Lý Lộ Lộ đang căng thẳng đến mức muốn khụy cả chân, vậy mà đùng một cái lại phải vác thêm một tảng đá do Tiêu An đá sang, cô ta lúng túng nhìn anh ta. Khuôn môi như bị chích tê xong chẳng mở nỗi.
“Em… em sao?”
“Cô chứ còn ai, mau nói cho ngài Sở Quân biết sự thật đi.”
Tiêu An vừa nói vừa bóp mạnh vào tay của cô ta ra tín hiệu. Lý Lộ Lộ sợ đến tim đập loạn, lòng ngực không thể yên, mặt cô ta rớt mồ hôi lã chã như vừa bước ra từ buồng xông hơi vậy.
Tiêu An đẩy Lý Lộ Lộ lên, bây giờ cô ta không còn cảm giác thích gì anh ta nữa, mà trong lòng chỉ có nguyền rủa.
“Tiêu An chết tiệt, biết anh khốn nạn như thế này tôi đã không lao đầu vào thích anh rồi bây giờ trở thành tòng phạm rồi. Nếu qua được hôm nay tôi sẽ cho tên đàn ông hèn hạ nhà anh biết tay.”
Lý Lộ Lộ nắm chặt hai tay, hận không thể ngay lập tức bóp chết Tiêu An ngay tại đây.
Hành động chậm chạp của Lý Lộ Lộ đã làm Sở Quân Huân không thể nhìn được nữa. Anh bất ngờ đứng dậy, hai tay cho vào túi quần âm lãnh nói.
“Nếu các người không muốn nói ở đây, thì chúng ta đến nhà ngục nói chuyện.”
Tiêu An giật thót, ngay tức khắc véo mạnh vào cánh tay của Lý Lộ Lộ, gương mặt thì vẫn cố diễn nét hiền lành.
“Nói đi Lộ Lộ.”
Lý Lộ Lộ đau đến mặt tái mét, Tiêu An đã ép cô ta không còn đường lui nữa rồi.
“Sở Quân gia, lúc... lúc trưa này tôi thấy Lâm Liên Kiều đi cùng ba tên đàn ông vào một nhà khách trong hẻm vắng. Cô ấy… cô ấy không có vẻ gì là bị bắt ép cả, gương mặt cười tươi như đang rất vui vậy.”
Lý Lộ Lộ khựng lại lén nhìn Tiêu An, cô ta ra hiệu bằng mắt ý nói như thế là đủ rồi, nhưng đối với Tiêu An thì không, anh ta cảm thấy chưa đủ thuyết phục liền thúc cô ta nói tiếp.
Lý Lộ Lộ đành phải làm theo, để tự cứu mình trước, cô ta trấn tĩnh để bản thân bớt run mà mạch lạc nói tiếp.
“Tôi thấy tò mò vì ba người đàn ông đó rất lạ mặt nên đã đi theo. Đến nhà khách hỏi được thì biết Lâm Liên Kiều cùng bọn họ vào thuê phòng. Tôi rất sốc nên đã ngay lập tức đi báo cho anh Tiêu An biết.”
Thấy Sở Quân Huân không có vẻ gì là nổi trận lôi đình sau khi nghe Lý Lộ Lộ nói hết, Tiêu An cảm thấy bớt lo sợ hơn, còn bước đến gần anh để dặm thêm chút gia vị.
“Đúng vậy, nhà khách là nơi như thế nào chắc ngài cũng biết rõ. Nhìn thấy Kiều Kiều làm sai, tôi cũng không thể trơ mắt mà làm ngơ. Từ lúc Lý Lộ Lộ thấy thì vẫn chưa đầy một tiếng đâu, chắc giờ này bọn họ vẫn còn đang ở nhà khách, nếu ngài đến ngay bây giờ thì có thể sẽ bắt được tại… tại trận…”
Lý Lộ Lộ giật bắn mình suýt sụi chân ngã xuống vì hành động nhanh như cắt của Sở Quân Huân. Tiêu An chưa kịp nói hết anh đã quay lại dứt khoát bóp cổ anh ta, theo quán tính anh ta dùng cả hai tay để gỡ tay anh ra nhưng bất thành.
Cánh tay của Sở Quân Huân nổi lên những sợi gân, bàn tay gồng cứng như kìm, dùng thêm vài phần lực nữa có thể bẻ gãy cả cổ Tiêu An ngay. Anh ta chỉ ú ớ, hoàn toàn không thể thốt ra thành tiếng.
Ánh mắt của Sở Quân Huân sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào gương mặt xấu xí thảm hại của Tiêu An, anh không nói chuyện với anh ta mà chuyển sang nhìn Lý Lộ Lộ. Nộ khí trên người anh toát ra nóng tựa chảo dầu đang sôi, nếu bị hất cả vào thì còn gì là hình dáng con người nữa.
Lý Lộ Lộ căng cứng dây thần kinh, vận dụng hết tinh thần thép để đối mặt với sự răn đe của anh.
“Nhà khách đó ở đâu? Nếu các người dám đặt điều về Kiều Kiều, chết cũng không hết tội.”
Lý Lộ Lộ kinh hãi đến mức muốn ngã khụy xuống ngất, nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của Tiêu An, cô ta không muốn mình cũng bị tương tự. Càng đến gần với cái chết thì mong muốn được sống càng mãnh liệt, Lý Lộ Lộ cũng thế, vì để được sống, dù chỉ là kéo dài thời gian cô ta cũng làm. Cô ta lấy hết dũng khí, làm ra vẻ ta đây ngay thẳng nói quả quyết.
“Chúng tôi không đặt điều. Ngài cứ đến nhà khách đó thì sẽ biết ngay.”
…
Tiêu An bị quẳng lại được quân sĩ đưa vào nhà ngục, còn Lý Lộ Lộ dẫn đường cho Sở Quân Huân đến nhà khách đó.
Ngồi cùng xe với Sở Quân Huân, Lý Lộ Lộ như ngồi trên đống lửa, bàn tay những lúc rối rắm không ngừng cào cấu vào nhau.
“Tại sao chỉ có mình là bị bắt đi chứ? Đáng ghét.”
Xe chuyển bánh chưa được bao lâu đã đến nơi cần đến. Con hẻm nhỏ xe lớn không vào được nên tất cả đều xuống đi bộ. Lý Lộ Lộ bị quân sĩ lôi đi xồng xộc không một chút tôn trọng. Đến mức giày của cô ta bị rơi ra cũng không cho đứng lại để nhặt.
Thấy quân sĩ đến đông, còn đứng canh ở cổng, bà chủ cũng bị doạ cho một phen xanh mặt.
Một quân sĩ đi lên, hung dữ đập bàn quát lớn vào mặt bà ta.
“Lâm tiểu thư đang ở đâu?”
Bà chủ nhà khách biết người này đang nói đến ai, nhưng như đã bàn từ trước, để ai nhìn vào cũng tin là thật, bà ta giả vờ lật sổ ghi chép ra, sau đó lấp lửng nói.
“Có, có khách tên là Lâm Liên Kiều, để… để tôi dẫn ngài lên phòng.”
Bà chủ nhà khách nói xong liền đi trước, vừa đi trong lòng vừa lẩm bẩm nam mô niệm phật che chở.
“Là… là phòng này. Tôi không có chìa khóa ngoài vì để đảm bảo sự riêng tư cho khách.”
Bà chủ đứng trước căn phòng ở cuối dãy hành lang, giọng run vẫn nói vắp. Một quân sĩ đi lên, thô lỗ lôi bà ta ra để Sở Quân Huân đi lên. Bọn họ biết ý nên quay lưng lại với cửa, cũng cấm không cho ai nhìn vào.
Chừng vài giây sau, bà chủ nghe một tiếng động mạnh từ cửa ngay phía sau mà giật mình, trong lòng cũng quặn thắt vì tiếc của. Bà ta bây giờ có hối hận vì bắt tay với Lý Lộ Lộ và Tiêu An cũng đã muộn. Số tiền mà bọn họ đưa cho bà ta để giấu kín chuyện hãm hại Lâm Liên Kiều cũng chắc chỉ đủ để đi sửa cửa.
Cánh cửa bị Sở Quân Huân đạp toang chỉ trong một cú đá dứt khoát. Một chút ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng cũng không đủ làm cho căn phòng sáng hơn.
Căn phòng không phát một âm thanh nào, vô cùng yên lặng. Sở Quân Huân bước vào, thứ xộc lên mũi anh đầu tiên chính là mùi máu, một mùi máu nồng nặc.
Anh vội vã đưa tay lên định bật đèn, nhưng đúng lúc này giọng nói vang lên khiến anh dừng động tác.
“Đừng bật.”
Đây là giọng nói của Lâm Liên Kiều, nhưng nó lại thều thào, yếu ớt.
Sở Quân Huân nghe lời cô, anh nhanh chóng tiến đến gần người con gái đang ngồi tựa vào thành giường, không nói một câu đã ôm cô vào lòng.
Trang phục trên người cô rách rưới, chẳng còn che chắn cho cô được bao nhiêu. Người của cô lạnh ngắt như xác chết, nhưng Sở Quân Huân cảm thấy thật may mắn vì cô vẫn nói chuyện với anh được.
“Đừng nói với anh là em bị thương, nếu vậy anh sẽ phanh thây kẻ đã làm ra chuyện này mất.”
“Không cần anh động tay, em tiễn hết bọn chúng lên tây thiên rồi.”
Lâm Liên Kiều nói hết câu, con dao được cô giấu trong tay cũng rơi xuống sàn tạo nên tiếng động nổi bật giữa căn phòng trầm lặng.
Cô nói ra một cách bình thản như nói chuyện thường ngày, gương mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì đặc sắc.
Sở Quân Huân buông cô ra, dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, anh vẫn thấy được vết máu bị vấy trên khuôn mặt trắng bệch của cô. Bàn tay cô, cả người cô đều bị vấy những thứ máu bẩn.
Lâm Liên Kiều nhìn anh, cô thản nhiên đến mức làm người ta lo lắng, cô còn hơi cười nói.
“Em giết người rồi, có phải sẽ bị đưa ra pháp trường xử bắn không?”
Sở Quân Huân không vội đáp lại, anh cởi áo ra khoác lên cho cô, bàn tay to đặt lên hai bên má của cô mà muốn chiếm gần hết, anh lau nhẹ cho vơi đi vết máu trên mặt cô vì anh nghĩ… thứ máu bẩn này chẳng xứng chạm khuôn mặt xinh đẹp của cô chút nào. Đến lúc này, anh mới từ tốn trả lời.
“Với tư cách là một thống soái, anh không cho là em giết người, mà có thể nói rằng em đã loại bỏ được cặn bã của xã hội, đây là việc tốt. Nhưng tiếc là việc tốt này chỉ có anh biết được.”