Lâm Liên Kiều bước ra từ nhà tắm đã thấy trên giường đặt sẵn một bộ váy nữ tính, cô ướm vào người rồi mặc thử thì vừa hay rất vừa vặn.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên vài tiếng gõ, cô đi ra mở cửa thì ra là Sở Quân Huân, anh biết ý nên chỉ đứng bên ngoài đợi. Anh nhìn cô mặc vừa vặn với bộ váy mà gương mặt tỏ ra rất hài lòng.
Lâm Liên Kiều cũng khá thoải mái với bộ váy này, cô ngước lên nhìn anh với một câu thắc mắc.
“Làm sao anh biết được kích cỡ người của em mà chuẩn bị bộ váy này hay quá vậy?”
“Đây là y phục của em gái anh, thật may vì em mặc vừa.”
“Em gái anh?”
Lâm Liên Kiều bỗng nhiên cao giọng kinh ngạc. Sở Quân Huân cũng không hiểu được phản ứng của cô.
“Sao? Có gì mà ngạc nhiên vậy?”
Lâm Liên Kiều nhìn lại bộ váy mình đang mặc, từ từ giải đáp.
“Em nghe nói em gái của anh cũng là quân nhân, em cứ nghĩ quân nhân thường rất mạnh mẽ chứ, mà bộ váy này nhìn rất ủy mị, thật không ngờ đấy.”
Sở Quân Huân hơi cười đáp lại.
“Bội Nhi chỉ mạnh mẽ trong công việc, ngày thường thì nó vẫn là một đứa con gái bình thường thôi.”
Nói xong, anh choàng tay qua người cô, khéo léo thay đổi chủ đề.
“Đói chưa? Xuống lầu đi, anh đã dặn nhà bếp làm rất nhiều món. Bội Nhi cũng đang ở dưới nhà đợi chúng ta.”
Lâm Liên Kiều đột nhiên khựng người, cô cảm thấy hơi ái ngại mà hỏi lại.
“Em gái anh cũng ở nhà à?”
Sở Quân Huân đẩy cô ôm sát vào người, giống như một hành động để động viên, mà cũng giống như anh đang lợi dụng thời cơ vậy.
“Em ngại gì chứ? Trước sau gì cũng là người một nhà.”
Câu nói của anh làm cho Lâm Liên Kiều đột nhiên đỏ ửng hai bên má, cô bị anh chọc đến ngượng, chỉ biết đưa tay đẩy anh ra dù biết chẳng thành công, môi thì mấp máy nói nhỏ.
“Nói ăn linh tinh.”
Sở Quân Huân dính lấy Lâm Liên Kiều như sam, cứ như một phút không quấn lấy cô thì anh chịu không nổi vậy. Lúc nào cũng phải khoác eo, không thì ôm vai mới chịu được.
Lâm Liên Kiều ban đầu vì sợ anh mới thuận theo, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, ngược lại, những hành động thân mật của anh đối với cô, cô cũng dần quen rồi.
Thấy Sở Quân Huân đi xuống, Sở Quân Bội Nhi cười tươi rói, cô ta mừng rỡ đứng dậy.
“Anh.”
Sở Quân Huân vẫn quấn quýt lấy Lâm Liên Kiều ngay cả khi đứng trước mặt em gái, anh tự nhiên giới thiệu.
“Bội Nhi, đây là Kiều Kiều, người anh đã nói với em.”
Lâm Liên Kiều không thể không giữ phép tắc, cô chủ động đưa tay ra chào hỏi.
“Chào cô, tôi là Lâm Liên Kiều.”
Sở Quân Bội Nhi không đưa tay ra vội, cô ta nhìn cô đang mặc trên người bộ y phục của mình bằng ánh mắt dò xét một vài giây, khóe môi khẽ cong lên cười nói.
“Thì ra chị dâu tương lai của em mà anh nói là đây à?”
Lâm Liên Kiều tròn mắt nhìn lên Sở Quân Huân, cứ nghĩ anh chỉ nói bông đùa với một mình cô, vậy mà đến hai từ chị dâu cũng thốt ra từ miệng em gái của anh.
Sở Quân Huân không né tránh, anh vẫn nhìn cô một cách vô tư, anh còn hơi cười như đang cảm thấy thích thú vậy.
Sở Quân Bội Nhi nhìn biểu cảm của Sở Quân Huân, hai mắt liếc nhẹ, ngay sau đó cô ta lại nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra bắt lấy tay cô đáp lại, nhưng ánh mắt có vẻ không có nhiều thiện chí như biểu cảm của cô ta.
“Tôi tên là Sở Quân Bội Nhi, dù sao cô cũng chưa phải là chị dâu của tôi, tôi năm nay hai mươi hai, cô thì nhỏ tuổi hơn tôi, vậy nên tôi sẽ không giữ kính ngữ đâu đấy.”
Qua cách nói chuyện, Lâm Liên Kiều thấy Sở Quân Bội Nhi có phần độc đoán, ngang ngược nhưng không đến mức đáng ghét. Cho rằng Sở Quân Bội Nhi thẳng thắn như vậy cũng tốt, cô cũng không có ác cảm với cô ta.
Cô cười mỉm, đáp gọn một từ.
“Được.”
“Anh à, em làm vậy anh có khó chịu không?”
Sở Quân Bội Nhi chợt nhìn sang Sở Quân Huân hỏi, còn anh chỉ dùng một ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Liên Kiều từ đầu đến cuối.
“Nếu Kiều Kiều đã không có ý kiến thì anh cũng không.”
Bầu không khí tưởng chừng rất ngại ngùng nhưng Lâm Liên Kiều cảm thấy khá gần gũi. Nhưng chính vì thế nó cũng khiến cô liên tưởng đến một việc mà người dần thẫn thờ ra.
“Không hiểu sao, nhìn anh em họ, mình đột nhiên lại nhớ đến Điềm Á Hiên, cậu ấy việc gì cũng ủng hộ mình, không biết kiếp này mình có thể gặp lại cậu ấy không?”
Lâm Liên Kiều nghĩ đến liền vô thức thở dài. Sở Quân Huân luôn để ý đến nhất cử nhất động của cô liền tiến vào ngồi sát hơn nữa.
“Lại nghĩ gì linh tinh rồi, ăn nhiều vào, đừng để người gầy quá.”
Anh gấp cho cô một bát đầy ụ thức ăn, vun đến mức chẳng còn chỗ chứa nữa. Nhìn cách anh chiều chuộng cô, ai ai nhìn vào cũng nổ mắt vì ghen tị.
Nhìn lại vào bát của mình vẫn chưa được gấp đũa nào, Sở Quân Bội Nhi đưa mắt nhìn cặp tình nhân trước mặt, tay nắm chặt đôi đũa dằm xuống chén cơm, cô ta cảm thấy trong lòng có chút bất mãn vì bỗng nhiên trong chính căn nhà của mình, cô ta lại có cảm giác như mình là người thừa.
Sở Quân Bội Nhi rất hiếu thắng, trong từ điển của cô ta chẳng có hai từ cam chịu nên cô ta không dễ dàng để mình trở nên mờ nhạt như thế, đặc biệt là trước một người xa lạ như Lâm Liên Kiều.
Cô ta phải thể hiện nhiều hơn, chứng tỏ người Sở Quân Huân thân thiết nhất, chỉ có đứa em gái này.
Sở Quân Bội Nhi tiết chế biểu cảm rất nhuần nhuyễn, cô ta nhanh chóng trở lại nét mặt nói cười như thường chỉ trong một thoáng.
“Anh à, còn cái tên Tiêu Tiêu gì đấy, anh nhốt tên đó cả nửa ngày rồi, anh không định xử lý gì sao?”
Sở Quân Bội Nhi hiểu lầm đó là việc trong quân, tưởng chừng không liên quan để Lâm Liên Kiều để cô không thể chen vào, vậy mà người đầu tiên lên tiếng lại là cô khiến cô ta rất bất ngờ.
Lâm Liên Kiều buông vội đôi đũa, quay sang nhìn Sở Quân Huân tròn mắt kinh ngạc.
“Anh đang giam giữ Tiêu An?”
Sở Quân Huân khẽ gật đầu, cử chỉ nhỏ của anh làm trong lòng Lâm Liên Kiều càng nôn nóng, cô còn đang định lên kế hoạch tìm tên đốn mạt Tiêu An đó để tính món nợ anh ta cho người hãm hại cô, không ngờ anh lại giam giữ anh ta.
Có lẽ may mắn đang đứng về phía của cô rồi, cô nhanh nhảu đáp lại, cách nói như không thể đợi được nữa.
“Có thể để em gặp hắn không?”
Sở Quân Huân dừng lại động tác trong vài giây, nét mặt hiện rõ không hề vui vẻ. Cô hớn hở muốn đi gặp tên đàn ông khác trước mặt anh, dù lý do là gì cũng khiến anh không thể cười nổi.
Nhưng đối với Lâm Liên Kiều, cái gì anh cũng không nỡ, vậy nên chỉ đành đè nén cảm xúc xuống, không để cô thấy mình là một người nhỏ nhen.
Anh cầm đôi đũa lên, đặt lại vào tay cô, sau đó mới cho cô câu trả lời.
“Vậy thì em ngoan ngoãn ăn xong bữa này cho anh. Ăn xong anh sẽ đưa em đi.”
Giọng nói trầm âm dịu dàng, con ngươi đen láy của anh chỉ phản hắt lại hình bóng của cô trong đó. Tia ái tình phát ra chết người, người khác chỉ đứng ngoài nhìn còn cảm nhận được cảm giác yêu chiều hạnh phúc thay cho cô.
Lại một lần nữa xuất hiện cảm giác thừa thãi, Sở Quân Bội Nhi trong lòng càng bức bối, những ngón tay bám siết chặt vào đôi đũa tre vô tội, nhưng gương mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, bởi cô ta luôn giữ mình ở phong thái thanh cao, bản thân là người có địa vị cao quý, không bao giờ cần phải ghen tị với bất cứ ai.