Tiếp qua một tháng, Ngõa Lặc bại trận, rốt cuộc lui ra khỏi Hoa Tân.
Lúc này, nổi lên ý kiến khác nhau, có người cho rằng thừa thắng truy kích, có người cho rằng thấy tốt hãy thu, nhưng Triệu Hữu Đường thân chinh lần này không phải chỉ vì lấy lại thành Bình, mà hắn muốn triệt để đánh bại Ngõa Lặc.
Triệu Hữu Đường suy tư chốc lát đã làm ra quyết định,
“Toàn quân truy kích, đuổi đến Hồ Mộc Cáp quê quán của Ngõa Lặc!”
“Lấy được đầu của Tháp Mộc, tiền thưởng ngàn lượng!”
Các tướng sĩ cao giọng hô ứng.
Triệu Hữu Đường lại cùng bốn vị tướng sĩ thương nghị một hồi, chia quân đội ra thành hai đội, một đội trang bị nhẹ nhàng ra trận, toàn lực truy kích, một đội nhận lương thảo, có thể đi chậm.
Chỉnh đốn xong hắn lập tức khởi hành, dẫn đầu đại quân vượt qua sông lớn, xuyên qua hoang mạc, gắt gao cắn chặt lấy Tháp Mộc đào vong.
Có điều người cũng phải nghỉ ngơi, bốn vị tướng quân khuyên nhủ: “Hoàng thượng nghỉ tạm một lát đi ạ, bằng không hai quân đối chiến, các tướng sĩ sẽ không có khí lực.”
Triệu Hữu Đường suy nghĩ một chút liền hạ lạnh cắm trại, lại phái mật thám chú ý chặt chẽ hướng đi của Tháp Mộc.
Chỉ chốc lát sau doanh trướng đã dựng xong, liên tục truy kích mấy ngày liền các tướng sĩ quả thật cũng mệt mỏi, để lại binh lính canh gác, còn lại đều đi nghỉ tạm.
Triệu Hữu Đường cũng đi vào doanh trướng.
Cũng không biết vì sao hắn lại không thể ngủ được.
Có lẽ là lần đầu tiên hắn tự mình dẫn quân ra trận, nhiệt huyết bừng bừng, có lẽ hắn cảm thấy phải triệt để tiêu diệt Ngõa Lặc, có lẽ là vẫn còn có chút lo lắng, tương lai chưa rõ.
Hắn nằm ngửa một lát, nghĩ đến gì đó, nói với Đường Quý Lượng một tiếng, Đường Quý Lượng lập tức cầm một vật đi qua.
Đó là thư Phùng Liên Dung viết cho hắn, hắn vẫn luôn chưa có thời gian xem.
Đường Quý Lượng lại thắp nến cho hắn.
Triệu Hữu Đường nửa nằm nghiêng, xem kĩ từng tờ từng tờ một, thỉnh thoảng còn cười.
Nàng viết toàn chuyện vụn vặt, nhưng khi đọc kĩ lại cảm thấy thật giống như đang ở bên cạnh nàng, đối việc hôm trước, hôm qua, hôm nay nàng làm cái gì, rõ như lòng bàn tay.
Đó là phong cách của nàng.
Hình như từ khi nàng biết hắn ghét bỏ nàng viết ít, những lần sau đó lần nào nàng cũng viết như vậy.
Hắn xem xong, cẩn thận gấp thư lại đưa cho Đường Quý Lượng cất kĩ.
Hắn nghĩ thầm, nên viết thư hồi âm lại cho nàng thế nào đây?
Lại tiếp qua một tháng, lúc này cũng đã là tháng bảy, Triệu Hữu Đường vẫn chưa trở về, nghe nói hắn đi truy kích Ngõa Lặc. Tuy đã đuổi theo mấy lần, nhưng Tháp Mộc – Đại hãn của Ngõa Lặc vận khí vô cùng tốt, lần nào cũng trốn thoát được, nghe nói đã truy lần thứ 3 rồi.
Chuyện này của trước kia Phùng Liên Dung không phải rất rõ ràng, lần này nghe Nghiêm Chính nói, nàng cũng vô cùng ghét, thấy Chung ma ma lại đang cầu Bồ Tát, nàng nói: “Nhất định phải bắt được Tháp Mộc, bắt được hắn, Hoàng thượng tự nhiên sẽ trở lại.”
Chung ma ma vừa nghĩ, đúng vậy.
Cho nên sáng hôm nào bà cũng bắt đầu nhắc đến Tháp Mộc.
Hôm đó Phương Yên phái Tri Xuân đến truyền lời: “Sáng mai Tam hoàng tử một tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, mong sáng mai nương nương bế Tam hoàng tử đến, làm tại Thọ Khang cung.
Phùng Liên Dung thở dài, lần trước Triệu Thừa Diễn chọn đồ vật đoán tương lai Triệu Hữu Đường cũng có mặt, lần này lại không.
Nàng ôm Triệu Thừa Mô lên, lắc lắc nói: “A Lý, con phải chọn đồ vật đoán tương lai rồi.”
Triệu Thừa Mô liếc nàng một cái, mắt hắn đen như khối hắc bảo thạch, có thể chiếu ra khuôn mặt nàng, hắn không cười cũng không động, chỉ tìm tòi nghiên cứu nhìn Phùng Liên Dung.
“Đứa nhỏ này.” Phùng Liên Dung giơ tay xoa xoa đầu hắn, nói với Chung ma ma: “Cũng không biết là hắn thông minh hay là ngốc nữa, bây giờ không cười cũng chẳng khóc.”
Chung ma ma cười nói: “Bây giờ vẫn còn nhỏ như vậy sao nhìn ra được chứ, có điều Tam hoàng tử đã biết gọi người, thế nào cũng không thể là ngốc.”
“Vậy à.” Phùng Liên Dung giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thừa Mô.
Triệu Thừa Mô chỉ nghiêng đầu chứ không có không cho.
Ngày hôm sau, nàng mặc cho Triệu Thừa Mô một chiếc áo kép hoa văn hình mây màu đỏ thắm, rồi bế con đến Thọ Khang cung.
Thời gian này Thái hoàng thái hậu càng ngày càng ít lộ mặt, từ sau khi Triệu Thừa Dục lên làm Thái tử, lại do cái chết của Hoài vương, bà giống như càng thêm lười, cái gì cũng không quản.
Lần này vẫn là Hoàng thái hậu nói, trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai náo náo nhiệt nhiệt, bà mới miễn cưỡng ra mặt.
Có điều nhìn thấy Triệu Thừa Mô, bà vẫn cao hứng.
“Đã biết nói gì rồi?” Bà hỏi.
“Đã biết nói nhiều nhiều rồi ạ.” Phùng Liên Dung cười nói, “A Lý, mau gọi Tổ mẫu.”
Triệu Thừa Mô không có lập tức lên tiếng, mà là qua một lát sau mới nói: “Tổ mẫu.”
Trong ba đứa nhỏ, đây là đứa biết nói sớm nhất.
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Là một đứa nhỏ thông minh đấy, đi lấy hai vật mà mình thích đi.”
Phùng Liên Dung liền đặt hắn lên bàn.
Mọi người không tránh khỏi đều đặt ánh mắt lên trên người hắn, kết quả Triệu Thừa Diễn không bắt gì hết, chỉ ngồi trên bàn, không động.
Phương Yên xem thấy vậy khóe môi hơi cong lên, ngoài miệng lại nói: “Không phải là đói bụng đấy chứ, muốn ăn gì đó?”
Phùng Liên dung nhíu mày: “Hồi nương nương, ăn no rồi mới đến đây.”
“Vậy thì đúng là khó hiểu.” Phương Yên cười nói: “Hay là hắn không thích gì hết.”
Thái hoàng thái hậu cũng khó hiểu, nói với Hoàng thái hậu: “Sao không động vậy nhỉ? Ai gia một bó tuổi, đã gặp qua rất nhiều đứa nhỏ, khi muốn chọn đồ vật đoán tương lai, đứa nào mà không thích bắt đủ thứ?”
“Đúng vậy ạ.” Hoàng thái hậu cũng nói.
Mọi người đợi thêm lát nữa, Thái hoàng thái hậu càng xem càng cảm thấy không thích hợp, kêu cung nhân đến gần xem, Phùng Liên Dung cũng vội đi theo, kết quả hai người ngồi xổm xuống, cung nhân này nhịn không được phụt cười: “Hồi, hồi Thái hoàng thái hậu nương nương, Tam hoàng tử đang ngủ.”
“Cái gì?” Thái hoàng thái hậu vừa nghe, cười ha ha, “Ôi, đứa nhỏ vậy, vậy mà cũng ngủ được? Phùng quý phi, ngươi không phải là không cho hắn ngủ đủ đã bế đến đây đấy chứ?”
Lúc này Phùng Liên Dung miễn bàn có bao nhiêu u buồn, bây giờ ngay cả nàng cũng nghi ngờ có phải đúng như lời Thái hoàng thái hậu nói, hắn vốn còn muốn ngủ, nhưng nàng lại bế hắn đi.
“Thiếp thân, thiếp thân cũng không biết nữa.” Nàng thấp giọng nói.
Thái hoàng thái hậu thấy nàng mơ hồ, cũng không chán ghét, dù sao làm phi tử, càng khôn khéo mới càng khiến người đề phòng. Bà nghe cung nhân nói, Phùng Liên Dung có đôi khi cũng sẽ hơi ngốc, lập tức không để ý cười nói: “Quên đi, thật ra có bắt đồ vật đoán tương lai hay không cũng không sao, hắn đã muốn ngủ thì ngươi mau ôm hắn về đi, để hắn ngủ một giấc.”
Phương Yên ở bên cạnh cũng nhịn không được muốn cười.
Hai đứa nhỏ của Phùng Liên Dung hay thật, một đứa thích ăn hoa đào, thích cầm son, một đứa cái gì cũng không bắt, quả đúng là dạy tốt!
Phùng Liên Dung ứng một tiếng, ôm Triệu Thừa Mô cáo lui.
Ở trên đường, nàng hỏi Chung ma ma: “Buổi sáng, rõ ràng là nó tự tỉnh mà đúng không?”
Chung ma ma cũng bị Triệu Thừa Mô làm cho hồ đồ, nghĩ nghĩ nói: “Hình như không phải?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Chung ma ma: “Đi về hỏi bà vú.”
Hai người trở lại Diên Kỳ cung, Chung ma ma lập tức gọi Du thị đến.
Du thị nói: “Tỉnh ạ, không phải là còn ăn sữa sao?” Lại trấn an hai người, nói: “Có điều Tam hoàng tử thích ngủ hơn Đại hoàng tử, Đại hoàng tử khi ngủ thường hay xoay lung tung, nhưng Tam hoàng tử thì chỉ lật người hai lần liền không động, có đôi khi ngủ thẳng một mạch luôn.”
Phùng Liên Dung nghĩ lại, đúng là có chuyện như vậy.
“Vậy thì cũng không thể không chọn đồ vật đoán tương lai mà!” Phùng Liên Dung hận hận giơ tay chọc chọc đầu Triệu Thừa Mô, “Sắp tới cha con về, con bảo ta phải giao đãi thế nào?”
Hỏi mà nói, cái gì cũng chưa bắt.
Rõ là…..
Phùng Liên Dung bỗng cảm thấy bản thân mình thật thất bại.
Du thị ôm Triệu Thừa Mô đặt lên giường.
Hắn ngủ rất say, một lúc lâu cũng chưa tỉnh.
Lần chọn đồ vật đoán tương lai này khiến Phùng Liên Dung một lần nữa bị đả kích, mấy ngày liền, nàng luôn nhìn chằm chằm Triệu Thừa Mô, sợ đứa nhỏ này có chỗ nào không bình thường.
Kết quả phát hiện không có gì, chỉ là ngủ không chọn giờ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đến tháng tám, Triệu Hữu Đường bên kia cuối cùng cũng có tin tức, sau khi trải qua ba lần hắn cũng bắt được Tháp Mộc, chém đầu Tháp Mộc. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ vì hoang mạc Hồ Mộc Cáp vẫn còn có ngoại di khác, nếu Ngõa Lạc bị diệt sạch, các tộc khác nhất định sẽ to lớn.
Dù sao hoang mạc Hồ Mộc Cáp rất rộng, dân chúng Cảnh quốc lại không có ai nguyện đến đây ở, nơi này chắc chắn sẽ thành thế lực độc chiếm một phương, hắn lập Tân Đại hãn cho Ngõa Lặc, hàng năm phải tiến cống cho Cảnh quốc, quy thuận Cảnh quốc.
Khi Đường Quý Lượng mang tin tức này đến, còn đưa cho Phùng Liên Dung hai chậu đồ.
Mới đầu Phùng Liên Dung chỉ cho là hồi âm, kết quả lại dùng rương gỗ nhỏ mang đến.
Nàng kêu Hoàng Ích Tam, Đại Lý mở ra, bên trong đặt hai chậu hoa.
Hoa này dáng vẻ rất kỳ quái, lá rất dài, xanh biếc, có chút giống lá hoa Lan, nhưng lại mềm mỏng hơn, còn bông hoa thì lại càng thêm đặc biệt, cánh hoa màu xanh nhạt, sáu cánh hoa nhọn hoắt hơi cong ra bên ngoài, nhụy hoa có lông xù màu vàng nhạt.
Nhưng chính bởi vì vậy mới độc đáo, khiến người vừa nhìn liền thích.
Nàng cúi đầu khẽ ngửi, thơm nhẹ, tỉ mỉ cảm nhận, lại như mang theo hơi lạnh trên núi cao, đây là mùi hương mà nàng chưa bao giờ ngửi qua.
“Đây gọi là hoa gì vậy?” Nàng nhịn không được hỏi.
Đường Quý Lượng cười nói: “Nô tài cũng không biết, Hoàng thượng cũng hỏi qua người ở hoang mạc, nhưng hoa này lại không có tên chính thức, Hoàng thượng nói trở về rồi lấy một cái.”
Phùng Liên Dung hai con mắt tỏa sáng: “Hoàng thượng, khi nào thì về vậy?”
Cho dù là đối mặt với Đường Quý Lượng, giọng nàng cũng ngọt phát ngán, chỉ vì nàng nghĩ đến hắn, ngọt ngào này liền từ trong lòng trào ra, ngăn cũng ngăn không được.
Đường Quý Lương chỉ cảm thấy da gà nổi hết lên, mặt ửng hồng, không tự chủ được lui một bước: “Sắp rồi ạ.”
Phùng Liên Dung lại hỏi: “Vậy hoa này Hoàng thượng tìm được ở đâu vậy?”
Đường Quý Lượng cũng có chút do dự, không biết có nên nói hay không.
Ngày ấy sau khi đuổi được Tháp Mộc, triệt để đánh thắng trận, chúng tướng sĩ lập tức cắm trại ăn mừng. Triệu Hữu Đường cũng rất cao hứng, uống không ít rượu, buổi tối không ngủ đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo.
Đường Quý Lượng đi theo phía sau hắn, chỉ thấy hắn đi về hướng lên núi, vừa đi còn vừa nói, ban ngày mới nhìn thấy mà sao buổi tối lại không còn.
Đường Quý Lượng thấy hắn có chút say, kết quả Triệu Hữu Đường bảo hắn đi tìm cây đuốc đến, hắn tìm tìm, cuối cùng cũng tìm được. Triệu Hữu Đường cao hứng bảo hắn chia làm hai đóa, đóng gói tốt rồi đưa cho Phùng Liên Dung.
Nhưng lại không dặn dò thêm gì khác.
Đường Quý Lượng nghĩ nghĩ nói: “Nô tài cũng không biết.”
Phùng Liên dung cũng không để ý, dù sao chờ Triệu Hữu Đường trở về là nàng có thể hỏi hắn. Nàng cười hì hì kêu Hoàng Ích Tam gọi người trồng hoa đến hỏi rõ xem nên chăm sóc hoa này thế nào.
Hoàng thượng đưa, nàng nhất định phải nuôi tốt!
#Tác giả có lời muốn nói: “Tác giả có hơi quái gở, chính là không thích viết sống lại xuyên qua hai thể loại đối lập nhau này, cho nên Trần Tố Hoa là nhân sĩ bản địa, ha ha, nhưng người này đúng là khá nguy hiểm –