Trọng Sinh Tầm An

Chương 5: Chương 5: Ánh mắt cố nhân




Tác giả: Luna Huang

Buổi tối, Diệp Cẩn Huyên cùng đến phòng các sư tỷ trò truyện. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng ở Trúc Huyền am nên phải hảo hảo bảo giữ kỷ niệm đẹp này. Các sư tỷ cùng nhau ở một phòng trên một giường lớn dài. Chỉ có mỗi mình nàng cùng các sư thái là nằm một mình một phòng thôi. Mà nàng đến giờ phút hiện tại vẫn là nằm không an phận.

Trải qua hai kiếp người rồi tối mà vẫn không thể thay đổi được gì, tối nhắm mắt trên giường sáng mở mắt ra lại thấy mình nằm dưới đất. Đã vậy dáng ngủ còn cực kỳ khó coi nữa chứ.

Các sư tỷ cũng là buồn có vui có nhưng không dám để nàng thấy được mặt buồn. Bọn họ cũng là muốn nàng trở về đoàn tụ với gia đình. Thế nên chủ đề tối này của các nàng chính là gần như bất tận, trong lòng mọi người hiểu rõ chỉ là không dám biểu lộ ra.

Tướng ngủ của Diệp Cẩn Huyên rất xấu, có lần các sư tỷ ngủ cùng nàng đều là bị nàng tặng quyền tặng cước. Sau đó liền thề không bao giờ ngủ cùng nàng nữa. Nhưng lần này phá lệ bởi vì không biết bao giờ mới được gặp lại nhau.

--------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------

Sáng hôm sau, Diệp Cẩn Huyên từ biệt mọi người cùng Diệp Nghêu rời đi. Có mặt Diệp Nghêu nên mọi người không có chia tay sướt mướt như kiếp trước chỉ là lặng lẽ nhìn bóng nàng từ từ biến mất trong đoàn người mà thôi.

Diệp Cẩn Huyên được một học trò dưới trướng của Diệp Nghêu là Hình Trùng Xuyên đỡ lên ngựa. Bản thân hắn cầm dây cương dắt ngựa đi bên nàng.

Ở đời trước, nàng chưa từng gặp qua bất kỳ học trò nào dưới trướng của Diệp Nghiêu. Đã từng nghe qua hắn có hai học trò nhưng mãi để khi chết cũng không biết họ là ai. Hôm nay gặp mặt thực sự là rất nể phục.

Tướng mạo của Hình Trùng Xuyên nho nhã, nhìn cũng có chút phong hoa tuyết nguyệt nhưng từng nghe Diệp Cẩn Linh nói hắn là một trong tứ đại cao thủ kinh thành. Hoàng thượng đã từng phong hắn làm nhất phẩm ngự tiền thị vệ nhưng hắn lại từ chối. Điều này khiến hoàng thượng luyến tiếc không thôi.

Diệp Cẩn Huyên mang tâm trạng không một chút lo lắng trở về Diệp phủ. Kế bên nàng Diệp Nghêu cưỡi ngựa sóng đôi nhìn đến vẻ mặt không một chút háo hức của nàng liền cực kỳ hiếu kỳ hỏi: “Huyên nhi không cảm thấy cao hứng?”

“Chút nữa sẽ gặp không cần khẩn trương, lẽ nào phụ thân cảm thấy cao hứng?” Diệp Cẩn Huyên đời trước chưa từng cùng Diệp Nghêu nói đùa. Đời này này muốn thử, nếu không sẽ uổng phí một đời.

Diệp Nghêu nhìn nữ nhi mình không chớp mắt, từ trước đến nay đó là Diệp Cẩn Ninh ái nữ được hắn thương yêu nhất cũng chưa từng dám phản vấn hắn như vậy. Trong phủ hắn có đển ba nữ nhi nhưng chưa ai có biểu tình nhàn nhạt như nàng cả. Là do sống ở am ni cô lâu ngày chăng?

Đã vậy Diệp Cẩn Huyên còn cố ý nâng cao giọng khiến hắn cảm nàng đang trêu đùa mình. Bất giác cảm thấy mặt nóng lên không trả lời mà tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

Hình Trùng Xuyên cũng có chút hiếu kỳ về vị tứ tiểu thư này. Rõ ràng nàng đang cố ý trêu Diệp Nghêu, hắn đưa mắt nâng lên len lén nhìn rồi lại thu đường nhìn trở lại. Tuy khuôn mặt của Diệp Nghêu đen thui do cháy nắng không nhìn thấy đỏ nhưng nhìn ra được trên khuôn mặt kia đã bị đông cứng a.

Diệp Cẩn Huyên cười khúc khích ngồi trên ngựa, đầu ngẩng cao thả con diều của mình. Tay nàng thuần thục kéo dây giữ cho diều ở khoản cách thích hợp không để quá cao cũng không cho quá thấp.

Đám binh sĩ nhìn Diệp Cẩn Huyên từ lúc nàng nhập đoàn đến giờ trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bọn họ còn không biết Diệp Nghêu khi nào có người nữ nhi này. Đến khi Diệp Nghêu đưa nàng đến cao giọng tuyên bố cho đến bây giờ bọn hắn vẫn còn chưa tiêu hóa được.

Nhưng tất cả cũng là nén ở trong lòng thôi chứ không dám mở miệng xuất khẩu thành ngôn. Để trong lòng thì khó chịu nhưng cũng phải mím chặt môi tránh mình phát ra âm thanh ngoài ý muốn.

Trúc Huyền am cách kinh thành nửa ngày đường nếu đi bằng xe ngựa. Bọn họ đi bộ nên vẫn phải dừng chân nghỉ qua đêm. Thời tiết lại cực kỳ hoan nghênh Diệp Cẩn Huyên, luôn trong xanh như nương theo ý nàng để nàng thả diều giết thời gian buồn chán.

Lúc này có một người một ngựa đứng ở Tây môn, thấy được đoàn binh của Diệp Nghêu liền cưỡi ngựa chạy đến. Kinh thành ở ngay trước mắt, Diệp Cẩn Huyên chầm chậm thu diều về.

Thấy người đến Diệp Nghêu giơ tay cho đoàn người dừng bước, oai vệ ngồi trên ngựa nhìn người đến không rời mắt. Đến trước mặt Diệp Nghêu, nam tử đó mới leo xuống ngựa, cúi người ôm quyền: “Học trò cung nghênh đại nhân trở về.”

Diệp Nghêu cười sảng khoái ha ha vài tiếng rồi nói: “Khương Văn thương thế của ngươi chưa tốt mau đứng lên đi.”

“Vâng.” Đáp một tiếng Khương Văn liền đứng thẳng thắt lưng. Hắn vốn là lần này đi cùng nhưng do bị thương Diệp Nghêu đặc cách cho hắn ở lại dưỡng thương,

Diệp Nghêu to giọng nhìn Diệp Cẩn Huyên nói: “Đây là quý nữ của bổn quan.” Đương nhiên hắn phải khoe mẽ một chút rồi, nữ nhi của hắn cả bốn người đều là dung mạo xuất chúng. Diệp Cẩn Huyên tuy hơi kém hơn ba người kia nhưng vừa nhìn liền để cho người khác cảm thấy được ấm áp thấm tâm can.

Khương Văn quay sang nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên cả người run lên, đầu quả tim như có hàng trăm hạng vạn còn kiến bò qua vậy cực kỳ ngứa. Ánh mắt đầy thâm tình nhìn nàng, vài tia yêu thương cũng không che giấu được mà lộ hết ra ngoài. Thực ra hắn thấy nàng từ xa nhưng vẫn là hành lễ cùng Diệp Nghêu xong mới có thể nhìn đến nàng.

Diệp Cẩn Huyên thu xong diều cũng không hề nhìn Khương Văn lấy một mắt mà cúi đầu cẩn thận xếp gọn. Nhưng khi cảm nhận có ánh mắt nhìn mình liền khó chịu khẽ chau mày lại từ từ ngẩng đầu lên.

Khương Văn là một nam tử lạnh lùng tuấn lãnh, cả khuôn mặt cũng cứng đờ tựa như tượng vậy. Nàng nhớ có lần Diệp Cẩn Liên nói ngoại trừ Diệp Nghêu cùng Diệp Cẩn Ninh ra thì Khương Văn không nhìn đến người nào nữa. Cứ như là người trong thiên hạ không có ai đáng để cho hắn đặt vào trong mắt vậy.

Diệp Cẩn Linh lại nói rằng mỗi lần tổ chức cung yến Khương Văn chỉ đến duy nhất một lần rồi những lần sau đều viện cớ vắng mặt. Nhưng khi trong phủ thiết yến hắn luôn luôn đến bởi vì người hắn lưu tâm chính là Diệp Cẩn Ninh.

Nhưng giờ nhìn thấy ánh mắt của Khương Văn nàng có chút ngạc nhiên. Vì sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, cứ y như cố nhân lâu ngày gặp lại vậy.

Đôi mày của nàng vì vậy mà ninh chặt một phần. Cho dù hắn cũng trọng sinh như nàng thì cũng không thể nào có được ánh mắt này đối với nàng được. Kiếp trước nàng còn chưa từng gặp hắn cơ mà. Những chuyện biết về hai học trò của Diệp Nghêu đều là do Diệp Cẩn Linh và Diệp Cẩn Liên kể lại.

Diệp Nghêu cùng Hình Trùng Xuyên cũng là kinh hỉ không thôi. Lần đầu bọn họ thấy được Khương Văn nhìn nữ tử khác ngoài Diệp Cẩn Ninh. Trong đầu có chút không hiểu được Khương Văn rồi.

“Khương công tử, thỉnh tự trọng.” Diệp Cẩn Huyên thu hồi tầm mắt của mình lạnh giọng nói. Hắn không biết được nhìn nàng như vậy là rất thất thố sao, không hiểu sao nàng đối với loại ánh mắt này có chút khó chịu.

Trong lòng Diệp Nghêu lại nghĩ nếu Khương Văn đối với Diệp Cẩn Huyên có thứ gọi là nhất kiến chung tình thì hắn sẽ tác thành. Dù sao nàng cũng là thứ nữ nếu gả cho người làm thiếp chi bằng gả cho Khương Văn làm chính thê. Dù sao nhân phẩm của Khương Văn hắn là tin được.

Lại nói Diệp Cẩn Ninh là ái nữ của hắn lại là tài nữ tài mạo song toàn ở kinh thành. Lúc trước hắn biết Khương Văn có ý với nàng cũng vờ như không biết. Bởi vì hắn chính là muốn nàng làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Khương Văn bị lời nói của Diệp Cẩn Huyên làm cho hồi thần, khẽ giật mình một chút rồi cúi đầu ôm quyền nói: “Tạ hạ thất lễ, hy vọng tứ tiểu thư không trách.”

Diệp Cẩn Huyên không nhìn hắn mà quay sang nơi khác. Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một chút nộ khí không thể diễn tả thành lời, đan xen lại có chút nghi vấn về ánh mắt kia của hắn. Hắn thất thố với nàng, nàng cũng không cần khách khí với hắn.

Dừng một chút hắn từ trong ngực áo lấy ra một khăn tơ hai tay cung kính trình lên: “Tại hạ nghĩ nữ tử không nên xuất đầu lộ diện, tứ tiểu thư vẫn là nên mang khăn che lại dung mạo của mình mới tốt.” Khăn tơ này hắn là hôm nay không hiểu vì sao lại mang trên người, đúng lúc có chỗ dùng rồi.

Diệp Nghêu thấy có lý liền gật gù tán thành: “Huyên nhi mang vào đi.” Không ngờ hắn khẩn trương mang nàng trở về lại quên mất chuyện nhỏ nhặt này. Không uổng công hắn xem trọng học trò này.

Hình Trùng Xuyên bước đến vỗ vai Khương Văn rồi khẽ thì thầm bên tai: “Thế nào, tứ tiểu thư và tam tiểu thư khó chọn chứ?” Tay cũng lấy khăn tơ lên.

Khương Văn hừ một tiếng hất tay Hình Trùng Xuyên ra khỏi vai mình hừ khẽ một tiếng rồi leo lên ngựa cưỡi đến bên cạnh Diệp Nghêu: “Đại nhân có thể xuất phát.”

Diệp Nghêu gật đầu lại thúc nhẹ ngựa tiếp tục đi về phía trước nhập tây môn. Hình Trùng Xuyên khẽ cười bắt đắc dĩ lắc đầu nhìn Khương Văn. Hắn cũng là tiếp tục dắt ngựa cho Diệp Cẩn Huyên, tay cũng không quên đưa khăn cho nàng.

“Đa tạ nhị vị công tử.” Diệp Cẩn Huyên tiếp nhận khăn rồi mang lên mặt. Không khí từ mũi nàng liên tục bị nàng dùng sức hắt mạnh ra. Mùi của nam nhân dính vào khăn khiến nàng có chút khó chịu.

Nàng vốn đối với nam nhân bây giờ cũng là lạnh tâm, trên đời này thứ phản phúc nhất chính là nam nhân. Lời nói ra miệng chưa từng biết giữ lời. Tiêu biểu chính là Đoan Mộc Chiến Phàm lúc trước vậy, hắn bảo mang nàng ngũ mã phanh thây đến cùng lại mang răng nàng từng chiếc từng chiếc tươi sống mà nhổ xuống. Chỉ là nhổ đến chiếc thứ tứ nàng chết mất rồi, sợ là làm hắn mất hứng rồi.

Diệp Nghêu nhập cung diện thánh để Diệp Cẩn Huyên đứng bên ngoài cửa cung chờ. Hắn muốn đích thân đưa nàng trở về phủ nên không hề cho người đưa nàng trở về trước.

Diệp Cẩn Huyên đứng bên ngoài cửa cung cũng không dám nhìn vào mà quay lưng lại với cửa cung. Đây là nơi mà nàng sợ, nơi nàng bước vào vĩnh viễn không thể trở ra. Nàng thật không muốn nhìn thấy nó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.