Lâm Liên Kiều không để lời của Tạ Mai vào tai, cô ngang nhiên về chỗ ngồi, còn đáp lại xéo xắt.
“Cô Tạ, cô vừa ném thước vào mặt học sinh đấy, cô cũng đi chịu phạt đi. Làm giáo viên thì phải noi gương cho học sinh.”
Tạ Mai bất ngờ đến đứng hình, không ngờ đứa mập nhút nhát, làm gì cũng không dám chống trả nay lại có gan trả treo lại bà ta. Bà ta tức đến tím tái mặt mày. Liền cầm lấy cây thước còn lại xông đến chỗ của cô.
“Dám ăn nói với giáo viên như thế hả? Đúng là vô học, tôi sẽ trừng trị em, không cần đến phòng giáo viên nữa.”
Tạ Mai hùng hồn giơ thước cao hơn đầu, chắc bà ta đang dồn toàn bộ sức để đánh cô. Nhìn thấy vậy, cô chỉ thấy càng khinh thường bà ta hơn.
Cô không hoảng loạng, vô cùng bình thản mà đối mặt. Khi cây thước hạ xuống gần sát, cô ngay lập tức đưa tay ra bắt lấy, Tạ Mai có dùng sức cũng không thể nhích tay.
Lâm Liên Kiều nhếch môi kiêu ngạo, cô khinh miệt nói.
“Muốn tiền trảm hậu tấu? Cô không có tư cách.”
Dứt lời, Lâm Liên Kiều hất tay làm cả thước và Tạ Mai bật ra, thứ rơi rớt, người ngã nhào.
Tạ Mai không thể tin được, cả lớp cũng không thể tin được, mọi ánh mắt đều sững sờ hướng ánh nhìn dồn vào Lâm Liên Kiều.
Đúng lúc này, có thầy giám thị đi ngang qua quan sát. Tạ Mai giật thót ngay lập tức ôm chiếc mông bầm dập đứng dậy. Cố nén cơn đau, bà ta bắt đầu tỏ vẻ nghiêm khắc lái sang một chuyện hoàn toàn khác để qua mặt giám thị.
“Lâm Liên Kiều, sao còn không ngồi xuống, muốn bị phạt à?”
Lâm Liên Kiều bĩu môi, bà ta cũng chuyển chủ đề nhanh thật. Cô nhìn ra cửa thấy giám thị liền hiểu ra. Nhưng cô cũng không kiên dè, liếc sơ qua chiếc ghế của mình một chút, cô nói.
“Ghế của em bị dính nhựa cao su, em muốn cô tra ra là ai làm? Đây chẳng phải là trách nhiệm của cô sao?”
Đương nhiên Lâm Liên Kiều cũng biết là ai làm ra chuyện này, cô chỉ giả vờ nói như thế, xem kẻ đồng loã biết mà vẫn để yên như bà ta sẽ phản ứng thế nào. Đúng với dự đoán của cô, bà ta làm ngơ, giả điếc xem như không nghe thấy mà trực tiếp vào bài.
Bên dưới lớp còn có người đang cười thầm vì hoá ra cô cũng chỉ được như thế. Nhưng tất cả đã lầm, bị cưỡi lên đầu lên cổ như vậy, cô làm sao mà để yên được.
Trong lúc cả lớp lẫn Tạ Mai xem cô là người vô hình, cô xách chiếc ghế bị dính nhựa lên, đi thẳng lên bàn giáo viên mà đổi lấy chiếc ghế sạch một cách thản nhiên.
Cả lớp lần nữa lại bị cô làm náo động, Tạ Mai mở to mắt, bực tức lại quát lớn.
“Lâm Liên Kiều, em làm cái gì thế hả?”
Lâm Liên Kiều nhúng vai, hờ hững đáp lại.
“Cô không tra vậy thì cô ngồi đi, em ngồi tạm ghế của cô vậy.”
Tạ Mai bị Lâm Liên Kiều chọc tức đến nỗi máu dồn lên não, không còn tâm trạng gì để dạy nổi nữa. Bà tức đến run tay, chỉ thẳng mặt cô.
“Lâm Liên Kiều, em càng ngày càng ngỗ nghịch. Tôi sẽ báo việc này cho hiệu trưởng biết, chuẩn bị tinh thần bị kỷ luật đi.”
Tạ Mai tức giận bỏ ra khỏi lớp, Lâm Liên Kiều quay lại nhìn một loạt những người trong lớp, cả lớp đột nhiên im bặt, ai cũng làm lơ giả vờ không để ý đến cô.
Lâm Liên Kiều cười khẩy.
“Đúng là nhàm chán, còn tưởng tôi dễ bắt nạt sao?”
Lâm Liên Kiều cũng không có tâm trạng nào ở lại học, cô xách ba lô rời khỏi trường. Vừa đi đến cổng đã nghe được một giọng nói khiến cô ghét cay ghét đắng.
“Kiều Kiều, sao chị lại về thế, vẫn còn đang trong giờ học mà.”
Lâm Diễm Tinh từ xa đã nói lớn vang vọng tới, giọng nói của cô ta dù là năm mười tám hay năm hai mươi tám tuổi đều không có chút khác biệt, nó làm Lâm Liên Kiều cảm thấy ghê tởm khi cô ta đang cố nói chuyện thân mật với cô.
Lâm Diễm Tinh bằng tuổi cô, học cùng trường với cô chỉ là khác lớp. Cô và cô ta còn ở chung nhà, cho nên việc đối mặt với nhau là hiển nhiên. Lúc này, cô ta vẫn còn đang ấp ủ âm mưu, chưa lộ ra bản chất thật nên Lâm Liên Kiều chỉ còn cách kìm nén cơn hận thấu trời, nhưng trong cách cư xử của cô đối với cô ta chắc chắn không còn nhẹ nhàng như trước được nữa.
Cô lạnh nhạt quay người làm ngơ, đúng lúc Lâm Diễm Tinh chạy tới, bộ dạng hớt hãi, quan tâm.
“Kiều Kiều, có phải có người bắt nạt chị nữa đúng không? Em biết ngay mà, chị đừng lo, em sẽ giúp chị cho bọn họ biết tay.”
Lâm Diễm Tinh ra vẻ tức giận thay cho cô, còn sắn cả tay áo như sắp đi đánh nhau đến nơi. Ở kiếp trước, cô một mực ngăn cản cô ta, không cho cô ta trả thù giúp mình, thế nhưng kiếp này, cô sẽ không làm như thế nữa, để xem phản ứng của cô ta thế nào.
“Là Lý Lộ Lộ bắt nạt tôi đấy, cô đi tìm cô ta đi.”
“S… sao?”
Lâm Diễm Tinh đứng hình, trong phút chốc không tiết chế nỗi biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt.
“Lâm Liên Kiều sao hôm nay lại dám nói ra như thế, cô ta không ngăn cản mình sao?”
Lâm Diễm Tinh định bụng nghĩ thầm, cô ta có chút lúng túng vì không biết phải xử lý như thế nào. Cô ta nhanh chóng cười trừ để che lấp biểu hiện trước đó.
“Không, ý… ý em là…”
Lâm Liên Kiều biết rõ Lâm Diễm Tinh không dám, cô ta chỉ giỏi ném đá giấu tay thôi. Cô bồi thêm vài câu nói để khiêu khích cô ta.
“Sao cô còn chưa đi, không phải nói sẽ cho kẻ bắt nạt tôi biết tay sao? Hay… cô chỉ nói phét.”
“Sao có thể chứ.”
Lâm Diễm Tinh ngay lập tức phản ứng gay gắt, một mực bảo vệ lớp mặt nạ anh hùng giả tạo này của cô ta. Lâm Liên Kiều khẽ cười, để xem cô ta còn làm bộ làm tịch được bao lâu.
Cô vẫn đứng khoanh tay, chống mắt nhìn xem Lâm Diễm Tinh có thật sẽ đi tìm Lý Lộ Lộ hay không?
Lâm Diễm Tinh thấy Lâm Liên Kiều xử sự không còn giống với thường ngày, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra nên nhất thời không nghĩ ra cách để đối phó.
Cô ta bỗng nhiên cười cười, sáp lại gần cô mà viện lý do.
“Kiều Kiều à, hay chúng ta về nhà trước đi. Chuyện này ngày mai em nhất định sẽ ra mặt giúp chị. Chị thấy đấy, giờ vẫn đang trong giờ học, em không thể nào xông thẳng vào lớp để dằn mặt cô ta được.”
Lâm Diễm Tinh chạm tay vào Lâm Liên Kiều, ngay tức thì cô liền giật tay ra né tránh vì những truyện độc ác kiếp trước cô ta làm vẫn còn hiện rõ như in trong đầu cô. Mặc dù ở kiếp này những việc đó vẫn chưa xảy ra, song cô vẫn cảm thấy cô ta rất tởm, cô rất ghét việc bị cô ta chạm vào người.
Lâm Diễm Tinh có cảm giác như mình bị hắt hủi vậy, mà người đó lại là Lâm Liên Kiều, người thua kém cô ta về mọi thứ. Nếu có hắt hủi thì phải là Lâm Liên Kiều bị hắt hủi mới đúng.
Cô ta cắn chặt răng cay cú, nhưng trên mặt vẫn vờ vịt một biểu cảm ngây thơ. Cô ta giả vờ cảm thấy tội lỗi, mím môi nói.
“Kiều Kiều, em không giúp chị ngay được nên làm chị giận sao. Em… em xin lỗi. Sức lực của em cũng có hạn…”
“Làm sao tôi có thể giận cô chứ, cô đang giúp tôi mà. Nếu từ giờ có kẻ nào muốn bắt nạt tôi, tôi sẽ nói, muốn động tới tôi thì các người hãy bước qua xác Lâm Diễm Tinh đi. Nhắc đến tên của cô chắc bọn chúng sẽ sợ chạy mất dép nhỉ? May thật, có cô rồi tôi sẽ không sợ bị bắt nạt nữa. Cảm ơn cô.”
Lâm Liên Kiều nói xong còn cười lớn rất sảng khoái làm cho Lâm Diễm Tinh trong lòng càng tức điên tiết lên được. Nhưng để vai diễn của mình được hoàn hảo, cô ta dù có méo mặt cũng phải cười hùa theo.
“Đúng, haha, em không có tài cán gì nhưng vẫn sẽ bảo vệ chị hết mình. Chị là chị gái của em mà.”