Trọng Sinh Tại Dị Thế Giới

Chương 50: Chương 50: Huynh muội họ Diệp phiền phức




*Chú ý: Chương không dành cho phụ nữ có thai và trẻ em đang bú, đọc kĩ chú ý sau khi đọc C50 này!

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ phải đến...

- Thu Sơn, đệ có trong đó không?

Âm thanh Tử Dạ Thiên vang lên phía bên ngoài cánh cửa.

- Ai vậy?

Thu Sơn uể oải đáp, hắn định ngồi dậy nhưng bị thứ gì đó chặn lại.

- Ta là Tử Dạ Thiên đây, ta cùng mọi người đến thăm đệ 1 chút, đệ rảnh chứ?

Thu Sơn nghe xong định đáp rảnh thì hắn chú ý tới thứ bên cạnh hắn lúc này. Chu Tước đang ôm lấy hắn ngủ ngon lành, Thu Sơn mặt đỏ tới mang tại vội vàng thoát ra khỏi nàng nhưng hắn không cách nào gỡ nàng ra khỏi.

- Thu Sơn, đệ không sao chứ?

Lệnh Hồ Xung cũng lên tiếng.

- A, không sao, chỉ là cần thay đồ 1 chút, mọi người chờ 1 chút.

Thu Sơn nói xong liền cố gắng lay người Chu Tước khiến nàng tỉnh dậy nhưng hắn lực bất tòng tâm. Nhưng rồi hắn nhìn thấy hình như nàng đang mỉm cười, điều này khiến hắn giận muốn nổ phổi.

- Cô mau buông ta ra.

Thu Sơn vội vàng nói nhỏ, hắn không dám nói lớn vì sợ bên ngoài nghe thấy thì hắn chết chắc.

- Không muốn.

Chu Tước đáp.

Thu Sơn cũng chịu không nổi rồi, người nàng áp vào hắn, còn cả bộ ngực kia nữa... dù gì hắn cũng là nam nhân a.

- Ta cầu xin cô, cô muốn gì ta cũng đồng ý, chỉ cần cô tha cho ta lần này.

Thu Sơn muốn khóc lên nhưng không nổi, hắn bị ức hiếp 1 cách trắng trợn a.

- 1 lời đã định.

Chu Tước như đạt được ý định liền tươi cười rồi buông Thu Sơn ra.

Thu Sơn thoát khỏi nàng liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

- Để mọi người chờ lâu rồi, mời vào.

Thu Sơn cười cười nói.

Vậy là những ngày tháng “tươi đẹp” đã đến với Thu Sơn, hắn thề với chính mình rằng phải tìm cách tống ả Chu Tước này đi, nếu không đừng hỏi muối vì sao lại mặn a.

Ngày hôm sau.

Thu Sơn hôm nay thứ dậy khá sớm, hắn đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, biệt viện này không chỉ có 1 phòng nên hắn dọn qua phòng khác ở, hắn lén lút rời khỏi biệt viện giống 1 tên ăn trộm vậy.

- Nhất định không thể để cô ta thức giấc, cô ta thức giấc thì ắt ta sẽ phiền phức lớn.

Thu Sơn lẩm bẩm 1 mình rồi nhẹ nhàng bước từng bước 1 ra khỏi biệt viện.

- Chủ nhân, ngài định không chịu trách nhiệm với ta hay sao?

Âm thanh vang lên đằng sau khiến Thu Sơn dựng tóc gáy.

Thu Sơn từ từ quay lại, trên môi cố rặn ra 1 nụ cười khó coi:

- Chào buổi sáng, ngươi sao lại dậy sớm thế? Mau đi nghỉ ngơi thêm đi.

- Chủ nhân, trên người ngài có ấn kí của ta, ngài có trốn ở chân trời góc bể cũng không thoát khỏi ta đâu.

Chu Tước cười mỉm nói.

Thu Sơn đành phải bỏ cuộc, đấu lại cô ta đúng là châu chấu đá xe mà.

- Vậy được rồi, chúng ta nói chuyện 1 chút rồi đến sân lớn, hôm nay ta là quán quân nên buộc phải đi.

Thu Sơn nói xong liền đi tới chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống, bây giờ còn sớm nên hắn không muốn là người đến đầu tiên a.

- Ồ, chủ nhân có chuyện muốn nói với ta sao?

Chu Tước cũng đi đến ngồi xuống cạnh Thu Sơn.

Thu Sơn nghiêm túc nói:

- Đầu tiên ta biết cô đang trêu đùa ta, việc này cô có thể tiếp tục nhưng đừng có quá trớn, không phải vì ta thích vậy mà là ta không có quyền ra lệnh cho cô. Ta biết 1 chủ nhân như ta không xứng với cô nên ứng xử của cô đối với ta mới 10 phần đùa cợt như vậy, nếu cảm thấy không tốt, hãy tìm cho cô 1 chủ nhân khác...

- Chủ nhân, ngài hiểu nhầm ý Chu Tước rồi.

Thu Sơn chưa nói xong thì Chu Tước liền lấy tay che miệng hắn lại.

- Kì thực Chu Tước biết ngài đang có nỗi buồn trong lòng, hơn nữa còn là chuyện tình cảm nam nữ, Chu Tước làm vậy cũng chỉ muốn ngài nguôi ngoai phần nào nhưng có lẽ Chu Tước đã sai rồi.

Chu Tước xìu mặt xuống nói.

Thu Sơn cũng không ngờ nàng mới tiếp xúc với hắn chưa bao lâu đã biết hắn có nỗi khổ riêng rồi, đúng là không chuyện gì có thể qua mắt nàng a.

- Kì thực chuyện kể ra rất dài, chỉ có thể nói ngắn gọn cho ngươi rằng trên người ta mang mối thù cực lớn, mối thù của Mâu thân, của Nhạc Phụ, của Nhạc mẫu, của cả vị hôn thê Tiểu Thanh của ta nữa.

Thu Sơn mỗi khi nói về chuyện này trong lòng hắn bỗng nổi lên 1 ngọn lửa thù hận mãnh liệt, nắm đấm hắn siết chặt lại.

- Ta biết cô cũng đã phục hồi đến cảnh giới Nguyên Anh, ở với 1 chủ nhân Trúc cơ như ta không sợ bị thiên hạ chê cười sao?

Thu Sơn cười cười tiếp tục nói.

Chu Tước liền lại gần vòng tay qua cổ ôm lấy Thu Sơn khẽ nói:

- Ngài là chủ nhân của Chu Tước, có chết cũng là ma của ngài, trừ phi ngài muốn bỏ rơi ta...

- Cô làm cái gì vậy???

Thu Sơn liền thoát khỏi vòng tay nàng lùi ra xa.

- Chỉ là ôm thôi mà, chủ nhân không cần xấu hổ như vậy.

- Cấm tiếp xúc thân thể, nam nữ thụ thụ bất thân.

- Chu Tước còn chưa ngại thì đến lượt ngài ngại ngùng sao?

- Ta là người còn liêm sỉ, còn ngươi vốn đã không có cái gọi là liêm sỉ nữa rồi.

- Vậy Chu Tước liền vô liêm sỉ cho ngài xem.

- Đừng qua đây.

- Chủ nhân, ngài chạy không thoát đâu.

- Đã nói đừng qua đây rồi mà.

Thế là vừa mới sáng sớm hoa viên của Lục trưởng lão đã nhộn nhịp bởi 2 người Thu Sơn rồi, 1 kẻ chạy 1 kẻ đuổi bắt, đúng là lớn xác còn chơi trò trẻ con a.

- Đừng có sát như vậy, tránh ra chút đi.

Thu Sơn lúc này đang cùng Chu Tước đến sân lớn, Chu Tước vẫn như ngày nào liền ôm lấy cánh tay hắn không chịu buông.

- Có ai nhìn thấy Chu Tước đâu chứ, ngài ngại cái gì?

Chu Tước nói xong càng siết lấy tay Thu Sơn, còn Thu Sơn chỉ muốn tìm 1 chỗ nào nhảy vào trốn thôi, mặt mũi của hắn mất hết rồi a.Thu Sơn đến nơi thì cũng đã đông đủ cả, Thu Sơn vẫn như cũ liền đi tới bái kiến Tông chủ cùng các vị trưởng lão rồi đứng sau lưng Hồ trưởng lão.

- Được rồi, cũng đã đông đủ cả rồi, đầu tiên bổn tọa chúc mừng các ngươi đã vượt qua lần Thí luyện này.

Tông chủ nói xong mọi người liền vỗ tay hò reo.

Tông chủ giơ tay ra hiệu cho mọi người rồi tiếp tục:

- Sau đây là danh sách 3 người đứng đầu, thứ 3 là Sở Lăng Phong.

Mọi người không ngờ nhìn Sở Lăng Phong, hắn thật sự không tầm thường a.

- Thứ 2: Diệp Hàn Phong.

Hồ trưởng lão lúc này là người vui nhất, 3 người đứng đầu đã có 2 người là đệ tử của lão rồi.

- Thứ 1: Thu Sơn.

Tất cả mọi người cũng đã đoán được Thu Sơn giành quán quân, hắn kiếm được những 1 vạn điểm thì còn ai có thể giành với hắn chứ.

- Tông chủ, ta nghi ngờ Thu Sơn gian lận.

Bông Diệp Băng Băng đứng ra nói.

- Lẽ nào Thu Sơn hắn gian lận thật.

- Nhưng hắn làm cách nào chứ?

- Ngươi vậy mà cũng không biết, hắn có trữ vật giới chỉ a.

- Đúng vậy, nếu không 1 Trúc cơ sơ kỳ như hắn làm sao có thể kiếm được 1 số điểm khổng lồ như vậy?

Mọi người nghe vậy cũng xì xào bàn tán, bọn họ cho rằng Thu Sơn đã chuẩn bị từ trước khi vào Trì Ma Cốc rồi a.

Thu Sơn không ngờ nàng sẽ đứng ra nói xấu “người nhà” như vậy, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm lắm.

- Ồ, vậy cô có bằng chứng chứng minh ta gian lận không?

Thu Sơn khoanh tay cười hỏi.

Diệp Hàn Phong đứng bên cạnh cũng lên tiếng:

- Ngươi đem 1 số lượng bộ phận yêu thú giấu vào trong trữ vật giới chỉ, ta nói không sai chứ?

- Bốp bốp, vậy tại sao ngươi lại ra trước cả ta vậy? Đừng nói ngươi cố tình nha?

Thu Sơn vỗ tay đáp, muốn chơi hắn sẽ chơi với 2 huynh đệ này tới cùng.

- Ai biết được ngươi có thủ đoạn gì?

Diệp Hàn Phong vẫn bình tĩnh cười nói.

- Vậy các ngươi muốn thế nào?

Thu Sơn bắt đầu nghiêm giọng, hắn đã đoán ra được phần nào ý đồ của 2 người bọn họ rồi a.

- Đấu với ca ca ta, nếu ngươi thắng thì chứng minh ngươi có thực lực.

Diệp Băng Băng cuối cùng cũng lòi đuôi ra rồi a.

- Tông chủ thấy thế nào?

Thu Sơn bỗng quay về phía Tông chủ cười hỏi.

- Bổn tọa thấy rất hợp lí, cứ như vậy đi.

Tông chủ liền gật đầu chấp thuận.

- Có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, cả 2 huynh muội các ngươi đều lên đi.

Thu Sơn nói xong liền tung cước bay xuống sân lớn.

- Ngông cuồng.

Diệp Hàn Phong cũng nhảy xuống phía dưới nhưng chưa kịp đáp đất thì hắn liền nhe răng cười.

- Linh Tê Chỉ thức thứ nhất, Nhất Chỉ Tinh Thông.

Diệp Hàn Phong đâm ngón trỏ về phía Thu Sơn, ánh sáng mang theo Thủy thuộc tính bắn thẳng đến trái tim của Thu Sơn.

- Hự...

Thu Sơn không ngờ Diệp... lại chơi trò tiểu nhân này, hắn nhất thời không phản ứng kịp bị Diệp Hàn Phong đánh trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.