Về tuyển tú cũng không có thời gian chính xác, có một số vị vua ba năm tuyển một lần, có một số là năm năm, đương nhiên cũng có một số yêu thích mỹ sắc, một năm tuyển một lần cũng không phải không có.
Chỉ khổ dân chúng, nhiều nhà vì không muốn nữ nhi vào cung mà vội vàng xuất giá.
Có điều Cảnh quốc lớn như vậy, không sợ không có cô nương nhà lành, trong khoảng thời gian ngắn đã tìm được hơn nghìn người, chỉ có điều hơn một nghìn giai lệ cần phải vượt quan trảm tướng mới có thể trở thành phi tần.
Trước đó không lâu Triệu Thừa Dục mới qua lễ chọn đồ vật đoán tương lai, mạnh hơn Triệu Thừa Diễn chút ít, một tay cầm sách một tay cầm đồ ăn. Phương Yên tuy không hài lòng cho lắm, có điều tốt xấu gì có giống nhau là được, cũng coi như qua.
Ngày hôm đó Phương Yên hỏi chuyện tuyển tú, nàng ta đối chuyện này cũng không bài xích, dù sao hậu cung trống không, Phùng quý phi độc sủng không phải chuyện tốt gì, bổ sung thêm người mới, đối Hoàng hậu như nàng ta chính là có lợi không có hại.
Lý ma ma nói: “Đã qua hai cửa, hiện chỉ còn lại 300 người.”
Phương Yên nhíu mày: “Vậy Trần Tố Hoa còn ở không?”
”Đương nhiên là còn.” Lý ma ma gật đàu.
Phương Yên cười nhạo một tiếng.
Trần Tố Hoa họ Trần, muốn nói có quan hệ với Thái hoàng thái hậu, đó là vô cùng xa, có điều dù sao cũng là một nhánh của Trần gia. Phương Yên nghĩ, đoạn thời gian trước hồi mới tuyển tú Phương gia bọn họ cũng lén truyền tin đến, hỏi có phải cũng nên chọn một người cùng thế hệ với nàng ta vào không.
Nhưng nàng ta đã là xuất sắc nhất, mấy người khác dưa vẹo táo bứt, tiến vào có thể chèn ép được Phùng Liên Dung không? Chỉ sợ còn khiến nàng ta phải quan tâm thêm.
Phương Yên lập tức từ chối luôn.
Lý ma ma nói: “Trần Tố Hoa đó, nô tì sai người hỏi thăm qua rồi, xem như cũng không có gì nổi bật. Nhưng là trong đó có một người, lớn lên xinh đẹp, khí chất thanh nhã, còn có một tay viết chữ đẹp.”
Phương Yên có chút hứng thú: “Tên là gì?”
”Tô Cầm.” Lý ma ma nói, “Là từ Dương Châu tới.”
Phương Yên gật gật đầu, nhưng cũng không quá để trong lòng, dù sao sau này người mới vào cung rất nhiều, nàng ta sẽ không chỉ chú ý một người, còn phải xem phản ứng của Triệu Hữu Đường nữa.
”Lát nữa kêu ngự trù nấu bát cháo thịt tôm, thịt tôm cho nhiều chút, Thừa Dục thích ăn. Còn có làm thêm một cái bánh trứng gà hồ lô, làm mềm chút.”
Chuyện lớn thế nào cũng không lớn bằng con trai, nàng ta rất nhanh liền nghĩ đến trên người Triệu Thừa Dục.
Lý ma ma ứng một tiếng, phân phó cung nhân.
Tin tức tuyển tú cung Diên Kỳ cũng sớm biết được, đến tháng năm, trải qua nhiều ma ma lựa chọn khắt khe, lại có Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu tự mình thị sát mới xác định được giai nhân tương lai sắp thành phi tần.
Nhưng tuy rằng là Thái hoàng thái tự mình chủ trì tuyển tú, nhất là vì con nối dòng, hai cũng là vì trong cung nên có trật tự, nhưng cũng không hi vọng Triệu Hữu Đường giống mỗ hôn quân nào đó, ngày nào đó sẽ tham luyến nữ sắc, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ chọn ba mươi người, còn lại đều sung làm cung nhân.
Lúc này đứa nhỏ thứ hai của Phùng Liên Dung cũng đã có hơn tám tháng, bụng cũng đã rất to.
Dạo gần đây nàng rõ ràng có chút tâm sự, chỉ là tâm sự này không thể nói với bất kỳ ai.
Lúc này Triệu Thừa Diễn tiến vào, trong tay xách một chiếc lồng nhỏ làm bằng cỏ, kề sát bên người Phùng Liên Dung, cười hì hì nói: “Mẫu phi, xem dế này!”
Nghe được hai chữ mẫu phi, Phùng Liên Dung có chút xót xa, có điều lại rất cao hứng, đứa nhỏ này đặc biệt ngoan, bảo hắn gọi mẫu phi, hắn sửa lại rất nhanh.
”Dế này ở đâu mà có vậy?” Nàng lấy lại tinh thần, cười kéo lại vạt áo cho Triệu Thừa Diễn.
”Đại Hoàng đưa.” Hắn cho Phùng Liên Dung xem.
Phùng Liên Dung nghe vậy nhịn không được cười lên: “Hắn tên Hoàng Ích Tam, không phải Đại Hoàng.”
Đại Hoàng này nghe thế nào cũng giống tên chó vậy.
Triệu Thừa Diễn gãi gãi đầu, có điểm không hiểu.
Có lẽ hắn luôn hai người Đại Lý Tiểu Lý, tên Hoàng Ích Tam với hắn mà nói có chút khó nhớ, hắn liền tự mình gọi thành Đại Hoàng.
Phùng Liên Dung nói với hắn: “Vậy con có biết dế biết làm những gì không?”
”Xem.” Triệu Thừa Diễn hơi lắc lồng cỏ, “Biết nhảy.”
Quả nhiên con dế này ở bên trong đang nhảy.
Ánh mắt hắn cũng đảo đi đảo lại theo.
Phùng Liên Dung cười nói: “Dế này đấy, buổi tối sẽ kêu khúc khúc khúc, còn có, nếu có người bắt chúng nó, chúng nó sẽ giơ hai càng ra đánh người đó.”
Triệu Thừa Diễn nghe cái hiểu cái không, nhưng nghiêng đầu, rất chuyên chú.
”Lúc đánh nhau đều sẽ bị thương, rất đau.”
”A.” Triệu Thừa Diễn biết đau, “Nó sẽ đau?”
”Đúng vậy, hơn nữa bị nhốt cũng không thoải mái. Nếu nhốt Tiểu Dương lại, không để Tiểu Dương chạy nhảy khắp nơi, Tiểu Dương cũng không vui đúng không?” Phùng Liên Dung hỏi.
Triệu Thừa Diễn suy nghĩ chốc lát, gật gật đầu.
”Cho nên chúng ta thả nó đi, được không nào?” Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn, “Đến buổi tối mẫu phi cùng con ra ngoài, chúng ta im lặng là có thể nghe thấy chúng nó trốn trong bui cỏ kêu đấy.”
Triệu Thừa Diễn có chút không tha, hắn không rõ lắm ý của Phùng Liên Dung, có điều dế sẽ đau, hình như cũng không tốt.
Hắn nói: “Vậy thả.”
Phùng Liên Dung rất cao hứng, hai người đi ra ngoài.
Kết quả ra đến cửa thì gặp Triệu Hữu Đường.
”Phụ thân.” Triệu Thừa Diễn cười gọi rồi nhào lên, “Phụ thân, bế!”
Triệu Hữu Đường từng nói sẽ rút thời gian qua đây, cho nên một tháng thế nào cũng đến ba bốn lần. Hắn ngồi xổm xuống, ôm Triệu Thừa Diễn lên, cười nói: “Tiểu Dương lại nặng thêm rồi.” Lại nhìn Phùng Liên Dung, “Đang cùng mẫu phi làm gì?”
Triệu Thừa Diễn giơ lồng cỏ lên cho hắn xem, “Thả dế, mẫu phi nói nó sẽ đau.”
Triệu Hữu Đường nhíu mày, liếc Phùng Liên Dung một cái, nói: “Chỉ nhốt sẽ không đau, phải đấu dế mới đau, nếu Tiể Dương thích thì cứ cầm đi, có điều nhớ không thể để nó bị đói.”
Điều này hiển nhiên không giống với lời Phùng Liên Dung nói, Triệu Thừa Diễn có chút hồ đồ, nhìn nhìn nương mình.
Phùng Liên Dung không vui cho lắm, vốn đã sắp thả đi, sao hắn lại muốn nhi tử nuôi, nhưng nàng nào dám trái ý hắn, chỉ phải nói: “Nghe phụ thân con đi.”
Triệu Hữu Đường đặt Triệu Thừa Diễn xuống, cười nói: “Cầm đi chơi đi.”
Triệu Thừa Diễn dạ một tiếng, xách theo lồng cỏ đi tìm Hoàng Ích Tam.
Phùng Liên Dung lúc này mới nhìn Triệu Hữu Đường.
”Nghe nói nàng thường làm ác mộng?” Hắn hỏi.
Phùng Liên Dung lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là chút giấc mơ ly kỳ cổ quái, có thai là vậy đó, Hoàng thượng không cần lo lắng, thiếp thân không có việc gì.”
Triệu Hữu Đường cúi mắt xem nàng, còn nói không có việc gì, ngay cả khuôn mặt cũng không tròn như hồi có thai đứa đầu. Hắn đặt tay lên vai nàng, ôn nhu nói: “Rốt cuộc đang sợ cái gì? Chu thái y nói đứa nhỏ rất tốt.”
Phùng Liên Dung nghe hắn hỏi như vậy, con mắt bỗng chốc đỏ lên, nhưng là nàng không thể nói ra.
Nói bản thân lo lắng chuyện ở đời trước sẽ xảy ra, lo hắn sẽ thích người kia, không lại đối tốt với mình như bây giờ nữa hay sao?
Nhưng rõ ràng, nàng ngay cả chính mình có thật đang ở trong cung không cũng không xác định được.
Nàng không có dũng khí nhìn thẳng vào vấn đề này.
Triệu Hữu Đường ít khi thấy nàng như thế, im lặng một lát: “Trẫm và nàng đi dạo vườn một lát đi, khó được hôm nay rảnh rỗi.”
Phùng Liên Dung lại lộ ra ý cười: “Thiếp thân muốn đi hồ cá cơ, nghe nói mới nuôi mấy đôi uyên ương, còn có cò trắng.”
”Được.” Triệu Hữu Đường đều tùy nàng, phân phó cung nhân đi lấy chút thức ăn cho cá đến.
Triệu Thừa Diễn nghe vậy, cũng muốn đi theo.
Lúc này Triệu Hữu Đường chỉ muốn cùng Phùng Liên Dung hai người, cũng để nàng thanh tĩnh một lát liền gọi Hoàng Ích Tam dẫn Triệu Thừa Diễn đi chỗ khác xem cá.
Sợ nàng trên đường bị ngã, hắn phân phó trái phải đều phải nhìn kỹ.
Đi một hồi lâu hai người mới đến hồ cá.
Phùng Liên Dung kinh hỉ nói: “Thật sự là uyên ương kìa, bộ dáng thật là đẹp quá!”
Nàng đứng trước lan can màu đỏ thắm, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào uyên ương đang nhàn nhã bơi lội trong nước.
Triệu Hữu Đường khóe miệng hơi cong.
Vừa rồi thấy nàng còn đang không vui, lúc này đã tốt rồi, hắn đưa thức ăn cá cho nàng: “Cho ăn đi.”
Phùng Liên Dung liền rải vào trong nước.
Trong nước lập tức cuộn trào, rất nhiều cá nổi lên tranh ăn.
Bình thường Triệu Hữu Đường không hay ra ngoài đi dạo, lúc này cũng có chút thả lỏng, cùng nàng cùng nhau xem cá xem chim, lại giảng cho nàng nghe: “Uyên ương này cũng chỉ có lúc này mới có thể xem, chờ lạnh thêm chút sẽ nhốt lại, nếu không sẽ bị lạnh chết.”
Phùng Liên Dung giật mình: “Thấy chúng nó mặc rất dày mà!”
Triệu Hữu Đường nở nụ cười: “Mùa đông nàng còn phải mặc thêm quần áo mà, chúng nó thêm thế nào.”
”Nhưng mà.” Phùng Liên Dung xem, bỗng giơ tay đếm, “Có tám con kìa, thì phải là bốn cặp, may mà là số chẵn, bằng không một con một mình sẽ rất đáng thương.”
Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, lòng của nàng thật mềm, vừa rồi chỉ là con dế còn bảo con trai thả đi.
Hắn trượt tay xuống, nắm lấy tay nàng: “Vốn chính là có đôi có cặp thả cùng nhau, nào có con riêng, nuôi loài chim này chính là để lấy may mắn.”
”Nói thì là như vậy, nhưng uyên ương lại không thông minh như người, nó chỉ chấp nhận con bạn làm bạn với mình từ ban đầu, cũng là khó có được.” Phùng Liên Dung nói: “Người còn không làm được vậy đâu.”
Nàng bất tri bất giác, nói xong mới đột nhiên cảm thấy xót xa vô cùng.
Triệu Hữu Đường nghe vậy, trong lòng hơi động, không thể không nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng không nhìn hắn, trên mặt giống như có ưu thương, giống như có nhẫn nại, lại có mấy phần mờ mịt.
Hắn nhất thời ngược lại không biết nói gì.
Phùng Liên Dung nâng tay chỉ về phía trước nói: “Hoàng thượng, con cò trắng kia bay lên, có phải sẽ không quay lại nữa không?”
”Không đau, chim này sớm đã bị người thuần dưỡng, bằng không nuôi sao được, đã sớm bay đi hết rồi.”
Phùng Liên Dung nhẹ thở ra: “May mắn, bằng không lần sau không được xem nữa.”
Nàng cầm lấy tay hắn lắc lắc.
Triệu Hữu Đường cúi mắt xem nàng, thấy nàng đã khôi phục bình thường, đang cười tủm tỉm, không còn chút tăm tích của dáng vẻ buồn bã vừa rồi, giống như vừa rồi hắn nhìn nhầm.
Hai người lại xem thêm một lát mới trở về.
Phùng Liên Dung nghiêng đầu cười nói: “Hoàng thượng không cần tự mình đưa thiếp thân về đâu, nhiều người vậy mà.”
”Trẫm đưa nàng về không tốt à, đi thôi.” Xem nàng hôm nay đủ loại phản ứng, không biết vì sao Triệu Hữu Đường rất lo lắng về nàng, có loại cảm giác bất an không nói lên lời.
Đoàn người dọc theo đường nhỏ hai bên hoa cỏ tươi tốt trở về.
Đi đến nửa đường, nghênh diện Phương Yên đang đi đến.
Phương Yên tiến lên hành lễ với Triệu Hữu Đường, lại nhìn nhìn Phùng Liên Dung, “Quý phi không cần đa lễ, bản cung cũng là thấy hôm nay thời tiết tốt nên gọi hai vị quý nhân cùng đi ngắm hoa.” Dứt lời quay đầu lại nói: “Tô quý nhân, Trần quý nhân, hai ngươi đến ra mắt Hoàng thượng.”
Phùng Liên Dung trong lòng chấn động, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Tô quý nhân đạp bước sen đi lên, cả người thanh lịch, khí chất cao hoa, thêm sung mạo cũng xuất sắc, giống như ánh trăng trên trời, làm người ta nhịn không được nhìn về phía nàng ấy.
Tay Phùng Liên Dung không tự chủ được nắm chặt lại, hơi hơi nghiêng đầu quan sát Triệu Hữu Đường.
Sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh, nhưng con mắt đã có chút biến hóa, không giống ánh mắt khi hắn nhìn Phương Yên, Tôn Tú, nàng.
Tay Phùng Liên Dung bỗng chốc lạnh như băng.
#Tác giả có lời muốn nói: Mọi người yên tâm, ta vẫn là mẹ ruột