Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên về phòng, Vô Sự chạy bên cạnh nàng cũng trở về phòng. Cho lui Hải Dụ ra ngoài làm việc, nàng thay trung y ngồi trước gương đồng. Ánh nến tĩnh lặng đặt trên bàn trang điểm, bên cạnh là lọ sứ nhỏ đựng bột hắc san hô.
Mắt nhìn thẳng ảnh ngược của mình trong gương, tay nhẹ nhàng nắm cây trâm vàng từ từ xiết chặt trong tay. Có lẽ Vô Sự cảm nhận được chủ tử sắp đưa ra một quyết định khó khăn nên nó ở bên cọ cọ mặt vào chân nàng nhỏ sửa hai tiếng.
Diệp Cẩn Huyên hít một hơi thật sâu lấy can đảm. Đời trước có chuyện gì mang nàng chưa trải qua chứ, giờ đây là sợ gì mà không dám động thủ đây. Nàng dùng khăn tay cuộn lại đưa vào trong miệng dùng răng ra sức cắn chặt. Trâm vàng hơ qua lửa khử trùng rồi mở to mắt hạ quyết tâm.
Đầu nhọn của trâm vàng từng chút từng chút rạch vào vết thương trên mặt. Máu cũng nước mắt hòa vào nhau chảy xuống trung y. Từng trận từng trận đau truyền đến nàng cũng không ngừng tay lại.
Đến khi rạch xong liền dùng một chiếc khăn sạch khác lay sạch rồi đổ bột hắc san hô lên. Bột đen phủ đầy vết thương đau rát kinh khủng, khiến nàng hít không ít không khí lảnh vào người.
Nàng ôm lấy Vô Sự nằm trên giường ngủ. Chuyện của Kha ma ma cũng phải xử lý, có lẽ mai không thể đến Mỹ Vị Thiêm Hương rồi. Hải Dụ vào nàng đã ngủ, cách lớp rèm mỏng nàng ta không thể thấy được cũng không muốn nhìn vết sẹo ghê tởm kia nên chưa phát hiện ra gì.
Sáng ngày kế tiếp, không cho Hải Dụ theo mình, Diệp Cẩn Huyên không mang mạn che liền tiến đến Nghi Thủy viên tìm Diệp Cẩn Huy. Vừa lúc Diệp Cẩn Huy đang dùng điểm tâm ở phòng ăn, nàng cũng ngồi xuống cùng dùng.
“Vết thương của muội muội thế nào rồi?” Diệp Cẩn Huy nhìn thấy trên mặt muội muội mình toàn bột đen không nhịn được hỏi.
“Không đáng để nhắc đến.” Diệp Cẩn Huyên lắc đầu phản vấn. Dưới tác dụng của hắc san hô nên cũng không cảm thấy đau gì nữa: “Kha ma ma thế nào? Muội sợ có người sẽ...” Nàng đưa tay vờ rạch một đường ngay cổ.
“An bài tốt, muội muội yên tâm.” Diệp Cẩn Huy thở dài một hơi. Nếu hôm qua hắn để trễ thêm một chút e ràng chỉ có thể thấy được thi thể thôi. Nhanh như vậy đã hạ thủ là vì lý do gì?
Diệp Cẩn Huyên hớp một muỗng cháo trắng chìm trong suy nghĩ của mình. Làm sao giúp Kha ma ma giải oan mới tốt. Hồi lâu nàng lại hỏi: “Đại ca có cách?”
Diệp Cẩn Huy lắc đầu: “Phải đợi Kha ma ma tỉnh lại mới biết được, hiện vẫn còn hôn mê.” Đêm qua hắn mời đại phu đến chữa, đại phu kê cho vài than thuốc bảo là tỉnh lại liền cho dùng.
Hai huynh muội dùng qua bữa sáng lại đến thăm Hồ thị. Hồ thị phảng phất như già đi vài tuổi chỉ sau một đêm, nào còn giữ được vẻ đẹp như xưa nữa. Thấy được Diệp Cẩn Huyên liền hốt hoảng hỏi: “Huyên nhi vì sao không mang mạn che?”
“Che hay không không quan trọng, quan trọng là mẫu thân người vui vẻ.”
“Kha ma ma như vậy, mẫu thân làm sao có thể vui vẻ được.” Hồ thị thở dài: “Nàng thế nào rồi, mau đưa mẫu thân đi thăm nàng.”
“Mẫu thân.” Diệp Cẩn Huy nheo mắt không kiên nhẫn nói: “Người vẫn chưa dùng qua bữa sáng.”
“Nàng như thế mẫu thân làm sao ăn được gì, mau đưa mẫu thân đến thăm nàng đi.” Hồ thị đứng dậy mặc kệ hai hài tử của mình phải đối.
“Mẫu thân có đến thăm Kha ma ma vẫn không tỉnh, không đến nàng cũng không tỉnh, người hà tất đối với bản thân như vậy?” Diệp Cẩn Huyên không nhanh không chậm kéo lại tay của Hồ thị kéo xuống bàn ăn: “Người dùng qua bữa sáng chúng ta đưa người đến thăm nàng. Để nàng tỉnh lại biết được người như vậy nhất định lại tiếp tục khóc đến hôn mê mất.”
Diệp Cẩn Huy vươn tay múc cho Hồ thị chén cháo rồi đưa đến trước mặt nàng: “Muội muội nói đúng a, mẫu thân thỉnh dùng bữa.”
Hồ thị bị hài tử bức ép bất đắc dĩ ngồi ăn hết một chén cháo. Hai huynh muội đưa nàng ta đến thăm Kha ma ma. Diệp Cẩn Huy sắp xếp cho Kha ma ma ở một phòng nhỏ trong Nghi Thủy viên.
Phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, Kha ma ma nằm nhắm mắt trên giường hẹp, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, có một tiểu nha hoàn ở bên cạnh chiếu cố. Hồ thị thấy được lập tức chạy đến ngồi bên giường đau lòng, nước mắt lại rơi.
Hai huynh muội nhìn nhau rồi ra ngoài tìm biện pháp. Bọn họ đến khố phòng xem một vòng, đứng ở khố phòng rất lâu. Lúc này Diệp Nghêu bước đến, sau lưng còn có Hình Trùng Xuyên và Khương Văn.
Nhìn đến khuôn mặt không mang mạn che của Diệp Cẩn Huyên không ai có bất kỳ phản ứng đặt biệt nào. Chỉ là Diệp Nghêu nhíu mày hỏi: “Vì sao không mang mạn che?”
“Nữ nhi không thích mang mạn che liền không mang.” Diệp Cẩn Huyên chậm rãi bước ra.
Lúc này bột của hắc san hôn đã bay mất nên vết thương chỉ còn màu đỏ của máu và thịt non. Đáy mắt của Khương Văn khẽ động, hơi thở cũng có chút loạn: “Tứ tiểu thư vẫn còn đau?”
“Một chút.” Diệp Cẩn Huyên khinh thường ném cho hắn hài từ rồi thi lễ kéo Diệp Cẩn Huy cáo lui.
Khương Văn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Huyên. Đường nhìn rơi vào bàn tay nàng ôm lấy cánh tay của Diệp Cẩn Huy đột nhiên trong lòng sinh ra hận ý. Mặt tuy không biểu lộ gì nhưng trong tròng mắt đã xuất hiện không ít huyết văn.
Hình Trùng Xuyên thấy được liền khẽ cười dùng khuỷu tay húc nhẹ của cánh tay của Khương Văn, trêu: “Nhìn gì nữa, ngươi không muốn lấy nàng, nàng cũng không thích ngươi thì thôi đi.”
Diệp Nghêu nghe được cũng có chút thở dài. Diệp Cẩn Huyên vẫn là không thể gả ra ngoài rồi. Hắn chỉ còn ba nữ nhi thôi. Tuy vậy nàng vẫn còn thân phận quận chúa không thể khi dễ được. Diệp Cẩn Huy không có hy vọng thì sau này sợ là phải dựa vào nàng thôi.
Đến tối Kha ma ma cuối cùng cũng tỉnh lại. Thấy được Hồ thị không ngừng kêu oan. Diệp Cẩn Huy ngồi bên giường nhẹ nhàng hỏi cùng nhưng thái độ vẫn duy trì là một thiếu gia hoàn khố.
Sáng hôm nay, đột nhiên Diệp Nghêu tuyên bố Kha ma ma vô tội vì chứng cứ không đủ. Kha ma ma tuy vẫn còn thụ thương nhưng vẫn là miễn cưỡng có thể đi lại.
Huynh muội Diệp Cẩn Huyên nhất mực lưu lại trong phủ không hề đến Mỹ Vị Thiêm Hương. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên biết được liền kéo nhau đến chỗ Diệp Cẩn Huyên trò chuyện.
Lúc đầu bọn họ cũng là sợ vết thương trên mặt Diệp Cẩn Huyên nhưng không dám biểu lộ ra mặt sợ nàng buồn bã. Sau đó cũng quen vết vết sẹo kia không để ý nữa.
Diệp Cẩn Huyên nhân cơ hội này cũng tham dò thử tâm ý của Diệp Cẩn Liên nên hạ giọng hỏi: “Không biết hai vị tỷ tỷ đã có người trong lòng?”
Diệp Cẩn Linh đỏ mặt cúi đầu không đáp. Đã hứa sẽ không nhắc đến Đoan Mộc Chiến Khôi rồi nhưng tâm nàng, đầu óc của nàng ngoại trừ hắn thì không thể xuất hiện nam tử nào khác. Nếu nói ra nhất định sẽ bị hai nữ nhân trước mặt này mài giũa cho một trận.
Diệp Cẩn Liên chớp chớp mắt rồi lắc đầu cười, tố khổ: “Chúng ta là phận nữ nhi khuê các, cho dù có người trong lòng thì đã sao, vẫn là phải gả cho một nam tử không quen thuộc do chủ mẫu sắp xếp.”
Từ lúc nàng còn nhỏ đã thấu được chuyện này nên tâm tình vốn chết lặng, đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Chỉ là một lòng ngưỡng mộ Đoan Mộc Chiến Khôi liền cũng bị Diệp Cẩn Huyên một câu dập tắt, tâm tình nguội lạnh.
Thực ra mà nói thì Diệp Cẩn Liên nói rất chính xác không thể phủ nhận. Nhưng là chỉ sợ đời này Bách Lý Nghiêm nói một câu Diệp Cẩn Liên cũng phải gả đến hầu phủ a. Diệp Cẩn Huyên sợ không thể thay đổi kết quả liền nhẹ nhàng đánh tâm lý: “Vậy nếu đại nương gả đại tỷ cho người đại tỷ vốn không thích thì sao?”
Diệp Cẩn Liên cười hiền hòa một lúc lâu mới nói; “Nam tử trong kinh thành trừ thế tử hầu gia thì ai ta cũng có thể gả.”
Diệp Cẩn Linh nghe nhắc đến Bách Lý Nghiêm lại nhịn không được vỗ mạnh bàn: “Nhắc đến tên thế tử đó ta lại nhịn không được, mấy hôm nay cứ không gửi lễ vật thì chính là viết thư cho đại tỷ. Đại tỷ cho người mang đến trả mà vẫn cứ như vậy. Sợ là hiện tại không biết còn đang ôm ấp bao nhiêu nữ nhân làm gì có nhớ đến đại tỷ như trong thư đã viết.”
Diệp Cẩn Huyên phốc một tiếng nôn ngược ngụm trà trong miệng ra ngoài. Bọn họ nói thế này thật đúng là không đúng về Bách Lý Nghiêm rồi. Nàng đã từng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn nên là vẫn giúp hắn nói chuyện.
Diệp Cẩn Liên thấy được vội lấy khăn giúp Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng lau khóe miệng; “Tứ muội muội vì sao lại không cẩn thận như vậy.”
“Ta là nói thật a.” Diệp Cẩn Linh nghĩ phản ứng của Diệp Cẩn Huyên chính là không tin tưởng lời nói của mình nên càng cao giọng hơn: “Tướng mạo không có, công danh không có, suốt ngày lưu luyến bụi hoa làm sao để đại tỷ giao phó được.”
Diệp Cẩn Huyên không để tâm lời nói của Diệp Cẩn Linh mà chỉ nhìn Diệp Cẩn Liên hỏi: “Vậy nếu là vì quan lộ của phụ thân đại tỷ phải gả cho hắn thì sao?” Nàng sợ hôn sự này không thể tránh được, lại càng không muốn có hậu tràng như đời trước.
“Ta...ta...” Lúc này mặt của Diệp Cẩn Liên trắng bệch. Nàng cũng sợ tình huống này a, mấy hôm nay Bách Lý Nghiêm gửi lễ vật đến trên dưới Diệp phủ không ai không biết. Diệp Nghêu cũng có đến bóng gió vấn đề này với nàng.
Đột nhiên hạ nhân chạy đến báo Hồ thị trúng độc. Diệp Nghêu vội vã gọi đại phu, cũng may vừa ra cổng liền có thái y đến nói là hoàng thượng bảo hắn đến xem thương thế của Diệp Cẩn Huyên.
Nhờ vậy mà độc của Hồ thị được giải kịp thời. Diệp Nghêu tức giận đòi truy cứu chuyện này đến cùng. Diệp Cẩn Huyên bất lực nhìn Hồ thị nằm trên giường. Chuyện này chưa xong đến chuyện kia, Tả thị đây là muốn gì? Nàng ta làm vậy có lợi ích gì?
Nàng chạy về phòng cực kỳ uất hận, đã hai kiếp người, hai kiếp người cũng không phòng được những chuyện thế này. Nàng uất ức nước mắt cứ như vậy tuôn rơi. Diệp Cẩn Liên và Diệp Cẩn Linh thấy được vội chạy theo an ủi.
Vô Sự biết chủ tử không vui liền cọ cọ đầu vào người nàng. Nàng ôm lấy nó khóc rống lên, nàng vô dụng, vì sao nàng lại vô dụng đến như vậy, cái gì cũng không thể làm được. Nàng sống lại kiếp này khác nào vẫn phải như kiếp trước chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thái y đến đứng ngoài phòng cho người thông truyền. Nàng phẫn nộ không để ý gì nữa hướng cửa đóng chặt liên tục ném đồ ra ngoài: “Cút đi, cút hết cho ta, ta không chữa, không chữa nữa.”
Vết thương trên mặt kết được một lớp vảy mỏng cũng vì sự kích động của nàng mà nứt ra chảy máu. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên thấy được liền mỗi người một bên giữ chặt Diệp Cẩn Huyên.
“Tứ muội muội bình tĩnh lại.”
“Nhị nương cũng đã tốt lên rồi, tứ muội muội không nên lại kích động như vậy để nhị nương biết được sẽ không vui.”
Thái y bên ngoài bị một tràn như vậy dọa đến mặt lúc xanh lúc trắng nhưng cũng không dám rời đi. Hắn nhận hoàng mệnh đến xem thương thế của quận chúa a.
Diệp Cẩn Huy từ phòng Hồ thị nghe được vội vã chạy ra bảo Triệu quản gia đưa thái y hồi cung trước báo cáo tình hình hiện tại với hoàng thượng nhất định sẽ không bị trách phạt. Thấy thái y rời đi rồi hắn đẩy cửa bước vào phòng Diệp Cẩn Huyên, Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên thấy được cũng tiện thể bước theo.
Mắt của Diệp Cẩn Huyên đỏ hoe trợn to, cả mặt đầy máu khiến cho nàng vô cùng dọa người. Đám nha hoàn sợ đến không dám ngẩng đầu qùy rạp xuống đất. Hai tay bị hai tỷ tỷ giữ lại nhưng vẫn là khống chế không được nàng.
Thấy Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh bị Diệp Cẩn Huyên kích động hất mạnh xuống đất. Diệp Cẩn Huy bước đến giữ lại muội muội mình: “Muội muội bình tĩnh lại, nghe ta nói có được không?”
“Đại ca mẫu thân bị người hạ độc chúng ta không thể chỉ ngồi đây đợi hung thủ được.” Diệp Cẩn Huyên trong điên loạn không còn điều khiển được bản thân nữa: “Đại ca không đi bắt hung thủ muội đi.” Nàng biết hung thủ là ai, nàng biết được.
Diệp Cẩn Huyên vốn ở Trúc Huyền am mỗi ngày chẻ củi gánh nước nên sức rất khóe. Chỉ với một nam nhân không có võ công tay trói gà không chặt như Diệp Cẩn Huy vốn không thể giữ được nàng. Thế nên cũng rất nhanh bị nàng hất ra một bên.
Nàng sải bước rộng đang định hướng đến Tả thị đang trong phòng Hồ thị chạy đến. Lúc này Khương Văn chặn trước mặt nàng vươn tay giữ lấy hai tay nàng. Hắn nhìn này trong mắt đầy đau lòng nhưng sắc mặt vẫn là không chút biểu cảm.
“Tứ tiểu thư.”
“Ngươi cút ra cho ta.” Diệp Cẩn Huyên trừng mắt hắn, mắt thấy hắn không có dấu hiệu buông mình, nàng không chút ngần ngại rũ trâm cài trên tóc hướng vai hắn đâm đến vài cái.
Khương Văn mặt không đổi sắc đứng đó mặc nàng đâm mình. Áo hắn thấm ra vài vệt đỏ rồi dần dần lan rộng. Hình Trùng Xuyên muốn đến giúp nhưng nhận được cái lắc đầu của Khương Văn cũng là đứng một chỗ.
Ba huynh muội Diệp gia đứng ngây ngốc nhìn cảnh kia. Thật không hiểu được Khương Văn đang làm gì, rõ ràng bảo hắn thú Diệp Cẩn Huyên vi thê hắn không đồng ý nay lại đối với nàng như vậy. Bọn họ có chút không hiểu rồi.
Đột nhiên Diệp Cẩn Huyên kích động đến ngất xỉu. Khương Văn đỡ nàng lên giường hẹp để Hải Dụ giúp nàng tịnh mặt. Hình Trùng Xuyên đề nghị nên mời thái y đến băng bó vết thương cho nàng nhưng Diệp Cẩn Huy từ chối.