Thu Sơn cứ như vậy phi hành đến khi Chu Tước Tộc chỉ còn là 1 chấm nhỏ.
- Bây giờ có lẽ thời gian trở về Thiên Sơn Tông sẽ ngắn hơn, nhưng cũng nên về sớm không mọi người lại lo lắng.
Thu Sơn lúc đến Chu Tước Tộc hết 1 tháng trời, nhưng hiện tại hắn không giống như lúc đó nữa, tốc độ của hắn đã tăng lên không ít, vậy nên Thu Sơn nghĩ cũng bớt được vài ngày.
Sau gần 20 ngày đường, Thu Sơn lúc này đã trở lại địa phận của Ngạo Đế Quốc, hắn nhanh chóng trở lại Thiên Sơn Tông.
Trước khi trở lại Thiên Sơn Tông, Thu Sơn nhanh chóng đổi y phục của hắn, hắn không muốn có người nhận nhầm hắn a.
Thu Sơn vẫn vào bằng “đường hàng không” như cũ, hắn vẫn là đến chỗ sư phụ cùng tỷ tỷ hắn đầu tiên.
- Hm, đây là ai vậy?
Thu Sơn đến chỗ Hồ trưởng lão, Hồ trưởng lão có ở đấy, tỷ tỷ hắn cũng có ở đấy, còn... người kia là ai chứ?
Người Thu Sơn nhắc tới là 1 thiếu niên khoảng chừng 17-18 tuổi, gương mặt cũng khá anh tuấn, chỉ có điều tại sao hắn lại ở đây còn ngồi nhàn nhã uống trà nữa, chẳng lẽ sư phụ hắn mới thu thêm 1 đệ tử nữa?
- Sư phụ, con về rồi đây.
Thu Sơn lần này không chơi trò hù dọa nữa, hắn lịch sự từ cửa bước vào.
- Thu Sơn!
Diệp Băng Băng đang luyện kiếm cũng bỏ dở, nàng mừng rỡ reo lên.
- Tiểu tử, về rồi hả?
Hồ trưởng lão cũng lại gần vỗ vai Thu Sơn nói.
- Vâng, chuyện của con cũng đã sắp xếp xong xuôi cả, vị này là?
Thu Sơn nói xong liền nhìn về phía thiếu nhiên kia.
- Vẫn là đừng nói tới hắn thì hơn.
Hồ trưởng lão ghé vào tai Thu Sơn nói nhỏ.
- Đây hẳn là Thu Sơn danh tiếng lẫy lừng, 6 năm trước từng đánh bại Thiên Kiêu Lưu Nhất Thiên, có điều ngươi chưa xứng biết tên ta.
Thiếu niên cười khẩy nói.
Thu Sơn nhanh chóng hiểu ra, hắn có cảnh giới Kim đan sơ kỳ mà có thể phách lối như vậy, hẳn không phải người thường, hơn nữa hắn không mặc y phục của đệ tử Thiên Sơn tông, chứng tỏ thân phận hắn càng không đơn giản. Nhưng có điều... hắn lại sợ sao???
- Không sao, ngươi không nói ta đành phải đoán bừa, có phải ngươi họ Cẩu không?
Thu Sơn mỉm cười hỏi.
- Hỗn xược, ca ca ta đường đường là Phó tông chủ của Thiên Sơn Tông, ngươi dám nhục mạ ta như vậy, phải chăng là muốn nhục mạ cả ca ca ta?
Thiếu niên nổi giận quát.
- Thu Sơn, đệ bình tĩnh.
Diệp Băng Băng lại gần khuyên Thu Sơn.
Thu Sơn cũng phát hiện mình có chút lỡ miệng, người này là đệ đệ của Phó tông chủ bảo sao hắn phách lối không coi ai ra gì như vậy, đến ngay cả sư phụ hắn cũng nhường hắn 3 phần. Nhưng có điều... hắn lại sợ sao???
- Thì ra là đệ đệ của Phó tông chủ, thất lễ thất lễ.
Thu Sơn ôm quyền nói.
- Hừ, hạng tôm tép như ngươi ta muốn chết liền chết, lần sau ta khuyên ngươi biết điều ngậm miệng lại.
Thiếu niên gằn giọng nói với Thu Sơn sau đó liền bỏ đi, khi đi qua hắn còn cố huých Thu Sơn 1 cái.
- Tên này đúng là không coi ai ra gì, sư phụ ngài sợ hắn sao?
Thu Sơn phủi phủi vai nói.
- Sợ cái đầu ngươi, ta chỉ là nể mặt Phó tông chủ mà thôi.
Hồ trưởng lão quát.
- Hm, vậy tại sao hắn đến đây làm gì chứ?
Thu Sơn hỏi.
- Haiz, chuyện là như vậy...
Hồ trưởng lão liền kể cho Thu Sơn nghe, người ban nãy tên Phục Hổ, sau khi Thu Sơn đi được 2 ngày thì hắn tới Thiên Sơn Tông. Vì là đệ đệ của Phó tông chủ nên hắn được đặc cách ở đây, cũng vì luật lệ của lần tỉ thí giữa 3 nước sắp tới nên hắn mới có mặt ở đây.
Quy tắc thay đổi thành người dưới 20 tuổi mới được phép tham gia tranh tài, hắn 17 tuổi Kim đan sơ kỳ nên được Phó tông chủ đề bạt. Khổ nỗi hắn lại có ý với Diệp Băng Băng nên ngày nào cũng đến đây xem nàng luyện kiếm.
- Thu Sơn, lần này có con nhất định Thiên Sơn Tông sẽ được mở mày mở mặt.
Hồ trưởng lão vỗ vai Thu Sơn nói.
- Sư phụ, ngài nghĩ xem, con đến đó là để tìm người chứ không phải tham gia tỉ thí, hơn nữa Thiên Sơn Tông cũng thiếu gì thiên tài chứ?
Thu Sơn lắc đầu nói.
- Tông chủ đã định ngươi là 1 trong 3 người tham gia rồi, hơn nữa còn có 2 người khác trong đó 1 người là Phục Hổ, người còn lại chính là Yên Tử.
- Oa, nha đầu Yên Tử cũng được tham gia sao?
Thu sơn thật sự ngạc nhiên, nha đầu Yên Tử thường ngày chỉ lo quậy phá nay có thể đại diện Thiên Sơn Tông tham gia tỉ thí.
- Yên Tử đã là Trúc cơ đỉnh phong, hơn nữa nó cũng bằng tuổi của con, vậy nên Tông chủ liền để nó đi, ta biết con thần thần bí bí nhưng cũng nên cẩn trọng 1 chút.
- Thu Sơn, đệ nhất định phải cố gắng lên.
Hồ trưởng lão và Diệp Băng Băng động viên Thu Sơn.
- Tỷ cũng vậy sao? Ta nói đến đó chỉ để tìm người, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện đánh đấm đấy cả.
- Con quả thật thiếu suy nghĩ, thử nghĩ xem nếu con có thể dành được ngôi vị số 1 liền ngay lập tức nổi tiếng, danh tiếng của con sẽ vang Khai Nguyên Quốc, khi đó không phải Tiểu Thanh sẽ biết mà tìm tới ngươi sao?
- A, tại sao con lại không nghĩ ra.
- Vì đệ ngốc chứ sao.
Thu Sơn cuối cùng cũng đành chấp nhận tham gia lần tỉ thí giữa 3 nước này, hắn không cần biết đối thủ là ai, bởi vì hắn chắc chắn đoạt được vị trí số 1, cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ cho hắn sự tự tin đó. Khi hắn giành được vị trí số 1, nhất định danh tiếng của hắn sẽ được lan xa, Tiểu Thanh cũng sẽ biết tới hắn.
- Còn 20 ngày nữa liền xuất phát, con hãy chuẩn bị đi.
Hồ trưởng lão nói.