Tiêu An vừa cạn sạch xong một ly rượu đã kéo tay Lâm Diễm Tinh đi về phía bên trái, trong khi Sở Quân Huân và Lâm Liên Kiều đang ngồi ở phía bên phải. Anh ta đến một cái nhìn cũng không dám nhìn về phía hai người.
Tiêu Duật Hành và Hà Dung cũng ủng hộ, sốt sắng vội đẩy Lâm Diễm Tinh và Tiêu An đi, tốt nhất là tránh xa Lâm Liên Kiều càng xa càng tốt để không phải chuốt vào phiền phức.
“Đúng, đúng, đúng, hai đứa mau đi qua bên đó đi.”
Lâm Diễm Tinh bất chợt khựng người, cô ta dằn tay Tiêu An lại, vừa cười nửa miệng vừa nói.
“Chồng à, hôm nay em có mời đến một vị khách đặc biệt, vì chỉ có một người thôi nên không mất nhiều thời gian đâu. Chúng ta qua chào hỏi người đó trước đã.”
Cô ta nói xong, chưa gì đã nhanh chóng kéo Tiêu An đi theo hướng ngược lại, Tiêu Duật Hành và Hà Dung có muốn cản nhưng cũng không kịp nữa, bọn họ cũng không thể làm lớn chuyện lên để khách khứa cười vào mặt.
“Diễm Tinh, dừng lại đi, anh không đi đâu.”
Tiêu An cố gắng nói nhỏ để Lâm Diễm Tinh nghe thấy nhưng tất cả đều bị cô ta phớt lờ, mặc kệ anh dùng dằng, cô ta vẫn kéo anh tới nơi.
“Chị à, hôm nay chị nể mặt em mà tới, em vui lắm đó.”
Lâm Diễm Tinh đặt tay lên vai Lâm Liên Kiều, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vui mừng, cô ta còn cố tình nói lớn giọng để thu hút càng nhiều sự chú ý càng tốt.
“Lâm Liên Kiều, lần này tôi sẽ làm cho cô mất hết mặt mũi.”
Dụng tâm trong lòng cô ta thì Lâm Liên Kiều cũng đã quá rõ rồi, ngồi không cũng quá buồn chán, cũng may cô ta đến đúng lúc. Cô rời mông khỏi ghế ngồi, đến đứng bên cạnh cô ta, với bộ váy nổi bật và chiều cao cũng vượt trội hơn, Lâm Diễm Tinh liền trở nên mờ nhạt, kém nổi bật mặc dù cô ta mới là nhân vật chính của hôn lễ này.
Lâm Liên Kiều bất ngờ nắm lấy tay cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve thể hiện như tình chị em rất tốt.
“Diễm Tinh của chị mới đây vừa thi đại học mà giờ đã quyết định đi lấy chồng rồi, chị mong em có sự lựa chọn đúng đắn.”
Cô vừa nói, ánh mắt đá xéo sang nhìn Tiêu An khiến anh ta chột dạ, mắt lờ đi nơi khác không dám nhìn cô. Đến Tiêu Duật Hành và Hà Dung cũng toát mồ hôi hột, đứng ngồi không yên.
Ai cũng biết, Lâm Diễm Tinh bị người của Lâm gia đuổi đi vì lý do không rõ. Nay Lâm Liên Kiều lại có mặt ở đây, tương phùng với Lâm Diễm Tinh trong đám cưới này, khiến bọn họ vừa khó hiểu lại vừa tò mò muốn xem kịch hay nhiều hơn nên dường như tất cả đều đang rất chú tâm quan sát.
Lâm Diễm Tinh có chút loạn trong đầu, cô ta không nghĩ Lâm Liên Kiều lại có phản ứng như vậy, hoàn toàn trái với suy đoán của cô ta. Nhưng cô ta nhanh chóng lại xoay chuyển tình thế, vui vẻ đứng lùi lại mà ôm lấy cánh tay của Tiêu An, hơi tựa đầu vào người anh ta.
“Đương nhiên là em lựa chọn đúng rồi, Tiêu An là người như thế nào chị biết rõ mà. Chẳng phải trước đây chị theo đuổi anh ấy cũng vì anh ấy là người đàn ông tốt bụng lại chu đáo sao? Nhưng người anh ấy lựa chọn lại là em, em cứ nghĩ vì chuyện này mà chị sẽ giận, sẽ không đến tham dự lễ cưới chứ?”
Lâm Diễm Tinh háo thắng đến mức quên cả sự hiện diện của Sở Quân Huân, việc cô ta làm nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh lạnh toát thay.
Tiêu Duật Hành tức tốc đi tới, nhưng có vẻ đã không kịp. Sở Quân Huân chợt đứng dậy, bước chân nặng u ám đi về phía Lâm Liên Kiều, ánh mắt gườm chết chóc dành thẳng cho Lâm Diễm Tinh. Không khí đám cưới chợt biến thành bầu không khí của sấm dữ, thiên tai mất rồi.
“Tiêu rồi, tiêu thật rồi, Lâm Diễm Tinh đúng là đồ phá hoại mà.”
Tiêu Duật Hành chặt lưỡi, đây vốn là dịp để lấy lại thiện cảm của Sở Quân Huân, giờ chỉ vì một câu nói của Lâm Diễm Tinh đã làm tan nát tất cả rồi.
Tưởng chừng sẽ có một trận cuồng phong nổi lên, nhưng Lâm Liên Kiều không biết vì sao lại có hảo ý khuyên ngăn cơn thịnh nộ của anh lại.
Cô níu tay anh lại, thì thầm nhỏ giọng.
“Sở Quân Huân, cứ để cô ta đắc ý thêm một chút, em không vội đâu.”
Sở Quân Huân thật sự nghe lời cô mà nhẫn nhịn, Tiêu Duật Hành không hiểu chuyện gì, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô bước đến bên cạnh Lâm Diễm Tinh trên gương mặt không hề biểu hiện lấy một chút tức giận, ngược lại cô còn có vẻ hớn hở nói.
“Đúng vậy Diễm Tinh à, Tiêu An quả thật là người tốt, vậy nên em phải giữ cho thật chặt đó.”
Đột nhiên cô ôm hờ lấy cô ta, lần này cô chỉ nói nhỏ giọng, đủ cho cặp tân lang tân nương hôm nay nghe thấy.
“Hai người nhất định phải giữ nhau thật chặt, chứ đừng ai thả đối phương ra, không khéo lại hại đời người khác mất.”
“Cô…”
Lâm Diễm Tinh bị phản đòn, trong khi Lâm Liên Kiều chưa thấy động tĩnh thì cô ta đã bị làm cho kích động trước. Tiêu An thì hôm nay như mất hết ý chí, một câu cũng không dám phản bác.
“À, còn nữa, đi dự lễ cưới của em gái thì không thể thiếu quà mừng được.”
Lâm Liên Kiều lấy ra một phong thư trắng đặt lên tay Lâm Diễm Tinh, cô cong môi, giọng nhẹ nhàng tao nhã nói tiếp.
“Chị có món quà nhỏ tặng em. Chúc em sớm sinh quý tử cho Tiêu gia nở mày nở mặt.”
Tiêu An lẫn những người hiểu được ẩn ý trong câu nói này khuôn mặt lập tức trắng bệch như trúng gió, nhìn những gương mặt lo sợ đến phát ốm này, Lâm Liên Kiều thật lấy làm khoái chí.
Lâm Diễm Tinh không nể nang mà bóp chặt phong thư đến nhăn nhó, khuôn mặt của cô ta chẳng thể hiện lên nét giả tạo được nữa. Cô ta hất mặt nói lớn như rất tự hào.
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ sinh thật nhiều con trai cho Tiêu An để không phụ tấm lòng quý báu của chị.”
Lâm Liên Kiều nghe xong chỉ muốn bật cười thật lớn, cô ta mạnh miệng như vậy thì tối nay sẽ càng vui, càng náo nhiệt.
Cô vỗ vỗ vào vai cô ta, mỉm cười khích lệ.
“Vậy thì cố gắng lên nhé.”
Cô nói xong liền quay lưng lại đi về phía Sở Quân Huân mà chẳng đối hoài đến khuôn mặt nhăn nhúm của cô ta lúc này.
“Em xong việc rồi, anh có muốn về cùng em không?”
“Em đi rồi, anh ở lại làm gì?”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô khoát tay anh, bộ dáng vô cùng thoải mái bước ra về. Nhưng Lâm Diễm Tinh vẫn còn bị cô làm cho cay cú lắm, cô ta cong hớn giọng, dõng dạc nói to.
“Chắc có người muốn sinh con cho Tiêu An lắm nhưng lại không được…”
Tiêu An không thể tin được Lâm Diễm Tinh lại điên loạn đến mức nói ra mấy lời mất lý trí đó. Anh ta thật chịu quá đủ rồi liền đưa tay lên bịt miệng cô ta lại, gằn giọng dữ dằn.
“Cô đang nói cái gì vậy? Có thôi ngay đi không?”
Đây đã trở thành thứ tiệc gì rồi chứ không phải là tiệc cưới nữa, Sở Quân Bội Nhi cực kỳ ngán ngẩm. Chẳng qua hôm nay cô ta bỏ thời gian đến đây chỉ vì Sở Quân Huân cũng đến. Giờ anh đi rồi thì cô ta cũng không còn lý do gì để ở lại. Cô ta đứng dậy, liếc ngang qua Lâm Diễm Tinh một cách khinh thường.
“Hừ, đồ ngu ngốc.”
Cô ta chẳng chào hỏi gì mà quay người đi một mạch khiến Tiêu Duật Hành trở tay chẳng kịp.
“Ấy, Sở Quân tiểu thư…”
Ông ta quay lại trừng mắt nhìn Lâm Diễm Tinh như muốn xé mồm cô ta ra, nhưng không phải là lúc này. Gương mặt khó chịu nhanh chóng lại trở về dáng vẻ niềm nở.
“Không sao, không sao, mọi người nhập tiệc đi nào. Tống lão gia, Mai lão gia, Dịch trưởng quan,... Ngồi xuống dùng tiệc đi nào.”
Bầu không khí lại trở về với vẻ tấp nập, hân hoan, nhìn ngoài mặt ai nấy cũng vui vẻ, nhưng trong lòng đang nghĩ đến đây sẽ là bữa tiệc cuối cùng của Tiêu gia mà họ nhận lời tham gia. Chọc một lúc hai nhân vật lớn đều bỏ về trước khi nhập tiệc như thế, địa vị của Tiêu gia xem ra sẽ bị rớt xuống thê thảm rồi.