Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 96: Chương 96: Bị hủy dung




Sáng sớm hôm sau, có người báo đến cho Mạc Đinh biết rằng Lâm Liên Kiều đã mất tích, dù cho người rà soát khắp Hoa thành cũng không thấy bóng dáng của cô đâu cả.

Mạc Đinh ngay tức khắc đến bệnh viện để báo tin này cho Sở Quân Huân, nhưng bước đi đã đến cửa lại đột ngột đứng im. Anh ta có vẻ lưỡng lự, bây giờ Sở Quân Huân đang dốc sức mình để hồi phục vết thương, nếu nghe được tin xấu này sợ anh sẽ bị kích động mà ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Hơn nữa, ngày Lưu Quang Tĩnh tuyên bố từ chức sắp tới rồi, anh ta không thể để chủ soái như anh xảy ra chuyện gì được.

“Sở Quân gia, xin lỗi, đành phải giấu ngài chuyện này vậy.”

Mạc Đinh dứt khoát quay người rời đi, còn dặn dò không cho bất cứ ai nói về chuyện Lâm Liên Kiều đã mất tích, giấu được bao lâu thì cứ giấu, giấu đến khi anh hoàn toàn hồi phục thương tích thì càng tốt.

Rồi ngày Lưu Quang Tĩnh đứng trước toàn bộ người dân để tuyên bố từ chức cũng đã đến, Sở Quân Huân đã cho người đưa ra cáo trạng công khai, vạch trần những việc mà Lưu Quang Tĩnh làm ở Thiên thành, lộng hành quyền lực, giết hại chính người của mình để phục vụ cho mục đích đê hèn.

Còn có cả đội sát thủ được ông ta huấn luyện, từ trước đến giờ đã tàn sát không biết bao nhiêu người không vừa mắt của ông ta. Ngoài mặt chính là thanh trừng bè phái phản loạn, thực chất lại là thâu tóm hết toàn bộ thực quyền vào tay một mình ông ta nắm giữ.

Bây giờ người ta mới hiểu ra, tại sao dưới trướng của Lưu Quang Tĩnh lại không có bất kỳ phó Thủ tướng nào, hóa ra chỉ vì ông ta không muốn chia sẻ quyền hành của mình cho bất cứ ai.

Ngoài Lưu Quang Tĩnh, Sở Quân Bội Nhi là người thứ hai bị người dân chửi rủa nhiều nhất, bởi vì chính cô ta là người trực tiếp ra lệnh để đội sát thủ đi giết người, còn cho phóng hỏa thiêu rụi cả một nhà mấy chục người của người mà cô ta cho là tình địch. Cô ta bị mạt sát thê thảm với những ngôn từ khó nghe nhất.

Lúc Lưu Quang Tĩnh khập khiễng bước ra trước đám đông, còn chưa kịp lên tiếng đã bị ném vào người rất nhiều nào là rau củ, hoa quả, trứng gà, tất cả đều là những thứ dập nát, thối rữa. Ông ta nghiến răng, bàn tay siết chặt thầm chửi rủa ngược lại, mắng bọn họ là đám dân đen vô ơn, trong đầu còn đinh ninh nếu sau này ông ta lật ngược ván cờ, chắc chắn sẽ không để một ai sống yên ổn.

Nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ mơ mộng của ông ta, thực tế hiện tại ông ta đã trở thành một kẻ không có gì trong tay rồi, đến cả những quân sĩ từng cúi rạp người khi gặp ông ta, giờ cũng chẳng xem ông ta ra gì.

Buổi thông báo này chỉ mang tính chất tượng trưng, dù có hay không thì ông ta cũng không thể trở về ghế Thủ tướng được nữa.

Đứng ở một nơi cao hơn, Sở Quân Huân nhìn xuống bộ dạng nhếch nhác thảm thương của Lưu Quang Tĩnh, như thế vẫn chưa đủ để anh hài lòng. Anh vẫn nhìn ra trong vẻ mặt của ông ta vẫn còn sự đay nghiến, nếu không diệt cỏ tận gốc ắt sẽ để lại hậu họa khôn lường. Anh cau mày, liền phất tay gọi người.

“Báo với Mạc Đinh, dẫn người lên. Hành quyết thị chúng.”

Người của anh ngay lập tức nhận lệnh, phía bên dưới trong vài phút đã trở nên náo động.

“Đi lên, nhanh.”

Một vài quân sĩ cáu gắt khi dẫn người nhà của Lưu Quang Tĩnh lên chỗ ông ta đang đứng. Ngoại trừ vợ của ông ta không biết võ, ba người còn lại đều bị cồng tay dẫn lên. Lưu Quang Tĩnh bất chợt trừng to hai mắt kinh hãi, cổ họng nghẹn ứ không nói được một câu rành rọt.

“Bội Nhi, con… con…”

Sở Quân Bội Nhi cúi gằm mặt, tóc tai rũ rượi xuống che đi một bên má đã bị bỏng rộp, vết bỏng còn chảy huyết vàng chưa khô lại, nhìn như một miếng thịt lộ thiên trông rất dị hợm. Ngoài mặt ra, lưng của cô ta cũng bị một vết bỏng lớn vì cứu Thái Mỹ.

Nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, ngọn lửa không biết từ đâu mà bộc phát dữ dội giữa đêm, mà trong dinh thự chỉ còn hai mẹ con của cô ta. Cô ta trong chốc lát đã đoán được đây là sự trả thù của Sở Quân Huân dành cho mình. Trong lúc cô ta tuyệt vọng vì không tìm được lối thoát, ngay lúc đứng giữa lằn ranh sinh tử, ý thức dần trở nên mơ hồ thì có người đến cứu cô ta ra.

Khi tỉnh dậy, đối diện với mình qua gương, cô ta mới biết thì ra đó không phải là có ai đó tốt bụng cứu mẹ con cô ta, mà là bước cuối cùng trong kế hoạch trả thù của Sở Quân Huân. Anh khiến cô ta bị hủy dung, muốn chứng kiến cô ta gánh vết sẹo xấu xí trên mặt cả đời, sống trong tự ti, bị người khác bè giễu, xa lánh. Cô ta gần như đã phát điên, nhưng tay chân luôn bị trói chặt đến muốn chết cũng không được.

Ngày hôm nay lại bị lôi lên trước mặt bàn dân thiên hạ, để cho cô ta tận mắt đối mặt với hàng trăm hay thậm chí hàng nghìn đôi mắt đang nhìn cô ta với sự kinh tởm tột độ.

“Nhìn đi đâu đấy, nhìn xuống những người bên dưới kia kìa, trước đây chẳng phải tự tin lắm sao?”

Một quân sĩ cộc tính liền bóp mặt của cô ta nhìn thẳng xuống bên dưới, trong đó có những người phóng viên đang chực chờ chỉ để chụp được những bức ảnh sẽ làm rúng động dư luận.

Ánh đèn bất ngờ nháy sáng lóa mắt từ máy ảnh khiến cô ta vừa sợ hãi, vừa cảm thấy bị sỉ nhục. Cô ta mím môi, đôi mắt rướm đỏ bị bao phủ bởi màng lệ uất nghẹn. Bên dưới vẫn liên tục bị người khác mắng mỏ, nhưng cũng có kẻ tiếc thương thay.

“Mới đó tôi còn háo hức đi nhận quà cưới của cô ta, vậy mà bây giờ đã thành ra như thế này rồi, tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp.”

“Tiếc cái gì mà tiếc, xinh đẹp mà độc ác thì có khác gì yêu tinh hại người không chứ? Thật may vì có người vạch trần bộ mặt giả tạo của Lưu gia này ra, nếu không chắc còn nhiều mạng người phải chết oan, còn chúng ta thì vẫn mù quáng tôn sùng ông ta mất.”

“Đúng, đúng, đúng. Chúng ta đâu thể đợi người chết là người nhà của mình thì mới bất bình? Giết giặc không giết, lại giết người của chính mình trong khi họ đâu có phản nghịch gì đâu chứ? Đúng là tán tận lương tâm, không xứng được tôn trọng.”

Giữa lúc mọi người đang rôm rả lời qua tiếng lại, bất chợt một tốp gần mấy trăm binh sĩ xuất hiện, tạo thành hàng rào ngăn cách người dân với loạt tội phạm đang được dẫn lên.

Không những Lưu Quang Tĩnh, mà cả nhà của ông ta khi nhìn thấy những người đang được dẫn lên đều mở mồm há hốc. Trước mắt bọn họ là đám sát thủ hơn một trăm hai mươi người, những kẻ không thông qua quân đội mà dưới sự quản thúc trực tiếp của Lưu Quang Tĩnh. Đám người này coi Lưu Quang Tĩnh là pháp luật, còn lại những thứ khác đối với bọn chúng chỉ là giẻ rách.

Sở Quân Huân bắt được bọn chúng nhưng không giết, mà đợi đến lúc này, để xem Lưu Quang Tĩnh nhìn thấy từng người mà ông ta bỏ công dạy dỗ bị hành quyết thì cảm giác sẽ như thế nào? Mục đích thứ hai là để tạo sức ép, răng đe đám người vẫn đang âm thầm ủ mưu chống đối từ nay biết an phận, nếu không kết cuộc sẽ là nối tiếp đám sát thủ này.

Mạc Đinh ở bên dưới ngước mắt nhìn lên Sở Quân Huân. Anh gật đầu một cái, anh ta liền cho người chuẩn bị sẵn sàng, tiếng lên đạn phát ra đều răm rắp.

Những tên sát thủ vẫn mở to hai mắt không sợ chết, vẻ mặt ngạo mạn một trăm tên như một, lại kênh kiệu đến mức khiến người ta căm ghét.

Mạc Đinh gạt tay ra hiệu, tiếng súng ngay giây sau nổ ra đồng loạt không khác gì đang ở chiến trường, cùng với tiếng người dân hoảng sợ hét toáng. Lần đầu tiên thấy nhiều người bị bắn như thế, dù là tội phạm đáng chết thì bọn họ vẫn thấy rợn người. Cảnh tượng máu chảy thành suối này nếu ai nhìn thấy, chắc chắn cả đời sẽ ám ảnh khôn nguôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.