Editor: Linh
Trong phòng tất cả mọi người không quá thoải mái.
Chung ma ma tức giận nói: “Công chúa Vĩnh Gia chính là như vậy, không chút để người khác vào trong mắt, cũng không biết tại sao nàng lại đến bế đứa nhỏ.”
Chung ma ma là người lâu năm, đối chuyện công chúa Vĩnh Gia lớn lên thế nào, mười phần rõ ràng.
Thân phận của công chúa Vĩnh Gia đã xác định nàng có thể cao cao tại thượng.
Phùng Liên Dung biết rõ điểm này, nàng ngồi ở trên giường, ngược lại trấn an Chung ma ma: “Công chúa chỉ nhìn ta không vừa mắt thôi, đã nói là muốn bế đi cho Thái hậu nương nương nhìn, chắc là không sao đâu.”
Chung ma ma khó hiểu sao nàng lại trấn định như vậy.
Phùng Liên Dung nghĩ, dù công chúa Vĩnh Gia không thích nàng cũng sẽ không đến mức muốn hại con của Thái tử, nàng biết rõ cảm tình giữa hai tỷ đệ họ, nàng muốn ngăn cản cũng không được, đến lúc đó lại dọa đến con cũng không chừng.
Có điều câu nói kia của công chúa Vĩnh Gia vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.
Rốt cuộc Thái tử phi đã từng có suy nghĩ đó hay chưa?
Nếu nàng ấy muốn, đứa con này nàng cũng giữ không được
Hay là Thái tử đã ngăn cản chuyện này rồi?
Nếu đúng vậy, Phùng Liên Dung cảm thấy chính mình vui muốn chết!
Thấy nàng vẻ mặt vui vẻ, Chung ma ma hận không thể vươn tay cốc đầu nàng, nhìn đi, chủ tử sinh con xong có xu hướng biến ngốc này!
Lại nói công chúa Vĩnh Gia ôm đứa nhỏ một đường đến thẳng Thọ Khang cung.
Hoàng Thái hậu ui một tiếng: “Cái tính nôn nóng này của ngươi, ta chỉ nói mà thôi, ngươi liền lập tức bế đến, có bị gió thổi đến hay không, đứa bé còn nhỏ mà.”
Công chúa Vĩnh Gia cười nói: “Liễn xa có mành che mà, nào có gió lọt, ta che rất kín.” Nàng đưa đứa nhỏ cho Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nhìn, “Nhìn một cái, bộ dạng rất đáng yêu, người cũng ngoan, trên đường không ầm ĩ không khóc.”
Hoàng thái hậu nhìn, vẻ mặt từ ái.
“Tóc thật đen, giống như Hữu Đường hồi nhỏ.” Hoàng hậu cười nói, “Hơn nữa Phùng quý nhân bộ dạng cũng đẹp, đứa nhỏ này đương nhiên là một tuấn nhi.”
Nói đến Phùng Liên Dung, công chúa Vĩnh Gia cười lạnh một tiếng: “Hoàng tổ mẫu, sao ngài lại để nàng nuôi đứa nhỏ chứ? Dù là đặt bên cạnh bản thân cũng tốt hơn là để nàng nuôi, nếu không thì đưa Yên Yên muội muội nha, mẫu hậu, ngài nói đúng không?”
Hoàng thái hậu không nói gì.
Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày: “Uyển Uyển, lời này con nói không được ổn lắm.”
Công chúa Vĩnh Gia nói: “Chỗ nào không ổn? Chẳng lẽ nàng muốn học Hồ quý phi hay sao?”
Hoàng hậu giận tái mặt: “Không có liên quan gì đến chuyện đó! Uyển Uyển, chuyện này liên quan đến mẫu thân và đứa nhỏ, dù thế nào đoạt con của người khác cũng là không tốt, cho dù là quý nhân, nàng cũng là người làm nương, nếu có người cướp đi đứa nhỏ của con, con sẽ vui?”
Công chúa Vĩnh Gia không phục: “Nàng có thể so với ta sao?”
Ở trong lòng công chúa Vĩnh Gia, thiếp thất không là gì cả.
Hoàng thái hậu nghe hai nương con qua lại, biết Hoàng hậu nhân từ, năm đó Hoàng hậu cũng nói như vậy, không chịu nuôi đứa nhỏ, đến bây giờ thái độ của nàng vẫn không thay đổi.
Công chúa Vĩnh Gia bĩu môi, ôm đứa nhỏ đung đưa nói: “Nữ nhi cũng chỉ sợ Phùng quý nhân mẫu bằng từ quý thôi, mẫu hậu không lo lắng sao?”
Hoàng hậu thản nhiên: “Có gì phải lo, con thấy Hữu Đường giống với phụ hoàng con sao?”
Công chúa Vĩnh Gia ngẩn ra.
Hoàng thái hậu khoát tay: “Được rồi, vì một Phùng quý nhân, các ngươi ầm ĩ gì vậy.” Bà nhắc nhở công chúa Vĩnh Gia: “Uyển Uyển, chuyện này ngươi đừng nhắc đến trước mặt Hữu Đường, hiện Yên nhi còn trẻ, không sợ sau này không có đứa nhỏ, khi nào thật sự có chuyện như vậy lại nói sau.”
Công chúa Vĩnh Gia nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Mắt thấy sắp gần trưa mới đưa đứa nhỏ về, là Thái tử tự tay ôm về.
Phùng Liên Dung vui mừng nói: “Điện hạ, sao ngài lại đến đây?” Lại hỏi, “Diễn Diễn không sao chứ?”
Thái tử đưa đứa nhỏ cho nàng, cười cười nói: “Không có chuyện gì, hôm nay thời tiết ấm.” Lại nói với Chung ma ma, “Đi gọi bà vú qua đây.”
Phùng Liên Dung ôm đứa nhỏ tỉ mỉ xem, tuy nàng cảm thấy hẳn là không sao, nhưng tận đáy lòng cũng vẫn lo lắng.
Thấy nàng như vậy, Thái tử thở dài.
Công chúa Vĩnh Gia chính là nóng vội, Hoàng thái hậu cũng nói vậy. Hắn nghĩ thầm vừa rồi Phùng Liên Dung khẳng định là bị kinh hách, cũng là ủy khuất nàng rồi.
Du thị rất nhanh liền đến, ôm Triệu Thừa Diễn đi cho bú.
Phùng Liên Dung nghe nói ăn rất ngon mới triệt để yên lòng.
Thái tử đi qua ngồi xuống, hỏi: “Gần nhất thân thể có thấy đỡ hơn không, còn đau hay không?”
Phùng Liên Dung lắc đầu: “Không đau, đã chậm rãi tốt lên rồi.” Dịch mông, ôm lấy cánh tay Thái tử, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, cám ơn ngài nha.”
Thái tử biết nàng đang nói đến chuyện gì, tức thời đùa nàng nói: “Chỉ nói là xong à?”
Phùng Liên Dung cọ cọ mặt lên cánh tay hắn: “Thiếp thân tốt rồi, nhất định sẽ hầu hạ Điện hạ thật tốt.”
Nghe được hai từ hầu hạ, bụng Thái tử không khỏi có chút nóng, lại nói, hai người rất lâu rồi không cùng phòng, có đôi khi Thái tử cũng nghĩ, chính là không còn cách nào khác.
Nàng thật sự không thể hầu hạ được.
“Chỉ nói thôi vô dụng, không thật lòng.” Thái tử ghét bỏ, rút cánh tay mình ra, cũng không phải bây giờ có thể hầu hạ, nói ra, đây không phải là khiêu khích người khác à.
Phùng Liên Dung nóng nảy, cũng không quản có cung nhân bên cạnh hay không, cọ xát rồi ôm lấy cổ hắn, hôn lên trên mặt.
Thái tử cứng đờ.
Chung ma ma quay đầu, cùng mấy cung nhân khác nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Phùng Liên Dung ít khi chủ động nhiệt tình, lần này kém chút nữa cắn rách môi Thái tử.
Thái tử lập tức phản công, tuy rằng không thể cùng phòng, nhưng không nói không thể sờ, vậy nên tay liền sờ soạng khắp người nàng một lần, đến khi hai người cùng thở hổn hển mới dừng lại.
Thấy tay Phùng Liên Dung vẫn còn quấn trên người mình không buông, Thái tử trách mắng: “Đừng hồ nháo, buổi chiều ta còn muốn đi nghe giảng bài đấy.”
Vừa rồi là nghe nói công chúa Vĩnh Gia đến đây, còn bế đứa nhỏ đi cho Hoàng thái hậu nhìn, vừa khéo hắn được nghỉ trưa nên đến Thọ Khang cung một chuyến.
Về phần tự mình ôm qua, cũng là lo cho Phùng Liên Dung, thấy nàng vẫn tốt, hắn đương nhiên phải đi.
Phùng Liên Dung bị hắn mắng, không dám lỗ mạng, vội vàng đi xuống.
Dục vọng của Thái tử bị nàng lôi ra, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, dù có là bình thường cũng không thích hợp chứ đừng nói thân thể nàng vẫn chưa khỏe, hắn không dám lại cùng Phùng Liên Dung ở chung một chỗ, đứng lên bước đi.
Phùng Liên Dung hơi thất vọng, một lần nữa nằm về trên giường.
Nhưng lật tới lật lui cũng không ngủ được, giống như trên người vẫn còn nhiệt độ ở bàn tay hắn.
Thời gian ơi, nhanh trôi qua đi.
Phùng Liên Dung đột nhiên cảm thấy ngày trôi qua thật sự quá chậm.
Thái tử đi ra, thở ra một hơi, thật có chút căm tức.
Hắn huyết khí sôi trào, phương diện này tuy rằng khắc chế, chỉ khi nào có ý nghĩ, không thỏa mãn cũng sẽ khó chịu, hắn sải bước đi về phía Xuân Huy các.
Trên đường lại gặp được Hạ Bá Ngọc.
Hắn kinh ngạc nói: “Còn tưởng rằng sáng mai ngươi mới đến chứ.”
Đại quân hắn phái đi chinh phạt Chân La quốc đánh thắng trận, Chân La quốc đã thần phục, đã trả lại lãnh thổ cho Cát Sa, cũng nguyện ý hàng năm tiến cống.
Thật ra tiến cống đối nước nhỏ như bọn họ cũng được không ít ưu việt, Cảnh quốc đất rộng của nhiều, được cống phẩm, bình thường đều sẽ hoàn lễ, đây đều là vật tư mà các nước nhỏ khuyết thiếu.
Hạ Bá Ngọc hành lễ xong, cười nói: “Hai ngày nay chạy suốt đêm cho nên đến trước thời gian.”
Thái tử gật gật đầu: “Ngươi đi về nghỉ tạm trước đi, quay đầu lại cùng ta bẩm báo rõ ràng.”
Hạ Bá Ngọc lên tiếng trả lời liền đi.
Triệu Thừa Diễn rất nhanh liền trăng tròn, mấy người Hoàng thái hậu đều thưởng đồ xuống, trong đó có hai cái khóa vàng, cái nào cũng nặng trịch. Hoàng hậu lại không giống bọn họ, tặng hai đôi hài đầu hổ đến.
Phùng Liên Dung rất vui, lập tức liền đi hài đầu hổ vào cho Triệu Thừa Diễn.
Không lớn không nhỏ vừa vặn.
Triệu Thừa Diễn hình như cũng thích, nhếch miệng cười.
Phùng Liên Dung thấy, mừng không tả xiết, lại đùa bé, kết quả đứa nhỏ này cứ không nở nụ cười.
Lại qua hơn mười ngày, Phùng Liên Dung xem như đã hết cữ, có điều mọi người vẫn cẩn thận chăm sóc, sợ nàng có chỗ nào chưa dưỡng tốt, về sau mệt thân mình.
Chính Phùng Liên Dung lại cẩu thả, ăn nhiều cơm, hoạt động cũng nhiều, thậm chí còn không quản nhiều cung nhân như vậy, tự mình ôm đứa nhỏ.
Chung ma ma khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài đây là làm gì vậy, chủ tử chỉ cần hầu hạ tốt Điện hạ là được, Hoàng tôn còn có cung nhân mà, như vậy chủ tử sẽ không mệt.” [Buồn cười nhỉ, con thì phải mẹ, cứ để cung nhân trông hoài sau này nó nhận cung nhân làm mẹ luôn, ghét cái chế độ phong kiến kiểu này thế không biết. Con ta nà, đố đi đâu được một mình mà không bế nó theo đấy, nó không khóc cho banh nóc nhà. :v]
“Điện hạ đến, ta tự nhiên sẽ hầu hạ tốt, không đến thì ta bế đứa nhỏ.” Phùng Liên Dung là nghe nương nàng nói.
Lần trước trong thư Đường Dung nói muốn gầy xuống thì phải tự mình bế con, vừa có thể thân thiết với con, cừa có thể rèn luyện, đừng chỉ sống an nhàn sung sướng, biến thành béo, ngược lại không tốt cho thân thể. Còn nói trong cung có Thái y, đồ ăn có thể tỉ mỉ chút, nhưng phải ăn no, đừng vì gầy mà không ăn cơm.
Phùng Liên Dung liền nghe theo.
Chung ma ma cũng không còn cách với nàng.
Chủ tử này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút không nghe lời, một khi nàng đã quyết định chuyện gì thì khó có thể thay đổi, nên cũng chỉ kêu nàng chú ý nghỉ ngơi, bế thì bế nhưng không thể để bị mệt.
Lời này Phùng Liên Dung vẫn là nghe theo.
Chỉ là không qua bao lâu, nàng lại bắt đầu đi thỉnh an.
Loại việc thỉnh an này, Phùng Liên Dung đã một năm không có làm, đột nhiên thật sự có chút không thích ứng được, nhưng cũng không thể không đi, chỉ cần bỏ thói quen dậy muộn.
May mắn cách mùa đông còn một thời gian, Phùng Liên Dung chỉ vui việc này.
Trên đường gặp được Tôn Tú, Tôn Tú cười nói: “Lại làm bạn với tỷ tỷ rồi.”
Tôn Tú đến bây giờ còn chưa có thị tẩm, Thái tử miệng nói là nhớ kỹ, kết quả vẫn làm theo ý mình, căn bản không làm được hai chữ công bằng.
Nhưng Thái tử phi cũng không thể bắt buộc hắn, cuối cùng vẫn là sẽ nghỉ ở chỗ nàng ta, về phần Tôn Tí, chỉ có thể nói mệnh khổ.
Trong cung này, phi tần mệnh khổ cũng không chỉ có một mình nàng.
Hai người đến nội điện Đông cung.
Thái tử phi còn chưa ra, Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, khó hiểu hỏi Tôn Tú: “Hai vị quý nhân nữa đâu?”
Tôn Tú giật mình mới nghĩ đến Phùng Liên Dung được bảo vệ cẩn thận, tự nhiên là chuyện gì cũng không biết, chỉ cần Thái tử sủng ái và thuận lợi sinh đứa nhỏ ra là được.
Loại chuyện này, quả thật nàng cũng không cần thiết phải biết.
“Năm trước bị tống giam rồi.” Tôn Tú nói khẽ, “Một người trộm đồ, một người đánh chết cung nhân.”
Là thật là giả, không ai có thể biết.
Dù sao hai quý nhân đó là người Hồ quý phi đưa đến muốn mê hoặc Thái tử, kết quả Thái tử không chạm qua, Thái tử phi hận chết Hồ quý phi, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu tự nhiên cũng sẽ không quản.
Phùng Liên Dung nhớ tới hai quý nhân đó, nghĩ đều là mỹ nhân, đáng tiếc đầu thai lầm, bị Hồ quý phi hại chết, còn trẻ như vậy thật đáng tiếc.
Nàng cũng không biết nói cái gì, chỉ khẽ thở dài.
Thái tử phi đi ra, hai người vội vàng hành lễ.
Thái tử phi đầu tiên là hỏi chuyện liên quan đến Triệu Thừa Diễn, Phùng Liên Dung đều trả lời tốt.
Thái tử phi liếc mắt nhìn kỹ nàng, nói: “Đó là Trưởng tử của Điện hạ, xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi ngươi thôi đấy.”
Phùng Liên Dung có thể nói cái gì.
Dù sao đây cũng là đứa nhỏ của nàng, nàng còn có thể không nuôi tốt à.
Nhưng đứa nhỏ là người, người sinh ra thỉnh thoảng bị chút bệnh nhỏ là bình thường. Nàng hồi nhỏ cũng là như vậy, nghe nói có một lần mẫu thân đêm khuya dậy ôm nàng đi tìm đại phu đấy.
Ngay cả lớn hơn chút nữa cũng vẫn luôn có vấn đề lớn lớn nhỏ nhỏ.
Phùng Liên Dung không dám vỗ ngực nói, đứa nhỏ nhất định sẽ không sinh bệnh.
Tôn Tú đồng tình liếc nhìn Phùng Liên Dung.
Dù là người được sủng ái như vậy, ở trước mặt Thái tử phi, cũng không đắc ý nổi.
Cho nên nói, trừ được sủng ái ra, lại có khác nhau bao nhiêu, nàng tuy rằng không được vào mắt Thái tử, nhưng mấy chuyện như này thì không có.
Quay đầu, nàng liền an ủi Phùng Liên Dung mấy câu.
Phùng Liên Dung rầu rĩ về Giáng Vân các.
Chung ma ma nói: “Thật sự có chuyện gì cũng không trách lên đầu chủ tử, Điện hạ còn không hiểu rõ chủ tử sao, có mẫu thân nào sẽ cố ý hại con của chính mình?”
Phùng Liên Dung nghĩ thấy đúng, vốn là Thái tử phi cố ý nói, khiến nàng nghe xong không thoải mái, gây áp lực cho nàng mà thôi.
Nàng làm sao mà biết?
Thôi vậy, nếu không làm vậy, Thái tử phi sẽ không vui vẻ.
Phùng Liên Dung hít sâu một hơi, cười nhìn Triệu Thừa Diễn.
Như vậy qua nửa tháng, ngày hôm đó Phùng Liên Dung dậy từ sáng sớm, vừa muốn đi nội điện thỉnh an thì Tri Xuân đến nói: “Phùng quý nhân, nương nương nói sau này đều không cần đến thỉnh an nữa.”
Chung ma ma khó hiểu: “Sao lại vậy?”
Tri Xuân cười tủm tỉm: “Nương nương của chúng ta có thai, đây là muốn dưỡng thai thôi.”
Ngụ ý, các ngươi đừng có đến đến làm phiền nương nương.”
Chung ma ma vội chúc mừng.
Phùng Liên Dung nghe thấy, vui đến kém chút nhảy cẫng lên.
Nàng là thật lòng thật dạ vui mừng thay Thái tử phi đấy!
Một năm nữa, nàng có lẽ không phải phiền não gì nữa.
Bởi vì dựa theo tình huống một đời trước, Thái tử phi cũng là như vậy, cái gì cũng không quản, trông đứa nhỏ này giống như bảo bối, sợ có chút sơ xuất nào. Cho nên một năm đó, cũng là thời gian tự do nhất của các quý nhân.