỉ là để học hiểu, có gì khác nhau? Chuyện sau này, sau này hãy nói.”
Phương Yên thấy hắn vẻ mặt không tốt, cắn cắn môi nói: “Cũng được, Hoàng thượng đã nói còn nhỏ, vậy thì đợi thêm đi!”
Trong lời nói của nàng còn ẩn dấu ý tứ.
Hiện tại không cùng Hoàng thượng tranh luận, sau này qua mấy năm nữa, Hoàng thượng ngài chớ đừng lại sửa.
Triệu Hữu Đường sắc mặt trầm xuống.
Lý ma ma gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong khoảng thời gian này hai người coi như hòa hảo, vẫn luôn không có lại ra mâu thuẫn, ai ngờ vừa qua một năm, vì chuyện một đứa nhỏ nghe giảng bài lại bắt đầu ầm ĩ.
Bà hận không thể đi lên kéo tay áo Phương Yên.
Đợi hắn đi rồi, Lý ma ma liền mở miệng nói: “Nương nương à, ngài sao có thể ngay cả chuyện này cũng không nhịn nổi vậy?”
Phương Yên nói: “Bản cung đâu làm gì sai đâu, ma ma, việc này liên quan đến Thừa Dục, bản cung tuyệt sẽ không thoái nhượng, muốn nói lý lẽ vẫn còn có mẫu hậu làm chủ mà.”
Lý ma ma thở dài: “Cho dù có như vậy nhưng nương nương cũng nên hòa khí chút.”
Phương Yên hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
“Mẫu hậu.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào ngây thơ, Triệu Thừa Dục chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ, nhìn Phương Yên, hình như vẫn chưa hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Phương Yên cau mày nói: “Sao Thái tử lại ở đây?”
Tri Xuân vội nói: “Điện hạ vốn muốn đến thỉnh an, sau đó…. Nô tì đã muốn mang Điện hạ lui ra ngoài nhưng Điện hạ đi đến cửa lại không chịu, thế nào cũng đòi quay lại….”
Cho nên, vừa rồi một màn kia Triệu Thừa Dục cũng thấy, chỉ tránh ở đằng sau Tri Xuân, Triệu Hữu Đường đi ra cũng không phát hiện.
Phương Yên miễn cưỡng cười cười, nghĩ trẻ con thì biết cái gì, vẫy tay nói: “THừa Dục, vừa rồi phụ thân qua đây nói tháng sau kêu con đi nghe giảng đấy, sẽ có giảng quan đến.”
“Nghe giảng bài?” Triệu Thừa Dục hỏi, “Nghe giảng vui không?”
“Vui, giảng quan giảng rất hay, đến lúc đó Thừa Dục nhất định phải nghe lời giảng quan, không thể phân tâm, nghe tốt mẫu hậu nhất định sẽ thưởng quà to.”
Triệu Thừa Dục cái hiểu cái không gật đầu.
Phương Yên xoa xoa đầu hắn, nghĩ đứa nhỏ của nàng nhất định sẽ không thua hai đứa con của Phùng Liên Dung, sau này đi Xuân Huy các, tự nhiên sẽ phân ra thắng bại!