Mọi người clickhoặcủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm “tôi không phải robot” -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Lúc này mọi người cũng bước đến viện môn của Nghênh Xuân viện. Đẩy viện môn ra bước vào trong tiến đến các gian phòng. Âm thanh hoan ái như bản nhạc du dương không dứt vang lên khiến mọi người đỏ mặt không để ý đến ở cái cây ngoài viện môn vẫn còn có người.
Trên cây Đoan Mộc Chiến Phàm cuối cùng cũng rời mặt ra khỏi tóc của Diệp Cẩn Huyên. Gò má của hắn áp sát gò má của nàng: “Huyên nhi, nàng xem có phải thú vị lắm không?”
Diệp Cẩn Huyên nhíu mày nhìn vở kịch sống động trước mắt khóe miệng nhếch cao. Đây chính là tự dùng đá đập vào chân mình.
“Lão gia...” Tả thị nghe được lòng liền nghĩ kế hoạch thành công chỉ là vuột mất một thứ nữ ngu xuẩn như Diệp Cẩn Linh cũng không sao, từ từ thì nàng cũng có biện pháp ứng đối. Quan trọng nhất vẫn là Diệp Cẩn Huyên không thể thoát, vì cái chiếu chỉ kia, vì hậu vị của nữ nhi, nàng nhất định phải hạ được Diệp Cẩn Huyên.
Hồ thị nghe được sắp mặt trắng bệch ngã vào người Diệp Cẩn Huy. Âm thanh đó rõ ràng là...nàng không muốn tin nhưng lại giận sôi người. Kiềm chế không được kích động phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Diệp Cẩn Huy vội vã bế Hồ thị vào phòng. Đám người bên ngoài không ai thèm quan tâm đến vì bận nghị luận chuyện “quận chúa cùng nam nhân hoan ái trong sinh thần của phụ thân“. Một thái y trong đám người vội chạy theo làm tốt chuyện của mình.
Diệp Cẩn Huyên thấy được cũng là kích động theo bản năng muốn chạy đến. Người nàng vừa chồm ra trước sắp ngã xuống thì được Đoan Mộc Chiến Phàm giữ chặt: “Không nên kích động, Diệp nhị phu nhân sẽ không có gì.”
Diệp Cẩn Ninh vờ cả kinh hô lên không to không nhỏ đủ để hai người trên cây nghe được: “Đây không phải là phát ra trong phòng tứ muội muội sao?”
Đoan Mộc Chiến Phàm thính lực tốt nghe được chậm quay đầu, đập vài mắt hắn chính là nụ cười nhạt của Diệp Cẩn Huyên: “Không ngờ Huyên nhi đã có chủ ý từ trước.”
“Thần nữ không có.” Diệp Cẩn Huyên lấy lại bình tĩnh nhớ lại lời dặn dò của Diệp Cẩn Huy liền nhúng vai, nàng là vừa lúc vì mình mà nghĩ ra thôi, hoàn toàn không có chủ ý từ trước như hắn nói.
Cảm nhận được khí tức nóng hổi của Đoan Mộc Chiến Phàm phả vào mặt mình, Diệp Cẩn Huyên theo bản năng xoay qua liền môi chạm phải cằm của hắn. Mặt nàng đỏ bừng quay đi nơi khác: “Niệm vương gia không nên áp sát thần nữ như vậy.”
Đoan Mộc Chiến Phàm còn lại là xấu xa cười khẽ: “Thật nghĩ không ra Huyên nhi lại chủ động như vậy, bổn vương có nên cao hứng với nụ hôn lúc nãy không?” Miệng hỏi nhưng tâm hắn đã nhảy đến tốc độ nhanh nhất có thể rồi, làm sao không cao hứng cho được!
Đời trước nàng vì lấy lòng hắn đã ngu ngốc nghe lời của Hải Dụ. Hải Dụ bảo hắn lấy đám thanh lâu nữ tử về lập thiếp nên phải dùng cách đó để câu dẫn hắn. Nàng làm theo đến cùng bị hắn mắng nàng là nữ tử thanh lâu nên đời này nhất định là không cao hứng rồi. Diệp Cẩn Huyên thở phì phò mặc kệ hắn.
Tiếng hoan ái ám muội không có chút tiết chế nào liên tục từ trong phòng truyền ra cùng tiếng tiếng nghị luận ầm ĩ ở bên ngoài khiến Diệp Nghêu nộ khí xung thiên lập tức ra lệnh: “Người tới, mang cẩu nam nữ bên trong ra đây cho ta.”
Lúc này thị vệ bước đến đá cửa trực tiếp áp giải đôi nam nữ đang hoan ái trên giường không chút lưu tình ném trước chân Diệp Nghêu.
Dưới ánh nến sáng rực của các đèn lồng, dung mạo cùng thân thể không một mảnh vải của đôi nam nữ kia hiện rõ trước mắt mọi người. Hai người đó lại dường như chưa hề thức tỉnh vẫn là còn quấn lấy nhau cười tà mị. Tuy dược hương trong phòng không biết đã tan hết từ bao giờ nhưng dược tính trong người vẫn là còn rất mạnh.
Diệp Cẩn Huyên rùng mình một cái hơi đảo mắt sang nói khác không dám nhìn thẳng. Nhìn bọn họ nàng nhớ lại đêm động phòng hoa chúc đáng sợ của mình và Đoan Mộc Chiến Phàm. Hốc mắt có chút đỏ, sống mũi bắt đầu dâng lên một trận cay xè.
Đoan Mộc Chiến Phàm bên cạnh lại nghĩ rằng nàng lạnh nên ôm nàng vào lòng. Do hắn còn phải ôm Vô Sự nên không thể dùng cả hai tay ôm lấy nàng, truyền hơi ấm cho nàng. Nhìn nàng như vậy hắn thực sự là đau xót.
Mọi người lại một trận nghị luận.
“Quận chúa không phải bị hủy dung sao? Sao lại như vậy?”
“Là quận chúa giả vờ bị thương hay người này căn bản không phải quận chúa?”
“Nếu vậy làm sao có thể vào phòng của quận chúa mà...”
“Vậy quận chúa đã đi đâu?”
“...”
Do bọn họ tuy gặp qua Diệp Cẩn Huyên nhưng nàng chỉ là thứ nữ nên không để ý cho lắm. Cũng ngay lần gặp mặt đầu tiên nàng cũng đã bị hủy mất dung mạo rồi liền mang mạn che mặt nên không ai nhận ra Diệp Cẩn Huyên là dung mạo thế nào.
Tả thị cùng Diệp Cẩn Ninh nhìn thấy Hải Dụ chính là sợ mà ôm chặt lấy nhau. Diệp Cẩn Linh không thành hiện Diệp Cẩn Huyên lại không biết đi đâu mất.
Diệp Cẩn Huy bên phòng bên cạnh chăm sóc Hồ thị nghe được người kia không phải Diệp Cẩn Huyên liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn một bên là mẫu thân, một bên là muội muội lại không biết thuật phân thân thật khó xử a.
Diệp Nghêu thấy không phải Diệp Cẩn Huyên trong mắt có một tia thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức ra lệnh: “Mau đem nước đến.”
Thị vệ cầm một thùng gỗ đựng đầy nước không chút do dự tạt lên người đôi nam nữ kia. Nước vào người hai người lập tức tỉnh táo buông nhau ra rồi tự dùng tay che lên thân thể của mình.
Đoan Mộc Chiến Khôi theo dõi từ nãy đến giờ mới mở miệng: “Nói, quận chúa đâu.” Hắn nhận ra nữ nhân này, nàng là nha hoàn thiếp thân của Diệp Cẩn Huyên.
“Nô tỳ, nô tỳ thực sự không biết.” Hải Dụ khóc lóc ôm lấy thân thể của mình, thần tình hoảng hốt. Hiện nàng nói gì cũng là không đúng, trước mắt nhiều người làm ra chuyện thế này lại còn trong phòng của chủ tử, nàng chỉ có một con đường chết mà thôi.
“To gan, ngươi là nha hoàn thiếp thân của nàng lý nào lại bảo không biết chủ tử ở đâu.” Đoan Mộc Chiến Khôi lớn giọng quát, âm thanh mang theo tức giận khiến người sợ. Một thái tử ôn hòa giờ đây đã biến mất.
“Tại hạ gặp qua thái tử điện hạ, đại nhân, đại phu nhân, tam tiểu thư.” Âm thanh của Hình Trùng Xuyên từ phía viện môn truyền đến.
Hắn vốn là muốn trở về tiền thính tìm Diệp Nghêu nhưng lại nghi kỵ đám quan khách liền chờ Diệp Nghêu ở trước thư phòng. Không ngờ nghe được đám hạ nhân bàn tán liền đến đây.
Diệp Cẩn Linh vẫn còn sợ hãi nên bám lấy hắn không chịu buông. Bất đắc dĩ hắn phải đưa nàng theo cùng.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy Diệp Cẩn Linh bình yên trở về bên cạnh lại có Hình Trùng Xuyên liền mỉm cười. Xem ra đời này kế hoạch của Tả thị không thành công rồi, nhìn tên nam nhân kia chật vật trên vai Hình Trùng Xuyên như vậy liền biết.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên cười tâm cũng ngọt không ít. Nếu lúc nào nàng cũng cười vui vẻ như vậy thì thật tốt biết bao.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh. Diệp Nghêu quay lại thấy được Hình Trùng Xuyên xốc một nam tử trên vai cùng Diệp Cẩn Linh bước đến liền hỏi:
“Đây là chuyện gì?”
Tả thị nhìn thấy cảnh đó chính là đứng không vững. Diệp Cẩn Ninh cùng Mẫu Đơn hai người nâng đỡ mới miễn cưỡng đứng được.
Hình Trùng Xuyên bước vững cước bộ đi đến bên Diệp Nghêu thả nam tử trên vai xuống bên cạnh đôi nam nữ dưới đất khom người bẩm báo lại sự tình: “Hồi đại nhân, lúc nãy đến hoa viên tản bộ vô tình phát hiện được tên nam nhân này có ý đồ không tốt với nhị tiểu thư liền bắt lại chờ đại nhân định đoạt.”
Mọi người kinh ngạc lại một trận nghị luận. Diệp Nghêu còn chưa kịp mở miệng liền lại có một âm thanh truyền đến.
“Vậy thì thật trùng hợp bổn thế tử cũng gặp chuyện tương tự xảy ra trên người đại tiểu thư.” Bách Lý Nghiêm cùng Khương Văn và Diệp Cẩn Liên cùng từ viện môn bước vào.
Bọn họ vốn là định mang người đến tiền thính cho Diệp Nghêu giải thích nhưng trong lúc từ viện hoang ở phía nam đến tiền thính đi ngang qua Nghênh Xuân viện thấy được liền bước vào. Không ngờ trong một ngày hai tiểu thư của Diệp phủ gặp nạn, quận chúa chưa rõ tung tích.