Trọng Sinh Tại Dị Thế Giới

Chương 8: Chương 8: Thu Sơn trở về




Lúc này đây, sau khí Trương Nhị Hổ trở về, Lão Nương hắn cùng Tiểu Thanh tươi cười ra đón nhưng hắn 1 mặt buồn bã đi vào trong nhà.

- Phụ thân, Thu Sơn ca đâu?

Nghe Tiểu Thanh hỏi, Trương Nhị Hổ nghẹn ngào nói:

- Cũng vì ta, vì ta muốn hái Lam Diệc Thảo, nhưng không ngờ con yêu thú thủ hộ lại là 1 con Tử Hà Ngô Công Nhất biến lục trọng, Thu Sơn cầm chân nó để ta có thể chạy thoát.

Nghe đến đây, Lưu Bích Ngọc cũng hiểu ra, mắt nàng không cầm được lệ nhẹ nhàng lăn trên má.

- Thu Sơn ca sẽ không sao phải không Phụ thân???

Tiểu Thanh rớm nước mắt hỏi.

- Ta...

Trương Nhị Hổ thật không dám nói, đối mặt với Tử Hà Ngô Công đến hắn còn cửu tử nhất sinh huống chi Thu Sơn.

- Thu Sơn ca, ngươi trở về đi, Tiểu Thanh hứa sẽ ngoan ngoãn, nghe lời ca mà...

Tiểu Thanh òa khóc, 2 người Trương Nhị Hổ thấy mà cũng nghẹn lòng.

- Muội nói được phải làm được a.

Bỗng 1 tiếng nói quen thuộc phát ra từ ngoài cánh cửa.

Thu Sơn đẩy cửa bước vào nói:

- Ta về rồi.

- Thu Sơn!!!

- Thu Sơn ca!!!

Cả 3 người không thể tin nổi vui mừng lao tới ôm lấy Thu Sơn.

- Được rồi, được rồi. Cả người ta dơ như này, đợi ta tắm rửa đã rồi hãy ôm sau a.

Thu Sơn cười cười nói với mọi người.

- Ngươi... ngươi làm sao thoát được???

Buông Thu Sơn ra, Trương Nhị Hổ tò mò hỏi.

- Nhạc phụ người nhớ ta đã nói có 1 vị cao nhân tặng ta cây kiếm không, lúc ta tưởng chừng cái chết đến với mình thì ông ta chặn trước người ta rồi vung tay 1 cái, con Ngô Công như diều đứt dây bay đập vài chục thân cây chết không thể chết lại.

Thu Sơn hắn buộc phải nói dối, thử nghĩ xem nếu 1 tiểu tử Luyện khí tầng 5 đi đánh nhau với 1 con Nhất biến lục trọng yêu thú rồi 1 chiêu chém giết... không hợp lí a.

- Tiền bối có cho ngươi biết tên không???

- Lão nhân chỉ cười cười rồi biến mất, ta... cũng chưa biết...

Kì thực làm gì có vị Lão nhân nào ở đây, nếu có chẳng phải đang đứng ngay trước mặt Trương Nhị Hổ sao.

- Về được là tốt.

Lưu Bích Ngọc lau đi nước mắt mỉm cười nói.

- Thu Sơn ca, huynh phải hứa không được bỏ rơi ta.

- Ta hứa ta hứa, ta sẽ không bỏ rơi muội.

Thu Sơn xoa xoa đầu Tiểu Thanh nói.

- Hôm nay là ngày vui, chúng ta nên ăn mừng a.

Trương Nhị Hổ hào hứng nói lớn.

- Còn phiền Phụ thân 1 lát.

Thu Sơn lấy từ không gian hệ thống ra con Tử Hà Ngô Công rồi nhanh nhẹn đi tắm rửa, hắn không muốn dính vào vụ “Trữ vật giới chỉ“.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thu Sơn thoải mái bước ra, khi hắn bước ra vẫn thấy Phụ thân hắn vò đầu bứt tai trước con Ngô Công.

- Phụ thân, ngươi sao vậy?

- Có lẽ nên đưa cả con đi bán a, thật sự sức phòng ngự của con Ngô Công này quá lớn, căn bản không cách nào cắt nó ra...

Trương Nhị Hổ gãi gãi đầu nói.

Nếu bán cả con yêu thú, giá trị sẽ giảm.

Thường thì cửa hàng dược sẽ thu mua yêu đan.

Cửa hàng binh khí, áo giáp sẽ thu mua xương cùng các bộ phận rắn chắc của yêu thú, chẳng hạn như lớp da của con Ngô Công này cực kì rắn chắc có thể tạo ra 1 bộ giáp Hoàng giai trung phẩm.

Nếu bán đi cả 1 con, họ sẽ phải thuê người xử lí yêu thú rồi bán lại những vật không cần thiết, như vậy sẽ giảm đi giá của con Ngô Công.

- Phụ thân yên tâm, thử bằng thanh kiếm này xem sao?

Thu Sơn nói rồi lấy ra Vô Danh Kiếm, Vô Danh Kiếm là 1 thanh Huyền giai hạ phẩm cực kì sắc bén, xử lí con Ngô Công này hẳn là có thể.

- Để ta thử.

Trương Nhị Hổ đón lấy Vô Danh Kiếm, hắn bắt đầu xử lí con Ngô Công, thấy vậy Thu Sơn liền suy nghĩ 1 lát, hắn lẳng lặng đi xuống nhà bếp.

- Hảo kiếm, hảo kiếm.

Thanh Vô Danh kiếm dễ dàng qua được lớp phòng thủ của con Ngô Công, sau 1 thời gian Trương Nhị Hổ lấy ra 1 viên yêu đan màu đỏ tươi như máu

- Yêu đan của yêu thu Nhất biến lục trọng, với nó có thể sống trong 2 tháng a.

Mất thời gian 1 nén nhang Trương Nhị Hổ đã xử lí xong con Ngô Công, tuy là lần đầu xử lí yêu thú Nhất biến lục trọng nhưng hắn không hề luống cuống tay chân.

Bỗng 1 mùi thơm truyền ra từ căn bếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.