Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 30: Chương 30:   Lý do




Lâm Liên Kiều dìu cha lên phòng, cô đôi lúc lại lén liếc nhìn cha mà trong lòng áy náy. Quả thật, trong tất cả bát yến cô đều bỏ thuốc xổ vào, vì để tạo độ tin cậy, để chắc chắn Lâm Diễm Tinh sẽ ăn, cô đành làm như thế. Nhưng cô cũng biết ông ấy sẽ không ăn nữa khi biết tổ yến đó là do Sở Quân Huân tặng, cô cũng đã rất nhẹ nhõm khi cha cô chỉ ăn một ít.

Thấy cha ra sức bảo vệ mình như thế, lương tâm của cô càng cắn rứt, do dự một hồi lâu cho đến khi đưa ông ấy tới phòng, cô bỗng lên tiếng.

“Cha, cha thật sự không để ý những gì Cao Mộng Hà nói sao? Nếu con thật sự làm như thế…”

Lâm Nghị bất chợt đưa tay đặt nhẹ lên đầu cô khiến cô bất ngờ nhất thời khựng lại, đôi mắt của ông nhìn cô vô cùng tin tưởng.

“Kiều Kiều, cha tin là con gái của cha sẽ không làm hại cha.”

Người duy nhất luôn đứng về phía của cô, yêu thương cô cũng chỉ có cha. Cô xúc động mà hai mắt rưng rưng ngấn lệ, xà vào lòng cha ôm lấy.

“Cảm ơn cha đã tin tưởng con.”

Lâm Nghị xoa đầu con gái vỗ về, ông là một người cha vô cùng dịu dàng. Nhưng trên gương mặt vẫn có một nét tâm sự gì đó rất nặng nề, đột nhiên ông lại hỏi.

“Con có biết hôm nay cha gặp phải chuyện gì không?”

Lâm Liên Kiều ngỡ ngàng nhìn cha, cô không biết ông đang nói tới chuyện gì liền lắc đầu.

Lâm Nghị lại tiếp tục.

“Lúc cha từ xưởng vải trở về đã gặp một đám người lạ mặt, bọn chúng ép xe của cha chạy vào một con đường vắng.”

“Bọn bắt cóc?”

Lâm Liên Kiều bất ngờ có phản ứng mạnh, nhưng Lâm Nghị không lấy làm lạ, trái lại gương mặt còn rất ôn hoà.

“Kiều Kiều, con gái ngoan của cha, có phải con đã biết trước được việc này nên mới cầu xin Sở Quân Huân cho người bảo vệ cha, đúng không?”

“Cha… biết cả rồi sao?”

Lâm Liên Kiều nhỏ giọng, không ngờ chuyện cô giấu lại bị cha phát hiện. Nhưng lần này, thái độ của Lâm Nghị hình như có sự thay đổi, nhắc đến Sở Quân Huân, cũng không thấy ông nhíu mày bài xích nữa. Ông nói tiếp.

“Nếu lúc đó không có quân sĩ của Sở Quân Huân xuất hiện, chắc cha đã bị bắt đi rồi. Bọn họ tra khảo bọn lạ mặt kia ngay tại chỗ, bọn chúng mới khai ra là làm việc cho Cao Mộng Hà.”

“Vậy nên vừa rồi… cha mới tức giận như vậy?”

Lâm Nghị thở dài, mi mắt hơi sụp xuống.

“Có lẽ là thế, hôm nay chính là giọt nước tràn ly. Cha chỉ thấy thất vọng, Cao Mộng Hà dù sao cũng ở Lâm gia hơn mười năm, không có tình thì cũng có nghĩa, vậy mà lần này bà ta thật sự đã đi quá xa rồi. Cha rất đau lòng.”

Cảm giác bị người thân phản bội quả là không có gì dễ chịu, nó còn là vết thương hoen sâu khó lành trong lòng người bị phản bội. Lâm Liên Kiều hiểu rất rõ, cũng nhận thức rất rõ. Vậy nên cô vô cùng rạch ròi giữa yêu và ghét, đối với kẻ rắp tâm hãm hại mình thì sẽ không bao giờ có hai từ thương xót.

“Bản chất con người khó thay đổi nhất nên cha đừng đau lòng vì hạng người đó, thật không đáng đâu. Cha còn có con mà.”

“Ừm, cha hiểu. Kiều Kiều, là cha không tốt, đã để con gái cha phải chịu khổ rồi.”

Hai cha con đã lâu không cùng nhau nói chuyện thế này, Lâm Liên Kiều rất vui vì cha không còn giận mình nữa và Lâm gia cũng đã vừa dọn đi hai bãi rác thối, trả lại cho căn nhà này bầu không khí trong lành vốn có rồi. Nhưng chỉ đuổi mẹ con bọn họ đi vậy thì dễ dàng quá, có thể cha cô bỏ qua nhưng cô thì không, mối thù của kiếp trước cô vẫn chưa trả xong.

Lâm Liên Kiều cũng nhân lúc cha cô đã bớt hà khắc hơn với Sở Quân Huân, đây là cơ hội hiếm hoi để cô có thể giải đáp thắc mắc bấy lâu, cô liền hỏi.

“Cha, con còn có điều muốn hỏi, sao cha lại ghét Sở Quân Huân đến vậy?”

Lâm Nghị đang rót tách trà cũng bất chợt dừng lại, ánh mắt ông nhìn Lâm Liên Kiều rất nghiêm túc.

“Nếu cha nói ra, thì con có chịu rời xa cậu ta không?”

“Con…”

Lâm Liên Kiều không dám khẳng định chắc chắn. Một phần vì người đó là Sở Quân Huân, nếu anh không chán ghét cô trước, cô cũng không cách nào có thể thoát khỏi bàn tay của anh. Một phần vì chính cô cũng đang nghi ngờ liệu mình có thể rời xa anh được không? Quãng thời gian ở bên anh dù ngắn ngủi, nhưng cô đã dần quen cảm giác được anh che chở, mỗi lúc ở bên cạnh anh, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy gò bó hay khó chịu.

Nhìn cô lưỡng lự khó đưa ra câu trả lời, Lâm Nghị liền hiểu ra tâm ý của cô đã đặt nặng vào Sở Quân Huân rồi. Ông lại thở dài, lòng nặng trĩu tâm sự nói.

“Lúc Sở Quân Huân về đây nhậm chức, cha đã nghe các thương buôn ở đây bàn tán nên biết được. Khi cậu ta còn là một nhân vật chưa ai biết đến, cậu ta trong khi thực hiện nhiệm vụ đã nhiều lần trà trộn vào căn cứ quân địch, rồi giết hết toàn bộ, còn chặt thủ cấp, chỉ trong vòng một đêm cả căn cứ không còn ai sống sót. Thủ tướng rất thích sự tàn bạo của cậu ta nên đặt cách để cậu ta thăng nhiều cấp bậc trong một thời gian ngắn, nên đối với một vài thống soái ở thành khác rất không phục. Người mà cả trong ngoài đều có kẻ thù như vậy, cha lo con ở bên cậu ta không được an toàn. Bây giờ ở Thiên Thành thì có vẻ không sao, nhưng nếu có một ngày con gả cho cậu ta thì phải theo cậu ta đi nhiều nơi, rồi nếu như gặp phải kẻ thù của cậu ta thì… Cứ nghĩ đến điều này là cha lại lo lắng không yên được.”

Lâm Liên Kiều nghe xong nỗi lòng của cha cô mà càng thấy thương ông ấy hơn. Ông ấy giờ chỉ còn một mình cô, nếu cô xảy ra chuyện gì ông ấy cũng không sống nổi.

Cô trở về phòng mà lòng cứ trăn trở. Cô thả lỏng người ngã ra giường êm, nhưng vẻ mặt vẫn trầm ngâm nặng nề.

“Mối lo của cha hình như quá xa rồi, gả cho Sở Quân Huân ư? Nhưng ở kiếp này mình không muốn kết hôn nữa, nếu ông trời cho mình một cơ hội, mà mình lại để bị đâm sau lưng thêm một nhát như Tiêu An từng làm, thì mình đúng thật là một kẻ vô dụng. Nhưng nếu là Sở Quân Huân thì…”

Bỗng nhiên hai bên má của Lâm Liên Kiều có cảm giác nóng lên, nhịp tim cũng bất chợt đập nhanh hơn. Cô dụi mặt xuống đệm, đưa tay lên giữ chặt ở vị trí trái tim.

Trong đầu cô toàn là những hình ảnh anh dịu dàng với cô, nâng niu cô từng chút một, quan tâm cô đến từng chi tiết nhỏ. Hơn nữa, từ lúc quen anh đến giờ, ngoài Sở Quân Bội Nhi ra, cô cũng không thấy cô gái nào vây quanh anh cả. Có lẽ mọi lời đồn về anh đều là những tin thất thiệt hoặc có lẽ… thứ cô nhìn thấy ở anh chỉ là một góc nhỏ phiến diện trong con người thật của anh.

Lại nghĩ đến lời cha cô nói, nghĩ đến người luôn bên cạnh mình là một người giết người không ghê tay, dù biết rằng mục đích làm vậy của anh không hoàn toàn xấu, nhưng cô vẫn có chút phập phồng lo sợ. Bất chợt, như nhớ ra điều gì đó mà cô lại đưa tay mình ra, xoè tay năm ngón ra trước mắt, cô thấy bàn tay mình cũng nhuộm đầy máu.

“Mình cũng… đã từng giết người, mình có tư cách gì mà ghê tởm anh ấy chứ?”

Gió từ bên ngoài thổi mạnh tràn vào phòng làm rèm cửa tung bay, Lâm Liên Kiều cả bên ngoài lẫn bên trong đều lạnh buốt mà cuộn tròn người lại. Cô nhắm mắt, một màu đen kịt hiện ra, mù mịt và tăm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.