Editor: Linh
Trong phủ Ninh vương giăng đèn kết hoa, tân khách cả sảnh đường, chỉ có Triệu Hữu Ngô lúc này không ở trong phủ, cưỡi ngựa đi đón kiệu hoa, ba người xuống xe liền được người nghênh đến nội đường.
Bọn họ tuy vẫn chỉ là thiếu niên, nhưng vừa đến liền tạo ra náo động lớn, các tân khách ào ào đến bái kiến, lập tức bên tai chỉ nghe thấy lời khen.
Ba người này, một người là Thái tử, hai người khác tuy là Hoàng tử nhưng lại thâm được Hoàng đế yêu thích, chứ đừng nói còn có chút chuyện xấu ở bên trong. Cho nên những người này đều đối xử bình đẳng, không có nặng một ai nhẹ một ai.
Triệu Thừa Diễn là người đầu tiên không nhịn nổi, hỏi Triệu Hữu Trinh: “Tứ thúc khi nào mới về vậy? Đi đã bao lâu rồi?”
Triệu Hữu Trinh cười nói: “Vẫn còn nóng vội như xưa, cưới tân nương tự nhiên là không thể nhanh, còn phải đi vài vòng quanh thành, rải ít tiền mừng, tầm nửa canh giờ nữa.”
Triệu Thừa Diễn nhíu nhíu mày: “Thật phiền toái.”
“Sao lại phiền toái, sau này ngươi cưới thê cũng vậy thôi.” Triệu Hữu Trinh buồn cười, mời bọn họ đi vào ngồi, “Huynh đệ Đại Nguyên đã ở, các ngươi cùng nhau trò chuyện đi.”
Đại Nguyên này chính là Phùng Đình Nguyên con trai của Phùng Mạnh An, tiểu nhi tử còn nhỏ kêu Phùng Đình Dự, đi theo cha nương cùng đến ăn cưới.
Triệu Thừa Diễn nghe lời, nhấc chân bước đi, từ xa đã kêu: “Biểu đệ, Nhị biểu đệ!”
Phùng Đình Nguyên kéo đệ đệ lên tiếng trả lời.
“Bái kiến Thái tử điện hạ, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử.” Hắn có tổ phụ là Phùng Lâm, làm người cũng quy củ không kém chút nào.
Triệu Thừa Diễn vỗ bả vai hắn: “Ở đây thì kêu chúng ta biểu ca đi, Thái tử Hoàng tử cái gì, không mệt hả?”
Phùng Đình Nguyên cười hì hì nói: “Cũng được.”
“Đáng tiếc ngươi không thể thường xuyên vào trong cung, chúng ta một năm mới gặp mặt mấy lần.” Triệu Thừa Diễn từ nhỏ từng thấy hắn, chỉ là số lần ít, thế nhưng thân tình ở đó, giữa hai người không chút nào xa lạ, hắn chớp mắt nói với Triệu Thừa Mô, “Không bằng lần tới chúng ta nói với phụ hoàng, để Đình Nguyên làm bạn cùng học với chúng ta, tuổi cũng xấp xỉ, không giống Ngạn Văn biểu ca, giờ đã cưới thê sinh con.”
Triệu Thừa Mô không đáp ngay mà hỏi Triệu Thừa Dục: “Nhị ca cảm thấy thế nào?”
Triệu Thừa Dục thầm nghĩ đương nhiên là không tốt, bọn họ đã là hai huynh đệ, đối một mình hắn, nếu thêm Phùng Đình Nguyên, đó chính là cháu trai Phùng Liên Dung, nhất định sẽ thân cận với hai người kia, lại có quan hệ gì đến hắn?
Nhưng hắn lại không thể nói ra, chỉ nói: “Nhiều người náo nhiệt.”
Triệu Thừa Diễn khẽ vỗ tay: “Đúng vậy, Xuân Huy các của chúng ta quá lạnh lẽo buồn tẻ, nào có giống mấy thư quán kia, nhiều người. Theo ta ấy, Xuân Huy các của chúng ta cũng nên như thế, như vậy lúc học cũng có thể chỉ giáo lẫn nhau, làm cái gì cũng có ý tứ.”
Triệu Thừa Mô nói: “Vậy phải bảo mẫu hậu sinh nhiều thêm mấy đứa.”
Xuân Huy các cũng không phảu thư quán bình thường, trừ Thái tử Hoàng tử, bạn cùng học cũng không cho phép nhiều.
Triệu Thừa Diễn khóe miệng giật giật: “Mẫu hậu dù có lại sinh thêm mười bảy mười tám đứa nữa cũng vẫn nhỏ hơn chúng ta nhiều, sao có thể dùng được, đệ chỉ nói bậy.”
Triệu Thừa Mô cười ha ha.
Phùng Đình Nguyên cũng cười rộ lên: “Biểu muội với Đông Lang khỏe không? Sao biểu muội không tới?”
“Muội ấy muốn đến chính là phụ hoàng không cho, còn Đông Lang, trắng trắng tròn tròn, không biết có thể ăn được bao nhiêu, chỉ là thích khóc, mẫu hậu có chút đau đầu, có điều lớn hơn tí nữa rồi cũng sẽ tốt thôi.” Triệu Thừa Diễn nói, “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu vẫn đi dạo chơi chung quanh à?”
“Đúng vậy, lần này muốn đi phủ Gia Định, nói muốn xem núi Nga Mi.” Phùng Đình Nguyên cười nói, “Xem ra là trước năm mới mới có thể trở về.”
Ba người thân thiện nói chuyện, Phùng Đình Dự còn nhỏ nên chen miệng không lọt, nhưng Triệu Thừa Dục cùng tầm tuổi với bọn họ lại cảm thấy bản thân là người ngoài, chỉ đứng bên cạnh nghe, dù tiếng cười có náo nhiệt thế nào đi nữa, hắn cũng vẫn cảm thấy quạnh quẽ.
Phụ hoàng thường nói huynh đệ hữu ái, hai bọn họ là hữu ái, nhưng hắn thì sao?
Hắn cúi thấp đầu, khóe miệng ngẫu nhiên hơi nhếch, phối hợp cười cười.
Triệu Thừa Mô chuyển mắt nhìn hắn một cái lại nghiêng đầu qua.
Qua một hồi, Triệu Hữu Ngô đón tân nương trở về, cửa phủ Trữ vương treo đầy pháo đốt, chỉ nghe tiếng pháo vang rung trời kéo dài không dứt.
Tất cả mọi người đến xem.
Ba huynh đệ cũng rất tò mò, dù sao bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy thành thân, hưng trí bừng bừng, một đường đi theo đến chính đường, xem hai phu thê bái thiên địa xong mới trở lại yến tiệc.
Kim thị nói với Triệu Hữu Trinh: “Lát nữa nhớ kêu Tứ đệ uống ít rượu thôi.”
Triệu Hữu Trinh cười nói: “Hắn thông minh như vậy, còn cần ta nhắc nhở à? Ngược lại là nàng phải kêu nữ khách chớ ở lại lâu, nghe nói Trương cô nương kia, à, phải gọi đệ muội, là người dễ xấu, đừng để bị sợ.”
Kim thị đáp một tiếng, cười mang Triệu Du đi.
Lát sau Triệu Hữu Ngô đi ra, tất cả mọi người tiến lên cùng hắn uống rượu.
Triệu Thừa Diễn cười nói: “Chúng ta cũng đi.”
“Đại ca chớ quên mẫu hậu dặn dò.” Triệu Thừa Mô nhắc nhở, dựa vào tửu lượng của Triệu Thừa Diễn, chỉ sợ tùy tiện uống hai chén là có thể bị đánh gục.
Triệu Thừa Diễn nói: “Uống một chút đâu có sao, ta tự có chủ trương.”
Hắn không để ý Triệu Thừa Mô khuyên, vẫn cứ đi lên góp vui.
Triệu Thừa Dục không đi, cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hớp rượu, rượu vào ruột ấm áp dễ chịu, làm người thoải mái bất ngờ, hắn uống liền vài hớp.
Triệu Thừa Mô hỏi: “Rượu này uống ngon vậy à?”
“Cũng không tệ.” Triệu Thừa Dục cười cười, “Ngươi thử xem?”
Triệu Thừa Mô liền đặt lên môi nhấp nhẹ, cười nói: “Không phải quá cay, đúng là không tệ.”
Triệu Thừa Dục uống hết một chén, lại thêm một chén.
Thấy hắn uống một lúc nhiều như vậy, Triệu Thừa Mô nói: “Tứ thúc cưới thê là việc vui lớn, có thể thấy được Nhị ca cũng rất cao hứng, có điều chớ để say, nhiều nhất uống thêm một chén nữa thôi.”
Hắn cầm ly rượu lên, chính mình cũng uống một ngụm: “Năm trước Thúc tổ phụ đến, đó mới là rượu ngon, có hôm phụ hoàng cùng ta, còn có Thúc tổ phụ uống vào không ít.”
Triệu Thừa Dục ngẩn ra: “Chuyện khi nào, sao ta không biết?”
“Đại ca cũng không biết.” Triệu Thừa Mô cười nói, “Là phụ hoàng gọi ta đi, nói là Thúc tổ phụ muốn kiểm tra binh pháp của ta, kết quả uống rượu vào, tổng cộng uống hết lăm vò, Thúc tổ phụ nói ta giống phụ hoàng, đều là người có thể uống. Thật ra đâu phải vậy, rượu này, ta cũng chỉ có thể uống không quá lăm chén.”
Triệu Thừa Dục nghe xong, cơn giận xông thẳng lên, ngay cả Túc vương cũng nói Triệu Thừa Mô giống phụ hoàng!
Đúng vậy, bọn họ ai ai cũng đều nghĩ vậy, Triệu Thừa Mô so với hắn càng thêm giống phụ hoàng, hắn một Thái tử, đến cùng được coi là cái gì? Hắn nắm chặt ly rượu trong tay, một ngụm uống cạn.
Chỉ lăm chén, hắn cũng không phải không uống được, có gì đặc biệt hơn người?
Mắt thấy hắn tức giận, Hoa Khi liền vội vàng khuyên nhủ: “Chủ tử, cũng không nên uống như vậy chứ, lát nữa say thì phải làm sao mới được!”
“Ngươi kệ ta, ta cũng không phải không uống được, chút rượu đó.” Triệu Thừa Dục không nghe, một mạch uống lăm chén, cười nói, “Thế nào, không phải là không có chuyện gì sao?” Hắn rất là đắc ý.
Hoa Khi cả đầu đầu mồ hôi.
Triệu Thừa Mô cười nói: “Nhị ca thật đúng là lợi hại, ta mà uống như vậy, sợ là cũng không thể đi nổi.”
Nhưng vừa nói xong, đầu Triệu Thừa Dục liền trướng đến phát đau.
Triệu Thừa Mô thấy thế sai người đi tìm Triệu Thừa Diễn về.
Triệu Thừa Diễn cũng uống vào một ít, may là không có say, Triệu Thừa Mô nói: “Chúng ta cũng trở về, bằng không mẫu hậu sẽ lo lắng.”
Triệu Thừa Diễn nói được, nghiêng đầu nhìn đến Triệu Thừa Dục, lắp bắp kinh hãi: “Sao mặt Nhị đệ đỏ như vậy, say hay sao? Đi uống rượu với Tứ thúc à?”
“Ta, không có say!” Triệu Thừa Dục kêu.
“Hắn uống lăm chén liền.” Triệu Thừa Mô cong môi cười, “tự nhiên sẽ như vậy.”
“Lăm chén á!” Triệu Thừa Diễn nói, “Thật là lợi hại.”
“Lợi hại?” Triệu Thừa Mô nói, “Ta cũng có thể uống, chỉ là không thích uống thôi.” Hắn kéo cánh tay Triệu Thừa Diễn đi đến xe ngựa trước.
Ba người về đến trong cung, Phùng Liên Dung nghe nói Triệu Thừa Dục uống say, vội vàng kêu người đưa canh giải rượu qua, lại thấy hai đứa con trai không có gì, không thiếu được trách cứ nói: “Sao không trông coi Thừa Dục? Hai đứa làm ca ca, đệ đệ kiểu gì vậy!”
Triệu Hữu Đường cũng ở, nhíu mày.
Triệu Thừa Diễn vội nói: “Ai biết được, chắc là cao hứng, nhiều người đều uống say.”
Phùng Liên Dung nhìn về phía Triệu Thừa Mô.
Triệu Thừa Mô thành thật nói: “Là hài nhi sai, không nên nhắc tới chuyện lần trước cùng Thúc tổ phụ, nói con có thể uống được lăm ly rượu, sau này cản cũng cản không được Nhị ca, nhất định phải uống lăm chén.”
Đây không phải là mù quáng thể hiện sao?
Triệu Hữu Đường nhíu mày, Triệu Thừa Mô nói chuyện kia là thật, hắn tự nhiên sẽ không trách Triệu Thừa Mô, chỉ đổ thừa Triệu Thừa Dục không thể uống còn uống nhiều như vậy.
Hắn khoát tay, kêu hai con đi nghỉ ngơi.
Bên kia Triệu Thừa Dục đã say đến không biết trời trăng gì, dọc theo đường đi ói vài lần, nói cũng nói không ít, uống xong canh giải rượu mới thoải mái hơn ít, một giấc ngủ đến buổi trưa hôm sau.
Hắn không nghĩ tới, vận mệnh cuộc đời này của hắn do lần sau rượu này bị hủy mất.
Sau khi tỉnh rượu hắn liền thấy gương mặt trắng bệch của Hoa khi, nhìn thấy hắn tỉnh, vẻ mặt cực kì phức tạp, nhưng là có lời gì muốn nói lại không biết nên nói từ đâu.
Triệu Thừa Dục trong lòng lộp bộp mấy tiếng, hắn hiểu Hoa Khi, dáng vẻ này của Hoa Khi nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Khi cúi thấp đầu không lên tiếng.
“Nói mau!” Triệu Thừa Dục vỗ mép giường.
Hoa Khi thở dài, hắn chính là không nghĩ tới sẽ có việc như vậy, nhưng chuyện này trách ai được, chỉ trách chủ tử nhà mình không cẩn thận, người nói rượu không phải đồ tốt, tuyệt đối không sai.
“Hôm qua sau khi chủ tử uống say có nói mấy câu...” Hắn là một đêm không ngủ, đó là đến chỗ Vạn Tư Thuận cầu xin cũng không thể được, thậm chí còn có ý niệm giết chết Vạn Tư Thuận, nhưng nếu Vạn Tư Thuận chết, Hoàng thượng càng thêm nghi ngờ.
Nói đến người này cũng là ý chí sắt đá, chủ tử tuổi còn nhỏ, uống say nói linh tinh cũng là thói thường của con người, sao lại cứ phải cho là lời thật lòng chứ!
Triệu Thừa Dục nghe xong tay liền phát run, hắn loáng thoáng nhớ được hình như mình có nói gì đó, tâm trạng hắn vốn cũng không tốt, lại uống say, vốn không nên! Vì sao, vì sao hắn lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy?
Hắn hé môi, một hồi lâu mới lấy dũng khí nói: “Ta, rốt cuộc đã nói gì?”
“Chủ, chủ tử,“ Hoa Khi lau mồ hôi trên trán, cũng có chút không đành lòng nói, “Chủ tử nói không muốn làm Thái tử, còn nói Hoàng thượng, hình như nói bất công gì đó...”
Thật ra lời nói khi say rượu cũng là suy đoán hàm hồ, nào có thể phân biệt, nhưng cho dù hắn chỉ nói như vậy, bị người có tâm nghe thấy, thêm mắm thêm muối biến thành chuyện không tốt.
Triệu Thừa Dục lập tức xụi lơ trên giường.
... ...... .........
- Trong truyện này mình thấy Triệu Thừa Dục là đáng thương nhất, từ khi còn nhỏ đã bị mẹ mình dạy sai, lớn lên chút thì mẹ bị phế, có tiếp xúc với hoàng thái hậu thì hoàng thái hậu cũng chả phải thật sự quan tâm. Nói Triệu Hữu Đường không thiên vị nhưng hầu như toàn là thiên vị ba mẹ con Phùng Liên Dung, huynh đệ thì không thân, mẹ không bên cạnh, bên cạnh chả có ai, có suy nghĩ như hiện nay cũng là chuyện thường tình. Đúng là làm con cái nhà bình thường có khi còn hạnh phúc hơn làm con vua.