Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 12: Chương 12




Thỏ khôn đào ba hang, đạo lí này ta biết, cũng may hiện tại có điều kiện, ta tìm vài hạ nhân Giả phủ trung hậu, lấy cớ ra ngoài thành dâng hương, mang theo vài người xuất môn.

Trong thành Dương Châu không có ai biết mặt ta, cũng bởi ta chưa từng gặp qua ai. Bọn hạ nhân Lâm phủ tương lai hẳn là phải về Tô Châu, cho nên ở chỗ này an trí nhà cửa, là tối an toàn. Nơi bọn ta đang ở hiện tại là nhà triều đình cấp, tương lai sẽ trả về. Mấy thứ ở khố phòng, ta cũng không muốn lại mang về Tô Châu.

Lúc sáng nói ý định tìm phủ đệ khác, bọn họ cũng không rõ đây là chủ ý của ta, còn tưởng đây là ý phụ thân muốn nhà chăng?

Hôm nay, ta chính là đi xem nhà, chờ chủ cũ dọn dẹp sạch sẽ, Tử Quyên cùng ma ma đỡ tay ta đi nhìn một vòng. Thực phù hợp với yêu cầu, hoa viên không lớn, xem ra trước kia chỉ thuộc về phú hộ bình thường. Bày trí không có gì sai, có thụ (cây), có thuỷ (nước), có đình, có kiều (cầu), còn có một toà giả sơn.Nội viện phòng ốc đầy đủ, thoáng mát.

Hơn nữa, vị trí cũng không phải ở phố phường náo nhiệt, sẽ không khiến người bên ngoài chú ý. Bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là tiểu hộ bình thường, cũng sẽ không thu hút cường đạo ghé thăm.

Dương Châu giá cả khá rẻ, khu nhà này cũng không quá mới, cho nên chỉ cần bỏ ra một số bạc không lớn là mua được. Để cho vài hạ nhân thu dọn trong ngoài, ta mang theo Tử Quyên thong thả đến xem thư phòng. Người bình thường cũng sẽ không thiết kế cái gọi là mật thất gì cả, ta muốn cẩn thận nghĩ xem, phải tạo như thế nào.

Ngày thứ hai, cho mời thợ đến, đem hai phòng ngủ trong nội viện đả thông, cải tạo thành ba phòng, phòng giữa không có cửa sổ, chỉ có cửa thông với thư phòng.

Chờ bọn họ hoàn thành, lại cho người thiết kế cửa sắt, không nói rõ làm cho ai, sau đó mới cho hạ nhân trong nhà khiêng đến lắp ở tân phòng, bên ngoài chỉ để cửa như bình thường.

Lại tìm thợ rèn tốt nhất trong thành làm một cái khoá lớn.

Tân khố phòng của ta xem như hoàn thành.

Sau đó vài ngày, im lặng chuyển toàn bộ khố phòng hiện có của Lâm phủ qua đó.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là hai gian phòng bình thường. Đi vào trong, cũng chỉ nghĩ là thông sang phòng bên kia hoặc là nội gian, phong nghỉ gì đó. Mỗi gian trong nhà ta đều lắp khoá giống hệt nhau. Chìa khoá, đương nhiên do ta giữ. Chỉ cần ta nhớ số thứ tự, còn đâu toàn bộ chìa giống hệt nhau, muốn thử, cũng phải thử mệt.

Như vậy hẳn là đủ cẩn thận đi, lần này chuyển tài sản, ta đều để hạ nhân Giả phủ làm. Bọn hắn chỉ cho là phụ thân phân phó, cũng không thể dò xét này nọ. Hơn nữa, sau này đều trở lại Giả phủ, đến lúc đó ai còn lưu tâm, Lâm gia từng mua một tiểu viện khác ở Dương Châu đâu.

Kì thật, đều là thuật che mắt, trên thực tế, ta còn đặt làm một cái hộp sắt, chính lại thư phòng kia tạo một ám cách (ngăn bí mật). Từ lúc ta trở về, phụ thân giao quyền quản gia cho ta, toàn bộ ngân phiếu cùng chìa khoá kim khố ở nhà cũ đều đưa ta giữ. Ngoại trừ chùm chìa khoá mang theo bên người, những thứ này ta đều bỏ vào hộp, để tại ám cách.

Ta tự mình làm những chuyện đó, tin tưởng sẽ không bị ai phát giác.

Nếu không cẩn thận có người để ý chỗ này, nhiều lắm là động đến khố phòng kia thôi, tiểu kim khố của ta sẽ an toàn.

Hết thảy đều sửa sang chu toàn mới quay về, ta khoá cửa tân viện, nếu để người ở lại, chỉ sợ càng khiến người khác chú ý.

Phủ cũ của Lâm gia vẫn là nơi ta ưa thích, không nghĩ sẽ bỏ đi. Hơn nữa, ám cách bên trong Lâm gia do tổ tiên thiết kế cũng tốt lắm, lại kín đáo hơn nhiều. Cũng may, nhà cũ không có nhiều người chú ý đến, cũng không ở nơi phồn hoa như thế này.

Mỗi ngày đều phải tính toán, thật sự là hại não a! Có nhiều tài sản như vậy, việc sinh tồn hẳn là không vấn đề. Nhưng là dùng thân phận gì mà sống? Nữ tử chưa gả ở chốn này rất phiền toái, cũng may, thời gian còn dài, từ từ nghĩ là được.

Lúc luyện Độc Cô Cửu Kiếm, phát hiện lúc vận Trường Sinh khí, sinh ra kiếm khí quá mức mạnh mẽ, cho nên lưu lại trên tường một vệt chém dài. Vì thế, bèn thu lại khí công, chỉ luyện chiêu thức cho đến thuần thục.

Ta nhân lúc phụ thân nghỉ ngơi mà tập luyện, bởi vì có công lực, nên lúc đi đi lại lại không có phát ra tiếng, ngược lại, phụ thân có động tĩnh gì ta đều có thể nghe được.

Bất tri bất giác đã qua mấy tháng, một ngày, có bà tử đến báo, có Nam Uyển vương gia đến chơi. Hắn vẫn chưa trở lại kinh sao? Phụ thân gần đây thường mê man không tỉnh, ta cũng không nghĩ lại đi làm phiền người, bèn bảo Tử Quyên đáp lời, phụ thân nhiều ngày hôn mê không tỉnh, thứ cho không thể gặp mặt.

Kết quả, Tử Quyên trở về nói, Nam Uyển vương gia truyền lời, gặp ta cũng được.

Ta có vài phần phiền não, biết rõ như vậy không hợp lễ giáo, sao còn gọi ta. Ta nghĩ nghĩ, nói với Tử Quyên: “Chị cho người đưa vương gia đến đây, mời đến gian ngoài thôi. Cho người dưới lui hết xuống, trong phòng chỉ cần chị hầu hạ là được.”

Tử Quyên lĩnh mệnh ra ngoài, ta ngồi trên giường nhìn phụ thân, lúc này dù có người nói chuyện lớn tiếng bên tai, người cũng không nghe thấy.

Ta vào nội gian, mở hộp nhỏ vẫn mang theo bên người, lấy ngọc bội bỏ vào trong tay áo, nếu có cơ hội liền trả lại vương gia đi.

Đợi vương gia tiến vào phòng, ta từ bên trong đi ra, thi lễ cười nói: “Vương gia, mời ngồi.”

Hắn mỉm cười ngồi xuống, ta cũng ngồi đối diện, tuỳ ý để Tử Quyên dâng trà, cũng không mở miệng nói chuyện. Cái này gọi là địch bất động ta bất động, bởi vì ngay cả ý định của hắn ta cũng không biết, chỉ có thể lấy tĩnh chế động.

Hơn nữa, ta là cô nương gia, làm như vậy cũng không tính là thất lễ, người ta còn nói đây là ta ngượng ngùng hàm súc!!! =_=

Hắn thấy ta im lặng, bèn mở lời: “Lần trước đến quý phủ, nghe nói Lâm cô nương vừa về nhà, liền dùng gia phong trấn chỉnh từ trong ra ngoài. Hạ nhân Lâm phủ, kể cả những người bị cô nương đuổi ra ngoài, không ai nói một câu bất mãn, không dám oán hận cô nương không tốt. Quả thật hiếm có!”

Ta cười lạnh, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Vương gia làm sao lại biết đến việc nhỏ trong nội viện này chứ?”

“Lâm cô nương chớ trách, đều là hạ nhân của ta, đối với mỗi chỗ ta đến đều thăm dò một chút, hơn nữa, ta với Lâm ngự sử là bằng hữu, tin tức của Lâm phủ đương nhiên ta càng để tâm.”

Ta gật gật đầu: “Tạ vương gia quan tâm. Hạ nhân Lâm gia đều đã đi theo Lâm gia nhiều năm, nghe tiểu nữ an bài cũng là chuyện bình thường. Là người bên ngoài đồn đại phô trương thôi.”

Hai mắt hắn loé loé: “Ta còn nghe nói, Lâm cô nương mấy tháng trước đã mua một tiểu viện, Lâm ngự sử bệnh nặng như vậy, còn định chuyển nhà sao?”

Ta khẽ cười nói: “Phụ thân vẫn muốn đến một nơi thanh u tĩnh lặng để nghỉ ngơi. Nhưng người trước giờ công vụ quấn thân, cũng không để tâm. Lần này tiểu nữ về, bèn giúp phụ thân đi. Cũng là chuyện nhỏ mà thôi. Tương lai nếu người khá hơn một chút, tiểu nữ sẽ đưa phụ thân về đó tĩnh dưỡng tuổi già.”

“Thật không? Bất quá, Lâm cô nương thật sự dụng tâm kín đáo a, cải tạo phòng ốc, làm cửa sắt, đinh khoá, cũng không để hạ nhân trong phủ làm.”

Mặt ta hơi trầm xuống, hắn điều tra ta rốt cuộc có mục đích gì? Nếu đều nói rõ ra như vậy rồi, ta còn úp mở làm cái gì. Còn có chuyện gì hắn không biết sao?

“Vương gia nói những việc này, là có ý gì đây?”

Hắn ha ha cười: “Không có dụng ý gì, chẳng qua đều là chứng minh ta không nhìn lầm người. Lần trước gặp đã cảm thấy cô nương không tầm thường, hiện tại thấy cô nương tuổi còn nhỏ mà khôn khéo như vậy, nhất thời cảm khái thôi.”

Ta cũng khẽ cười: “Đáng tiếc, Đại Ngọc thân là nữ tử, khôn khéo hơn thế nữa cũng vô dụng.”

Hắn thế nhưng cũng gật gật đầu: “Đúng là đáng tiếc.”

Ta cười thầm, thời đại này, người có thể coi trọng tài năng của một nữ nhân như hắn thật sự là rất ít.

Lần trước gặp mặt hắn khoảng ba mươi tuổi, vài năm rồi, hắn vẫn là bộ dáng kia, giống như không già đi chút nào. Thế nhưng, phụ thân là tiều tuỵ đi nhiều…

Ta lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, đặt trước mặt hắn nói: “Vương gia, khối ngọc bội này quá giá trị, Đại Ngọc xin vương gia thu về.”

Hắn lại cười: “Ta nói rồi, cô nương có thể dùng ngọc bội tới tìm ta, tương lai có lúc cần đến, cô nương không muốn giữ lại sao?”

Cự tuyệt dụ hoặc, ta nói: “Nếu vương gia có lòng giúp đỡ, vậy ngọc bội có hay không có ảnh hưởng gì đâu.” Cổ nhân lúc nào cũng thích tín vật, hoàn toàn không cần thiết.

Hắn tán thưởng gật gật đầu: “Lâm cô nương nói không sai.”

Rồi cũng thật sự nhận lại ngọc bội. Ném ra được củ khoai lang nóng bỏng tay, ta cuối cùng cũng có thể thở ra.

Nam Uyển vương gia này không quá để ý lễ tiết, đối với thần tử có thể kết bằng hữu, ta thậm chí cảm thấy hắn có một chút hiệp khí giang hồ.

Trước mắt, ta chưa nhận thấy hắn đối với ta có ý đồ gì, giống như ngoạn một món đồ chơi thú vị thì giống hơn, hoặc có thể nói, hắn đối với ta, thuần thuý là hiếu kì.

“Quý phủ hiện tại có bận rộn gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là hạ nhân trong phủ thiếu không ít. Người trông coi phủ cũ bên Cô Tô cũng đã già. Tiểu nữ nghĩ tìm vài người đắc lực. Mua từ bên ngoài lại không yên tâm, hiện tại cũng đang tính toán.”

“Vậy sao? Nếu Lâm cô nương không chê, ta có người thích hợp, có thể đưa sang cho cô nương dùng.”

“Như vậy sao tiện, Lâm gia sao dám dùng người của Vương phủ đây.”

“Không có gì không tiện hết, cũng không phải hạ nhân vương phủ bình thường, là người ta tự mình thu. Hay cô nương không tin ta?”

Tự nhiên là không tin nổi. Nhưng vẫn duy trì nụ cười: “Nếu vương gia có lòng, tiểu nữ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Vậy cô nương cần bao nhiêu người.”

“Một là đủ rồi, chủ yếu là giữ nhà hộ viện. Mấy ma ma hay nha hoàn trong Lâm phủ cũng đã đủ.”

Tương lai phụ thân mất, Lâm phủ không quyền không thế, không tránh khỏi có người mượn gió bẻ măng.

“Giữ nhà hộ viện sao? Ta nơi này có một người phù hợp, là nam tử, Lâm cô nương có đồng ý gặp mặt không?”

Ta khẽ cười: “Có vương gia ở đây, tiểu nữ sợ gì không dám gặp. Thỉnh vương gia gọi hắn đến đi.”

Nam Uyển vương gia lấy từ trong lòng ra một vật giống như cây tiêu nhỏ, ta chưa nghe thấy hắn thổi cái gì, đã có một bóng người triển thân từ bên ngoài vào, quỳ một gối trước mặt. Nguyên lai cũng có võ công, hơn nữa còn không tồi. Hỏi sao ta biết? Cao thủ tự nhiên có thể nhận định đối thủ mạnh hay yếu. Dựa vào Trường Sinh khí trong người ta, có thể miễn cưỡng xem như cao thủ đi.

Tử Quyên kinh hãi kêu một tiếng, liền bị ta bịt miệng, ôn thanh nói: “Tử Quyên, chị vào trong trông coi lão gia đi, phụ thân có lẽ cũng sắp tỉnh.”

Tử Quyên rõ ràng không tình nguyện để ta lại một mình với vương gia và nam nhân kì quái kia, nhưng không thể cãi lời, bèn bất đắc dĩ đi vào.

Ta ngẩng đầu nhìn vương gia, chờ hắn giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.