Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 127: Chương 127: Mẫu nghi thiên hạ (1)




Triệu Hữu Đường âm mặt, Triệu Hữu Ngô tự nhiên nhìn ra, suy nghĩ một chút nói: “Thật ra Hoàng thượng cũng không cần lo lắng cho thần đệ, nhân duyên không thể cưỡng cầu, thần đệ cũng không gấp gáp thành thân, cũng không phải nữ nhi gia.”

“Ngươi nói cũng đúng, nhưng tuổi này của ngươi ở lại trong cung cũng không thích hợp, Trẫm thấy ngươi lựa ngày rồi dọn ra ngoài đi.” Triệu Hữu Đường tuy rằng hoài nghi nữ tử hắn thích giống Phùng Liên Dung, nhưng lại không tốt trực tiếp nói ra.

Triệu Hữu Ngô ngược lại ngẩn ra.

Do dựa theo tình huống của Triệu Hữu Trinh, hắn cũng phải thành thân xong mới chuyển tới vương phủ, ai nghĩ tới Triệu Hữu Đường lại để hắn ra cung trước.

Triệu Hữu Đường nhìn sắc mặt hắn, thản nhiên nói: “Trên đường Phượng Minh hiện có một đại trạch, liền ban cho ngươi làm Trữ vương phủ.”

Triệu Hữu Ngô quỳ xuống tạ ơn.

Chuyện này không qua bao lâu Trữ vương phủ liền dọn dẹp tu sửa xong, Triệu Hữu Ngô đành phải dọn nhà, hắn cố ý đi lại chào điệt nhi chất nữ, Phùng Liên Dung. Phùng Liên Dung đối chuyện này không hề biết gì, kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn dời đi?”

Nàng cúi đầu nhìn hai đứa con trai, bọn họ khẳng định luyến tiếc.

Ở trong cung, trừ Triệu Hữu Đường thì bọn họ cùng Triệu Hữu Ngô chung đụng là tốt nhất. Do tuổi Triệu Hữu Ngô cùng bọn họ kém nhau không phải rất lớn, không chỉ là thúc thúc, cũng là bằng hữu.

Có mấy lời, bọn họ muốn cùng Triệu Hữu Ngô nói riêng đi.

Quả nhiên Triệu Thừa Diễn đã mắt đỏ hồng kéo tay áo Triệu Hữu Ngô: “Tứ thúc không thể không đi à? Ta đi cầu phụ hoàng.”

Triệu Hữu Ngô xoa xoa đầu hắn nói: “Ta chính là đi ra ngoài ở mà thôi, ngươi cùng A Lý nhớ ta cũng có thể đến Trữ vương phủ.”

Triệu Thừa Diễn trong lòng buồn bã.

Phùng Liên Dung cũng thán một tiếng: “Vốn tưởng rằng phải chờ đến lúc ngươi thành thân mới chuyển ra, Hoàng thượng cũng là, không biết gấp cái gì, có điều...” Nàng ngừng một chút, lại cao hứng trở lại, “Ở bên ngoài cũng là chuyện tốt, ngươi có thể cùng ca ca tẩu tử thân cận hơn, cũng không có nhiều quy củ như trong này, ngươi trôi qua sẽ càng thêm thoải mái hơn chút.”

Nàng đối Triệu Hữu Ngô là có chút hiểu biết, so với Triệu Hữu Trinh, hắn làm việc linh hoạt, tính tình cũng có chút không kiềm chế được, trong cung nặng nề không thích hợp hắn. Hắn càng giống một thiếu gia phong lưu tiêu sái, ban ngày phóng ngựa ngắm hoa, ban đêm du thuyền nghe hát, hưởng hết nhân gian phú quý.

“Lát nữa nhớ mang Lưu ngự trù theo, giờ ta đi truyền lời.” Nàng còn nhớ rõ việc này.

Triệu Hữu Ngô mỉm cười: “Đa tạ nương nương.”

Hắn dù có đi rồi, cũng sẽ vẫn nhớ những năm tháng từng ở Diên Kỳ cung, khi đó cha nương qua đời, ca ca lại đi xa tha hương, chỉ có ở chỗ này hắn mới được đến mấy phần ấm áp, cảm giác rời nhà, đây là Phùng Liên Dung, còn có hai đứa cháu mang lại cho hắn.

Hắn cũng từ tận đáy lòng thích Phùng Liên Dung, tuy rằng nàng lớn hơn hắn chín tuổi, nhưng là hắn từ một đứa bé lớn lên thành nam nhi, nàng ngược lại vẫn là Phùng Liên Dung năm đó đào lỗ tai cho hắn, nếu có thể, hắn nhất định cũng phải tìm một nữ tử như nàng.

Nghĩ như vậy, lông mày hắn nhướng lên một cái, đột nhiên bật cười.

Hay là Hoàng thượng đột nhiên bảo hắn dọn ra ngoài là vì chuyện này nhỉ? Hắn bất tri bất giác tiết lộ ý nghĩ của chính mình, làm Triệu Hữu Đường phát hiện.

Thấy hắn bật cười, Triệu Thừa Mô nói: “Tứ thúc, ngươi ở bên ngoài phải chiếu cố bản thân thật tốt, đừng uống rượu nhiều, say mê...”

Hắn chưa nói xong Triệu Hữu Ngô đã bịt chặt miệng hắn lại.

Triệu Thừa Diễn cười hì hì.

Phùng Liên Dung vẻ mặt nghi hoặc.

Triệu Hữu Ngô mặt hơi đỏ lên, thấy Triệu Thừa Mô cầu xin tha thứ mới buông hắn ra.

Triệu Thừa Ngô lại ôm Triệu Huy Nghiên một cái, tiểu cô nương hơn ba tuổi, da thịt như tuyết, đôi mắt như nước, hiển nhiên là một Phùng Liên Dung phiên bản nhỏ, có điều so với mẫu thân nàng, tương lai sẽ xinh đẹp hơn chút.

Triệu Huy Nghiên thanh âm mềm dẻo: “Tứ thúc phải đi à?”

“Đúng vậy, sau này tiểu thỏ qua chơi, Tứ thúc dẫn ngươi ra đường chơi.”

“Được.” Triệu Huy Nghiên vỗ tay, “Nghe mẫu phi nói trên đường có rất nhiều cái chơi, cái gì cũng có bán, nhưng là cần tiền mua, ta không có tiền đâu.” Nàng đối mấy việc này cũng không rõ ràng lắm, nhưng nói được rất nghiêm trang.

Triệu Hữu Ngô nở nụ cười, lấy ra một thỏi vàng nhỏ cho nàng: “Đây là tiền, ngươi giữ chặt, sau này đến Trữ vương phủ Tứ thúc mang ngươi ra ngoài dùng cái này mua đồ.”

Triệu Huy Nghiên liền nói được.

Qua một lát, hắn cùng mọi người cáo từ.

Hai huynh đệ Triệu Thừa Diễn một trái một phải kéo hắn, tiễn thật xa mới quay lại.

Phùng Liên Dung an ủi: “Trữ vương phủ lại không xa, các con muốn gặp hắn, nói với Hoàng thượng một tiếng là được.”

Nhưng hai đứa nhỏ tâm trạng vẫn sa sút.

Triệu Hữu Đường đi qua dùng cơm tối, Phùng Liên Dung nói với hắn: “Vốn không phải nói chờ năm sau hắn thành hôn rồi chuyển ra ngoài à, hiện thê tử chưa có đã cho hắn dọn ra ngoài, hắn một đại nam nhân, không người xử lý nội vụ sao mà được?”

Triệu Hữu Đường nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt tình cảm ân cần, hừ lạnh nói: “Vậy cũng không cần nàng quan tâm, cũng không phải không có nha hoàn bà tử.”

“Nha hoàn bà tử sao thay được thê tử chứ, thiếp thân thấy Hoàng thượng vẫn nên sớm chọn cho hắn một cô nương thích hợp đi.” Nói xong nàng lại hiểu kỳ, “Không biết Tứ điện hạ thích dạng gì nhỉ, chứ không phải cũng yêu thích giống Tam điện hạ đấy chứ?”

Vấn đề này, Triệu Hữu Đường không muốn đáp.

Phùng Liên Dung thấy hắn không nói chuyện, vẻ mặt còn rất kỳ quái, kinh ngạc nói: “Hay là còn đặc biệt hơn?”

Đúng là rất đặc biệt, Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Cho nên Trẫm cũng không biết chọn thế nào, để hắn tự nghĩ biện pháp đi.”

Thiên hạ chỉ có một Phùng Liên Dung, hắn nhưng là gan lớn, còn muốn một người tương tự!

Phùng Liên Dung không hỏi thêm, chỉ âm thầm nghĩ, hai huynh đệ này yêu thích một người còn cổ quái hơn một người, thật là nhìn không ra.

Sau khi bắt đầu mùa đông, do hậu vị đã trống không hơn một năm, trong triều đại thần đoán lòng vua, lục tục đã có người dâng tấu chương, đề nghị lập tân hậu, về phần người được chọn, trừ Phùng Liên Dung thì không còn ai khác. Đương nhiên, cũng có người nhìn hậu cung trống không, hi vọng Hoàng đế lại tuyển tú.

Triệu Hữu Đường sớm có ý tưởng, cùng Hoàng thái hậu thương lượng.

Hoàng thái hậu nói: “Liền lập Phùng quý phi đi, ai gia thấy nàng mấy năm nay quản hậu cung cũng không sai lầm, trong cung cao thấp không câu oán hận.”

Lời này là thật lòng, Do Phùng Liên Dung tốt bụng, không thích nhất chính là cung nhân hoàng môn cậy thế bắt nạt, cho nên có oan khuất đều khiếu nại lên, đều có thể có được đối đãi công bằng, dó vậy người ác càng ngày càng ít, trong cung có hòa hợp êm thấm mà xưa kia không có.

Triệu Hữu Đường khá là đắc ý, giống như người được khen là mình vậy.

Tuy rằng Phùng Liên Dung có đôi khi sẽ phạm ngốc, không hạ được quyết tâm, nhưng ưu điểm của nàng cũng không thể xóa bỏ, hắn cười cười nói: “Vậy Trẫm sẽ ra lệnh cho Lễ bộ tạo sách phong Hậu.”

Hoàng thái hậu nói: “Ai gia cuối cùng chỉ mong nàng có thể đối đãi tốt Thừa Dục.”

Đây là bà cuối cùng, cũng là lo lắng duy nhất.

Dù sao Triệu Thừa Dục không phải con ruột của Phùng Liên Dung, lại là Thái tử, quan hệ xấu hổ như vậy, chẳng phải dễ mà xử lý được.

Triệu Hữu Đường cũng biết, nhưng lại không phản bác được.

Tuy rằng hắn biết Phùng Liên Dung nhất định sẽ đối xử tử tế với Triệu Thừa Dục, nhưng quan hệ giữa người với người có đôi khi chẳng phải ngươi hi vọng phát triển tốt hơn liền nhất định có thể phát triển tốt. Cũng như lúc trước hắn và Phương Yên, ai từng nghĩ tới sẽ biến thành kết quả như hôm nay.

Hắn cũng có suy nghĩ như Hoàng thái hậu, nếu không như mong muốn, đến cuối cùng không thể tránh né, hắn vẫn phải làm ra quyết định.

Lúc tin tức được truyền đến Diên Kỳ cung, tất cả mọi người đều vui mừng.

Chỉ riêng Phùng Liên Dung một người lo sợ bất an.

Mấy năm nay nàng quản hậu cung, hậu vị vẫn luôn trống không, Triệu Hữu Đường cũng không tấn phong phi tần nào, cũng không tuyển tú, thời gian lâu dài ai cũng có thể đoán được ý nghĩ của hắn, hắn là muốn lập nàng làm Hoàng hậu, nàng không phải không biết.

Nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn có chút sợ hãi.

Dù sao cũng là Hoàng hậu, là vị trí nàng dù có phóng to gan cũng tuyệt không dám mảy may nghĩ đến.

Nhưng kiếp này, ngược lại giống như đến quá dễ dàng, giống như nằm mơ vậy.

Vốn làm một Quý phi cũng đã vượt qua dự liệu của nàng, Hoàng hậu, thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng cũng sợ mình làm không tốt.

Nàng vẫn luôn cảm giác mình không có năng lực lớn như vậy.

Chung ma ma nói: “Sợ cái gì chứ, nương nương, thật ra không khác Quý phi là mấy, nương nương cũng chỉ chuyển sang chỗ khác, khác, còn không phải cũng như hiện tại thôi sao? Muốn nói đến tốt hơn, đó là mấy đứa nhỏ đều gọi nương nương là mẫu hậu mẹ ruột, đây không phải là nương nương muốn sao?”

Lúc ấy đứa nhỏ sinh ra đều là kêu nương, chỉ là thân phận nàng ở đó, càng về sau đều phải sửa miệng thành mẫu phi. Chung ma ma sao có thể không biết Phùng Liên Dung đối cái này vẫn có chút để ý, dù sao kia là con ruột của chính mình.

Làm một mẫu thân, ai mà không thích đứa nhỏ kêu nương?

Cho nên Phùng Liên Dung nghe được cái này vẫn là cao hứng, cười nói: “Vậy cũng được.”

Ngày hôm đó Triệu Hữu Đường truyền quan viên Bộ lễ đến phân phó, phong hậu là chuyện lớn, chỉ chuẩn bị thôi ít nhất cũng phải mấy tháng. Do đây là chuyện đã định, đợi đến khi thật sự muốn phong hậu cũng phải chờ đến mùa xuân sang năm.

Đợi chúng quan viên đi hết, Triệu Hữu Đường hỏi Nghiêm Chính: “Ngươi đi khố phòng tìm hết ngọc thạch đến đây.”

Nghiêm Chính ngẩn ra, nghe không hiểu: “Hoàng thượng, ngọc thạch gì cơ?”

“Chính là mấy khối lớn còn chưa mài.” Hắn suy nghĩ chốc lát, “Thượng phẩm ngọc dương chi, bạch ngọc, hoàng ngọc, đều chuyển đến.”

Nghiêm Chính khóe miệng giật giật, vậy phải bao nhiêu chứ, cũng không biết muốn làm gì, hắn vội đi ngay.

Qua một lát, hắn tìm bốn người hoàng môn lục tục mang ngọc thạch lên.

Do thật sự quá nhiều, không thể thả hết ở trên bàn, tất cả đều chất đống dưới mặt đất.

Triệu Hữu Đường đứng lên, đi quanh một vòng, sau đó ngồi xổm xuống, cầm cái này xem, cái kia xem, cuối cùng chọn một khối ngọc đẹp thuần vàng, ngọc này nhìn qua tựa như thịt quả màu vàng, không tầm thường, đây là khối ngọc hoàng điền hiếm thấy.

Chính hắn nhìn thấy rất hài lòng, tán dương: “Cái này làm con dấu không sai.”

Nghiêm Chính miệng há hốc.

Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra là làm phượng ấn cho Phùng Liên Dung.

Hoàng hậu tương lai này, mặt mũi thật là lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.