Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 36: Chương 36: Săn bắn




Editor: Linh

Trong Thọ Khang cung, Hoàng Hậu và Hoàng thái hậu đã ngồi đó một lúc lâu.

Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, ánh mắt Hoàng thái hậu đảo qua, Hoàng hậu lại kẹp nát một quả hạch đào, ngay cả thịt cũng vỡ nát.

Hôm nay bà đã như vậy năm lần, vào ngày bình thường nhất định sẽ không xảy ra.

Hoàng thái hậu vốn đang đợi chính bà tự nói, nhưng thấy bộ dáng này chắc là sẽ không, bà thản nhiên nói: “Trở về đi, ngươi lại tiếp tục ở đây, đầu ta cũng đau.”

Hoàng hậu bĩu môi một cái, buông cái kẹp đứng lên, vạt áo màu tím sậm thêu Phượng văn dừng trên ghế, hơi hơi phiêu động, bà đang do dự, cuối cùng vẫn là lại ngồi xuống.

Hoàng thái hậu kinh ngạc, nâng mí mắt nhìn bà.

Hoàng hậu đoan chính ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, không nhanh không chậm nói: “Mẫu hậu, chuyện lần trước ngài đừng lại giận Hữu Đường nữa. Hắn đến thỉnh an mấy lần ngài đều từ chối hắn ngoài cửa, hắn có bao nhiêu đau lòng đây.”

Lần đó qua đi, bà cũng không có gặp qua Thái tử, nhưng hôm nay Hoàng hậu vẫn luôn mạnh miệng lại giúp Thái tử cầu tình, cũng coi như lòng già được an ủi.

Hoàng thái hậu nói: “Vậy theo ý ngươi, hắn làm đúng không?”

Hoàng hậu nói: “Hắn cũng không có biện pháp, mẫu hậu ngài cũng không phải không biết.”

Cho dù Thái tử muốn truy cứu, Hoàng thượng nhất định sẽ xử Hồ quý phi tội chết sao? Bà cảm thấy không có khả năng đó, đến lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ tới biện pháp khác.

Một khi đã như vậy, Thái tử cần gì phải vì một Hồ quý phi mà cùng Hoàng thượng không qua được.

Hoàng hậu lại nói: “Có điều hắn cũng nên chú ý đến mặt mẫu hậu, đây là hắn không đúng, còn xin mẫu hậu thứ lỗi.”

“Chú ý đến ta làm cái gì? Từ ngày hắn được lập làm Thái tử, nên không từ thủ đoạn ngồi vững vị trí này.” Hoàng thái hậu cười lạnh, “Hắn làm không sai.”

“Vậy mẫu hậu...” Hoàng hậu rối loạn rồi.

Bà muốn giúp Thái tử cầu tình không phải một ngày hai ngày, chính là vẫn luôn không mở miệng được, sợ Hoàng thái hậu còn đang tức giận, hóa ra là nghĩ sai rồi.

Hoàng thái hậu thấy bà không hiểu, khẽ lắc đầu, cảm thán nói: “Ngươi dù là ở trong cung thêm mấy chục năm nữa cũng bằng không mà thôi, không có tiến bộ gì!”

Hoàng hậu lạnh nhạt: “Con dâu chính là cái dạng này.”

Hoàng thái hậu lại bị tức, nhưng sớm đã thành thói quen, liếc xéo bà một cái nói: “Hiện giờ không phải Hữu Đường được phê duyệt tấu chương rồi sao? Hoàng thượng cho rằng hắn vì Hồ quý phi mà đắc tội ta, sẽ ôm lấy ý muốn bồi thường. Ngươi từ nhỏ đã biết Hoàng thượng, hắn có chút khuyết điểm, nhưng là người không xấu.”

Hoàng hậu chẳng thèm quan tâm: “Nói như vậy, Hoàng thương là cảm thấy Hồ quý phi thiếu Hữu Đường nhân tình, giúp đỡ nàng ta trả lại?” Bà đứng lên, “Vậy hôm nay con dâu nhiều lời rồi.”

Hoàng thái hậu thấy bà như thế, cũng có chút khó hiểu: “Ta vốn cũng không nghĩ ngươi đến giúp hắn cầu tình sớm như vậy.”

Hoàng hậu không nói gì, lát sau liền cáo từ.

Hoàng thái hậu nhìn bóng lưng bà, nghĩ đến đủ chuyện trước đây, trong lòng không lý do khẽ động.

Bà chợt phát hiện ra con dâu này của mình cũng không đơn giản.

Cũng bởi vì Hoàng hậu luôn đối Thái tử một bộ dáng lạnh nhạt bà mới có thể phá lệ yêu thương Thái tử, cảm thấy hắn đáng thương, dần dà, cảm tình đương nhiên sẽ không một loại.

Nếu lúc trước Hoàng hậu thích nuôi nấng, chỉ sợ chính mình sẽ không tiêu phí nhiều thời gian và tinh lực lên người Thái tử như vậy.

Cũng sẽ không duy trì Thái tử như thế.

Dù sao bà có ba nhi tử mà.

Hoàng thái hậu nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi dựa vào trên gối.

Thái tử vừa phê duyệt tấu chương xong, nhớ tới lúc lâm triều, sứ giả đi Cáp Sa hồi bẩm, nói vua Chân La thập phần kiêu ngạo, cũng không nguyện cắt nhường thổ địa, ngược lại còn phái binh tấn công Cáp Sa.

Hắn nhéo mi tâm một cái, nghĩ xuất ra tên mấy người, tất cả đều là võ tướng đương triều.

Có điều chỉ trong chốc lát, hắn lại gạch tên hai người trong đó đi.

Nhớ tới lời phụ hoàng nói, trong triều người có thể dùng cực ít, hiện giờ là thời điểm đề bạt người trẻ tuổi tài tuấn, hắn lại lần nữa viết xuống tên mấy người, lấy bút son đánh một vòng tròn to trên đó.

Sáng mai liền phái bọn họ đi Cáp Sa, Chân La cũng chỉ là một nước nhỏ, so với ngoại di chung quanh, thật sự là không chịu nổi một kích. Cho bọn họ luyện tập cũng là một lựa chọn không tệ, cũng dễ từ giữa tuyển ra nhân tài càng thêm ưu tú.

Thái tử suy nghĩ một lát, truyền Hạ Bá Ngọc chỉ huy Cẩm y vệ Đồng Tri lên.

Hạ Bá Ngọc biết được, lắp bắp kinh hãi: “Điện hạ hi vọng hạ quan đi Cáp Sa?”

“Đúng, ngươi đảm nhận chức giám quân, nhớ kỹ tất cả tình hình chiến đấu, biểu hiện của các Tướng quân mà ngươi chứng kiến được, quay đầu bẩm báo rõ ràng.” Thái tử sắc mặt ôn hòa, “Chỉ ủy khuất ngươi không thể ở nhà mừng năm mới.”

Hạ Bá Ngọc lập tức nhận quân lệnh: “Vì Điện hạ tận lực là chức trách của hạ quan, hạ quan nhất định sẽ không làm nhục mệnh!”

Thái tử gật đầu, lại hỏi: “Chỗ phụ hoàng có động tĩnh gì không?”

Hạ Bá Ngọc nói: “Vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi như bình thường, có điều...” Hắn dừng một chút, “Buổi sáng hôm nay, ngự thiện phòng tiến dâng một viên thuốc, Hoàng thượng dùng xong, hình như thân thể thoải mái hơn không ít.”

“Ngự thiện phòng vẫn luôn tiến thuốc, có gì không ổn?” Thái tử hỏi.

Hạ Bá Ngọc nói: “Canh giờ không đúng, vốn Ngự dược phòng luôn là tiến thuốc vào buổi trưa, hạ quan vì thế điều tra một phen, hóa ra Ngự dược phòng mở hai gánh hát, nói là Hoàng thượng không vừa lòng với thuốc của bọn họ, bảo bọn họ lập tức nghiên cứu chế tạo thuốc mới, bằng không muốn chém đầu bọn họ.”

Thái tử thầm nghĩ đây không phải là làm càn à!

Ngự y đều là để xem bệnh, còn có thể hại Hoàng thượng? Cũng không phải thuốc tiên, lại nói, bệnh này của phụ hoàng hắn không phải tạo thành trong thời gian ngắn, há có thể thuốc đến bệnh liền khỏi?

Hắn trầm ngâm nửa khắc nói: “Ngươi nói với Dư Thạch một tiếng, chuyện khác không cần phải xen vào, về nhà chuẩn bị cho tốt để đi Cáp Sa đi.”

Hạ Bá Ngọc đáp lời liền đi.

Thái tử đứng lên, đi vòng quanh phòng mấy bước, vừa muốn ra ngoài, Tam hoàng tử đến đây.

Thái tử ngẩn ra, tùy theo cười nói: “Tam đệ, ngươi rám đen, có phải thường đi bắn cung?”

Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng vậy, có điều Đại ca không rảnh, bằng không cũng muốn mời Đại ca cùng đi.” Hắn làm động tác tay, phía sau Tiểu hoàng môn lập tức liền trình lên hai cái hộp.

“Ta nhớ Đại ca thích thỏi mực mà đại sư Lý Đình chế, nói dùng nhẹ như mây, lỏng như sương, trong như nước, ta đã thử qua, quả đúng như thế.

Thái tử cười nói, “Thỏi mực Lý Đình chế tạo, hiện giờ cũng không dễ dàng tìm được.”

Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng là mất một phen công phu, còn mong Đại ca vui lòng nhận cho.”

Thái tử không có từ chối.

Xác nhận là vì chuyện Hồ quý phi, Tam hoàng tử dụng tâm tuyển chọn tạ lễ.

Thật ra Thái tử rất thích Tam đệ này, hắn đơn thuần mộc mạc, không có tâm cơ gì, chính Thái tử lại không có huynh đệ cùng một mẹ, cho nên lúc hai người còn ở Giáng Xuân các, hắn đối Tam đệ này chiếu cố có thêm.

Thái tử kêu Nghiêm Chính nhận: “Ta bây giờ có rảnh, muốn đi bãi săn ngoài thành, ngươi có muốn đi không?”

Dạo này hắn lâm triều, lại vùi đầu vào duyệt tấu chương, cũng thấy thân thể rất không thoải mái liền muốn ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, thư giãn gân cốt. Bãi săn đó là nơi săn bắn của Hoàng thất, chỉ là Đương kim Hoàng thượng không thích, rất nhiều năm không từng đi qua, ngược lại hắn lớn lên lại thích đi.

Con ngươi Tam hoàng tử sáng lên, hắn đến cùng vẫn là thiếu niên, đối vật mới vẻ cảm thấy mới mẻ bội phần. Lại nói, hắn vẫn luôn bắn tên ở võ trường, chưa từng bắn qua vật sống.

Đó là một trò chơi kích thích!

Nhưng mà, hắn nghĩ đến Hồ quý phi, lại lùi bước.

“Ta, ta không đi đâu.” Tam hoàng tử sợ Hồ quý phi trách cứ.

Thái tử không để ý: “Vậy lần tới ngươi lại theo ta đi, ngươi hiện giờ vẫn còn có chút nhỏ, bãi săn đó vẫn luôn không quá an toàn, thường có hổ báo lui tới.”

Tam hoàng tử nghe, ánh sáng trong mắt càng thêm rọi, cả trái tim đều toát ra vui mừng, mắt thấy Thái tử muốn đi, hắn gọi nói: “Đại ca, ta cùng ngươi đi!”

Thái tử nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai hắn: “Đi, vừa vặn để ta xem tiễn pháp của ngươi tiến bộ đến đâu rồi.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

Vì là mùa đông, cỏ cây khô vàng, rất nhiều động vật đều đi ra ngoài tìm cái ăn, bọn họ thu hoạch rất phong phú, tổng cộng đánh được mười con hươu bào, hai con heo rừng, ba mươi con thỏ, năm con sói.

Tam hoàng tử còn chưa hết thích ý, chơi đến độ không muốn trở về.

Mắt thấy trời sắp tối, mới lưu luyến theo Thái tử hồi cung.

Thái tử gọi người mang con vật đến Ngự thiện phòng, buổi tối đưa đến cho Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu một ít.

Lúc này Hoàng Ích Tam lấy ra một vật, “Điện hạ, Phùng quý nhân lại viết thư cho ngài.”

Thái tử quét mắt một bòng, thấy phong thư này phồng, giống như là nhét mấy tờ giấy, hắn mỉm cười, cầm thư đi lại, một bên liền đã vào nhà.

Lần này Phùng Liên Dung viết tròn lăm tờ giấy, tinh tế miêu tả mỗi ngày đứa nhỏ động thế nào, lại nói rõ gạo thủy hương ăn thật ngon, còn nói phòng ăn làm nhiều điểm tâm cho nàng, rồi cùng làm hàng tế. Cuối cùng bảo hắn chú ý thân thể, đừng để thân thể mệt mỏi, còn dạy dỗ hắn, phải hoạt động nhiều, không thể cứ mãi ngồi xem tấu chương. Nàng hiện giờ ngồi một lát liền eo mỏi lưng đau, đi một chút liền thoải mái hơn nhiều.

Thái tử xem xong, kêu hoàng môn mài mực, đang định muốn viết cái gì, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, kêu Hoàng Ích Tam đi tìm một tờ giấy đỏ đến.

Hoàng Ích Tam lập tức đi lấy.

Thái tử lại bảo hắn mài mực rồi mới vén tay áo lên viết một chữ ở trên.

Nghiêm Chính vừa thấy, nghĩ đến lần trước Phùng Liên Dung thất vọng khi nhìn thấy ba chữ, lần này mới một chữ, hắn nhịn không được nói: “Điện hạ, sao ngài không viết thêm chút?”

Thái tử cười: “Vật hiếm có mới là quý.”

Hắn gọi Nghiêm Chính đưa đến Giáng Vân các.

Thư này là Phùng Liên Dung viết vào giữa trưa, kết quả lại nghe nói Thái tử đi săn, nàng còn tưởng rằng không đợi được hồi âm, không nghĩ tới buổi tối đã đưa tới rồi.

Nàng cao hứng phấn chấn nhìn.

Kết quả chỉ nhìn thấy một chữ, một chữ phúc.

Phùng Liên Dung tức giận.

Chán ghét, keo kiệt!

Nàng viết nhiều chữ như vậy, hắn vậy mà chỉ trả lại một chữ.

Cí điều may mắn là xuân bài, nàng lại vui tươi hớn hở kêu Bảo Lan dán vào đối diện đầu giường.

Chung ma ma khóe miệng giật giật: “Nào có ai dán chữ Phúc vào chỗ đó, thế nào cũng phải dán lên cửa.”

“Như vậy mỗi đêm ngủ, đứng dậy là có thể nhìn thấy, ta mặc kệ, cứ dán chỗ đó đi!” Phùng Liên Dung phát cáu.

Bao Lan chỉ phải đi dán.

Nghiêm Chính nghe, cười trở về.

Phùng Liên Dung thấy Bảo Lan dán được rồi, lập tức liền nằm trên giường xem, nghĩ rằng chữ Phúc này viết thật là đẹp mắt, nàng nhìn nhìn, càng cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

Trước kia ở nhà, câu đối xuân, xuân bài đều là ca ca viết, nhà bọn họ chưa bào giờ mua viết sẵn.

Điện hạ giống như ca ca, viết xuân bài cho nàng.

Nàng vuốt bụng cười ngây ngô.

Thái tử nhìn thấy Nghiêm Chính, lập tức hỏi: “Dán rồi hả?”

“Phùng quý nhân dán ngay lập tức, dán ở...”

Thái tử nói: “Dán ở đối diện đầu giường?”

Nghiêm Chính há hốc miệng: làm sao ngài biết!

Thái tử nở nụ cười ha ha: “Ngốc, chỉ biết nàng sẽ dán chỗ đó.”

Hắn vừa nói vừa tưởng tượng Phùng Liên Dung ngốc ngếch, vui rạo rực nhìn chữ Phúc hắn viết.

Không biết vì sao, hắn tuy rằng bận không rảnh gặp nàng nhiều, nhưng nàng vẫn cứ luôn sinh động xuất hiện trong đầu hắn, giống như tận mắt nhìn thấy.

“Thật ngốc!” Hắn lại nói nhỏ.

Nghiêm Chính nhìn qua, chỉ thấy Thái tử tuy rằng nói ngốc, nhưng nụ cười cũng trong sáng mà trước đây chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.