Ánh mắt của Lâm Liên Kiều nhìn Sở Quân Huân toát ra sự lạnh nhạt, cô thậm chí còn chẳng hỏi anh nguyên nhân tại sao anh lại làm vậy. Lòng ngực anh trong phút chốc lại nóng rực lên bức bối, đến não bộ cũng không còn đủ sáng suốt để suy nghĩ nữa.
Anh đột nhiên chỉ tay về phía Thẩm Dịch Nhiên, ánh mắt gườm lại, hạ giọng xuống như đang muốn thẩm tra.
“Kiều Kiều, rốt cuộc em và Thẩm Dịch Nhiên là thế nào? Tại sao em lại ở cùng hắn ta? Hai người đã làm những chuyện gì rồi?”
Chỉ liên tưởng đến chuyện Lâm Liên Kiều và Thẩm Dịch Nhiên ở cùng phòng, đừng nói đến hai người còn làm chuyện gì khác, Sở Quân Huân đã muốn phát điên lên rồi. Anh bất chợt bắt lấy tay cô, bàn tay anh siết chặt, hai bên thái dương vằn lộ gân xanh, cơn nóng giận mới đó đã xâm chiếm toàn bộ lý trí.
Cánh tay bị thương còn chưa kịp băng lại Lâm Liên Kiều đã vội khoác áo ra ngoài, giờ lại bị anh ép chặt. Cơn đau trong tim chưa đủ, phải nhận thêm cơn đau da thịt, cô có bao nhiêu mạnh mẽ cũng đều bị làm cho tiêu tan. Cô nhăn mặt, đau đến mức hai mắt rưng rưng màng lệ mỏng.
“Anh buông ra.”
“Anh không buông, anh muốn nghe câu trả lời.”
Sở Quân Huân nói lớn giọng, âm thanh vừa trầm vừa lớn như tiếng gầm hung dữ, nó càng làm cho Lâm Liên Kiều thêm suy sụp. Anh chưa bao giờ đối với cô như thế, trước đây dù bất kể cô có làm ra chuyện gì, anh vẫn luôn nhẹ nhàng dù là trách móc. Nhưng giờ đứng trước mặt cô, anh như biến thành một con người khác vậy, có chút lạ lẫm.
Thẩm Dịch Nhiên nhìn thấy cũng cay mắt, ngay lập tức lại vung ra một nắm đấm, đồng thời còn bực tức hét lớn.
“Đồ cặn bã này, tay của cô ấy đang bị thương đấy.”
Cú đấm làm cho Sở Quân Huân bị ngã lùi lại, nhưng nó không khiến anh bình tĩnh hơn. Nghe đến việc cô bị thương, tâm trạng của anh gần như hỗn loạn, không điều chỉnh nỗi cảm xúc của chính mình.
Anh bước tới, nhưng dù có tức giận đến đâu, ánh mắt anh vẫn lộ rõ sự lo lắng, xót xa.
“Kiều Kiều, tay em bị thương ư? Làm sao bị thương? Là kẻ nào làm?”
Lâm Liên Kiều một lần nữa bước lùi về phía sau, không muốn anh động chạm. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh rồi, nhưng lòng chỉ thêm đau thắt. Cảm xúc thật sự, cô cũng không muốn anh nhìn thấy, gương mặt gần như trở nên lãnh cảm.
“Sở Quân Huân, em không sao. Anh đừng bày ra vẻ mặt lo lắng đó, em không nhận nổi.”
Chỉ một câu nói đã làm Sở Quân Huân ngay tức khắc sững sờ, sắc mặt tái nhợt nhìn cô. Rõ ràng anh biết cô đang muốn nói đến điều gì, nhưng không hiểu vì sao miệng vẫn vô thức hỏi lại.
“Em nói vậy là sao?”
Lâm Liên Kiều không bao giờ mong đợi việc này sẽ đến, nhưng niềm vui nào cũng có lúc phải tàn. Cô biết, nếu cô không sớm cắt đứt với anh, thì chính là đắc tội với Thủ tướng, cũng đồng nghĩa với việc, đầu súng đang gần kề trước mặt.
Cô mà làm loạn lên thì chẳng ai được sống yên ổn hết, cô không có ấu trĩ đến mức đó. Mọi người được sống bình yên, vui vẻ, đó mới là hạnh phúc thật sự của cô. Còn tình cảm, nếu đã biết trước không có được kết cục tốt đẹp, chi bằng cắt đứt dứt khoát, cũng như giúp anh trút được một gánh nặng. Cô bây giờ đã rất mệt, không muốn dính vào chuyện yêu hận tình thù nữa.
Cô hít một hơi sâu, không hề ngập ngừng mà trả lời anh trong một tâm thế bình thản.
“Thời gian chúng ta ở bên nhau là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với em. Tin tưởng anh là lựa chọn của em, dù có sai đi chăng nữa em cũng không hối hận. Em sẽ xem như đó là kỷ niệm đẹp trong đời. Bây giờ, anh cưới người khác, em sống cuộc đời của em, vậy thôi. Em không hận anh, không trách anh, nhưng cũng không mong gặp lại anh nữa.”
“Kiều Kiều…”
Sở Quân Huân nghe rõ ràng từng câu từng chữ, khuôn mặt chồng chất nhiều thứ cảm xúc hỗn độn. Dù cô không dùng lời lẽ quá tuyệt tình, nhưng lại làm con tim của anh, tâm can của anh, toàn bộ cơ thể của anh như bị băm ra thành trăm mảnh, nghìn mảnh, đau đớn tột cùng.
Anh đưa bàn tay lên phủ lắp khuôn mặt, rồi đột ngột chỉ trong một giây, mọi thứ dường như bị xoay chuyển theo một thế cục hoàn toàn mới. Đến Lâm Liên Kiều cũng bị làm cho choáng ngợp, không thể tin vào những gì mà tiếp theo mình nhìn thấy.
Bàn tay anh thả xuống, trên mặt là một biểu cảm hoàn toàn khác, nụ cười nhếch lên trên môi anh khiến cô toàn thân nổi gai ốc. Giọng điệu của anh pha tạp vài nét của những tên đểu cáng.
“Được rồi Lâm Liên Kiều, nếu cô đã quyết tâm như vậy thì tốt thôi. Tôi thật lòng rất coi trọng cô, vốn định sau này cưới cô về làm bà hai, nhưng giờ xem ra không cần nữa. Tôi không không cần một người phụ nữ đã bị người khác vấy bẩn, dù làm nhân tình cũng không xứng.”
Hai mắt Lâm Liên Kiều trợn trừng lên kinh ngạc, cứ tưởng sẽ kết thúc trong yên bình, nhưng mọi chuyện sao lại thành ra thế này. Nghe những lời xúc phạm đó, cô không dám tin đó là lời anh có thể nói, cảm giác ấm ức hiện tại của cô không thể nói nên thành lời.
Thế nhưng đó chưa phải là tất cả, Sở Quân Huân lại liên tiếp ném vào người cô những cú sốc không tưởng.
“Lâm Liên Kiều, cô nói cô không hận tôi, nhưng tôi thì bị cô cắm cho một quả sừng dài thì không thể nào nuốt trôi nỗi sỉ nhục này được. Đừng quên, tôi vẫn là thống soái của Thiên thành, vậy nên Thiên thành từ giờ sẽ không chào đón cô nữa, dù cô có về đến nơi cũng có không thể đặt chân vào đất Thiên thành nửa bước đâu.”
Ánh mắt của anh nhìn cô như thù hằn chất chứa bấy lâu đều bùng nổ ra cả. Cô không muốn tin, nhưng tai đã nghe, mắt đã thấy, nó đã đi quá giới hạn chịu đựng của cô rồi.
“Sở Quân Huân, anh đừng có quá đáng, gia đình của em ở Thiên thành, anh có quyền gì mà không cho em về chứ?”
Lâm Liên Kiều tức giận xông tới nắm chặt lấy cổ áo của anh, hai chân mày nhíu chặt đã không còn dành cho anh cái nhìn dịu dàng.
Sở Quân Huân cũng tuyệt nhiên phũ phàng, tay hất mạnh cô ra, giọng nghiến lại dữ dằn, thẳng thừng khinh miệt.
“Cô đã ngủ với hắn rồi, thì đi mà về Cửu Lạc thành với hắn. Gia đình của cô cũng sẽ sớm cuốn gói khỏi Thiên thành theo cô thôi.”
Hai chân Lâm Liên Kiều mềm nhũng, một cái hất tay cũng làm cô liêu xiêu ngã bật ra phía sau, may mà có Thẩm Dịch Nhiên đưa tay đỡ kịp.
Sở Quân Huân vẫn một vẻ lạnh lùng không thèm đoái hoài đến, ánh mắt lườm liếc cô sắc bén như lưỡi kiếm. Trước khi nhẫn tâm quay người rời đi còn làm ra vẻ như ban phát cho cô một ân huệ cuối cùng.
“À, dù sao cũng từng ở bên nhau, tôi niệm tình nhắc nhở cô. Cô còn nhớ một phát súng cô bắn vào Bội Nhi chứ? Vậy nên nếu để cô ấy phát hiện cô đang ở đây, khi đó cô chẳng thể lếch thân rời khỏi Hoa thành này được đâu. Ý chính tôi muốn nói là… tốt nhất cô đừng xuất hiện, kẻo làm bẩn mắt cô ấy.”
Nhìn bóng lưng anh xa dần, Lâm Liên Kiều không cam tâm. Cô chống tay đứng dậy, nhưng toàn thân đều rệu rã mất sức, bàn chân vừa chạm đất đã khụy xuống. Cô bất lực hét lớn, dòng nước mắt mặn chát trong cơn giận dữ cũng tuôn theo thành dòng.
“Sở Quân Huân, anh đứng lại đó.”
Giọng cô thét gào mang theo sự tủi hờn, thất vọng, nhưng bước chân của Sở Quân Huân vẫn đều đều bước đi, không hề ngoái đầu lại dù chỉ một cái.
Thẩm Dịch Nhiên không nhìn nổi liền chắc lưỡi hằn hộc.
“Cô còn đi không nổi, mà muốn đuổi theo hắn?”
Từ nãy đến giờ anh ta chỉ im lặng đứng nhìn, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Thủ tướng, ông ta thực chất là con người độc tài, coi trọng danh dự đến mức nào, thì chỉ có những người trong nội bộ chính phủ mới biết rõ. Nên anh ta biết chắc kết quả của chuyện tình này sẽ chẳng đâu về đâu, cũng không sợ Lâm Liên Kiều bị cướp mất. Nhưng chính anh ta cũng vô cùng ngỡ ngàng, không biết Sở Quân Huân từ khi nào đã trở thành loại người tráo trở đến thế, lật mặt còn nhanh hơn cả khi dùng vu thuật.
Lâm Liên Kiều lần thứ hai vì Sở Quân Huân mà khóc đến mức không còn là chính mình, Thẩm Dịch Nhiên vừa bực bội trong người, nhưng cũng vừa nhẫn nại mà dỗ dành cô theo một kiểu rất ngang ngược.
“Yên tâm đi, có Thẩm Dịch Nhiên này ở đây, làm sao để cô tứ cố vô thân được chứ? Cùng lắm là đến Cửu Lạc thành, làm người hầu không công cho tôi, tôi bao nuôi cả nhà cô không lo cái ăn cái mặc.”