Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 87: Chương 87: Tin dữ




Tống Uyển Trân theo số điện thoại nhân viên đã đưa mà trở về phòng gọi cho Tiểu Đào, không hiểu sao mà cô ta lại có dự cảm chẳng lành. Cô ta quay số gọi, vừa để điện thoại lên tai chưa tới một giây, thì đầu dây bên kia đã truyền đến một âm thanh hốt hoảng.

“Trân Trân, là cậu có phải không? Kiều Kiều có ở cùng cậu không? Bây giờ cậu ấy có ở đó không?”

Tiểu Đào thẳng trớn hỏi một mạch như có chuyện gì vô cùng khẩn cấp. Tống Uyển Trân cũng nhanh chóng đáp lại.

“Không, cậu ấy không ở cùng tôi, nhưng ngày mai chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau.”

“Vậy cậu nhớ nói với cậu ấy mau trở về Thiên thành gấp, nhà của cậu ấy xảy ra hỏa hoạn, cha của cậu ấy đã... mất ở bệnh viện vì bị bỏng nặng rồi.”

Tiết trời đang vào đông lạnh lẽo, làm gì có cơn mưa giông nào mà Tống Uyển Trân nghe như có tiếng sét đùng đoàng bên tai. Đáy mắt của cô ta đen dần, miệng há hốc không thể tin nổi, bàn tay cầm điện thoại bất giác run lên.

“Gì chứ? Tiểu Đào, tin này từ đâu ra vậy, có chính xác không?”

Tiểu Đào thở dài não nề, bản thân cũng đứng ngồi không yên.

“Ai da, chính xác đó, vì Kiều Kiều nói dối đến nhà tôi ở, nên khi xảy ra chuyện, người nhà của cô ấy đã gọi đến nhà tôi hối thúc cậu ấy trở về. Nhưng tôi không biết làm cách nào để liên lạc với cậu ấy, cậu ấy chỉ nói là đến Hoa thành với cậu, nhờ tôi giữ bí mật giúp. Vậy nên tôi mới gọi đến nhà cậu, mẹ cậu mới cho tôi số điện thoại của khách sạn cậu đang ở đấy.”

Toàn thân của Tống Uyển Trân lạnh ngắt, rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ấm, vậy mà cô ta lại run đến mức phải giữ điện thoại bằng cả hai tay, vội vã hỏi thêm tình hình.

“Vậy chuyện xảy ra khi nào, nhà cậu ấy làm sao cháy cậu có biết không?”

“Xảy ra mới hôm qua thôi, chuyện này lên cả báo rồi. Trên báo nói có nhân chứng nhìn thấy là do người của phủ thống soái làm. Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng lại có tin Sở Quân Huân đã đính hôn với con gái của Thủ tướng nên càng có nhiều lời đồn đoán, anh ta muốn xoá sạch mối quan hệ cũ để thuận lợi cưới đại thiên kim quyền thế lớn hơn.”

Đừng nói là Tiểu Đào không tin, ngay cả khi để Lâm Liên Kiều biết, cũng chưa chắc cô đã tin ngay. Mùa đông năm nay không biết đã trúng phải lời nguyền rủa ma quái gì mà biết bao nhiêu tai họa, thứ không may lại ập đến như thế. Tống Uyển Trân bần thần một lúc rồi mới nhanh chóng hồi đáp lại, giọng của cô ta thều thào có vẻ yếu đi.

“Được rồi, cảm ơn cậu Tiểu Đào, tôi sẽ nói cậu ấy nhanh chóng trở về.”

Nói xong, Tống Uyển Trân Liền gác máy xuống, tâm trí ngay lập tức cũng ngây ra.

“Sở Quân Huân thật sự… đã làm ra những chuyện tán tận lương tâm như thế sao? Nếu Kiều Kiều biết, cậu ấy sẽ ra sao chứ?”

Tống Uyển Trân ôm mặt, tròng mắt bắt đầu chuyển đỏ, cô ta thương Lâm Liên Kiều, cũng không biết làm cách nào để nói rõ chuyện này cho cô biết. Day dứt suốt mấy tiếng đồng hồ mà không thể suy nghĩ được gì, Tống Uyển Trân xác định chẳng thể một mình nghĩ cách, cô ta liền chạy đến phòng của Điềm Á Hiên, cảm xúc trong lòng như bùng nổ, dòng nước mắt thương cảm bất ngờ chảy xuống lăn dài trên hai bên má.

Nghe tiếng đập cửa, Điềm Á Hiên tức tốc đi ra, cánh cửa vừa hé mở đã ngay lập tức đập vào mắt cậu ta là hình ảnh Tống Uyển Trân đang khóc sụt sùi. Đôi mắt cậu ta mở lớn vô cùng kinh ngạc.

“Cậu có chuyện gì vậy? Sao cậu lại khóc thế?”

Tống Uyển Trân đứng bên ngoài cửa, hai mắt đã giàn dụa, cả người nức nở trả lời.

“Điềm Á Hiên, làm sao đây? Cha của Kiều Kiều mất rồi, nhà của cậu ấy cũng… không còn nữa, tôi làm sao có thể nói chuyện đó với cậu ấy đây?”

Điềm Á Hiên không có biểu cảm khác hơn Tống Uyển Trân là bao khi nghe tin này, như một tiếng choang thật lớn vang lên ngay sát bên tai khiến toàn bộ đầu óc của cậu ta choáng váng.

“Cậu… cậu đang nói cái gì vậy?”

Tống Uyển Trân một hồi lâu sau mới có thể bình tâm lại, cô ta thuật lại toàn bộ những gì mà Tiểu Đào nói. Và rồi đêm đó, cả hai đều trăn trở không ngủ được. Bây giờ đang là buổi đêm đen kịt, nhưng chớp mắt trời lại sáng nhanh thôi, bọn họ đều không biết phải làm sao đối diện, mà trực tiếp báo tin dữ đó đến cho cô đây.



Như đã nói là ba ngày sau Lâm Liên Kiều sẽ đến tìm Điềm Á Hiên, nhưng hôm nay đến hẹn, cô lại không tiện đến nên đã nhờ Thẩm Dịch Nhiên cho xe đến Phénix đón cậu ta đến quán trà gần bến cảng mà lần trước hai người đã đến đó một lần. Tống Uyển Trân cũng đi theo đến, vì Tống Thanh Chương nghe lời Điềm Á Hiên không tiếp xúc với ai, chỉ được ở trong phòng nên không còn ai có thể giám sát cô ta nữa.

Trên đường đi, Tống Uyển Trân lộ rõ vẻ ưu tư, dây thần kinh căng thẳng mãi chẳng biết làm cách nào để thoải mái ra được. Ngồi bên cạnh thấy bàn tay của cô ta cứ nắm siết lại gồng chặt, Điềm Á Hiên bất giác đặt tay mình lên tay cô ta mà vỗ vỗ nhẹ mấy cái, giọng nhẹ nhàng trấn an.

“Chuyện nói với cậu ấy cứ để tôi, cậu đừng áp lực quá.”

Tống Uyển Trân đưa mắt nhìn Điềm Á Hiên, biết là không phải lúc, nhưng trong lòng cô ta bỗng nhiên lại cảm thấy có chút vui vẻ vì bất ngờ lại nhận được sự an ủi theo cách này. Cô ta khẽ cong môi gật đầu, cổ họng ừm một tiếng.

Xe chẳng mấy chốc đã đến nơi, biết là Lâm Liên Kiều đã ở bên trong quán trà đợi sẵn, Tống Uyển Trân chân càng bước càng nặng nề, cô ta sợ mình không đủ rắn rỏi để kiềm chế được cảm xúc.

Đột nhiên, giọng nói của Lâm Liên Kiều vang lên gần đâu đây khiến Tống Uyển Trân cứ như làm điều gì mập mờ mà giật nảy mình.

“Điềm Á Hiên, Trân Trân, tôi ở đây.”

Lâm Liên Kiều ngồi ở một góc khuất, thấy Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân liền ló đầu ra vẫy tay. Hai người họ nhìn nhau, gật đầu một cái rồi cả hai đều tỏ ra vui mừng mà đi tới. Nhưng niềm vui trên gương mặt của họ có vẻ gượng ép, không thể qua mắt được cô.

“Sao hai cậu gượng gạo thế, không lẽ… kế hoạch thất bại rồi?”

Cứ ngỡ bị Lâm Liên Kiều phát hiện ra gì đó, Tống Uyển Trân nhẹ nhõm khi cô lại đoán theo một hướng khác. Cô ta vội xua xua tay, hơi cười giải thích.

“Không có, kế hoạch cậu đưa ra thành công rồi. Cha tôi không nghĩ đến chuyện liên hôn gì nữa, giờ ông ấy vì bị cơn đau nhức hành hạ, chỉ muốn nhanh chóng trở về Thiên thành dưỡng bệnh.”

Lâm Liên Kiều thở phào, gương mặt cũng cố nở ra một nụ cười bình ổn.

“Vậy là tốt rồi, ngày mai rời khỏi Hoa thành, đến khi trở về Thiên thành rồi là sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Đột nhiên nhắc đến hai chữ Thiên thành, Tống Uyển Trân bất giác giật thót lên làm đổ tách trà nóng đang cầm trên tay. Nước trà nóng nhanh chóng làm bàn tay trắng nõn của cô ta đỏ sưng lên.

Điềm Á Hiên lẫn Lâm Liên Kiều đều hốt hoảng lên cùng một lượt.

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao, không sao, trời… lạnh, tay tôi hơi tê nên bất cẩn thôi.”

Lâm Liên Kiều cau chặt hàng mày, trà mới đem ra còn vương khói thế kia, nói không sao thì cô không tin. Cô bỗng nhiên đứng bật dậy, gấp rút nói.

“Để tôi đi nhờ người lấy ít đá chườm cho cậu, cậu đợi một chút.”

Tống Uyển Trân mở miệng chưa kịp nói gì cô đã xoay người đi mất. Ngồi tại góc này với cô ta bây giờ chỉ còn Điềm Á Hiên, lúc này cô ta mới lộ ra vẻ mặt căng thẳng, liên tục thở ra những hơi thở nặng nề.

“Điềm Á Hiên, tôi lo chết mất. Hay, chúng ta đợi khi nào gần về đến Thiên thành mới nói cho cậu ấy biết có được không?”

Điềm Á Hiên trầm mặc xuống nghĩ ngợi.

“Chúng ta chậm trễ nói cho cậu ấy biết, liệu cậu ấy có giận chúng ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.