Nếu đây mà là một câu chuyện ngôn tình, thì nàng sẽ trong vai nữ chính còn hắn là nam chính, hiển nhiên Nguyệt tỷ chắc là nhân vật tiểu tam vai xứng rồi. Cốt chuyện sẽ là tiểu tam ép nam chính hủy hôn các thứ, nữ chính sau khi phát hiện sẽ là đối với nam chính đưa lời khiển trách giống như tình huống bây giờ vậy.
Mà khoan, bây giờ thì hơi ngược vế, nhưng mà chỉ khi nếu đó là ngôn lù thôi ấy lộn ngôn tình mới đúng, Lục Nam Huy lúc này là đang diễn tròn vai xứng nam phụ bách hợp của hắn.
“Chậc chậc, rất tiếc cho anh.” Bạch Tư Yên suy nghĩ vẩn vơ mà không biết nàng lỡ mồm nói ra tư duy của mình.
Hồ Thiên Nguyệt ở một bên quan sát, cảm thấy người này bạn gái tương lai của nàng thật quá đáng yêu trong lúc suy ngẫm mà.
Thấy nàng vẫn chưa đưa ra câu trả lời, hắn liền ngầm đoán chính mình là nói không sai, tâm trạng liền trở nên phức tạp, hắn còn tưởng nàng sẽ là đối với hắn giải thích, sẽ là vì hắn mà quay lại, thì ra tất cả chỉ là hắn ảo tưởng.
Bạch Tư Yên nhìn hắn cứ như là một đứa trẻ bị bỏ rơi khiến nàng lại muốn thêm một chút chọc giận hắn:“Coi bộ anh cũng không ngốc như tôi nghĩ.”
“Tôi cứ tưởng anh sẽ giống như một tên hề mãi mãi không nhận ra chứ!” từng câu từng chữ thốt ra như đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Nam Huy sắc mặt lập tức tối đen, cơn nóng giận của hắn không thể tiếp tục giữ được nữa, gân xanh nổi lên đầy mặt, hắn xiết chặt tay hung hăng quát lớn:“Cô ta thì có gì mà tốt hơn anh chứ, 2 năm tình cảm của chúng ta còn không bằng em mới quen biết cô ta được mấy tuần sao!?”
Bạch Tư Yên:“Ai nói bọn tôi mới quen biết?”
Hồ Thiên Nguyệt một bộ băng lãnh nhìn hắn, dưới dáy lòng một chút không phí phách nổi lên một tràn khinh thường, từng chút một xem nhẹ hắn nam nhân đầu óc đơn giản.
“Này, chàng trai trẻ, cậu tốt nhất tránh xa chúng tôi một chút, bớt phiền bớt tranh luận, được chứ.” Đây là Hồ Thiên Nguyệt lời nhắc nhở.
Nhưng khi nàng vừa đứt, hắn liền như một thanh thiếu niên phá hoắc, không chút nể nang vênh váo lên:“Chuyện của chúng tôi, không cần người ngoài như cô lên tiếng.”
Dương nhiên Bạch Tư Yên đâu nào để yên hắn tự tiện như vậy câu nói, nàng là lập tức mắng:“Anh coi chừng cái miệng của mình đấy, người ngoài gì chứ!”
Ngay khi lời vừa ra, tiếp nối là câu của hắn:“Này nè, nãy giờ anh để ý từ khi chúng ta gặp lại, cái thái độ cộc cằn của em như thế là có ý gì.”
Lục Nam Huy:“Nếu bỏ chuyện chúng ta sang một bên, thì anh cũng là lớn tuổi hơn em, một chút quy tắc kính trên nhường dưới em còn không hiểu sao?”
“Haha, tôi không muốn nghe câu đó từ anh đâu.” nàng là cảm thấy người này có phải là giả ngốc hay là ngốc thiệt.
Bạch Tư Yên trên mặt đầy sự châm biến cùng xem thường:“Anh nói như thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, bộ không thấy nhục nhã hả?”
Lục Nam Huy hình như một tí cũng không hiểu lời của nàng, còn không chút hổ thẹn nói:“Vì sao anh lại phải cảm thấy nhục nhã, em là người sai trước mà.”
(Trời má, trước còn khen hắn không ngốc lắm, ai dè giờ mới lộ ra cái chân chính não tàn đấy à.)
Nàng không chút lưu tình giẫm đạp lên cái sự kiêu ngạo của hắn:“Có thể tôi là người sai trước nhưng sao anh không thử xem lại mình, thái độ của anh đối với Nguyệt tỷ không phải cũng không đúng phép tắc sao?”
“Dẫu sao chị ấy cũng là lớn hơn anh mấy cái thanh xuân, cái gọi là quy tắc này anh còn làm không được, mà dám lấy ra nói được à?”
Lục Nam Huy nghe nàng nói liền là cứng họng, lúc nghe cụm từ Nguyệt tỷ hắn còn tính lên mặt phán xét nữa nhưng ngay khi nghe trọn câu của Bạch Tư Yên, liền bị cái gọi là mất mặt làm cho cạn lời.
Hồ Thiên Nguyệt, người mà nãy giờ ở một bên xem trò vui rốt cuộc cũng không nhịn được mà cảm thán.
(Yên Yên, em ấy mà không làm bạn gái của mình thì hơi uổng a~)
Gương mặt lạnh lùng từ lúc ban đầu giờ chuyển sang thành một biểu cảm đa tình tha thiết, nàng không tự chủ được cọ lên cổ nàng, còn phải ngửi mấy cái cho bằng được.
“A, nhột, chị bị sao đấy?” Bạch Tư Yên vừa không hiểu chuyện gì mà còn phải thấy thẹn thùng, nhĩ tai nàng đã hiện lên một mạt ửng đỏ.
Lục Nam Huy thấy các nàng còn ngang nhiên phát cẩu lương không coi sự tồn tại của hắn ra gì, hắn là không chịu khuất phục còn muốn tranh cãi thêm một chút nữa, nhưng chưa kịp há mồm nói ra thì các nàng đã trước một bước lên xe rời đi.
Bạch Tư Yên còn không quên để lại một câu chế giễu hắn:“Đồ thua cuộc.”