Tác giả: Luna Huang
Đến khi Diệp Cẩn Huyên tỉnh lại đã thấy mình nằm trên nhuyễn tháp trong thư phòng rồi, trên người vẫn còn vận bộ nam trang kia. Diệp Cẩn Huy thấy nàng tỉnh lại liền nhíu mày hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Đầu vẫn còn có chút đau.” Giọng của Diệp Cẩn Huyên lúc này nhẹ nhàng lại tựa như đang làm nũng vậy.
Nàng đưa tay vén ống tay áo lên xem vết thương của mình. Vốn đã bị một đường roi bầm tím hiện còn bầm nặng hơn nữa, đúng là vết thương không có mắt mà.
“Muội muội vì sao lại ngất?” Diệp Cẩn Huy đem nghi vấn trong lòng nói ra. Hắn không hiểu nỗi nàng vì sao lại ngất đi, là đi chơi quá mệt? Lúc này chỉ có hai huynh muội hắn cũng không cố kỵ nhìn vết thương trên tay Diệp Cẩn Huyên.
“Muội thế nào về được đây?” Diệp Cẩn Huyên không trả lời câu hỏi kia mà phản vấn. Bởi vì chính nàng cũng không biết vì sao mình lại ngất nữa cơ mà.
Diệp Cẩn Huy cho rằng nàng mệt quá nên mới ngất xỉu thế là hắn kể lại quá trình gian nan đưa nàng trở về. Hắn giả vờ bảo bế nàng đi khám đại phu. Đáng chết ba tên rắc rối kia nhất quyết không chịu bảo sẽ gọi đại phu đến. Bất đắc dĩ hắn phải trong khi lòng đang rối bời nghĩ cách lừa bọn họ.
Hắn nói chuyện Diệp Cẩn Huyên xuất phủ lại phẫn nam trang không được tiết lộ nếu không sẽ không xong Hình Trùng Xuyên liền dẫn đầu bảo quen một đại phu rất thân sẽ không tiết lộ. Thế là hắn liền để Hình Trùng Xuyên rời đi.
Đúng lúc này đám nữ nhân của Chúc Tôn Hữu tìm đến cửa, phải tìm chỗ ẩn núp liền trong phòng chỉ còn hắn cùng Khương Văn. Tên Khương Văn lại nằn nặc đứng bên giường nhìn nàng không rời đi dù chỉ nửa bước, mặc cho hắn có mát mẻ như thế nào đi nữa vẫn là mặt dày đứng đó nhìn chằm chằm nàng cứ như thể sợ nàng biến mất vậy.
Cuối cùng hắn phải nói “vì sao Hình công tử đi nãy giờ vẫn chưa về, có phải hay không xảy ra chuyện gì? Nhỡ không đưa được đại phu về thì phải làm sao?” Khương Văn nghe thế cũng cảm thấy có lý liền chạy đi tìm Hình Trùng Xuyên. Nếu không phải lúc này tâm của Khương Văn không đủ tỉnh táo sợ là hắn cũng không thể thuận tiện lừa được như vậy.
Nhân cơ hội hiếm có này hắn lập tức bế nàng từ hậu môn rời đi trong âm thầm. Sau đó lại từ thông đạo chạy trở về dùng xe ngựa hồi phủ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Diệp Cẩn Huyên cười khanh khách nhìn huynh trưởng của mình. Chắc hắn cũng chịu khổ không ít mới mang được nàng về rồi: “Đại ca vất vả rồi, tạ qua đại ca.”
“Ta bế muội vừa chạy trong lòng vừa lo sợ bị ba tên kia bắt gặp đấy.” Diệp Cẩn Huy nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân rất lợi hại. Trước đây cho dù hắn có lén lút trốn đi chơi cũng chưa từng chật vật mệt mỏi như vậy đâu.
Diệp Cẩn Huyên sờ sờ cái bụng đói meo của mình rồi nói: “Muội đi hoán y phục rồi đi dùng bữa thôi. Hôm nay ngoài trái cây muội còn chưa được ăn gì đâu.”
Hai huynh muội vừa bước ra khỏi thư phòng liền thấy Cát Tường chạy tới báo: “Nô tỳ gặp qua thiếu gia, tứ tiểu thư.”
Diệp Cẩn Huy không vui nói: “Đã bảo không cho phép bước vào gian nhà này cơ mà.” Nhỡ chuyện lén xuất phủ đi chơi bị phát hiện thì sao.
“Nô tỳ biết tội nhưng là, nhưng là lão gia cho gọi người ra ngoài nô tỳ là bất đắc dĩ mới...” Cát Tường nũng nịu nói khiến cho Diệp Cẩn Huyên cảm thấy có chút thương tiếc.
“Đại ca, chúng ta ra ngoài xem trước.”
“Được.” Diệp Cẩn Huy ứng một tiếng rồi cùng Diệp Cẩn Huyên sóng vai bước ra tiền thính.
Giờ này trời cũng đã chập tối rồi xem ra nàng hôn mê không ít đâu nha. Diệp Cẩn Huyên cũng không thể nào hiểu được vì sao mình lại hôn mê nữa. Sức khỏe của nàng xưa này đều rất tốt cơ mà.
Rất nhanh cả hai đến được tiền thính. Bên trong tiền thính mọi người đều cực kỳ căng thẳng và có thêm vài nhân vật mới ngồi bên ghế quý khách.
Nam tử trung niên ngồi ở ghế quý khách nàng nhận ra được, đó là hầu gia Bách Lý Hạ. Đời trước khi Bách Lý Nghiêm bị đánh hắn cũng đã từng đến đây ầm ĩ một phen đòi công đạo.
Cái gì? Bách Lý Hạ? Nếu là Bách Lý Hạ thì nam nhân bị băng kín người này chính là con heo Bách Lý Nghiêm sao? Nàng còn nhớ đời trước hắn chỉ bị băng mỗi cái đầu cùng vài chỗ bị bầm tím thôi, giờ sao lại như vậy?
Diệp Cẩn Huy bước được một nửa thấy Diệp Cẩn Huyên ngơ ngẩn nhìn cái Bách Lý Nghiêm liền quay lại khẽ gọi: “Muội muội.”
“A” Diệp Cẩn Huyên khẽ giật mình rồi bước chậm rãi tiến vào. Diệp Cẩn Huy hành lễ, nàng chỉ là cúi đầu chào thôi.
Diệp Nghêu đột nhiên vỗ mạnh bàn quát to: “Ngươi còn không mau quỳ xuống?”
“Phụ thân bảo nữ nhi sao?” Diệp Cẩn Huyên vờ ngốc tự chỉ vào mình hỏi.
Hồ thị vội vàng nói: “Huyên nhi, qua đây.” Để Diệp Cẩn Huyên đúng đó chút nữa như hôm qua thì không hay.
Diệp Cẩn Huy đứng thẳng thắt lưng chớp mắt hỏi: “Vì sao hài nhi phải quỳ?” Hắn thực sự không biết a. Nếu như nói chuyện đi chơi bị phát hiện thì Diệp Cẩn Huyên cũng phải bị bắt cùng quỳ chứ.
“Ngươi đánh thế tử gia như vậy còn ở đây giả vờ sao?” Diệp Nghêu lạnh giọng hận không thể phát tát hết nộ khí trong người ra ngoài. Bình thường không nên thân suốt ngày ra vào thanh lâu giờ còn đánh cả thế tử nữa, thật không thể dung túng nữa.
“Hài nhi không có đánh hắn.” Diệp Cẩn Huy không nhìn Bách Lý Nghiêm mà trực tiếp trả lời.
Bách Lý Hạ không nói một câu quan sát sắc mặt của Diệp Cẩn Huy. Bách Lý Nghiêm bị bó chặt ngồi trên ghế vẫn còn cố gắng đưa tay chỉ vào Diệp Cẩn Huy: “Ngươi, ngươi còn dám bảo không có đánh ta.” Giọng hắn tức đến run một trận.
“Cẩn Huyên xin được phép hỏi thế tử gia người bị đánh ở đâu, vào lúc nào? Có tận mắt thấy đại ca ra tay không? Nếu có thì vì lý do gì mà xung đột, lại còn dùng vật gì đánh? Đại ca tay trói gà không chặt lại lương thiện thế này thứ hỏi làm sao có thể đối với thế tử gia người hạ thủ độc ác như vậy?”
Đời trước đám người này không truy hỏi gì đã buộc tội Diệp Cẩn Huy rồi áp đến trước mặt hoàng thượng. Lại nói còn có thêm vụ Nhu Hảo chết nữa nên không có bằng chứng a. Đời này có Diệp Cẩn Huyên nàng ở đây không cho phép lịch sử lặp lại đâu.
Hồ thị kéo kéo tay áo của Diệp Cẩn Huyên ý bảo nàng không nên dây vào nhưng nàng mặc kệ. Không thể để Diệp Cẩn Huy cứ như vậy mà bị oan uổng được.
“Cái này...cái này...” Bách Lý Hạ cũng cảm thấy có lý liền quay sang nhìn Bách Lý Nghiêm.
Lúc hắn thấy hài tử nhà mình bị khiên về khắp người bầm tím, đầu còn chảy máu rồi nói là mình bị Diệp Cẩn Huy đánh nữa. Hắn nộ khí xung thiên bảo người gọi đại phu xử lý vết thương cho Bách Lý Nghiêm xong đưa đến đây hỏi tội Diệp Nghêu. Những cái khác hắn đều chưa có hỏi qua.
“Ta cùng hắn ở Túy Hương lâu cãi cọ một trận cách đó khoảng nửa canh giờ ra ngoài liền bị người dùng bao bố trùm đầu rồi đánh liên tục. Tuy ta không thấy hắn đánh cũng không biết hắn dùng vật gì đánh nhưng ngoại trừ hắn ra ta thật không nghĩ ra còn người khác nữa. Từ trước đến nay hắn luôn không thích ta nên có giở thủ đoạn này cũng không có gì lạ.”
Bách Lý Nghiêm hung hăng nói, mỗi lần nói thì cái mặt vốn đã to của hắn nay bị đánh đến sưng còn to hơn lại nhăn một cái. Hắn nhẫn đau nói luôn một tràng không cho người xen vào.
“Nếu ta muốn đánh ngươi ta đã đánh từ lâu rồi sẽ không đợi đến bây giờ đâu.” Diệp Cẩn Huy hừ một tiếng nhìn Bách Lý Nghiêm đầy khinh thường. Hắn còn chưa đến nỗi vô sỉ như vậy đâu.
“Càn rỡ.” Diệp Nghêu lại vỗ bàn thêm một cái nữa. Lại còn dám ăn nói ngỗ nghịch như thế nữa.
Diệp Cẩn Huyên không để Diệp Nghêu nói tiếp liền mở miệng cản lời: “Vậy thì vì lý do gì mà thế tử khẳng định đó là do đại ca làm, nhân chứng không có vật chứng không có, làm sao có thể dụng miệng oan uổng người khác như vậy.”
Nửa canh giờ chẳng phải lúc lúc bọn họ đang dạo phố sao? Vậy nghĩa là chuyện nàng ngất xỉu là do trúng dược? Lúc ngồi chờ Nhu Hảo nàng uống trà còn Diệp Cẩn Huy chỉ dùng trái cây.
“Mà ta cũng thấy rất lạ, ngươi bị đánh mấy tên gia đinh của ngươi đâu?” Diệp Cẩn Huy lại lên tiếng nói ra hiếu kỳ của mình. Bách Lý Nghiêm trừ lúc vào phòng với nữ nhân mới rời mấy tên gia đinh thôi. Mà lúc đó thì mấy tên gia đinh cũng là đứng trước cửa gác cơ mà.
Bách Lý Nghiêm tức giận nói: “Là do ngươi hẹn ta ra hẻm nhỏ nói là đưa Nhu Hảo cho ta cơ mà, bây giờ lại không thừa nhận.” Nếu không phải vì để hai mấy gia đinh chặn đám nữ nhân kia thì hắn làm sao ra ngoài.
“Ta không có.” Diệp Cẩn Huy nhún vai nhàn nhã nói.
“Vậy lúc đó ngươi ở đâu, làm gì, với ai?” Bách Lý Hạ lúc này mới lên tiếng hỏi.
Hai huynh muội Diệp gia cùng nhau cúi đầu mím môi trầm mặc. Diệp Cẩn Huy đâu dám tiết lộ chuyện đưa Diệp Cẩn Huyên xuất phủ cùng đến kỹ viện. Mà cũng là lo sợ danh tiết của nàng bị hủy nữa.
Diệp Cẩn Huyên lại khác, danh tiết đối với nàng không còn quan trọng nữa. Đời trước nàng là hoàng hậu bị gắn cho tội danh thông dâm vạn người thóa mạ nàng còn sợ gì miệng lưỡi thiên hạ nữa. Chỉ là nếu nói ra, sợ Diệp Cẩn Huy cũng không yên ổn a.
“Thế nào? Nói không được?” Bách Lý Hạ hừ một tiếng hướng Diệp Nghêu nói: “Diệp thượng thư thấy chuyện này nên giải quyết thế nào? Hiện là lệnh công tử không thể nói nha.”
Đôi mày rậm của Diệp Nghêu ninh chặt một phần định hạ phán quyết thì lại nghe bên ngoàicó hạ nhân thông báo Khương Văn đến.
“Truyền.” Hắn lạnh giọng phun một từ như thể cảm thấy Khương Văn đến rất không đúng lúc.
Mẫu nữ Tả thị ngồi xem kịch vui. Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Linh không được ra ngoài nên núp ở gần đó xem.