Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên nằm trên nhuyễn tháp đối diện cửa để thái y băng bó vết thương. Nàng hiện là quận chúa có quyền dùng đến thái y. Mắt nàng không ngừng nhìn về phía của Vô Sự đang được đại phu băng bó bên kia.
Khương Văn nhìn vết thương trên mặt của Diệp Cẩn Huyên khi được thái y tháo băng ra tâm không khỏi đau buốt trận trận. Nhưng là trên mặt và ánh mắt đều được che giấu rất kỹ không ai nhận ra được.
Hình Trùng Xuyên nhìn thấy vết thương dài mà sâu kia cũng là có chút thay nàng thầm tiếc nuối. Mắt hắn lại nhìn về phía Khương Văn, bản thân cũng là không hiểu nỗi Khương Văn. Hắn cùng Khương Văn từ năm bảy tuổi được Diệp Nghêu nhận là học trò. Tính đến nay đã mười một năm hắn vẫn chưa hiểu được hắn.
Diệp Nghêu để bọn họ ở một biệt viện ngoại thành nhưng Khương Văn lại rất ít ở đó. Mỗi ngày hắn đều là thất thanh thất sắc rời đi rồi lại rất nhanh thất thanh thất sắc trở về. Đến hắn cũng không điều tra được mỗi lần hắn vắng mặt là làm gì bởi thời gian biến mất rất nhanh thì quay về a.
Hình Trùng Xuyên nhìn thấy Khương Văn đưa tay nhận lấy tách trà từ Hải Dụ đưa đến liền thấy được cổ tay hắn có một vết cào liền nói: “Ngươi bảo đại phu giúp người xử lý vết thương đi.”
Khương Văn nhìn nhìn vết thương trên cổ tay đột nhiên khóe miệng nhếch lên một chút, từ chối: “Không cần.”
Hình Trùng Xuyên đưa tay vỗ trán thế hiện sự bất lực. Bình thường lạnh nhạt thì không nói, bây giờ bị thương lại vui vẻ như vậy. Vết thương kia lại là sủng vật của Diệp Cẩn Huyên gây ra. Nếu là do Diệp Cẩn Huyên gây ra thì không biết hắn còn vui đến mức nào nữa.
Nhưng là vì sao khi được Diệp Nghêu hỏi hắn lại không chịu thú nàng? Là vì chê nàng bị hủy nhan? Hình Trùng Xuyên lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này, nếu chê thì đã không quan tâm như vậy rồi. Có lẽ là hắn cảm thấy bản thân chưa có công danh nên mới như vậy.
Lại nói bộ mặt quan tài kia của Khương Văn luôn chỉ có một biểu tình, chính là không có biểu tình gì. Hắn luôn nghĩ vì sao trên đời này lại có một người như vậy khiến người đoán không ra cảm xúc. Nhưng căn cứ vào hành động của Khương Văn hắn biết hắn là quan tâm Diệp Cẩn Huyên.
Vô Sự được băng bó xong liền được bế lên người của Diệp Cẩn Huyên. Lúc này Diệp Cẩn Huyên đau đến nước mắt giàn giụa, hai tay nắm chặt lấy nệm trên nhuyễn tháp.
Diệp Cẩn Huy lúc này vừa về đến. Hôm nay Mỹ Vị Thiêm Hương được Đoan Mộc Chiến Lẫm bao trọn để đãi tiệc sinh nhật cho mỹ nhân nào đó nên hắn cùng Chúc Tôn Hữu phải đến đó lo liệu một chút.
Vào đến cửa liền nghe đám hạ nhân thông báo hắn tức tốc chạy đến đây. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Diệp Cẩn Huyên hắn cũng là đau lòng, bước đến. Khi mắt nhìn đến vết sẹo được thái y cẩn thận dùng khăn lau hắn cũng có chút hoảng.
Mặc dù đây là lần thứ ba nhìn thấy nhưng cũng là chưa thể tiếp thu được. Đến đây hắn càng hận Diệp Cẩn Ninh thêm một phần. Hai tay cũng bất giác nắm chặt lại thành quyền.
Sau khi băng bó xong, Hồ thị bước đến giúp Diệp Cẩn Huyên lau nước mắt. Hải Đường phụ trách tiễn thái y cùng đại phu. Diệp Cẩn Huyên chậm rãi được Hồ thị đỡ lên.
Mắt thấy Hồ thị sướt mướt từ lúc nàng thụ thương đến giờ cũng không đành lòng liền đưa mắt bảo Diệp Cẩn Huy đưa nàng ta rời đi. Hiện nàng chưa thể cử động cơ mặt nên không tiện an ủi.
“Mẫu thân để muội muội nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi.” Diệp Cẩn Huy vội tìm cớ đưa Hồ thị rời đi.
Khương Văn cũng Hình Trùng Xuyên nhớ ra có chuyện đến phủ tìm Diệp Nghêu. nhưng vì Diệp Cẩn Huyên nên làm trễ mất, nói qua vài câu liền hành lễ cáo lui.
Diệp Cẩn Huyên đau đến tê tâm liệt phế mà không thể la hét được tiếng nào như bị mất lưỡi như đời trước vậy. Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, âm thanh gõ vào cửa vài cái cùng giọng của Mạt Lị truyền đến: “Tứ tiểu thư có bên trong không?”
Diệp Cẩn Huyên bế Vô Sự đặt trên nhuyễn tháp rồi bước ra mở cửa. Diệp Cẩn Linh Diệp Cẩn Huyên cùng hai nha hoàn thiếp thân đứng bên ngoài. Nàng đứng nép một bên đưa tay mời các nàng vào.
Diệp Cẩn Linh bảo Mạt Lị mang một chén cháo đến, đặt trên bàn rồi cho lui xuống. Diệp Cẩn Liên lại mang một ít chè bạch quả hạt sen được nấu đến nát nhừ. Diệp Cẩn Huyên muốn nở một nụ cười cũng khó, nàng chỉ còn biết lấy giấy viết ra viết vài chữ tạ ơn thôi.
Diệp Cẩn Liên nhìn đến khuôn mặt bị băng trắng hơn phân nữa tâm đột nhiên cảm thấy khó chịu. Diệp Cẩn Linh vội xua đi không khí nặng nề trong phòng cất tiếng nói: “Tứ muội muội mau dùng đi.”
Diệp Cẩn Huyên gật đầu rồi bế Vô Sự lên bàn, sau đó nàng mới ngồi xuống dùng cháo. Dạo này một ngày đều là cháo với muối, mỗi ngày ba bữa nay lại phải chia ra hơn mười bữa để ăn.
Diệp Cẩn Liên nghẹn ngào nén cổ cảm giác xúc động trong lòng lại nói: “Tứ muội muội cảm thấy thế nào rồi?”
Diệp Cẩn Huyên buông muỗng trong tay xuống cầm bút lên viết “vẫn còn đau nhưng không nghĩ đến liền sẽ không đau nữa“.
Diệp Cẩn Linh hắt một hơi mạnh thể hiện bất bình. Lúc đó nàng cũng là thấy được Diệp Cẩn Ninh kéo Diệp Cẩn Huyên ra làm bia chắn, chỉ là Diệp Nghêu cấm không được nhắc đến chuyện này.
Nhìn được vẻ khó chịu trong mắt của Diệp Cẩn Linh, Diệp Cẩn Huyên lại viết “muội giữ được mạng là tốt lắm rồi, dung mạo không quan trọng đâu“.
Diệp Cẩn Linh vỗ mạnh bàn mang tất cả nộ khí trút ra theo câu nói của mình: “Ta thật không thể nào hiểu nỗi, dung mạo đối với nữ nhân rất quan trọng thế mà phụ thân lại...”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Diệp Cẩn Liên bên cạnh lén kéo kéo vạt váy để nàng im lặng rồi. Nàng nhìn Diệp Cẩn Huyên ánh mắt lóe ra vài tia đau xót nói:
“Tứ muội muội nói đúng giữ lại mạng là tốt rồi.”
Nếu để Diệp Cẩn Huyên biết Diệp Nghêu không hề đả động đến việc này thậm chí còn nghiêm cấm không cho nói ra sự thật thì sẽ thế nào? Đau lòng khóc chết mất. Bọn họ thì đã quen với thái độ không công bằng này của Diệp Nghêu, nhưng Diệp Cẩn Huyên...
Diệp Cẩn Huyên đương nhiên biết trong lòng họ nghĩ gì rồi. Nàng biết được Diệp Nghêu chỉ lưu tâm mỗi mình Diệp Cẩn Ninh thôi, chỉ là, hắn đối với những người khác cũng không tệ rồi. So với những thứ nữ khác, các nàng vẫn là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nàng lại viết “đúng là đại tỷ a, hôm trước nhìn đại tỷ oai như vậy muội đây cũng là hâm mộ không hết lời.” Một nữ nhân luôn dịu dàng như Diệp Cẩn Liên cũng dũng cảm chống lại Bách Lý Nghiêm bảo vệ nàng cơ mà. Một người sống tận hai kiếp như nàng là ngây ngốc chờ bảo vệ. Nàng tự khinh thường bản thân vài lần.
Nhắc đến chuyện này Diệp Cẩn Liên lại đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu không nói. Dáng vẻ hôm đó của nàng chắc là sẽ thất thố lắm. Ngay cả hình tượng thục nữ e là cũng bị hủy luôn rồi.
Diệp Cẩn Linh ngơ ngác chớp mắt hỏi: “Ta đã bỏ qua chuyện vui gì?”
“Nhị tỷ mải mê thái tử nên lỡ mất rồi, tiếc thật.” Tay viết ra những lời này trong bụng của Diệp Cẩn Huyên cũng là lăn lộn vài trận cười rồi. Nàng phải cố nhịn mới để cho cơ mặt không run.
Diệp Cẩn Linh sáng mắt quay sang lắc lắc tay của Diệp Cẩn Liên bên cạnh: “Đại tỷ, đây là chuyện gì, mau mau kể cho muội nghe với.” Nàng cũng chẳng dám trách họ giấu mình vì Diệp Cẩn Huyên xảy ra chuyện nên cũng không ai nhớ đến.
Diệp Cẩn Liên xấu hổ làm mặt lạnh nói: “Làm gì có chuyện gì, nhị muội muội đừng nghe tứ muội muội nói linh tinh.”
“Không tin không tin.” Diệp Cẩn Linh bĩu môi nhìn Diệp Cẩn Huyên. Lúc này thật muốn Diệp Cẩn Huyên nói nhưng mà hiện nàng lại không thể nói mà chỉ có thể viết.
Lúc này bên ngoài âm thanh của Triệu quản gia truyền vào: “Đây là lễ vật thế tử hầu gia tặng cho đại tiểu thư, ngươi mau đem vào tận tay đưa cho nàng.”
“Vâng.” Phù Dung cung kính ứng tiếng, hai tay nhận lấy lễ vật. Đợi Triệu quản gia rời đi mới xoay người gõ cửa: “Tiểu thư nô tỳ có thể vào không?”
Mặt của Diệp Cẩn Liên đen lại nhìn Diệp Cẩn Huyên. Bách Lý Nghiêm làm vậy có ý gì? Diệp Cẩn Huyên chớp chớp hai mắt nhìn ngược Diệp Cẩn Liên. Nàng đương nhiên biết Bách Lý Nghiêm muốn làm gì rồi. Chỉ là hắn như vậy nếu Diệp Cẩn Liên gả qua đó ắt hẳn không tốt.
Diệp Cẩn Linh nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt của vấn đề, đơi mắt sáng lên khẽ hô: “A, ta biết rồi, có phải hôm đó đại tỷ và thế tử gia...” Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười gian giảo, hai đầu ngón tró chạm ra chạm vào cực kỳ ám muội.
“Nhị muội muội là đang nói hươu nói vượn cái gì?” Diệp Cẩn Liên thẹn quá hóa giận, mặt trận đen trận trắng khẽ quát.
Diệp Cẩn Huyên nghĩ nghĩ rồi lại viết vài dòng lên giấy “Vẫn là bảo đại ca mang lễ vật đến hầu phủ trả đi thôi, đại tỷ tuyệt đối không thể nhận được.”
Diệp Cẩn Linh thấy vậy tuy không hiểu lắm nhưng vẫn tán thành. Lý nào Diệp Cẩn Liên lại để ý con heo Bách Lý Nghiêm tàn sát mỹ cảnh kia chứ: “Đúng đó, đại tỷ tuyệt không thể gả cho hắn được, tài mạo đều không có chỉ được mỗi háo sắc.”
Diệp Cẩn Liên có chút bất, hai tay chăm chú nắm lấy khăn nhỏ không buông, nhãn thần có chút hoang mang không biết nên làm thế nào cho đúng.
Nếu làm theo cách của Diệp Cẩn Huyên sợ là đắc tội Bách Lý Nghiêm. Mà nàng không muốn cùng Bách Lý Nghiêm thân cận càng không muốn gả đến hầu phủ.
Diệp Cẩn Huyên chuyên tâm dùng cháo không quản hai người bọn họ. Diệp Cẩn Linh liên tục khuyên giải không nên nhận đồ của con heo Bách Lý Nghiêm, nên làm theo lời của Diệp Cẩn Huyên cho tốt. Diệp Cẩn Liên chỉ là chau mày lắng nghe chứ không trả lời.
Phù Dung bên ngoài đợi chủ tử ứng lời mãi mà vẫn không xong. Mại Lị cùng Hải Dụ nhìn nàng ta đầy đồng cảm. Bọn họ thân là tỳ nữ đương nhiên phải cắn răng nhẫn nhịn đám chủ tử rồi.